Edit: Anhvu Lại đem tập giấy lật đi lật lại một lần nữa, Liên Mạn Nhi cũng lần nữa xác nhận hai tờ giấy nàng đã viết kia không có trong đây. Suy nghĩ một chút Liên Mạn Nhi mới hỏi Tưởng chưởng quỹ:
“…..Không phải ngài nói đã thu hồi hết rồi, làm sao mà cháu thấy….thiếu mất mấy tờ?”
“Phải….là thiếu hai tờ.” Tưởng chưởng quỹ thầm đổ mồ hôi, quả nhiên là tiểu thư Đông gia sẽ phát hiện ra. Bởi vì trong đó không chỉ có bút ký của mấy vị thiếu gia và tiểu thư Đông gia mà còn có cả chữ viết của Lỗ tiên sinh. Ở thời điểm dán đố đèn, ông đã dặn mấy tên tiểu nhị phải cẩn thận, đừng có nhầm lẫn với giấy lộn mà làm hư, sau khi xong tốt nhất là phải thu hồi lại hết. Chẳng qua không nghĩ tới lại bị thiếu mất hai tờ, “Chúng tiểu nhân đã rất cẩn thận, sau lại tìm khắp nơi, chỗ nào cũng tìm một lần…. Sợ là vì quá nhiều người, trong lúc rối ren nên cái này…”
Tưởng chưởng quỹ lộ ra vẻ mặt rất xấu hổ. Tờ giấy kia, vốn không nên vứt đi. Làm việc cho tiệm tạp hóa và bách hóa tới nay, ông và các thủ hạ chính là tiểu nhị đã sớm luyện thành nhãn quan lục lộ rồi (ý nói là đôi mắt tinh tường), có bản lĩnh tai nghe tám hướng, bằng không thời điểm đông người, bọn họ chỉ sợ tiền lương hàng tháng cũng không đủ bồi thường cho hàng hóa mất mát. Hơn nữa, đêm hôm đó, ông vẫn chủ tâm để ý, dường như chưa lúc nào buông lỏng. Nếu nói có lúc thất thần thì chỉ có thể là lúc nói chuyện với một vài người tới từ phủ thành kia. Còn bọn tiểu nhị trong cửa hàng, ông biết họ sẽ không có ai cầm tờ giấy đố đèn này làm gì. Tờ giấy này không thấy chỉ có thể là lúc bọn họ thư giãn nên không cẩn thận làm mất.
Tưởng chưởng quỹ có chút bất an, chuyện này nói to là to, nói nhỏ là nhỏ, chỉ là Liên Mạn Nhi có muốn điều tra tới cùng hay không thôi.
Liên Mạn Nhi nghe Tưởng chưởng quỹ nói, vừa cẩn thận đánh giá thần sắc của ông, sau đó khoát tay, để cho Tưởng chưởng quỹ ra ngoài mà không tiếp tục truy vấn nữa. Chờ Tưởng chưởng quỹ ra ngoài rồi, Liên Mạn Nhi liền sai Tiểu Hỉ thu giấy đố đèn lại.
“Tiểu thư, nô tỳ nghe mọi người nói Tưởng chưởng quỹ là người tinh tế, cẩn thận. Nhưng ngài ấy cũng không thể tránh khỏi sẽ có những lúc bất cẩn.” Tiểu Hỉ vừa làm việc, vừa nói với Liên Mạn Nhi.
“Con cọp còn có lúc lim dim, huống chi ông ấy. Mà ngày đó quả thật cũng đông người.” Liên Mạn Nhi cười cười.
Biểu hiện của Tưởng chưởng quỹ ở Liên ký bách hóa tương đối tốt, không thiên vị bất kỳ ai, Liên Mạn Nhi cũng không trách móc nặng nề ông ấy chỉ vì sự kiện này. Hơn nữa, Tưởng chưởng quỹ rất tinh tế, nàng tin tưởng nếu không phải có người có lòng muốn trộm tờ giấy này, thì mấy tờ giấy này sẽ không thể không thấy tăm hơi.
Người nào lại có tâm tư này? Giấy đố đèn này cũng chỉ là giấy bỏ đi. Mà chữ của nàng cũng không phải chữ của danh gia hiếm có nào. Hơn nữa cũng không ai biết được mấy câu đố đó là nàng viết. Vậy mà hết lần này tới lần khác lại chỉ có hai tờ giấy nàng viết là không thấy đâu.
Liên Mạn Nhi không trách cứ Tưởng chưởng quỹ là còn có nguyên nhân khác. Trong lòng nàng đã có suy đoán về tên “tiểu nhân” đã lấy tờ giấy này. Thử nghĩ mà xem, còn ai khác ngoài tên Trầm Tiểu Mập “xấu xa” đoán đèn đoạt thưởng, vậy mà còn lừa gạt không nói cho nàng biết.
Hừ hừ. Liên Mạn Nhi vô thức cầm bút, ở trên giấy tuyên thành vẽ một tên tiểu nhân béo lùn chắc nịch, sau đó ở phía sau cái mông đang cong lên của tên tiểu nhân đó, nàng hung hăng tăng thêm một cái đuôi to.
Nhìn cái trên giấy này dường như là người, mà dường như là tranh vẽ một con cáo, Liên Mạn Nhi không khỏi mỉm cười. Hơi nghỉ ngơi một chút, nàng lại viết bên cạnh đầu của tên tiểu nhân hai chữ to “Tiểu Tặc”. Ngồi thêm một lúc, nàng lại dùng một gạch chéo lớn gạch lên người tên Tiểu Mập và chữ Tiểu Tặc, làm cho bức tranh bị hỏng.
Vừa lúc đó, bên ngoài truyền tới tiếng gọi của Ngũ lang. Liên Mạn Nhi vội vàng bỏ bút xuống, vo tờ giấy tuyên thành lại rồi cực nhanh ném vào chậu than đang cháy. Giấy tuyên thành rơi vào chậu than, nhanh chóng bùng lên một ngọn lửa màu lam nhỏ.
“Đốt gì đấy, Mạn Nhi?” Ngũ lang vén màn cửa đi vào thấy tờ giấy đang cháy trên chậu than, hỏi.
“Không có gì, muội viết hỏng một chữ.” Liên Mạn Nhi liền trả lời, “Ca lúc nào chúng ta về thế?”
“Cha đã sai người chuẩn bị rồi, chúng ta ăn cơm trưa xong sẽ về.” Ngũ lang ngồi xuống đối diện với Liên Mạn Nhi, nói. Rồi nhìn đèn lồng, bọn họ đã ở lại huyện thành này thêm hai ngày, là vì mua thôn trang La gia kia. Hiện tại thôn trang đã mua rồi, hết thảy thủ tục cũng đã hoàn thành, an trí trong trang cũng đã làm rồi, bọn họ cũng đã đến lúc nên trở lại Tam Thập Lý Doanh Tử.
“Vừa nãy có người nói Triệu Tú Nga đã về thị trấn Khai Dương rồi.” Ngũ lang uống một ngụm trà rồi nói cho Liên Mạn Nhi biết.
Bởi vì hai ngày này đều chú tâm vào thôn trang, nên mọi người cũng không để tâm tới chuyện của Triệu Tú Nga nữa. Bây giờ nghe Ngũ lang nói như vậy, Liên Mạn Nhi mới nhớ tới còn có một chuyện phiền toái như vậy.
“Nàng ta trở về rồi à? Trở về khi nào thế? Chuyện này đã thông báo cho người nhà cũ chưa?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“……Theo thông tin hỏi thăm được từ khách sạn bên kia thì Triệu đại quan nhân hai ngày hôm nay ra ngoài bàn chuyện làm ăn, còn Triệu Tú Nga một mình tự về trấn Khai Dương. Nói vẫn rất phô trương như thế. Hôm qua đã trở về rồi.” Ngũ lang đáp.
“Ý tử bên nhà cũ có chút phiền toái. Ngày đó mẹ trở về báo tin cho họ. Nghe qua, gia đã nói lập tức bỏ nàng ta, nhưng Nhị lang ca giống như có chút không đành. Hai ngày nay trong nhà không nói rõ ràng, mà cũng không đi tìm Triệu Tú Nga. Hiện tại Triệu Tú Nga đã trở về bên kia rồi, chắc chuyện này hẳn kết thúc rất nhanh thôi.”
Đối với chuyện Triệu Tú Nga, Liên Mạn Nhi không quá coi trọng, nên Ngũ lang nói như vậy nàng chỉ gật đầu coi như đã biết.
Buổi trưa mấy người ăn cơm xong liền an vị xe trở về Tam Thập Lý Doanh Tử.
………………………………..
Về tới Tam Thập Lý Doanh Tử, xe ngựa dừng trước cổng xưởng dưa chua, đúng lúc nhìn thấy Liên Thủ Lễ, Triệu Thị và Liên Diệp Nhi đã vội vã từ trong nhà ra ngoài.
“Tam ca, Tam tẩu mọi người vội đi đâu thế?” Liên Thủ Tín nhảy từ trên xe xuống, hỏi.
“Lão Tứ, các đệ trở về thật đúng lúc.” Liên Thủ Lễ vội đứng lại, nói.
“Xảy ra chuyện gì rồi?” Liên Thủ Tín nhìn ba người nhà Liên Thủ Lễ sắc mặt khác thường, lại hỏi.
“Nhà cũ bên kia đã xảy ra chuyện rồi.” Liên Thủ Lễ trả lời.
Nghe nói nhà cũ xảy ra chuyện, Liên Mạn Nhi và Ngũ lang liền thò đầu ra khỏi xe ngựa.
“Mới vừa rồi, người trong thôn nói cho chúng ta biết, cũng đã chuyển lời cho Tứ thẩm, nói Triệu Tú Nga mang người đi nhà cũ rồi, còn đánh nhau với họ nữa. Triệu Tú Nga mang theo rất nhiều người tới.” Liên Diệp Nhi nhanh mồm nhanh miệng nói ra.
Đang nói chuyện, thì mọi người đã nhìn thấy Trương thị mang theo Hàn Trung, vợ Hàn Trung, còn có mấy đứa ở từ trên đường đá xanh đi nhanh tới. Phía sau là Tiểu Thất chạy chầm chậm, bên cạnh còn có Đại Mập và Nhị Mập.
Liên Mạn Nhi xoa trán, ai có thể nói cho nàng biết, đây là tình huống gì chứ? Làm sao lại bày ra tư thế này, giống như là đi đánh nhau không bằng.
“Mấy người đã trở lại rồi.” Trương thị nhìn thấy ba cha con Liên Thủ Tín, liền chào hỏi, sau đó quay đầu nói với Tiểu Thất: “Đi về nhà mau, không phải đã nói con không được đi sao? Con đi theo làm gì, về nhà đọc sách đi.”
“Rốt cuộc là xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Vừa đi vừa nói chuyện.” Liên Thủ Tín và Ngũ lang cùng nói.
Ngũ lang nhảy xuống xe ngựa, cùng Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ và mấy người khác đi bộ, Trương thị, Triệu Thị, Liên Diệp Nhi, và Tiểu Thất lập tức lên xe, cùng Liên Mạn Nhi ngồi chen chúc một chỗ.
Chuyện nói lại cũng đơn giản. Triệu Tú Nga ngày hôm qua mang người về trấn trên, vội vàng bán nhà cửa, bán cửa hàng, bộ dạng như muốn chuyển nhà đi nơi khác. Mà ngay mới vừa rồi, Triệu Tú Nga giải quyết xong việc trong nhà thì mang theo người, khí thế rào rạt tới Tam Thập Lý Doanh Tử, chạy thẳng tới nhà Liên lão gia.
Tình huống cụ thể các nàng không rõ, chỉ nghe người ta đưa tin tới là Triệu Tú Nga mang người tới đã đánh nhau với nhà cũ bên kia.
“Chuyện đã qua, đừng nói gì lão Đại hay lão Nhị, cả hai bên đều sai.” Triệu thị liền nói, “Nhưng Triệu Tú Nga và Nhị lang bên này chưa cắt đứt mà đã ở cùng người khác, chuyện này thật không có đạo lý.”
Mọi người nghe nói đều gật đầu, Trương thị nói không sai. Không chỉ dựa trên lễ giáo, đạo đức tiêu chuẩn của thời đại này, kể cả đặt ở thời đại khác, Triệu Tú Nga làm như vậy chính là lăng nhăng, dâm loạn. Liên gia hoàn toàn có thể đem nàng đưa quan trị tội, không những không bị người đời chỉ trích, mà còn được người ta khen làm đúng.
“Nhị lang đối với Triệu Tú Nga vẫn chưa hết hy vọng.” Triệu thị thở dài nói.
Có lẽ chính bởi vì như vậy mà người nhà cũ bên kia vẫn chưa có hành động gì sao? Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Aizzz” Trương thị thở dài, “Không nói tới cái đó thì Triệu Tú Nga cũng thật ghê gớm, đã làm chuyện không có đạo lý mà còn dám dẫn người tới đánh nhà người ta, cái này chắc phải có chuẩn bị rồi. Đừng nói gì một đại gia tử Liên gia, ngay cả là hàng xóm láng giềng đều nhìn không được.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, Trương thị đối với chuyện này phân biệt vô cùng rõ ràng. Mặc dù ấn tượng của nàng với những người nhà cũ đó không có gì tốt, nhưng vẫn không thể nhìn thấy người khác tới gây sự trước cửa nhà cũ được.
Một con ngựa đau cả tàu bỏ cỏ chính là đạo lý như thế này đây.
“Mẹ, chúng ta chỉ tới hỗ trợ thôi, đến đó, ta xem xét rõ ràng trước đã rồi hãy động thủ.” Liên Mạn Nhi nói với Trương thị.
“Khẳng định là như thế.” Trương thị gật đầu, “Mẹ mang những người này tới, còn không phải do nghe thấy Triệu Tú Nga kia mang theo tới rất nhiều người à? Chuyện này trong lòng mẹ cũng hiểu phải làm như thế nào.”
Vừa nói xong, xe ngựa đã tới cửa nhà Liên gia, ngồi ở trong xe ngựa, Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy tiếng chửi bới từ trong viện truyền tới.
Trước cửa nhà cũ, có một chiếc xe ngựa đang đỗ, cỗ kiệu trên xe ngựa vẫn đính vải xanh lục như cũ.
Từ trên xe ngựa xuống, Liên Mạn Nhi ngầm phân phó mấy đứa ở nhà mình trông chừng xe ngựa của Triệu Tú Nga, sau đó mới theo mọi người vào nhà cũ.
Trong viện nhà cũ, hai bên đang giằng co.
Trong đó có một nhóm do Liên Thủ Nghĩa và Nhị lang cầm đầu và mấy người đàn ông của nhà cũ, còn có cả Hà thị, Cổ thị, Tưởng thị. Một nhóm khác là do Triệu Tú Nga cầm đầu, có cả nam cả nữ. Nam ăn mặc kiểu người hầu, còn nữ thì Liên Mạn Nhi nhận ra trong đó có một người là chị dâu của Triệu Tú Nga.
Người nhà cũ hiển nhiên là đang ở thế hạ phong, may mà có Xuân Trụ kéo thêm mấy người láng giềng tới giúp đỡ mới tạo thành cục diện giằng co hiện tại.
Ở cửa thượng phòng. Liên lão gia tử nhíu chặt mày. Nhìn vào trong một chút là Chu thị, bà đang dựa vào khung cửa, Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi đều đứng bên chân Chu thị, Liên Đóa Nhi nắm tay Đại Nữu Nữu, còn Liên Nha Nhi ôm Nhị Nữu Nữu trong ngực, tất cả đều chung vẻ mặt trắng bệch.
Trong viện lại càng ồn ào, hỗn loạn.
Cửa sổ thượng phòng và mấy sương phòng khác đều bị đập phá, Đông Sương phòng có hai cái cửa sổ bị rơi xuống, từ đây có thể nhìn thấy mấy đồ đạc trong nhà dường như cũng bị đập phá.