“Ông nội bảo Tứ thúc và Ngũ lang quay về nhà cũ một chuyến, nói muốn thương lượng một chuyện.” Liên Diệp Nhi nói.
Về phần thương lượng chuyện gì, thì căn bản không cần hỏi. Liên Thủ Lễ lần này thiếu chút nữa thì chết, mặc dù vợ Hà lão lục bị đuổi đi, nhưng chuyện không thể cứ như vậy là xong được. Người khác phát giác Liên Thủ Nghĩa và Hà thị khác thường, thì Liên lão gia tử tuyệt đối không thể không biết. Trừ lần đó ra, còn có một sự kiện khác.
“Cha cháu ngày hôm qua nói muốn dọn đi, ông bà không vui lòng, không để cho nhà cháu dọn.” Liên Diệp Nhi lại nói: “Đoán chừng bảo Tứ thúc và Ngũ ca qua đó, chắc là thương ượng chuyện này. Muốn Tứ thúc và Ngũ ca khuyên nhà cháu, không để cho nhà cháu dọn đi.”
“Diệp Nhi, vậy muội, còn có Tam bá, Tam bá mẫu có ý nghĩ gì?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Muộn hiện tại dĩ nhiên muốn chuyển ra ngoài, hiện tại chắc chắn phải chuyển ra. Cha và mẹ muội cũng đã quyết định rồi, lần này mặc kệ ai nói gì, cũng phải chuyển ra ngoài.” Liên Diệp Nhi lại nói: “Thế cho nên, hiện tại vẫn ở trong viện đằng kia, cũng chẳng có ý nghĩa gì. Mỗi lần vừa ra khỏi cửa, vừa nhìn thấy cửa phòng đối diện, chúng muội đều cảm thấy lạnh lẽo trong lòng.”
Vốn dĩ Liên Diệp Nhi và Triệu thị muốn chuyển ra ngoài, Liên Thủ Lễ lại do dự, hiện tại một nhà ba người đều quyết định chuyển nhà, chuyện này liền thuận lợi hơn nhiều rồi.
“Chuyển ra là tốt rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
“Diệp Nhi, muội cứ yên tâm. Tam bá quyết định muốn dọn nhà, cho dù ông nội khuyên Tam bá không chuyển, chúng ta cũng sẽ không khuyên như vậy.” Ngũ lang nói. Do hắn nhìn thấy thần sắc lo lắng trên mặt Liên Diệp Nhi, cho là Liên Diệp Nhi sợ bọn họ sẽ nghe lời nói của Liên lão gia tử mà… khuyên Liên Thủ Lễ không dọn nhà, vì vậy tỏ rõ thái độ cho nàng biết. Để cho Liên Diệp Nhi yên tâm.
“Ngũ ca, muội không lo lắng cái này.” Liên Diệp Nhi do dự một chút, “Muội lo cha muội bây giờ quyết tâm. Nhưng nếu bà nội nhất định không đồng ý, muội lo lắng đến lúc đó cha muội…”
Nói trắng ra là, Liên Diệp Nhi không có chút lòng tin tưởng nào với Liên Thủ Lễ. Sợ hắn lại bị Chu thị ảnh hưởng.
“Ngày hôm qua bà đã không cho chuyển, còn nói vợ Hà lão lục đã đi rồi, nếu chúng ta nhất định phải đi, chính là sợ bị bà hãm hại, không muốn nhìn thấy bà.” Liên Diệp Nhi nói.
Lời này, đúng là Chu thị có thể nói ra được. Cưỡng từ đoạt lý, càn quấy, cộng thêm chiêu bài hiếu đạo. Một chiêu này bị Chu thị dùng để làm lung lay Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, thử hàng trăm lần rồi, sau này không còn tác dụng với Liên Thủ Tín nữa, nhưng với Liên Thủ Lễ….
Thật ra thì, xét lại, một chiêu này của chu thị đa số là dùng ở trên người Liên Thủ Tín, cũng không có thực hành ở trên người Liên Thủ Lễ nhiều.
Liên Thủ Tín đối với chiêu này đã có sức miễn dịch, nhưng Liên Thủ Lễ thì sao? Nếu như Chu thị triển khai toàn bộ hỏa lực, dùng chiêu này ở trên người Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Lễ có thể toàn thân trở ra sao?
Chỉ nghĩ như vậy thôi, Liên Mạn Nhi cũng hiểu được vì sao Liên Diệp Nhi lại lo lắng.
“Buổi sáng ngày hôm nay, bà nội còn tới thăm cha muội đấy, lại là khóc với mắng. Không phải là mắng cha muội đâu, mà mắng người khác cơ. Gì mà Vợ Hà lão lục, Đại bá, Nhị bá, đều mắng hộ nhà muội đấy. Nói cha muội không thể vì người ngoài mà ghi thù với hai lão nhân người… Lại khóc với cha muội, nói chuyện khi cha muội còn bé. Nói bà rất thương cha muội. Còn nói nuôi sống mấy nhi tử thật không dễ dàng gì, hiện tại bà già rồi, mọi người đều sợ bị bà liên lụy, nói cha muội không thể không có lương tâm…. Còn nói phòng kia của nhà muội, không còn ai khác, nhỡ phát sinh chuyện gì thì sao…”
“Muội thấy cha muội đã bị bà nói cho dao động rồi” Liên Diệp Nhi lại nói “Mới vừa rồi lúc muội đi, cha muội còn nói một câu…”
“Tam bá nói gì?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Cha muội nói với mẹ muội rằng ‘Bà nội của Diệp Nhi cũng không dễ dàng gì, mấy người nhà Tứ thúc với bà nội Diệp Nhi cũng không thân thiết, khác ruột khác lòng nên trong lòng chỉ có Tứ thúc chứ không có hai lão nhân.” Liên Diệp Nhi nói, “Muội sợ, một lát nữa bà nội lại vừa khóc vừa náo, nhà muội lại không dọn ra ngoài được… Vốn không phải là bảo muội tới tìm Tứ thúc và Ngũ ca đâu, là muội tự mình tới tìm…”
Liên Diệp Nhi nói đến đây, lại khóc thút thít.
Liên Mạn Nhi xoa trán, Chu thị quát mắng, các nàng cũng quen rồi, đối với các nàng cũng không còn tác dụng. Nhưng Chu thị lại khóc lóc đáng thương, cộng thêm tán công vào tình thân ruột thịt, nên cần phải bàn lại đối sách.
Trước kia, Chu thị không làm mấy chuyện vụn vặt này. Liên Mạn Nhi nghĩ tới điểm này, liền cảm thấy các nàng thật sự rất may mắn. Nếu như khi đó, Chu thị chịu để xuống mặt mũi làm như vậy, thì con đường tự do độc lập của nhà nàng không biết phải dài thêm gấp bao nhiêu lần, gia tăng thêm bao nhiêu ân oán và đau khổ.
Hiện tại Chu thị đối với Liên Thủ Lễ như vây, cái này được coi là may mắn hay bất hạnh của Liên Thủ lễ đây?
Những thứ khác không nói, Liên Mạn Nhi biết, đáp án này đối với Liên Diệp Nhi và Triệu thị tuyệt đối là “bất hạnh”. Ở lại nhà cũ, Liên Thủ Lễ có thể có thêm một chút “tình thương của mẹ” và “thân tình”, nhưng với Liên Diệp Nhi và Triệu thị hai người này để có được điều ấy, chắc phải đợi tới già mất thôi.
Tính cách của Chu thị quyết định hết thảy. Bây giờ gặp phải nguy cơ, Chu thị sẽ không khắt khe với Triệu thị và Liên Diệp Nhi. Một khi nguy cơ của Chu thị được giải trừ, cũng chính là lúc Chu thị lại có lòng tin hoàn toàn vào sự do dự của Liên Thủ Lễ, so với trước kia bà lại càng giẫm đạp Triệu thị và Liên Diệp Nhi nhiều hơn nữa.
Một người không thể sinh nhi tử, tính cách mềm yếu, lại không có nhà mẹ đẻ chống lưng, một là “mặt hàng lỗ vốn”, rồi sẽ sớm trở thành người nhà người ta, trong lòng trong mắt Chu thị, từ trước tới giờ chưa từng đem các nàng là người thân hay hậu bối mà đối xử. Liên Mạn Nhi thậm chí còn cảm nhận được, từ sâu thẳm trong lòng Chu thị, bà coi thường Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
“Diệp Nhi, nếu lần này nhà muội không chuyển ra ngoài được, thì sau này cũng đừng nghĩ tới chuyện chuyển ra ngoài được nữa.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Diệp Nhi,
Mà nếu là như vậy, Liên Diệp Nhi còn có hy vọng thoát khỏi sự khống chế của Chu thị khi nàng xuất giá, nhưng với Triệu thị cả đời này chỉ sợ sẽ phải sống dưới gót chân của Chu thị, vịnh viễn không lật mình được.
“Không được, muội không thể để cho mẹ muội cả đời phải cúi đầu khom lưng mãi được.” Liên Diệp Nhi có chút kích động nói.
Liên Mạn Nhi gật đầu, trong lòng thầm nghĩ, cho dù Triệu thị như thế nào thì có một khuê nữ như vậy là may mắn của cuộc đời nàng.
“Nếu, lần này nhất định phải chuyển ra ngoài. Diệp Nhi…” Liên Mạn Nhi hạ giọng nói với Liên Diệp Nhi một phen, cuối cùng lại nói “Cho dù bọn họ đồng ý cho nhà muội dọn ra, nhưng lại bảo từ từ rồi hãy dọn ra, thì nhà muội cũng không thể từ từ được. Diệp Nhi, muội hiểu không?”
“Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt.” Tiểu Thất vô cùng đúng lúc, bỏ túi sách xuống.
Liên Diệp Nhi gật đầu, nắm tay.
Ở nhà thương lượng xong xuôi, Liên Thủ Tín và Ngũ lang đứng lên, Liên Mạn Nhi cũng đổi áo khoác ngoài váy. Mang theo Tiểu Thất, Tiểu Hỷ và Tiểu Phúc, cùng Liên Diệp Nhi về nhà cũ.
Liên lão gia tử chưa cho phép. Nhưng đây là một đại sự trong đời Liên Diệp Nhi, liên quan tới hạnh phúc sau này của Liên Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi nhất định phải tới, trợ giúp cho Liên Diệp Nhi.
…………………………..
Nhà chính Liên gia, thượng phòng ở Đông phòng.
Trong phòng, cơ hồ mọi người đã đầy đủ.
Liên lão gia tử và Chu thị vẫn ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi như cũ. Cách bọn họ không xa là chỗ ngồi của Liên Thủ Lễ và Triệu thị. Đây là trong trí nhớ của Liên Mạn Nhi, lần đầu tiên nàng thấy Liên Thủ Lễ và Triệu thị ngồi ở vị trí bên trên. Hai người kia dường như cũng cảm thấy xa lạ với vị trí này, mặc dù ngồi ở đó, nhưng đều cảm thấy không thoải mái.
Liên Mạn Nhi lôi kéo Tiểu Thất và Liên Diệp Nhi ngồi dọc theo kháng. Chu thị vẫn chủ động đưa nàng chiếc đệm nhỏ bà tự làm cho Liên Mạn Nhi ngồi.
Cổ thị , Liên Đóa nhi, Liên Nha Nhi không được ngồi trong phòng, Tưởng thị vẫn ra vào trà nước như cũ.
Mà những người khác của Liên gia, hoặc ngồi hoặc ngồi chồm hỗm , tụ tập trong phòng này.
Liên lão gia tử trách mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị hồi lâu, nhưng cũng không nói là ông hiểu hai người này hợp mưu với vợ Hà lão lục tính toán Liên Thủ Lễ, chỉ mắng bọn họ hồ đồ, “lấy tay bắt cá”.
Liên Mạn Nhi ngồi nghe mà không yên lòng, nàng đối với việc trách phạt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị một chút cũng không có hứng thú.
Cuối cùng Liên lão gia tử bắt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị xin lỗi Liên Thủ Lễ và Triệu thị.
“Cha, chuyện này là sao chứ, con đến muộn mà. Nghe mẹ bọn nhỏ nhao nhao lên, lại nhìn thấy lão Tam và vợ lão lục… con cũng không có nghĩ nhiều như vậy. Hiện tại chuyện này náo loạn lên, con cũng đã hiểu rồi, mà người thì cũng đuổi đi rồi, lão Tam cũng không có chuyện gì, bây giờ nhà ta mây đen đã tan. Cha bảo con xin lỗi lão Tam, con sẽ xin lỗi.” Liên Thủ Nghĩa đường đường chính chính nói.
“Con đây, con đây cũng hồ đồ mất rồi, không tin Tam thúc mà lại đi tin vợ lão Lục kia. Con đây cũng xin nhận lỗi với Tam thúc.” Hà thị cũng nói.
“Nói xin lỗi thì để làm gì? Cha cháu suýt chút nữa thì chết rồi.” Liên Diệp Nhi lên tiếng, “Bá ấy coi cha cháu là huynh đệ sao? Coi cháu là cháu gái sao? Cho rằng chúng cháu không biết mấy người tính toán cái gì trong lòng ư? Nếu như cha cháu không tìm tới cái chết, chẳng phải mấy người đã ép cha cháu phải cưới vợ Hà lão Lục à, rồi cả nhà mấy người sẽ là người thân yêu thương gần gũi nhau, rồi buộc mẹ cùng cháu đi tìm cái chết. Dù sao, mấy người chính là muốn bức tử mẹ con cháu.”
Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch nhíu nhíu mày.
Chuyện này, Liên lão gia tử vô cùng bất mãn với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Nhất là Hà thị, ông bây giờ đối với bất kỳ chuyện gì dính dáng tới chữ Hà, từ trong ra ngoài đều ghét bỏ. Nhưng mà Liên Diệp Nhi lại nói trắng ra thành lời, nhắm thẳng vào Liên Thủ Nghĩa, thì Liên lão gia tử lại có chút không thoải mái.
Ở trong mắt Liên lão gia tử, dù Liên Thủ Nghĩa có thế nào thì cũng là bá bá của Liên Diệp Nhi, anh ruột của Liên Thủ Lễ. Người một nhà, dù cánh tay có gãy rồi, cũng phải giấu trong áo. Ông cũng chỉ muốn một đại gi đình này, luôn giữ được hòa khí với nhau.
Ông đã ở đây để hòa giải rồi, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng đã đồng ý cho lời xin lỗi tới Liên Thủ Lễ và Triệu thị, Liên Diệp Nhi lại không ngoan ngoãn nghe lời, dù cho trưởng bối đã an bài làm chủ, “gần mực thì đen, Diệp nha đầu này trước kia đâu có thế này, cũng chưa từng cãi lại ai bao giờ”, Liên lão gia tử dùng khóe mắt liếc Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi một cái, trong lòng âm thầm nói.
“Giả mù sa mưa mà nhận lỗi, chúng cháu không có gì lạ.” Liên Diệp Nhi nói một câu xong thì nhảy xuống kháng, đi thẳng ra ngoài không quay đầu lại.
Liên Mạn Nhi cũng không ngăn Liên Diệp Nhi.
Liên Diệp Nhi đi, Liên Thủ Nghĩa có chút bất mãn, đang định nói gì đó thì bị Liên lão gia tử trợn mắt cảnh cáo nên thôi. Tiếp theo, Liên lão gia tử bắt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị xin lỗi Liên Thủ Lễ và Triệu thị.
Liên Thủ Lễ và Triệu thị không giỏi ăn nói, cái gì cũng không nói.
“Nó là tên ngu đần, vương bát đản, các con đừng chấp nó.” Sau đó Liên lão gia tử lại nói, thấy tất cả mọi người không ai nói gì, ông lại tiếp tục “Lão Tam, vợ lão Tam, chuyện này các con hãy bỏ qua nhé, cha sẽ ghi nhớ trong lòng. Người một nhà không nên xích mích, chuyện này cha đã cố gắng dàn xếp. Sau này nếu lão Nhị có tái phạm chính cha là người sẽ không tha cho nó đầu tiên.”
“Cha, con không dám.” Liên Thủ Nghĩa liền nói.
Liên lão gia tử trợn mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa một cái, thở dài.
“Còn có một chuyện. Lão Tam, ngày hôm qua con nói muốn dọn ra ngoài ở. Cha hiểu, cái này do con nóng giận nhất thời, chuyện này ấy mà, lúc đầu nói cho các con tách hộ, nhưng trong lòng cha cho tới bây giờ vẫn chưa từng có tính toán đó. Mấy gian phòng bên Tây Sương là của các con….Bên ngoài có tiếng động gì vậy?”
Nghe tiếng động kỳ quái ở trong viện, tất cả vội vàng chạy ra ngoài.
Phía ngoài cửa sổ ở Tây Sương phòng, Liên Diệp Nhi đang đứng ở trên một cái ghế, tay cầm chiếc búa Liên Thủ Lễ dùng để làm nghề mộc, dùng sức phá cửa sổ của Tây Sương phòng.