Liên Hoa Nhi đã bị bệnh thời gian rất dài, hơn nữa bởi vì Cổ thị chết mà nhận lấy kích thích, do đó đối với cái chết của nàng tất cả mọi người cũng không thấy ngoài ý muốn. Hơn nữa, trước kia Liên Hoa Nhi ở nhiều tại hai nơi Trấn trên cùng Huyện thành, thời gian ở tại Tam Thập Lý Doanh Tử vốn ít. Hơn nữa từ khi nàng gả vào Tống gia về sau này, cũng không có một lần chính thức trở lại Tam Thập Lý Doanh Tử về nhà thăm bố mẹ, nên ấn tượng của các hương thân Tam Thập Lý Doanh Tử đối với nàng rất ít ỏi.
Liên Hoa Nhi chết đi Tống gia cũng không có tổ chức tang lễ quá lớn, chỉ là phái người đến đưa tin hai lần, cuối cùng khu nhà cũ bên kia phái Liên Kế Tổ đi một chuyến, đến Tống gia gặp mặt chào hỏi rồi quay trở về.
Nhà Liên Mạn Nhi không có người đi, nhưng đối với khu nhà cũ làm như vậy, cũng không có tỏ ý gì.
Tết Thanh Minh viếng mồ mả, Liên lão gia tử phái Nhị Lang qua, truyền lời cho nhà Liên Thủ Tín và nhà Liên Thủ Lễ, nói muốn cùng đi.
Sáng sớm hôm nay, Trương thị mang theo Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi sớm đã đem tiền giấy đều chuẩn bị xong, bỏ vào trong một cái giỏ xách, lại để cho gã sai vặt Tiểu Phúc cầm. Người một nhà ăn điểm tâm xong, xem giờ cũng đã đến, hai người Liên Thủ Tín liền mang theo Ngũ Lang, tiểu Thất ra cửa, Tiểu Phúc cũng đi theo hầu hạ.
Phòng ở của Liên Thủ Lễ còn không có xây xong, hôm nay là ngày Thanh Minh tất cả mọi người phải lên mộ phần cúng mộ, bởi vậy dứt khoát nghỉ một ngày công. Liên Thủ Lễ cũng tự mình chuẩn bị tiền vàng mã, sau khi ăn qua điểm tâm liền hướng khu nhà cũ đi.
Ở bên trong Khu nhà cũ, Chu thị mang theo Hà thị, Tưởng thị cũng chuẩn bị một rổ tiền vàng mã, Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Nhị Lang, Tứ Lang, Lục Lang một đám đàn ông y phục đều chỉnh tề xong.
Hiện tại Liên lão gia tử đối với việc đi ra ngoài có chút sợ hãi, nhưng là mặc kệ như thế nào, hôm nay ông không thể không đi ra ngoài. Mặc dù là biết rõ dọc theo con đường viếng mồ mả này. Khẳng định gặp phải không ít người quen.
Dù sao cũng không thể thật sự từ nay về sau trốn ở trong phòng không ra khỏi cửa, chọn ngày hôm nay đi ra ngoài, cũng hoàn toàn là thời cơ thích hợp nhất.
Sau khi Liên Thủ Lễ vào cửa, bọn người Liên lão gia tử sớm chuẩn bị xong.
“Thế nào. Lão Tứ bọn họ không cùng đi sao? Con không có gặp bọn họ rồi cùng đi à?” Liên lão gia tử thấy chỉ có Liên Thủ Lễ đến, lại hỏi.
“… Hình như là có chút chuyện gì, lão Tứ bọn họ đi lên núi trước rồi. Nói ở nửa đường chờ con.” Liên Thủ Lễ liền nói cho Liên lão gia tử.
“Ah…” Liên lão gia tử liền ngẩn người, cụp mí mắt xuống, trong nội tâm rất là không có tư vị.
Liên lão gia tử trong lòng hiểu rõ, một nhà Liên Thủ Tín đối với ông, đối với Chu thị, có thể nói phụng dưỡng vô cùng chu toàn, phương diện lễ tiết càng không thể bắt bẻ. Nhưng mà những điều này đều không thể che lấp một sự thật, đó chính là trong lòng đã ngăn cách với ông và Chu thị cùng khu nhà cũ, càng ngày càng xa rồi.
Liên lão gia tử không phải một người hồ đồ, bình tâm tĩnh khí mà nghĩ, việc này cũng không lạ với loại người như Liên Thủ Tín cùng Trương thị.
Trong nội tâm Liên lão gia tử, cũng không phải không hối hận. Những ngày này, mặc dù bệnh trúng gió đã tốt rồi, nhưng khóe miệng vẫn còn có bị ít mụn nước, cứ mọc mãi không hết. Nếu như năm tháng có thể quay lại, trở lại thời điểm ban đầu kia một lần nữa thì tốt rồi?
“Cha.” Liên Thủ Lễ thấy Liên lão gia tử ngây người, liền ở bên cạnh gọi một tiếng.
“Ah.” Liên lão gia tử phục hồi tinh thần lại. “Lão Tứ bọn họ có việc đi trước, vậy chúng ta tranh thủ thời gian đi thôi, đừng làm cho lão Tứ bọn họ chờ lâu, hai đứa nhỏ lại đông lạnh.”
Liên lão gia tử dẫn chúng con cháu theo khu nhà cũ đi ra, thẳng đến nghĩa địa Nam Sơn. Tiết Thanh minh, trên đường đi viếng mồ mả người cúng mộ nối liền không dứt. Đợi lúc Liên lão gia tử bọn họ phải quẹo vào đường lớn. Thì nhìn thấy rất xa dưới chân núi, ngừng lại hai cỗ xe ngựa. Đó là xe ngựa nhà Vương cử nhân, Vương cử nhân cùng nhi tử Vương Ấu Hoài đều đứng dưới xe, đang theo một nhà ba người Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất nói chuyện.
Chắc là trên đường viếng mồ mả gặp, cho nên nói chuyện với nhau vài câu.
Liên lão gia tử liền dừng bước.
“Nghỉ trước một lát đi.” Liên lão gia tử lên tiếng nói.
Mọi người cũng đều ngừng lại theo. Nếu là trước kia, Liên lão gia tử tất nhiên sẽ bước chân nhanh hơn để đi qua đó, nhưng hôm nay… , Liên lão gia tử ngừng ở chỗ này, thì là vì để tránh cho đụng với hai cha con Vương cử nhân.
Đây cũng không phải Liên lão gia tử đặc biệt kiêng kị hai cha con Vương cử nhân, đem hai cha con này nếu đổi lại là những … người khác có thân phận, Liên lão gia tử cũng sẽ làm như vậy.
Liên lão gia tử tránh là vì cho đở xấu hổ. Nếu như ông đi qua, đương nhiên không thể ném mấy người con cháu sau lưng. Vương cử nhân trông thấy ông, nể mặt mũi của Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, cũng phải cùng ông bắt chuyện vài câu, còn phải cung kính với ông. Nhưng mà mấy người con cháu phía sau ông thì làm sao bây giờ, người ta cũng sẽ không nể mặt mũi Liên Thủ Tín và Ngũ Lang mà cung kính bọn hắn.
Mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, nhất định sẽ bị coi thường, thậm chí bị xem thường. Mà đợi mọi người tách ra rồi, còn không biết ở sau lưng người ta sẽ nói cái gì nữa.
Đời này của ông tự nhận là người chính trực, lòng bình thản rộng rãi, cho tới bây giờ chưa làm qua chuyện có lỗi với người khác. Càng không thẹn với trời đất, không thẹn với bất luận kẻ nào, mặc kệ gặp người nào, ông điều có thể ngẩn cao đầu mười phần.
Nhưng đó đã là chuyện quá khứ rồi.
“Nợ con cái a.” Liên lão gia tử thì thào nói nhỏ, một bên nhìn lướt qua Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ bên người, suy nghĩ của ông lại nhớ tới vấn đề nghĩ đến lúc trước khi ra cửa, nếu như có thể trở lại lúc trước.
Nếu như có thể trở lại lúc trước, ông vẫn muốn một nhà tụ tậpsức lực, cung cấp nuôi dưỡng con trai trưởng và trưởng tôn của hắn đọc sách. Cho dù thế nào thì con trai trưởng và trưởng tôn đều là chính chi chính diệp ( con cháu trực hệ) củaLiên gia. Nhưng mà, ông nhất định sẽ đối với bọn họ nghiêm gia quản giáo, sẽ không bỏ mặc cho bọn họ ở trấn trên hoặc là trong huyện, học được những tật… quần là áo lượt kia.
Mặt khác, ông cũng sẽ không như quá khứ, bỏ qua con cháu Tứ Phòng như vậy. Lại để cho Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa bọn hắn tiết kiệm một ít, Ngũ Lang cùng tiểu Thất có thể sớm chút nhập học, hôm nay sẽ có ít nhất hai tú tài ở bên trong nhà này. Hơn nữa mắt thấy Ngũ Lang còn có thể đi lên trước một bước nữa, mà tiền đồ của tiểu Thất nhất định không kém.
Nếu như, nếu như có thể trở lại lúc trước thì tốt rồi.
Nghĩ vậy, Liên lão gia tử không khỏi thở dài, biết vậy chẳng làm.
Nhìn xem phụ tử Vương cử nhân và Liên Thủ Tín, Ngũ Lang nói dứt lời, đã lên xe ngựa đi rồi, Liên lão gia tử mới mang theo mấy con cháu đi đến đường lớn, tiến đến phía nam của chân núi.
…
Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang và tiểu Thất đi viếng mộ rồi, Trương thị, Liên Chi Nhi cùng Liên Mạn Nhi đang thu thập chỉnh tề, thì phía ngoài báo Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến rồi, Trương thị đang bận rộn lại để cho hai mẹ con vào cửa, nói sơ một câu, liền kết bạn từ trong nhà đi thẳng ra đến miếu ở cửa thôn.
Tiết Thanh minh, các nữ quyến không thể đi viếng mồ mả. Nhưng có thể đến ở bên trong chùa miểu thắp hương. Cũng không cần đi chùa cổ danh tiếng, miếu ở trong thôn gần đây cũng được, vì có lòng thì so với cái gì cũng tốt hơn.
Mấy mẹ con ở trong chánh điện dâng hương. Lần lượt dập đầu xong, liền chia ra hai đường. Liền Diệp Nhi, Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi dẫn Tiểu Hỉ từ chánh điện đi ra ngoài, muốn tới hậu điện xem một cái. Tiểu Đàn Tử tự nhiên là bị gọi tới làm người dẫn đường.
Về phần Trương thị cùng Triệu thị thì ở lại trong chánh điện.
Hai chị em bạn dâu đốt dâng hương xong, sau đó lần lượt từng người đều cúng chút ít tiền dầu vừng, rồi ngồi ở bên cạnh nhỏ giọng nói.
“… Phía tây Huyện thành, đại khái cách đồn Khâu gia hơn mười dặm, có một miếu Tống Tử nương nương, nghe nói rất linh nghiệm đấy. Nếu không, lúc nào đó tẩu theo chúng ta cùng nhau vào thành. Ta cùng ngươi đến bên đó xem.” Trương thị nói với Triệu thị.
Triệu thị thở dài, trong nội tâm chua xót, có chút muốn đi, lại có chút sợ đi.
“Cái mệnh này của ta, chỉ sợ cứ như vậy rồi. Hiện tại ta đã già. Ta cũng không nghĩ gì nữa.” ngoài miệng Triệu thị nói như vậy, nhưng mà trong lòng là như thế nào, từ vẻ quấn quýt trên mặt nàng cũng có thể thấy được manh mối.
Đã không hết hi vọng, lại tự oán, cảm giác mình không có mệnh sinh con trai.
“Có thể đừng nói như vậy trước mặt Bồ Tát không?” Trương thị vội vàng nói, rồi khuyên Triệu thị, “Người ta 50 tuổi vẫn còn có con trai, tẩu đang trong tuổi tráng niên. Sợ cái gì ah. Trước kia tại khu nhà cũ bên kia đã nhận toàn bộ uất nghẹn, không được ăn không được uống, vẫn không thể nghỉ, hiện tại mọi người đã có cuộc sống của mình, mắt thấy nhà cũng sắp xây xong. Độc môn độc viện (nhà riêng) đấy, về sau sẽ còn nhiều thời gian thư thái. Tam bá hắn lại có tay nghề, tẩu cũng nên suy nghĩ thoáng rồi…”
“Tứ thẩm, ta không giống ngươi, ta đây là mệnh nhỏ phúc mỏng. Ta sinh ra không có số tốt…” Triệu thị tự oán mà nói.
Hai người đang nói chuyện, thì Liên Mạn Nhi các nàng đã trở lại rồi, Trương thị và Triệu thị liền đem câu chuyện dừng lại, từ trong miếu đi ra.
“Buổi trưa đến chỗ chúng ta ăn đi thôi.” Ra khỏi cửa miếu, Trương thị liền nói với Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi.
“Không đi, cơm đã làm vào lúc sáng sớm, mang chia ra tới buổi trưa cùng buổi tối đều đủ ăn hết.” Triệu thị liền nói.
Liên Diệp Nhi cũng bảo hôm nay không đi, hôm nào nói sau.
Thấy hai mẹ con này khăng khăng như thế, Trương thị cũng không có miễn cưỡng. Chia tay Triệu thị và Liên Diệp Nhi, trên đường về nhà, Trương thị còn quay đầu lại nhìn thoáng qua, thấy kia hai mẹ con đã tiến vào sân nhỏ của xưởng dưa chua, liền thở dài.
Về đến nhà, ba mẹ con đều tụ trên giường gạch ở đông phòng mà thêu thùa may vá, Liên Mạn Nhi cũng cầm cái khung thêu hoa nhỏ, hết sức chuyên chú mà thêu hoa. Đồ cưới Liên Chi Nhi, có một ít đã an bài Tưởng chưởng quầy giúp đỡ chọn mua, nhưng nhà nàng tự làm cũng không ít. Liên Mạn Nhi hiện tại thêu khăn, là thêu cho Liên Chi Nhi.
Thời điểm ánh mặt trời đến nửa kháng, Liên Thủ Tín mang theo Ngũ Lang và tiểu Thất trở lại.
“Nhanh lên giường.” Trương thị liền bận rộn kêu ba người bọn họ lên bên trên giường ngồi “Hôm nay đừng nhìn thấy trời sáng, so với ngày hôm qua còn lạnh hơn đó. Trên núi gió lớn, lại lạnh lẽo. Không cẩn thận lại đông lạnh a.”
“Tiểu Hỉ, mang trà nóng đến đây.” Liên Mạn Nhi cũng vội vàng căn dặn Tiểu Hỉ đưa trà nóng ra, cho Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và tiểu Thất ấm người.
Qua xong chuyện mộ phần, hôm nay cũng không có chuyện khác, bởi vậy người một nhà ngồi vây quanh trên giường gạch, thân mật ấm áp nói chuyện.
“… Đều trở về rồi, lão gia tử có khỏe không?” Trương thị liền hỏi tình hình viếng mồ mả.
“Đều rất khỏe, cùng nhau trở về đấy.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Ông nội còn bảo chúng con cùng đi ăn cơm, nói có mua thịt mua thức ăn, nhưng chúng con không có đi.” Tiểu Thất liền nói.
“Cũng không thể chỉ gọi các con, vậy Tam bá hắn đi chưa?” Trương thị liền hỏi lại.
“Đi.” Liên Thủ Tín ngắn gọn nói.
” Tam bá còn cố ý nói với cha, nói là chúng ta không đi, nếu hắn lại không đi, nhìn không hay cho lắm.” Ngũ Lang liền nói ra.
Hai người Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín, quan hệ cùng Thượng phòng khu nhà cũ hơi có chút khác biệt. Nói thí dụ như nhà các nàng đắp phòng ốc, xây cửa hàng, cũng không có người ở khu nhà cũ đến làm giúp. Nhưng mà lần này Liên Thủ Lễ đắp phòng ốc, nam đinh khu nhà cũ cơ hồ đều tới.
Liên Thủ Tín bọn họn không phải người bá đạo như vậy, cũng không có yêu cầu Liên Thủ Lễ phải cùng bọn họ cùng tiến cùng lui.
“Trách không được, Diệp nhi các nàng dậy sớm…, liền mang theo cơm phần của một ngày.” Liên Mạn Nhi chợt nói.
“Tam bá hắn và Tam bá mẫu, cái gì cũng đều tốt, chính là tiết kiệm quá mức rồi.” Trương thị thở dài.
Người một nhà đều gật đầu.
“Đặt không nói ăn, đặt không nói uống, dầu xào rau đều đặt không nói nhiều, hiện tại mỗi ngày ăn cơm cao lương, trộn lẫn hạt dưa. Nói thật ra, hoàn cảnh hiện nay của họ còn không đến mức ấy. Đã nói chuyện sơ với Tam Bá mẫu bọn nhỏ, Tam mẫu bọn nhỏ còn thấy rất thoả mãn, nói là hiện tại mặc kệ thế nào có thể ăn no bụng là được rồi. Ai…” Trương thị lại thở dài.
Đặt không nói, là thôn thổ ngữ hộ nhà nông dân Tam Thập Lý Doanh Tử, đại khái ý tứ khá giống với không nỡ.
“Cũng không phải là tiêu xài tuỳ tiện hao phí hết, quá tiết kiệm cũng không tốt.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Cái này may là đang làm việc ở bên trong cửa hàng của chúng ta, có bồi dưỡng thêm nhiều cho họ.”
Một nhà ba người Liên Diệp Nhi này, có chỗ tốt, là không muốn chiếm lợi của người khác. Nói thí dụ nếu như Liên Mạn Nhi mời các nàng tới dùng cơm, Liên Thủ Lễ và Triệu thị đến cực ít, dù sao Liên Diệp Nhi vẫn còn nhỏ, lại cùng Liên Mạn Nhi có quan hệ tốt, mới đến nhiều một chút.
“Đều là người tốt, có thể kính trọng. Nhìn các nàng tự mình tiết kiệm, việc cung cấp đồ ăn xây nhà thì không chút keo kiệt nào.” Liên Mạn Nhi lại nói.
“Đúng vậy.”
Bởi vì biết rõ Liên Thủ Lễ hướng khu nhà cũ ăn cơm, Liên Diệp Nhi và Triệu thị nhất định sẽ không đi. Mà trong nhà chỉ có hai mẹ con ăn cơm, ắt sẽ càng thêm tiết kiệm. Đợi lúc ăn cơm, Liên Mạn Nhi liền để cho Tiểu Hỉ bưng một chén đồ ăn đưa tới cho mẹ con Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
Ăn xong bữa cơm, Liên Diệp Nhi đến trả chén, cũng tới trong phòng trên nói lời cảm tạ với Trương thị, lại lên trên giường ngồi cùng Liên Mạn Nhi nói chuyện.
“… Viếng mồ mả trở về, Tứ Lang còn đến nhà muội, bảo muội và mẹ muội qua ăn cơm, nói là ông nội và bà nội gọi, muội và mẹ muội không có đi.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.
Từ khi Liên Thủ Lễ bọn họ chuyển ra, Liên lão gia tử và Chu thị đối với bọn họ quả thực rất là lôi kéo. Liên Diệp Nhi cùng Triệu thị, từ khi chuyển ra đến sau này, cũng chưa từng trở về. Mà số lần Liên Thủ Lễ trở về, cũng tương đối có hạn.
“Thế nào lại phái Tứ Lang truyền lời, cần phải gọi vợ Kế Tổ đến mời mới đúng?” Trương thị ở bên nghe xong, liền nói ra.
” Hiện tại đoán chừng nàng ta cũng không đi được.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“À.” Trương thị nghĩ nghĩ, cũng hiểu rõ.
Hiện tại Tưởng thị một bước cũng không có ra khỏi cửa của khu nhà cũ, bởi vì nhiệm vụ trông chừng Liên Đóa Nhi hoàn toàn giao cho nàng. Nói là muốn tìm gia đình xa xa đem Liên Đóa Nhi gả đi, nhưng mà nhà ở xa, cũng không phải dễ tìm như vậy. Liên Đóa Nhi tạm thời còn phải ở lại khu nhà cũ.
Trong khoảng thời gian này, Tưởng thị chịu trách nhiệm trông coi Liên Đóa Nhi, không thể để cho Liên Đóa Nhi gây ra chuyện gì.
Tính tình kia của Liên Đóa Nhi, lại thêm tội trốn đi trước kia, Tưởng thị thực không dám xem thường. Tưởng thị là người biết chuyện, nàng biết rõ chuyện gì có thể làm, chuyện gì không thể làm. Chuyện gì thì một nhà Mạn Nhi có thể không so đo, chuyện gì thì một nhà Mạn Nhi tuyệt đối không bỏ qua. Nàng dám thu xếp sự tình của Cổ thị, là vì biết rõ Liên Thủ Tín cùng Trương thị mềm lòng, sẽ không quá so đo.
Tưởng thị hiểu rất rõ ràng, nếu như nàng trông giữ không được Liên Đóa Nhi, lại để cho Liên Đóa Nhi ầm ĩ ra chuyện, nàng cũng không cần tiếp tục lưu lại Liên gia nữa.
Đợi Liên Diệp Nhi đi rồi, Liên Mạn Nhi lập tức hướng Ngũ Lang hỏi thăm.
“Ca, huynh nói là đi thăm dò hai địa phương kia, nghe ngóng thế nào rồi hả?”