Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 59: Tẩu Thuốc



Edit: Rabbit de thuong Beta: Tiểu Tuyền “Ở đâu có động tĩnh?” Người trong phòng đều tỉnh lại.

“Phía bên ngoài cửa sổ.” Liên Mạn Nhi chỉ chỉ cửa sổ phía nam.

Bên ngoài cửa sổ phía nam chính là nơi vừa ủ rượu nho. Tam Thập Lý doanh tử có thể nói là một thôn có dân phong theo phong cách cổ xưa, mặc dù không dám nói thẳng là không nhặt của rơi trên đường, đêm không cần đóng cửa, nhưng loại chuyện trộm vặt móc túi này lại không gặp nhiều, nhất là có thể tiến vào Liên gia có tường vây có cổng rào ngăn cách giữa các phòng đến trộm cắp, càng ít có.

Liên Thủ Tín không tiếng động khoác y phục đặt ở dưới giường gạch lên vai, túm lấy thanh gài cửa chạy ra ngoài, Liên Mạn Nhi cũng vội vàng chạy ra theo.

Phía sau Tây Sương phòng là vườn rau xanh, chung quanh dùng tường thấp vây lại, bởi vì trong sân nuôi gà, sợ gà tiến vào bên trong chà đạp rau xanh, nên ở trên tường thấp phủ thêm lớp bùn, ở trên còn có cắm cán cao lương cao hơn một thước, thuận tiện cho đậu giác, dưa leo các loại vụn vặt bò lên, cũng khiến cho gà trống lớn dù nhảy cao nhất, cũng vào không được vườn. Đương nhiên, đồng thời cũng làm người ta không cách nào từ trên tường bay qua.

Dưới cửa sổ Tây Sương phòng có một cái cửa nhỏ, là cửa duy nhất để tiến vào vườn rau.

Buổi tối lúc kết thúc công việc, cửa nhỏ này đã đóng lại, nhưng bây giờ lại mở ra. Liên Thủ Tín tới gần cạnh cửa, dưới chân không biết đã dẫm vào cái gì, phát ra một tiếng vang giòn giả. Trong vườn rau xanh sau đó cũng phát ra tiếng lách cách, tiếp đó, thì có một bóng đen tính leo tường từ trong vườn rau xanh đi ra, lại bị cán cao lương bên trên tường thấp cùng dây leo phía trên cản trở chân.

Liên Thủ Tín vội vàng chạy tới, nhấc bả vai người kia lên.

“Tứ Lang? Thế nào lại là ngươi?” nương theo ánh trăng yếu ớt, Liên Thủ Tín thấy rõ người bị hắn bắt là Tứ Lang.

“Tứ thúc, ta chính là đi tiểu.” Tứ Lang ở trong tay Liên Thủ Tín giãy dụa.

Lời này không thể lừa gạt được Liên Thủ Tín.

“Ngươi đi tiểu ở đâu mà không được, mắc gì phải tiến vào vườn ta. Nghe thấy có người đến, ngươi còn trèo tường chạy? Ta còn tưởng là trộm tặc tiến vào.”

Liên Mạn Nhi mang theo ngọn đèn, vội vàng đi vào bên trong vườn rau xanh. Cẩn thận xem xét nơi đặt bình rượu, đã nhìn thấy cái nắp của một vò rượu gần nhất rơi trên mặt đất, nàng lập tức hiểu được chuyện gì đang xảy ra.

“Cha. Có một bình bị mở ra.” Liên Mạn Nhi đi ra đối với Liên Thủ Tín nói.

“Tứ Lang, ngươi làm cái gì rồi hả?” Liên Thủ Tín cao giọng quát hỏi.

Động tĩnh trong sân lớn như vậy, phòng trên đông phòng sáng đèn lên. Phòng trên tây phòng cùng đông sương phòng lại yên tĩnh im ắng.

“Tứ thúc, ta không có làm cái gì. Ta chính là nhìn xem.”

“Ban ngày ngươi còn chưa có xem đủ sao. Thật muốn xem, vì sao không đường đường chính chính ban ngày tới nói với chúng ta là muốn xem, khuya khoắt ngươi lại lén lút đi vào, ngươi muốn làm cái gì?” Liên Mạn Nhi chất vấn.

“Ta thật sự là nhìn xem.” Tứ Lang cúi đầu nói.

Liên Thủ Tín nhìn ánh nến phòng trên một chút, lại nhìn đông sương phòng một chút động tĩnh cũng không có, cưỡng chế tức giận trong lòng.

“Tứ Lang, ngươi biết Tứ thúc ta còn trông cậy vào những cái bình rượu này để đổi ít tiền mà sống. Người nông thôn chúng ta. Hận nhất giày xéo đồ đạc. Ngươi nghe cho kỹ, nếu có lần sau nữa, đừng trách đến lúc đó Tứ thúc với ngươi trở mặt.” Liên Thủ Tín thả Tứ Lang.

Trở lại trong phòng, mọi người đều có chút ngủ không được.

“Nhị bá bọn họ là muốn làm cái gì?” Liên Mạn Nhi trong lòng căm tức.

“Có lẽ chỉ là mấy tiểu tử choai choai bướng bỉnh, hiếu kỳ…” Liên Thủ Tín nói, nhưng mà nghe ra, chính hắn cũng không tin tưởng lắm lời của mình.

“Đều là người Liên gia, hắn cũng không thể làm quá phận. Buổi tối ta đều tỉnh ngủ, ban ngày ta ở nhà, đem cửa sổ mở ra, quyết không lại để cho người ta động những cái bình kia.” Trương thị nói.

Sáng sớm hôm sau. Liên lão gia tử lại gọi một nhà ra đồng làm việc. Tuy rằng lương thực đều đã thu vào, nhưng còn có chút cây đậu non trong đất, những thứ này cũng phải chở về, có thể làm thức ăn gia súc. Cũng có thể đem làm củi.

Liên Mạn Nhi nghĩ đến chuyện tối hôm qua, cảm thấy loại chuyện này vẫn phải giải quyết tận gốc mới tốt. Ở Liên gia, người có uy tín có thể giải quyết vấn đề này, chỉ có một người.

Liên Mạn Nhi lập tức đi đến phòng trên, Chu thị cùng Liên Tú Nhi đi ra phía sau vườn hái đồ ăn, trong phòng không có một người. Đầu giường trên bệ cửa sổ đặt gần lò sưởi bày biện hai đoạn tẩu thuốc, đây là do lần đó Liên lão gia tử dùng để đánh Liên Thủ Nhân mà bị đứt, từ đó về sau, để ở trên bệ cửa sổ. Liên Mạn Nhi thật ra biết rõ, Liên lão gia tử cũng không thích cuốn thuốc lá rời, ông rất ưa thích hút tẩu thuốc. Nhưng không biết vì cái gì, lại không chịu mua cái khác.

Liên Mạn Nhi leo lên giường gạch, từ trên bệ cửa sổ cầm lấy hai đoạn tẩu thuốc trong tay ước lượng, còn hơi nặng một chút, xem bộ dáng là được làm bằng đồng. Liên Mạn Nhi đem tẩu thuốc ước lượng xong, từ phòng trên đi ra.

“Mẹ, một lát con đi trấn trên, muốn mua cái gì không?” Liên Mạn Nhi cùng Trương thị bàn bạc.

Ngày hôm qua Liên Mạn Nhi đã mua năm cân dầu nành, một hộp muối, còn có một chút vật dụng hàng ngày. Liên Thủ Tín còn từ phòng trên lấy một túi gạo kê cùng một túi bột gạo to trở về, là khẩu phần lương thực tháng này của bọn họ.

“Mạn Nhi, ngày hôm qua con mới mua dầu nành, chúng ta còn không có mỡ lợn. Con đến hàng thịt xem, có mỡ lá mua một lá trở về, mẹ sẽ thắn mỡ.” Trương thị nghĩ nghĩ rồi nói.

“Được.” Liên Mạn Nhi đến giường lấy tiền trong tủ, rồi hỏi tiểu Thất, “Tiểu Thất, đệ ở nhà cùng mẹ, hay là cùng tỷ đi trấn trên?”

Mắt to của Tiểu Thất đảo lòng vòng, hắn thật ra là rất muốn cùng Liên Mạn Nhi đi trấn trên, nhưng mà hắn được phân công nhiệm vụ là ở cùng Trương thị.

“Mẹ, nếu không muốn con… có thể ở nhà với mẹ a.” Tiểu Thất đối với Trương thị nói, chỉ là một đôi mắt to rõ ràng lóe ra tia sáng khẩn cầu.

Trương thị như thế nào nhìn không ra.

“Con cùng tỷ con đi đi, đừng có chạy lung tung, sớm trở về một chút.” Trương thị dặn dò tiểu Thất.

Tiểu Thất hoan hô một tiếng, lấy giỏ cùng Liên Mạn Nhi đi ra khỏi nhà.

Đi vào trấn trên, đầu tiên Liên Mạn Nhi đi cửa hàng đồng Triệu Ký.

“Tỷ, ta đến nơi này làm gì?” Tiểu Thất hỏi.

Liên Mạn Nhi lấy hai đoạn tẩu thuốc ra, đưa cho Triệu thợ đồng, hỏi hắn có thể hàn tẩu thuốc này lại hay không.

Triệu thợ đồng nhận tẩu thuốc nhìn, rồi gật đầu nói được.

“Việc này ta vẫn hay làm. Chính là hàn khó coi, có muốn lại thêm một cái đồng cô (vòng bằng đồng) hay không, nếu thế thì phải nhiều hơn mấy văn tiền.”

“Được, đây là bảo bối của gia ta, ngươi nhất định phải sửa cho tốt, bằng không, ta sẽ trở lại tìm ngươi.” Liên Mạn Nhi và Triệu thợ đồng thương lượng xong giá cả nói.

“Biết rõ, biết rõ.” Triệu thợ đồng nói, “Tiểu cô nương còn rất lợi hại.”

“Cái tẩu thuốc này giao cho ngươi hàn. Chúng ta trước đi mua một ít đồ, một hồi trở về lấy.” Liên Mạn Nhi nói.

“Không có vấn đề, ta sẽ làm liền cho các ngươi.” Triệu thợ đồng đáp ứng nói.

Liên Mạn Nhi từ trong cửa hàng Triệu Ký đi ra. Lại đi đến một cửa hàng tạp hóa lớn nhất trong trấn, chọn đường trắng tốt nhất, mua năm cân đường trắng. Mỗi cân là mười lăm văn tiền. Sau đó lại đi một cửa tiệm khác mua ba cân. Như vậy đi một vòng mấy gian tiệm tạp hóa, tổng cộng mua hai mươi cân đường trắng. Tốn hết 300 văn tiền.

Đường trắng, chính là trình tự mấu chốt trong việc ủ rượu nho. Không thêm đường trắng cũng có thể ủ ra rượu nho, nhưng rượu được ủ ra nồng độ cồn sẽ không cao, rất dễ dàng biến chất trở nên chua. Bỏ thêm đường trắng, có thể tăng cao nồng độ cồn trong rượu, làm thành rượu nho đỏ chân chính. Như vậy rượu nếu như bảo quản thích hợp , có thể để được ba năm. Mùi vị sẽ càng thêm ngon.

Mua xong đường trắng, chia ra để vào trong hai giỏ xách, Liên Mạn Nhi cầm một giỏi, tiểu Thất cầm một giỏ.

“A tỷ, tỷ không phải nói muốn mua thịt sao.” Tiểu Thất nhắc nhở Liên Mạn Nhi.

“Yên tâm đi, tỷ không có quên.” Liên Mạn Nhi cười nói.

Liên Mạn Nhi đi vào hàng thịt, thịt heo mới giết bày trên bàn, màu da xinh đẹp, ở phần thịt ba chỉ là có mỡ dày nhất. Như vậy mỡ lá nhiều, ra dầu nhiều. Hơn nữa lại thơm.

“Trương đại thúc, có mỡ lá không?” Liên Mạn Nhi hỏi.

“Liên Tam cô nương a, ngươi đến thật đúng lúc, ở đây chỉ còn có một lá.” Trương Đồ Tể lập tức từ phía sau bàn thịt cầm lấy một mỡ lá treo ở phía trên đi qua.

Mỡ lá chính là một lớp mỡ dày trong bụng con heo. Sau khi rang lên tạo ra dầu gọi là mỡ lợn. Dầu nành bình thường ở nông thôn cũng là thứ tinh quý, người nông thôn bình thường ăn chính là mỡ lợn. Có nhà một năm chỉ mua một miếng mỡ lá, rang ra dầu, bình thường lúc làm đồ ăn chỉ cho một muôi, có thể ăn được một năm.

Liên gia đã có mỡ lợn, cũng có dầu nành, nhưng mỡ lợn ăn nhiều hơn.

“Còn có thịt xương đầu không vậy?” Liên Mạn Nhi đem mỡ lá mở ra, thấy bên trong sạch sẽ thì lại hỏi.

“Có.” Trương Đồ Tể nói xong, lập tức xoay người từ phía dưới bàn thịt lấy ra một cái giỏ lớn được làm bằng cành liễu ở bên trong lấy đi ra hai chân heo, cùng một khối xương sườn.”Ngươi nếu mua mỡ lá này, thì mấy khối xương cốt sẽ bán giá ưu đãi cho ngươi.”

“Nhị tỷ, rang dầu, ta dùng dầu thoi làm nhân bánh ăn cũng được.” Tiểu Thất như Liên Mạn Nhi đề nghị.

Liên Mạn Nhi cúi đầu nhìn tiểu Thất, lại nghĩ tới thân thể gầy yếu của Liên Chi Nhi và Ngũ Lang, thì gật đầu.

“Chỉ dùng dầu thoi không thể ăn, ta lại mua thêm chút thịt.” Liên Mạn Nhi nói.

“Dầu thoi là đủ rồi, không cần mua thịt.” Tiểu Thất rất hiểu chuyện mà nói.

“Ta mua không nhiều lắm, chỉ mua một cân.” Liên Mạn Nhi nói.

Trong lòng Liên Mạn Nhi đã từng tính toán qua, sau này khẩu phần lương thực một năm đã có. Trong tay nàng có tiền tích lũy do bán trái tầm bóp cùng ngày hôm qua Lý thị cho thêm một xâu tiền, mặt khác hai khối bạc mỗi khối đều cũng có khoảng hai lượng, cộng lại hẳn là được năm lượng bạc. Đợi bán được rượu nho lấy tiền, vậy sang năm thì càng dư giả rồi.

Trương thị phải bồi bổ thân thể, Liên Thủ Tín là nguồn lao động chủ yếu, cũng phải ăn tốt một chút, mấy hài tử các nàng cũng đang trong giai đoạn phát triển, cho nên phải gia tăng dinh dưỡng cho cả nhà là việc không thể qua loa.

Liên Mạn Nhi nói cho Trương Đồ Tể lấy một cân thịt dây.

Mỡ lá có mười một cân lẻ, tính mười một cân, mỗi cân là mười bốn văn tiền, tổng cộng là một trăm năm mươi bốn văn tiền, đại xương cốt ba khối có năm cân rưỡi, mỗi cân là mười văn tiền, vậy không đến mười lăm văn tiền, hơn nữa một cân dây da thịt, mỗi cân hai mươi văn tiền, tổng cộng là hai trăm hai mươi chín văn tiền.

“Thêm một chút là tròn ba trăm văn.” Trương Đồ Tể cắt một khối thịt ra, ném vào ở bên trong cây cân, khoảng chừng một lượng có thừa.

Liên Mạn Nhi đáp ứng, đếm ra ba trăm văn tiền đưa cho Trương Đồ Tể. Trương Đồ Tể dùng vài miếng lá lớn đem xương cốt, mỡ lá cùng thịt đều bao lại riêng từ thứ, bỏ vào trong giỏ xách của Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất mang giỏ xách, đi trở về cửa hàng Triệu Ký, Triệu thợ đồng đã sửa xong tẩu thuốc, Liên Mạn Nhi nhìn nhìn, chỗ hàn tẩu thuốc đứt gãy, còn bỏ thêm một đồng cô, đánh bóng vô cùng bóng loáng. Triệu thợ đồng lại cầm một sợi đồng căn mảnh cho vào trong miệng tẩu thuốc, nối thẳng đến nõ điếu đi ra, ra hiệu bên trong cũng không thành vấn đề.

“Liên Tam cô nương, ta còn thay ngươi dọn sạch mỡ đông (rỉ sét) trong ngoài tẩu hút thuốc.” Triệu thợ đồng nói.

Liên Mạn Nhi nở nụ cười, người làm kinh doanh của niên đại này, cũng không có khẩu hiệu khách hàng là thượng đế, nhưng thái độ đối đãi khách hàng rất có ý thức phục vụ, càng làm cho người như tắm gió xuân.

Dựa theo giá tiền đã thương lượng, Liên Mạn Nhi lại bỏ thêm một văn tiền, nhập chung đếm mười lăm văn tiền đưa cho Triệu thợ đồng, cùng với tiểu Thất từ trấn trên trở về. Bởi vì đồ mua tương đối nhiều, hai tỷ đệ đi một chút nghỉ một chút, đều đi đến một thân đổ mồ hôi mới về đến nhà.

Liên Mạn Nhi trước đem mua đồ đạc cất kỹ, đi ra vườn rau , mở một cái bình, phát hiện nho bên trong đã bắt đầu lên men. Hiện tại người trong Liên gia ra đồng còn chưa có trở lại, người còn ở nhà cũng đều sợ nóng, nên trốn trong phòng. Liên Mạn Nhi đem đường trắng phân đều ra, cho mỗi bình một phần.

Vì để cho rượu nho có thêm mùi vị, Liên Mạn Nhi định phân mấy lần đường trắng. Đây là lần đầu tiên, về sau còn sẽ có lần thứ hai.

Đợi Liên Mạn Nhi làm xong tất cả thì đã gần đến trưa, người ra đồng làm việc cũng lần lượt trở về .

Liên Mạn Nhi đem thịt, xương cốt cùng mỡ lá đều giao cho Liên Chi Nhi, để nàng xử lý, chính mình thì hướng phòng trên đến tìm Liên lão gia tử.

Liên Tú Nhi đang ở gian ngoài nhóm lửa, nhìn thấy Liên Mạn Nhi đến, cũng có chút tức giận.

“Ngươi đến làm gì?” Liên Tú Nhi trừng mắt hỏi.

“Ta đến gặp gia.” Liên Mạn Nhi nói chuyện, đi thẳng vào trong nhà.

“Gia.” Liên Mạn Nhi vào cửa lập tức ngọt ngào mà gọi.

“Mạn Nhi đến rồi.” Liên lão gia tử đang ngồi ở đầu giường đặt gần lò hút thuốc lá, thấy Liên Mạn Nhi đến, liền lên tiếng.

“Gia, ngài nhìn xem đây là cái gì.” Liên Mạn Nhi lấy tẩu thuốc đã hàn tốt đưa cho Liên lão gia tử.

Liên lão gia tử nhìn thấy tẩu thuốc trong tay Liên Mạn Nhi, quay đầu lại hướng trên bệ cửa sổ xem xét.

“Đây là tẩu thuốc kia của ta?” Liên lão gia tử thả điếu thuốc lá trong tay xuống, nhận lấy tẩu thuốc. Tẩu thuốc không chỉ được hàn tốt, hơn nữa mỡ đông trong ngoài tẩu thuốc cũng bị cọ rửa sạch sẽ, màu vàng cam giống như mới mua.

“Gia, cháu thấy ngài không quen hút thuốc lá rời, vẫn là hút bằng tẩu thuốc tốt hơn.” Liên Mạn Nhi nói.

“Là cháu đi sửa chữa sao?” Liên lão gia tử nói.

“Đúng vậy a. Cháu biết rõ, gia thích hút thuốc, gia còn thích uống rượu. Đợi rượu nho ủ xong, gia sẽ là người đầu tiên được uống.” Liên Mạn Nhi nói.

“Hài tử tốt.” Liên lão gia tử vuốt tẩu thuốc nói.

Chu thị từ bên ngoài tiến đến, Liên Mạn Nhi cười cười từ trong nhà đi ra.

“Ai, cái tẩu thuốc này, là đã sửa xong?” Chu thị nhìn thấy tẩu thuốc trong tay Liên lão gia tử.

“Đúng vậy a, là đứa nhỏ Mạn Nhi cố tình đem đi sửa đó.” Liên lão gia tử nói. Cái tẩu thuốc này đã làm bạn với ông gần nửa đời người, ông không quen hút thuốc lá rời. Hai chuyện này, người trong nhà có lẽ đều biết đến. Thế nhưng mà tẩu thuốc của ông bị gãy lâu như vậy, trong nhà ai cũng không nghĩ tới cầm đi sửa chữa, cũng không có người muốn mua cái khác cho ông. Cuối cùng vẫn là Liên Mạn Nhi một đứa nhỏ, đem tẩu thuốc này sửa xong cho ông.

Liên lão gia tử chuẩn bị một túi thuốc lá, chậm rãi bắt đầu hút.

“Nàng là cố tình, nàng tâm nhãn nhiều nữa kìa.” Chu thị bất mãn mà lầm bầm một câu.

Liên lão gia tử cầm tẩu thuốc trong tay, dừng lại một chút, đột nhiên nở nụ cười.

“Đi gọi lão Nhị và thê tử của nó, còn có mấy tiểu tử đều gọi tới cho ta.” Liên lão gia tử đối với Chu thị nói.