Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 587: Người quen



Edit: Anhvu

Liên Mạn Nhi đang âm thầm suy đoán, lo lắng, lại thấy sau khi Trầm Khiêm nghe lời Chung quản sự nói… cũng không có cảm xúc rõ ràng, chỉ trầm ngâm không nói. Thần sắc trên mặt Chung quản sự còn trở nên lo lắng hơn. Trầm Khiêm khoát tay áo, dường như không muốn Chung quản sự nói tiếp, hắn khẽ nghiêng đầu, lại nhìn sang phía Liên Mạn Nhi bên này. Thấy nàng có chút bận tâm tới chuyện của mình, Trầm Khiên cười cười với nàng, ý muốn làm cho nàng yên tâm. Liên Mạn Nhi mấp máy miệng định nói, nàng quả thực có chút bận tâm về Trầm Khiêm. Người nhà của Trầm phủ là như vậy, có thể chu cấp cho con cháu, người bình thường khó mà tưởng tượng được, nhưng đồng thời đó cũng là trói buộc đối với con cháu, yêu cầu con cháu cũng phải trả giá tương ứng, cái này thì người bình thường cũng khó mà tưởng tượng được. Trên đời này, mọi chuyện đều có hai mặt của nó, tựa như có ban ngày thì sẽ có ban đêm, có ánh nắng thì sẽ có bóng đêm.

Trầm Khiêm và Chung quản sự không biết đã nói gì mà Chung quản sự và một quản sự khác đã đi ra chỗ khác.

“Mạn Nhi, Ngũ ca, Tiểu Thất, đệ phải về rồi.” Trầm Khiêm một mình đi tới, cười nói với Ngũ lang, Mạn Nhi và Tiểu Thất.

“Tiểu Cửu, trong nhà đã xảy ra chuyện gì sao?” Ngũ lang hỏi.

“Tiểu Cửu ca, huynh không thể ở thêm một ngày được à?” Tiểu Thất cũng hỏi.

“Tiểu Cửu, có phải huynh vụng trộm trốn ra ngoài chơi không?” Còn Liên Mạn Nhi nhỏ giọng hỏi.

“Trong nhà không có việc gì, chỉ là thấy đệ trễ như thế rồi mà chưa có về nên cho người đi tìm thôi.” Trầm Khiêm vừa nói vừa nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi, sóng mắt lấp lánh: “Cũng không phải là trộm ra ngoài chơi. Hôm nay đã nói qua rồi, huynh được phép ra ngoài chơi một ngày.Uhm… huynh liền nghĩ tới thuận tiện tới thăm bọn muội thì tốt quá….”

Má ơi, từ đây tới phủ thành rất xa, cái này là mua đường mà, đúng là rất thuận tiện. Liên Mạn Nhi oán thầm.

“Tiểu Cửu ca, huynh tới thăm bọn đệ ư?” Tiểu Thất liền nói.

“Đúng thế.” Trầm Khiêm cười rồi quay sang Ngũ lang: “Ngũ ca, chờ ra giêng huynh cũng nên tới thư viện Thịnh Kinh đi.”

[Thư viện Thịnh Kinh theo ta hiểu thì đây là thư viện trong kinh thành là nơi dành cho các sĩ tử chuẩn bị thi khoa cử học tập]

“Ừ.” Ngũ lang gật đầu.

“Trong thư viện sợ là sẽ không cho chỗ ở, mà ở tại khách sạn cũng không phải là chuyện thường thấy. Thôi ở nhà đệ đi. Đệ sẽ cho người chuẩn bị cho huynh một gian tại sân của hậu viện…”

“Không được.” Ngũ lang vội vàng khoát tay: “Sau này nhà huynh còn phải thường xuyên tới phủ thành, chúng ta đã thương lượng rồi, tính là sẽ mua một chút sản nghiệp ở đó cho tiện.”

Nghe Ngũ lang nói như vậy, ánh mắt Trầm Khiêm một lần nữa lại rơi trên khuôn mặt của Liên Mạn Nhi, rồi chuyển qua mặt Tiểu Thất, lại quay về trên mặt Liên Mạn Nhi, dường như đang muốn hỏi, chuyện này là thật sao?

Đương nhiên là thật, Liên Mạn Nhi nghĩ thầm.

“Đúng đấy, Tiểu Cửu ca, nhà đệ muốn mua mấy gian nhà ở phủ thành. Sau này ca đệ có thể ở đó để đọc sách. Mà chúng đệ qua phủ thành chơi cũng sẽ có chỗ để ở.” Tiểu Thất nói, đôi mắt sáng ngời. Hiển nhiên với việc mua sản nghiệp ở phủ thành và đi phủ thành chơi khiến nhóc mang theo tâm tình vui sướng và mong đợi.

Khóe miệng Trầm Khiêm cũng kéo lên, xem ra đối với tính toán của Liên gia, hắn và Tiểu Thất đều có chung một niềm vui sướng mà mong đợi.

“Thật đúng lúc. Hai ngày trước đệ có nghe đám người Chung quản sự nói, hình như họ có quen biết một vài gian nhà vô cùng tốt muốn bán đấy. Ngũ ca, nếu huynh muốn mua sản nghiệp thì nhớ nói trước với đệ nhé. Những việc này mặc dù đệ không hiểu lắm nhưng quản sự trong nhà tin tức linh thông.” Trầm Khiêm trịnh trọng nói với Ngũ lang.

Mọi người nói chuyện bên này, bên kia Chung quản sự dường như chờ có chút sốt ruột, nhưng lại không dám sang đây thúc giục.

“Cái này phải cảm ơn đệ trước rồi Tiểu Cửu.” Ngũ lang nói.

Muốn lập sản nghiệp ở phủ thành, nhà hắn lại chưa quen cuộc sống nơi đó, Ngũ lang vốn cũng tính toán sẽ tìm bạn đồng môn ở phủ thành hỗ trợ. Hiện tại Trầm Khiêm đã lên tiếng, lại còn có sự hỗ trợ của các quản sự Trầm gia, việc này chắc chắn càng thêm thuận lợi.

Trầm Khiêm lại cùng Ngũ lang nói một hồi, vì ngay ở trước mặt mọi người , nên Trầm Khiêm cũng không cố ý nói chuyện với Liên Mạn Nhi, chỉ là ánh mắt thỉnh thoảng lại rơi vào người Liên Mạn Nhi, nhưng không dừng lại lâu lắm.

Bên kia Chung quản sự gấp tới độ đầu đổ mồ hôi, nhưng Trầm Khiêm vẫn rất chậm rãi, ước hẹn ngày tới phủ thành chơi với Ngũ lang, lại cũng muốn rủ cả Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đi chơi cùng, sau đó mới chậm chạp tạm biệt Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, và Tiểu Thất, lúc này mới xoay người tới chỗ đám gia nhân, Chung quản sự đã mang xe ngựa tới. Sau khi Trầm Khiêm lên xe, Chung quản sự chỉ kịp chắp tay ôm quyền cáo từ với đám người Liên Thủ Tín, rồi bảo hộ vệ đánh xe chạy thẳng tới cửa thành.

Từ lộ trình mà tính, đoán chừng Trầm Khiêm về tới phủ thành cũng đã là sáng sớm ngày hôm sau rồi.

“Tiểu Cửu ca lần này nhất định sẽ không dám nói cho các đại nhân trong nhà là đã đến phủ thành chơi, sau đó lại còn vụng trộm chạy tới chỗ này của chúng ta để vui đùa đâu.” Chờ cho xe ngựa của Trầm Khiêm đi xa, Tiểu Thất sờ lên cằm làm bộ trầm tư, nói.

“Tiểu Thất, đệ có nhiều kinh nghiệm nhỉ.” Liên Mạn Nhi nhướng mày nói: “Tiểu Thất, đệ mau thành thật khai báo, có phải đệ thường xuyên trốn học đi chơi không?”

“Không có, không có, tuyệt đối không có.” Tiểu Thất sợ hết hồn, vội vàng phủ nhận.

Trầm Khiêm đi rồi, đoàn người Liên Mạn Nhi tiếp tục đi dọc theo con phố, vừa ngắm đèn, vừa trở về.

Liên Mạn Nhi vừa đi, vừa nhìn thoáng qua phương hướng xe ngựa của Trầm Khiêm đi, trong lòng có chút lo lắng cho hắn. Trầm Khiêm nói, trong nhà cho phép hắn ra ngoài chơi một ngày, lời nói này… có vẻ không phải là giả. Nhưng việc hắn chạy qua huyện Cẩm Dương chơi, hẳn là cũng chưa được sự đồng ý của người nhà. Trầm gia phái người tới tìm, khi hắn về nhà liệu có bị phạt hay không?

Sau khi lo lắng, Liên Mạn Nhi lại nghĩ tới bộ dạng thong dong của Trầm Khiêm khi đi theo sau Chung quản sự, trong lòng dần cảm thấy yên tâm. Bất kể như thế nào, chắc chắn Trầm Khiêm đã có biện pháp đối phó.

“…Đứa nhỏ này lớn lên đều khiến cho người ta yêu thích, nói chuyện hay làm việc cũng khiến cho người ta vui vẻ…” Liên Mạn Nhi hồi phục lai tinh thần, chỉ nghe thấy Lý thị và Trương thị đang khen Trầm Khiêm.

“Thật là khiến cho người ta yêu thương mà, không có kiêu ngạo, đến nhà chúng ta, có cái gì ăn cái nấy, không chọn lựa đòi hỏi gì, lại thân thiết gần gũi nữa.” Trương thị cũng khen.

Trầm Tiểu Mập này nhân duyên đúng là không tệ, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

Lúc này, Tiểu Long nhìn thấy có bán mứt quả, nhóc liền đòi ăn. Trương Khánh Niên cầm tiền đi qua chỗ người bán hàng rong mua mấy xâu, quay trở lại chia cho mấy hài tử, mỗi đứa một xâu.

Liên Mạn Nhi cũng được chia cho một xâu, nàng nhìn quả sơn tra đỏ rực kia thật là to, phía trên là lớp đường trong suốt sáng long lanh, ở đầu xâu còn xiên một múi quýt nhìn cũng rất hấp dẫn, vì vậy nàng không hề cự tuyệt, nhận lấy cắn một cái.

“Mứt quả này làm không tệ.” Sau khi ăn một miếng, Liên Mạn Nhi không khỏi khen một câu.

Mứt quả này là một loại quà ăn vặt, thường xuyên có người bán hàng rong mang đi khắp các hang cùng ngõ hẻm để bán, ngay cả Tam Thập Lý Doanh Tử khi đến mùa đông, mỗi ngày cũng có khoảng một hai người bán hàng rong đi bán mứt quả. Cùng là mứt quả nhưng cũng được chia ra xấu đẹp.

Có loại mứt quả, dùng quả sơn tra nhỏ, có một số loại thậm chí người ta còn bỏ hạt sơn tra đi, sơn tra to hơn cũng làm như thế, vì vậy kích thước mứt quả lớn nhỏ đồng đều, sau khi làm sạch nhân, còn thêm một múi cam và rưới nước đường bao phủ bên ngoài thật đều rồi đem phơi trên nóc nhà chờ mứt quả khô là mang bán. Không trách được nhìn thấy nhiều hàng bán mứt quả như vậy, Tiểu Long nhất định đòi ăn cái này.

Liên Mạn Nhi nghĩ vậy, đưa mắt nhìn thoáng qua chỗ người bán mứt quả rong. Quả nhiên không chỉ có Tiểu Long biết hàng, người bán hàng rong kia dường như bị những người lớn mua mứt quả cho trẻ em bao vây rồi.

Vừa lúc đó, người bán hàng rong kia ngẩng đầu lên, Liên Mạn Nhi nhất thời ngẩn ra.

“Người bán hàng rong này, nhìn rất quen mắt…” Ngũ lang ở bên cạnh Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy mặt người bán hàng rong. “Hắn hình như là… người bán hàng rong kia.”

“Chính là hắn.” Nghe Ngũ lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi vốn có chút hoài nghi giờ cũng biến mất. Người bán mứt quả rong kia chính là người bán hàng rong lúc trước. Lúc mà Liên Đóa Nhi bỏ nhà đi, hắn đã chứa chấp Liên Đóa Nhi, sau lại bị Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Nhị lang đánh cho một trận rồi đuổi đi.

Lúc ấy Liên Thủ Nhân không chỉ muốn người bán hàng rong này rời khỏi trấn Thanh Dương mà còn muốn hắn không được ở lại phủ Liêu Đông. Từ đó về sau, mọi người không ai thấy hắn nữa. Tất cả mọi người đều cho rằng hắn nhất định đã sợ rồi, rời khỏi phủ Liêu Đông quay trở về nhà rồi?

Bây giờ nhìn thấy người bán rong này lại bán mứt quả ở huyện Cẩm Dương, chuyện này thật đúng là không tưởng tượng được. Là chưa từng rời đi, hay đã rời đi rồi sau lại quay trở về?

“Ca.” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ lang, chuyện này bọn họ nên làm như không nhìn thấy, hay chọn lựa làm cái gì đó?

Ngũ lang trầm ngâm.

Ngũ lang và Liên Mạn Nhi nhận ra người bán hàng rong trước kia, hắn duỗi người ra đưa một chuỗi mứt quả cho một đứa bé, sau cũng nhìn thấy bọn họ. Người bán hàng rong dường như có chút bối rối, thậm chí còn quên không nhận tiền mà đứa trẻ kia trả, vội vàng hấp tấp khiêng gánh mứt quả, xoay người chen vào trong đám đông, chỉ chớp mắt đã không thấy tăm hơi bóng dáng đâu.

Người bán hàng rong kia chạy mất nhưng Ngũ lang và Liên Mạn Nhi cũng không bỏ qua chuyện này.

“…Đã qua lâu như vậy rồi, cũng không còn mấy chuyện đàm tiếu về Đóa Nhi ở bên ngoài nữa, có vẻ như người bán hàng rong này khá trung thực.” Ngũ lang vừa đi vừa nhỏ giọng nói với Liên Mạn Nhi: “Chỗ khác không thể được hay sao mà lại quay về địa phương này của chúng ta chứ….”

“Nhỡ đâu vạn nhất thì sao, hắn không thể ở lại huyện Cẩm Dương…”

Ngũ lang đã có quyết định.

“Mạn Nhi, chuyện này muội cũng không cần quan tâm nữa. Đợi lát nữa, huynh cùng cha, và mấy người Gia Hưng ca thương lượng một chút xem sao.”

“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.

Mọi người lúc này đã về tới đường Nghiêm Mạo trước tòa tháp chín tầng, phía trước người đi đường đột nhiên dừng lại, đám người Liên Mạn Nhi cũng đành phải tạm thời dừng bước.

“Có chuyện gì thế?” Hỏa Kế hỏi thăm người đứng trước mặt.

“Không biết là kiệu nhà ai, đang đi về phía này.” Phía trước có người nói vọng lại.

Mọi người cũng tốt tính chỉ cười vang lên. Lúc này Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy rõ ràng rồi, hóa ra trên lối đi có hai cỗ kiệu, đều muốn tránh né đối phương, nhưng kết quả là thiếu chút nữa là đụng vào nhau. Sau một lúc thỏa thuận, hai bên đã thương lượng ổn thỏa, chính là nhường nhau mà đi.

Lúc tới gần đám người Liên Mạn Nhi là một chiếc kiệu màu xanh, người ngồi bên trong dường như có chút không nhịn được, vén màn kiệu lên nhìn thoáng qua bên ngoài.

“Người quen đúng là nhiều thật.” Liên Mạn Nhi thấy người ngồi trong kiệu kia, thở dài nói.