Edit: Tiểu Tuyền Vừa nghe Tiểu Hỉ nói như thế, lại liên tưởng đến biểu hiện mới vừa rồi của Liên Diệp Nhi, Trương thị cùng Ngô Vương thị, mấy tiểu cô nương liền đoán được đại khái là chuyện gì. Chuyện như vậy, đúng là các nàng không thể nhúng tay. Vì vậy, mấy tiểu cô nương đều lo lắng thay Liên Diệp Nhi, tuy sốt ruột nhưng chỉ có thể chờ ở nhà để nghe tin tức.
Cùng thời khắc đó, Trương thị và Ngô Vương thị mang theo Liên Diệp Nhi đang trên đường đi tới nhà cũ, Vợ Hàn Trung đi theo Trương thị hầu hạ, phía sau còn mang theo hai đứa ở.
“. . . . . . Không phải nói là sớm bảo Vợ Hà lão lục kia dọn đi ư, sao bỗng chốc lại gây ra chuyện này?” Ngô Vương thị vừa cùng Trương thị sóng vai đi về phía trước, vừa thấp giọng dò hỏi.
“. . . . . . Thì cái túp lều nói trước kia ấy, lão gia tử mới nói là sẽ cho bọn họ trở về túp liều đó thì ngày thứ hai, cái túp lều kia bị người ta đốt đi, suýt chút nữa là đem nhà cửa hàng xóm gần đó cháy luôn. Trong lòng mọi người đều nghi ngờ là hai tiểu tử nhà lão Lục kia làm ra. Túp lều mất rồi, bọn họ có thể nằm lì không đi. Cũng đã đuổi họ về vài lần nhưng vẫn không đi. Dập đầu, lăn lộn, khóc lóc om sòm, vừa muốn cắt cổ, lại muốn treo cổ. Cứ năn nỉ mãi, còn đi theo thề thốt khẳng định sẽ sống đàng hoàng, nói là sẽ để cho mấy đứa nhỏ mỗi ngày đi theo lão gia tử, cũng học một ít thái độ làm người gì đó, còn nói rất dễ nghe, nói cái gì mà đầu mùa xuân, trời đất ấm áp lên rồi sẽ tự chuyển đi. . . . . . . Theo lão gia tử nói mùa đông lớn như vậy nếu bắt bọn họ chuyển ra ngoài chính là hại chết bọn họ.”
“Đây quả thật là thuốc cao da chó mà ” Ngô Vương thị thở dài nói, “Ban đầu cũng chỉ có dượng Hai mới dám để cho bọn họ vào cửa thôi, ai. . . . . .”
Đúng vậy a, Liên lão gia tử lá gan rất lớn nhưng tâm địa lại rất mềm. Nên dù lúc muốn đuổi họ đi thì chỉ cần họ nói gì không đi thì liền cam chịu.
“Lão gia tử tâm địa tốt, nhưng lại thương tiếc loại người như cao da chó đó. Không có cách. . . . . .” Trương thị cũng thở dài nói.
“Hôm nay chuyện này. . . . . .” Ngô Vương thị nhìn lướt qua bị Vợ Hàn Trung đang lôi kéo Liên Diệp Nhi, nhìn hướng Trương thị hỏi.
“Thật là làm khó nha đầu Diệp nhi rồi.” Trương thị cũng nhìn Liên Diệp Nhi, có chút đồng tình nói.
Còn không phải là làm khó sao, Liên Diệp Nhi mới bao nhiêu tuổi. Lại để cho nàng nhìn thấy cha mình cùng một nữ nhân khác ở chung một chỗ.
Thật là làm bậy mà, Trương thị và Ngô Vương thị đều than thở.
Đoàn người đến cửa nhà cũ, nhìn thấy có mấy nhóm hai ba người ở trong thôn hướng trong viện nhà cũ ngó dáo dác .
Cũng may nhờ lúc này là tháng giêng. Nhiều người bận rộn đi thăm người thân, la cà, uống rượu tiệc, bằng không, cửa đại môn này sợ đã sớm bị người ta vây chặt đến mưa gió cũng không lọt. Trên thế giới này, chưa có chuyện gì có thể hấp dẫn nhiều người đến bình luận hơn so với chuyện phong lưu, không chỉ là người nông dân gia yêu thích xem náo nhiệt của chuyện này, mà người người cũng như thế.
Trương thị cùng Ngô Vương thị đứng ở ngoài cửa lớn, là có thể nghe thấy trong viện truyền tới tiếng khóc rống. Trong đó giọng nói oang oang không phải là Triệu thị, mà là Vợ Hà lão lục.
“Ta xem chuyện này hôm nay, sợ là không dễ giải quyết.” Ngô Vương thị liền hạ nhỏ giọng nói với Trương thị.
Hai người đi vào đại môn nhà cũ, men theo tiếng khóc của Triệu thị. Rồi chạy thẳng tới Tây Sương phòng.
Vừa vào Tây Sương phòng, hai người liền không khỏi được sợ hết hồn.
Ở Tây Sương phòng, một nhà ba người Liên Thủ Lễ, Triệu thị đầu tóc tán loạn ngồi dọc ở trên kháng, đang khóc hu hu, bên cạnh là Vợ Xuân Trụ và Cổ thị đang khuyên giải. Mà đang ở cách kháng các nàng ngồi không xa, có một nữ nhân tóc tai bù xù, áo bị mở rộng, quần thì lỏng dây lưng. Lộ ra một mảng lớn của bộ ngực, chính là Vợ Hà lão lục.
Vợ Hà lão lục đang ở đó khóc, hơn nữa còn vừa khóc vừa mắng. Ngồi bên cạnh bà ta là Hà thị, đang từng câu từng câu khuyên giải, hơn nữa một đôi mắt to như hạt châu luôn hướng trên người Triệu thị ngóng nhìn.
Nhìn thấy Trương thị và Ngô Vương thị đi vào phòng, Triệu thị còn chưa có phản ứng gì thì Vợ Hà lão lục đã vỗ đùi, đem vạt áo kéo ra thêm chút ít nữa, đồng thời hướng về phía cửa, gào lên.
“. . . . . . Ta là một quả phụ, nhưng mà cũng là người thanh bạch, còn là một hoàng hoa đại khuê nữ đi theo Hà lão lục, hắn cũng một hán tử a. Tay ta cũng không để cho người khác chạm qua a. Nhưng lại để cho Liên lão Tam đem ta ngủ, ta không mặt mũi để gặp ai nữa. Con của ta cũng không còn mặt mũi gặp người khác. Tất cả đừng cản ta, để mấy mẹ con chúng ta nhảy vào kẻ băng mà chết đi.”
Vợ Hà lão lục làm bộ quơ tay quơ chân muốn xuống giường, thật ra thì cái mông lại giống như bị dán dính trên giường gạch, một chút cũng không có di chuyển.
” Vợ Lão Lục, mợ đừng có tự sát. Nếu mợ mà tự sát, vậy Tam thúc hắn không phải đã tạo nghiệt lớn sao? Vợ Lão Lục, có lời gì chúng ta từ từ nói.” Hà thị làm bộ vừa ngăn cản vợ Hà lão lục, vừa lớn tiếng khuyên nhủ.
“Nhà Liên gia các ngươi còn nói mình là nhà phúc hậu, cái này thì nhà phúc hậu gì. Đây là khi dễ quả phụ như ta, sao ta lại ngu như vậy, ban đầu để cho ta vào đây ở đã có tính toán trước rồi. . . . . . . Liên lão Tam hắn giả vờ đàng hoàng, mỗi khi ở ngoài phòng gặp ta, thì ánh mắt kia cứ nhìn chằm chằm ở trên người ta, . . . . . . Giúp ta đây quét sân, . . . . . . Không giống người khác, họ chưa từng đối với ta và mấy đứa nhỏ của ta trừng mắt như vậy, cùng lắm chỉ lớn tiếng nói chuyện thôi. . . . . . Liên lão Tam, hắn đã sớm có suy nghĩ bậy này a. . . . . .”
Vợ Hà lão lục nói như vậy, khiến cho Triệu thị khóc càng khàn cả giọng.
Vợ Xuân Trụ thấy Trương thị cùng Ngô Vương thị tới, thì nhanh chóng đứng dậy để cho hai người ngồi xuống.
“Nàng ta sao còn ở lại chỗ này? Nhà ai đầu giường đặt gần lò sưởi là chỗ cho nàng ta ngồi sao?” Ngô Vương thị liền cau mày, chỉ vào Vợ Hà lão lục, “Xiêm y tại sao không mặc vào đàng hoàng? Mở rộng ra đó cho ai nhìn , biết cái gì là mất mặt khó coi không?”
Ngô Vương thị rất lợi hại, vừa vào cửa đã phát tác với Vợ Hà lão lục.
“Diệp nhi, đây là nhà của cháu, mẹ của cháu đã khóc thành như vậy, cháu còn đứng đó?” Ngô Vương thị liền xoay người nháy mắt với Liên Diệp Nhi đang đi vào cùng.
Liên Diệp Nhi hơi ngơ ngác một chút, liền hiểu ý của Ngô Vương thị, nàng vọt tới trước kháng, hướng về phía Vợ Hà lão lục la hét .
“Biến, ngươi cút khỏi phòng của chúng ta ngay.”
Ngô Vương thị ở bên cạnh âm thầm lắc đầu. Chuyện này đặc thù, nàng và Trương thị bởi vì thân phận ràng buộc, có một số việc không tiện nói thẳng và trực tiếp làm. Liên Diệp Nhi lại là một tiểu cô nương, ngoài miệng cũng mắng không ra lời nói lợi hại gì, thân thể lại không có chút uy hiếp nào đối với Vợ Hà lão lục. Mà Triệu thị lúc này vốn nên trấn tĩnh mạnh mẽ, thì lại chỉ biết ở bên cạnh mà khóc.
Vợ Hàn Trung đi theo bên cạnh Liên Diệp Nhi, nhìn thấy trên giường gạch có đặt một cây chổi, liền lấy nhét vào trong tay Liên Diệp Nhi, đồng thời nháy mắt với Liên Diệp Nhi.
Ánh mắt của Liên Diệp Nhi chợt lóe lên, tay phải nắm chặt cây chổi, bò lên trên giường, dùng cây chổi hướng trên người Vợ Hà lão lục đập xuống để chào hỏi. Vợ Hàn Trung cũng lên kháng, che chở cho Liên Diệp Nhi.
Vợ Hà lão lục không có chuẩn bị, thoáng cái bị đánh nên ngơ ngác, đợi bà ta phục hồi tinh thần lại. Liền muốn đi đoạt lại cây chổi kia, Hà thị cũng la to lên che chở cho Vợ Hà lão lục.
“Diệp nhi, cháu đang làm cái gì, không nói tiếng nào đã đánh người. cháu là một con nhóc trong nhà, không nên xen vào chuyện này.” Hà thị lớn tiếng nói.
“Ta không có đánh người, ta đánh chó, ta đánh súc sinh.” Liên Diệp Nhi một tức giận, liền xuống tay ác độc.
Liên Diệp Nhi, Vợ Hàn Trung, Vợ Hà lão lục cùng Hà thị, liền đánh cho thành một đoàn, Vợ Xuân Trụ thấy vậy nhìn Trương thị một cái rồi cũng leo lên kháng.
“Đừng đánh, đừng đánh.” Vợ Xuân Trụ vừa khuyên, vừa can ngăn. Không biết tại làm sao, Liên Diệp Nhi ngược lại có cơ hội đem cây chổi hung hăng đánh lên mặt Vợ Hà lão lục, ngay cả Hà thị cũng bị đánh hai cái trên cánh tay.
“Đại tiểu tử, Nhị tiểu tử!” Vợ Hà lão lục liền cất tiếng hướng ra phía ngoài la lên. Bà ta muốn gọi hai đứa con trai tới đây giúp đỡ.
“Được rồi, được rồi. Đừng ồn ào nữa ” Vợ Hàn Trung liền nói, “Chúng ta đã cho người trông coi bên ngoài, hai tiểu tử kia của ngươi không vào được phòng này đâu.”
“Nhị tẩu Tử ” Ngô Vương thị liền nói với Hà thị “Tẩu nhanh chóng đem người mang đi nơi khác trước, làm gì cần phải ở trong một phòng chứ? Chuyện này dù sao cũng phải cần yên tĩnh đã, mới có thể thương lượng giải quyết như thế nào. . . . . . . tình huống này thế nào, tất cả các người cũng đã nhìn thấy, vợ của huynh đệ tẩu nếu còn ngồi trong nhà này nữa, thì một chút lợi ích cũng chiếm không được đâu.”
Làm ầm ĩ một hồi, Hà thị liền mang theo Vợ Hà lão lục xuống kháng.
Vợ Hà lão lục vẫn mở rộng áo như cũ, cứ hô là muốn đi tìm chết.
“. . . . . . Vậy ta sẽ khuyên nàng trước, nàng là quả phụ cơ khổ, chuyện này, lão Tam phải có câu trả lời thỏa đáng mới được.” Hà thị nói như vậy xong liền giúp Vợ Hà lão lục đi ra ngoài.
Liên Diệp Nhi đứng ở trên giường gạch, cây chổi cầm ở trong tay, lúc này giống như thoát lực ngồi phịch xuống, lặng lẽ khóc lên.
Trong nhà an tĩnh chốc lát, chỉ có tiếng khóc hu hu của Triệu thị.
“Mẹ, mẹ trước đừng khóc, chúng ta thương lượng một chút xem phải làm sao?” Liên Diệp Nhi nghẹn ngào nói.
“Còn làm gì được, cái nhà này về sau sẽ không còn đường sống cho hai mẹ con chúng ta nữa.” Triệu thị lúc này mới ngẩng đầu lên, lộ ra hai con mắt sưng như quả đào.
“Tam tẩu Tử a, đừng nói những lời không có chí khí như vậy.” Ngô Vương thị liền nói, rồi hướng Vợ Xuân Trụ hỏi thăm tình huống.
“Rốt cuộc chuyện là thế nào? Lúc Diệp nhi đi tìm chúng ta. Nàng là một tiểu cô nương, dù nói cũng nói không rõ ràng lắm.” Trương thị cũng hỏi Triệu thị và Vợ Xuân Trụ .
Trương thị cùng Ngô Vương thị, đều có ý hay vô ý mà chợt nhìn Cổ thị.
“Đây không phải là Đại đương gia thái thái sao? Có thể phiền toái ngươi, chuẩn bị nước ấm mang tới hay không?” Vợ Hàn Trung không có quên Cổ thị, nên mỉm cười nói với Cổ thị.
“Trong nồi ở phòng ngoài có nước, phiền toái đại nương ngươi đi bưng một chậu đến đây đi.” Cổ thị hơi ngẩn ra, nhưng ngay sau đó liền nói, “Lão thái thái sai ta tới đây, nói phải ở bên cạnh tam thẩm bọn nhỏ giúp đỡ, có chuyện gì, ta còn phải trở về báo lại với lão thái thái.”
Ngô Vương thị liền nhẹ nhàng mà lấy cùi chỏ đụng Trương thị.
“Đại bá mẫu bọn nhỏ, làm phiền tẩu một chút, Vợ Hàn Trung không quen thuộc nơi này.” Trương thị nói với Cổ thị.
Cổ thị hiểu, các nàng không muốn mình nghe thấy, nên tìm cách bảo mình đi. Bà thật không muốn đi, nhưng Trương thị đã lên tiếng, bà suy nghĩ một chút, liền cười đồng ý.
Chờ Cổ thị từ trong nhà đi ra ngoài rồi, Ngô Vương thị lập tức bảo Vợ Hàn Trung đóng cửa lại, đem then cửa cài chặt.
“Đến tột cùng chuyện này thế nào?” Lúc này, Trương thị và Ngô Vương thị lại hỏi.
“. . . . . . Ta cùng Diệp nhi trở lại, muốn nhìn xem cha Diệp nhi đi ăn tiệc đã trở về chưa. Nhưng vừa vào nhà, đã nhìn thấy Vợ Hà lão lục, xiêm y thì cỡi sạch, nằm úp sấp trên người cha Diệp nhi. Mà xiêm y của cha Diệp nhi cũng bị cỡi ra, hu hu. . . . . .”
Trương thị, Ngô Vương thị cùng Vợ Xuân Trụ đều theo bản năng quay đầu nhìn Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi nhướng mày, mặt đỏ hồng, nhưng vẫn kiên trì ngồi ở đó, không chịu đi.
“Không có cách nào khác.” Ngô Vương thị liền hướng hai người khác lắc đầu.
Vợ Xuân Trụ thấy Triệu thị chỉ biết khóc, nói cũng nói không rõ lắm, liền đem chuyện kể tiếp.
“. . . . . . Nghe thấy bên này có tiếng khóc, còn có Nhị tẩu Tử cùng Vợ Hà lão lục nhao nhao lớn tiếng nói, ta liền cùng cha bọn nhỏ vội vàng chạy sang. . . . . .”
Lúc Xuân trụ và Vợ Xuân Trụ chạy tới, thì bên này đã náo loạn như hiện tại rồi.