Vốn là ba người một nhà Liên Thủ Lễ dời nhà mới, mọi người tới đốt đáy nồi (*), đây là một việc đại hỷ sự. Tuy nhiên nó biến thành cái bộ dáng hiện tại này, Chu thị đi nhưng người ở lại phía sau, ai cũng không tự tại, cao hứng nổi.
(*)Đốt đáy nồi燎锅底: Ở các vùng miền bắc Trung Quốc, khi chuyến đến nhà mới thường có một tập tục gọi là “Đốt đáy nồi”. Đầu tiên là chọn ngày dời đi, bình thường đều ấn định là ngày ba, sáu, chín âm lịch, vào lúc mặt trời vừa phiếm hồng, bởi vì mọi người đều tin rằng đó là ngày hoàng đạo đại cát đại lợi. Tiếp theo là chuyển nhà, đồ gì có thể chuyển thì đều chuyển trước, riêng cái chảo sắt (thiết oa) phải chuyển cuối cùng. Khi chuyển chảo sắt còn phải nướng một cái bánh thật to. Một bên của chiếc bánh được nướng ở bệ bếp cũ, sau đó dùng dây đỏ quấn một vòng, rồi trong tiếng pháo đì đoàng được đưa tới bệ bếp mới ở tân gia, đem mặt bên kia lật lại rồi nướng chín. Sau đó thì tùy tiện làm vài món. Lúc này bà con trong thôn đến chúc mừng, vừa ăn bánh nướng áp chảo màu vàng ươm, vừa uống rượu mừng, bảy món tám bát, vừa ăn vừa tán gẫu chuyện nhà. Lúc này cả nhà đều là tiếng nói cười, tràn ngập không khí vui mừng.
Tương truyền, thông qua ngày “Đốt đáy nồi”, “Nướng bánh”, có thể đem không khí vui mừng cùng tài vận từ nhà cũ đồng loạt chuyển tới tân gia, làm cho tân gia không khí hân hoan, tài lộc như nước, ngày sau mọi người trong nhà đời đời ăn no mặc ấm, cuộc sống hạnh phúc mỹ mãn.)
Thậm chí, người đi ra ngoài hòa giải mọi người cũng không có.
“Lão Tam a” Liên lão gia tử đằng hắng giọng một cái, gọi Liên Thủ Lễ đến trước mặt. Sau khi Chu thị đi, Liên Thủ Lễ đã bị Liên Thủ Tín đỡ lên.”Chuyện ầm ĩ hôm nay, Ai! Chuyện đáng lẽ không nên như vậy. Tính tình của mẹ con mấy năm này, các con cũng biết rồi. Bà là thân mẫu của các con, bà có thể có ý xấu gì đối với con chứ? Chẳng qua tính tình và miệng của bà không tốt, trong lòng thật ra không có gì. Nếu như. . . . . .”
Nói đến đây, Liên lão gia tử dừng lại, một đôi mắt không tự chủ được mà nhìn qua phía Liên Diệp Nhi.
Nếu như thời điểm bà phát giận, đối phương nhường cho bà, dụ dỗ bà, đánh không đánh lại mắng không mắng lại, hết thảy đều kìm chế nhẫn nhịn trước Chu thị, thì khẳng định chuyện sẽ không ầm ĩ lên.
Tính tình của Chu thị bá đạo, chìu theo bà là tốt rồi, nếu như bà bị nghẹn, thì nhất định sẽ náo loạn đến không thể vãn hồi, tựa như lần này vậy.
Trong lòng Liên lão gia tử thì nghĩ như vậy, nhưng cuối cùng cũng không có nói ra.
Trước kia, bất kể là Liên Thủ Lễ hay là Liên Thủ Tín, đối đãi với Chu thị đều là nhẫn nhịn, hàng phục . Nhưng mà hiện tại, Liên Thủ Tín tự nhiên đã sớm thay đổi, còn một nhà của Liên Thủ Lễ, mắt thấy ngọn gió đã thay đổi từ trên người Liên Diệp Nhi. Muốn trở lại như quá khứ, sợ là không bao giờ có khả năng đấy nữa.
“Chuyện hôm nay là mẹ con không đúng. Mẹ con lớn tuổi, cuộc sống trôi qua cũng không bớt lo, trong lòng bà vốn không thoải mái, tính tình này a, ở nhà cũng như vậy!” Liên lão gia tử đem ánh mắt từ trên người Liên Diệp Nhi thu lại, chuyện cũng chuyển đi theo.”Lão Tam a, con đừng để trong lòng, nên thế nào thì như thế ấy, đi qua thì sẽ xong.”
“Hôm nay con tân gia, có thể xây lên phòng ốc lớn như vậy, cha vui mừng thay cho con. Sau này cố gắng trải qua cuộc sống thật tốt là cha an tâm.”
Liên lão gia tử nói như vậy xong liền đứng lên. Ông cũng muốn ở lại ăn cơm, đem chuyện vừa rồi chặn lại, chữa trị tình cảm với Liên Thủ Lễ một chút. Nhưng bộ dạng của Liên Thủ Lễ ngơ ngác, lại không thu xếp để bàn, dù ông muốn ngồi cũng không thể ngồi được.
Hơn nữa, cho dù trong lòng ông thừa nhận, Chu thị không nên vào trường hợp hôm nay mà phát tác với Liên Thủ Lễ như vậy. Nhưng đồng thời, ông cũng không phải là không có một chút trách cứ Liên Thủ Lễ, Liên Diệp Nhi, Triệu thị. Thậm chí đối với một nhà Liên Thủ Tín, ông cũng có một chút oán giận .
Chu thị là mẹ bọn hắn, tính tình đó của Chu thị, bọn họ còn không biết sao? Nhường cho chút, dụ dỗ một chút, trước kia không phải cũng như vậy ư, không phải đều rất tốt sao? Có câu nói thật tốt, hai nguời đánh nhau, không trách một người. Phàm là mấy đứa con cháu hiểu chuyện chút thì chuyện không thể đến nước này!
Bên này Liên lão gia tử đứng lên, bên kia Liên Thủ Lễ mới kịp phản ứng.
“Cha, sao cha lại muốn đi, còn không có ăn cơm mà?” Liên Thủ Lễ nói với Liên lão gia tử.
“A, không ăn.” Liên lão gia tử hướng Liên Thủ Lễ khoát tay áo “Chúng ta đến cũng không phải là vì ăn một bữa cơm, chính là đến tham quan một chút, tạo không khí vui vẻ một chút cho con. Bây giờ xem cũng xem rồi, chúng ta phải về.”
Liên lão gia tử nói như vậy xong liền đi ra bên ngoài.
“Cha, đồ ăn đã làm xong rồi, sao lại không ăn chứ?” Liên Thủ Lễ gấp gáp ngăn cản Liên lão gia tử.
Mấy người Liên Thủ Tín cũng tới khuyên Liên lão gia tử chớ đi.
Liên lão gia tử chần chờ một chút, nhìn bọn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa ở phía sau, rốt cục vẫn phải lắc đầu. Trong lòng ông bây giờ có chút không dễ chịu, nếu thật ở lại ăn cơm, sợ rằng sẽ nghẹn mà bệnh.
“Không được.” Trên mặt Liên lão gia tử miễn cưỡng nặn ra nụ cười “Lão Tứ a, chúng ta đi rồi, các con đừng đi. Con hãy nói chuyện với Tam ca của con, chuyện hôm nay, bảo nó đừng để ở trong lòng. Hôm nay tổ chức chuyện tốt, thì phải thật vui vẻ.”
Cuối cùng, Liên lão gia tử thật sự không ăn cơm, mang theo Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Nhị Lang, Tứ lang,Lục lang, tới như thế nào thì về như thế ấy.
Một nhà Liên Mạn Nhi đều ở lại. Nhưng vì cảm xúc của Liên Thủ Lễ và Triệu thị không phải quá tốt, người một nhà ăn cơm xong, cũng không còn chờ lâu liền trở về nhà mình.
Sau khi về đến nhà, người một nhà lại ở hậu viện thượng phòng ngồi vây quanh, sai Tiểu hỉ đưa trà lên, cả nhà vừa uống trà vừa tán gẫu.
“Ai, chuyện hôm nay thật ầm ĩ!” Trương thị không nói chuyện trước, mà thở dài một hơi.
“Đúng vậy, chuyện tốt thế kia mà………ai.” Liên Thủ Tín cũng than thở.
Liên Mạn Nhi vững vàng mà uống trà, trong lòng nghĩ, chuyện này Chu thị đúng là lợi hại.
Xem đi, ngươi không chìu theo bà, bà sẽ phá chuyện tốt của ngươi, để trong lòng mọi người không được tự nhiên. Nhưng nếu ngươi chìu theo bà,thì cũng không yên thâm. Tóm lại chính là một câu nói, có người như vậy ở đây, ngươi đừng mong trải qua cuộc sống thư thái.
“Về sau ta xem lão gia tử cũng muốn ở lại ăn cơm, sao bỗng nhiên lại đổi chủ ý mà đi vậy?” Trương thị liền hỏi Liên Thủ Tín.
“Ta thấy” Liên Thủ Tín nhìn quanh mọi nơi một cái, trong phòng tự nhiên chỉ có người nhà của mình.”Lão gia tử cũng tính toán ở lại chu toàn, nhưng Tam bá hắn không có muốn giữ lại. Nếu như hắn thu xếp bàn ăn cơm, đoán chừng lão gia tử cũng không về rồi.
“Nhà chúng ta là do lúc trước Nhị đương gia nói những lời đó, ta cũng không tiện thu xếp, sợ hắn giận trong lòng. Ta nói cho mọi người biết, Tam bá hắn hình như là có tâm sự.” Về phần Liên Thủ Lễ có tâm sự gì, thì Liên Thủ Tín không có nói tiếp, người một nhà cũng không có tiếp tục cái đề tài này.
” Hôm nay Diệp Nhi thật là lợi hại .” Trương thị tấm tắc nói ” Các cô bé bình thường ở tuổi này có thể không làm được như vậy. Hôm nay việc này lão thái thái cũng không đúng.”
“Đúng vậy.” Trương thị liền gật đầu, sau đó lại nói “Điều này cũng kỳ quái, nhìn hai người Tam bá và Tam bá mẫu bọn nhỏ, thì Diệp Nhi không giống người nào trong hai người cả. Mới vừa rồi vợ Hàn Trung còn nói với ta, lúc Diệp Nhi cầm dao phay để cho lão thái thái chém nàng ư, Tam bá mẫu bọn nhỏ ở phòng bên ngoài, bị hù dọa đến đôi tiệm, ai, . . . . . . . . .” đôi tiệm là thổ ngữ của người nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử, hình dung bộ dạng một người bị gây sợ hãi đến đứng không vững, tê liệt ngã xuống trên mặt đất.
“Đốt đáy nồi mà đốt thành như vậy, thật là hiếm thấy.” Liên Mạn Nhi nói.
Một nhà Liên Mạn Nhi đang nói chuyện đốt đáy nồi cho Liên Thủ Lễ, thì cùng một thời gian, ở thượng phòng trong khu nhà cũ cũng đang nói cùng một sự kiện.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, còn bao gồm Hà thị không có đi, đang ngươi một lời ta một câu mà càm ràm, oán trách, Liên Kế Tổ, Nhị Lang và Lục Lang thì không nói gì, nhưng Tứ lang lại thỉnh thoảng xen mồm vào.
“Được rồi, được rồi, chớ nói nữa.” Liên lão gia tử tựa hồ nghe đến phiền, liền hướng mọi người khoát tay áo “Tất cả trở lại các phòng đi, chuyện này ngừng ở đây, ai cũng đừng nữa nói nữa.” Bên này Liên lão gia tử đem mấy người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đuổi ra ngoài, lúc này mới quay đầu đi xem Chu thị.
Chu thị ngồi xếp bằng ở trên giường gạch, trong tay là một cái khăn màu xanh bạc màu, còn đang nước mắt nước mũi mà khóc.
“Chết mất lương tâm , lòng dạ hiểm độc, thiên lôi đánh xuống, gia súc cũng không bằng a” Chu thị vừa khóc, còn không ngừng mắng.
“Đừng khóc.” Liên lão gia tử nói với Chu thị ” Chuyện hôm nay, bà cũng thế. Lúc trước khi đi ta đã nói gì với bà rồi, hôm nay là chuyện vui, có gì không thích thì cũng để sau này rồi hãy nói.”
“Ta nói gì, ta là mẹ ruột của hắn, ta chỉ hỏi hắn một chút thôi thì thế nào? Câu kia là không nên hỏi hay sao ?” Chu thị lau nước mũi, lập tức hướng về phía Liên lão gia tử trừng mắt lên.”Nếu như không có con ranh chết bầm Diệp Nhi kia, hôm nay chuyện gì cũng không có xảy ra.”
“Đồ bê con, không biết ai thiếu đạo đức, sinh nó ra. Thiên lôi đánh xuống, sao không để cho người què bắt cóc nó đi, làm cho nàng ngàn. . . . .”
“Được rồi, được rồi, nói gì kia’’ , Liên lão gia tử lớn tiếng ngăn trở Chu thị nguyền rủa ác độc.
“Lúc này, ông còn giả làm người tốt?” có lẽ khóc mệt, Chu thị rốt cục cũng ngừng khóc.
Bà nhìn Liên lão gia tử, mỉa mai mà nói “Hai đứa kia, trong lòng đem hận trút lên người ta. Còn tưởng là ở trong mắt người ta ông tốt hơn ta. Nếu tốt hơn đã không một miếng nước đều không có uống vào, liền để cho người đuổi ông trở về rồi”
“Bà, bà nha, ít nói chút là được. Ai” Liên lão gia tử liền thở dài, dứt khoát nhắm mắt lại, mặc kệ Chu thị nữa.
Nếu là trước đây, lúc này ông nhất định sẽ tiếp tục quở trách Chu thị. Nhưng tình huống bây giờ không giống với lúc trước. Lần này ông trúng gió, mặc dù Chu thị ngoài miệng không tốt, nhưng mà đối với ông chiếu cố cũng tỉ mỉ . Bệnh của ông có thể tốt lên nhanh như vậy, một mặt là Liên Thủ Tín bỏ tiền mua thuốc tốt, về mặt khác cũng do Chu thị chiếu cố tỉ mỉ.
Hầu hạ đổ phân nước tiểu, tuy là vợ chồng, nhưng đây cũng là ân tình a.
Nguyên nhân bởi vì như thế, nên sau khi Liên lão gia tử tốt lên, đối mặt Chu thị, cũng không có cứng rắn như dĩ vãng. Nói thí dụ như ở nhà Liên Thủ Lễ, ông không có cứng rắn mà ngăn Chu thị lại, dù cho về sau cũng nghe Chu thị mắng ông. Liền nói thí dụ như hiện tại, ông cũng tùy ý Chu thị châm chọc ông, nhưng không có cãi lại.
Không chỉ vì ông biết, một khi cãi lại, Chu thị sẽ cùng ông ầm ĩ hơn không dứt. Bây giờ ông còn vì cảm niệm (cảm động và nhớ nhung) Chu thị, đối với Chu thị càng thêm nhượng bộ.
Liên lão gia tử nhắm hai mắt lại, tựa hồ thật nghe không được tiếng mắng của Chu thị.
Mới vừa rồi bất kể Liên Thủ Nhân bọn họ nói như thế nào, Chu thị làm sao khóc rống, ông đều hết sức áp đảo, chưa nói một câu là Liên Thủ Lễ không đúng. Làm như vậy, là không muốn cho chuyện càng thêm hỏng bét.
Có những lời nói chỉ có thể để ở trong lòng, ngay cả Chu thị ở bên cạnh, Liên lão gia tử cũng không có nói ra. Hồi tưởng lại sau khi Chu thị đi, biểu hiện của Liên Thủ Lễ, khiến Liên lão gia tử cảm giác lòng thêm lạnh.
“Không có một người nào làm cho người ta bớt lo .” Liên lão gia tử lẩm bẩm “Mọi người cũng đều không hiểu chuyện, không nhường nhịn người khác. Lúc không ở riêng, cũng không có như vậy a. Đúng là ở riêng không tốt mà, nếu lúc trước không ở riêng, vậy bây giờ. . . . . .”
Người một nhà Liên Mạn Nhi một chén trà mới vừa xuống bụng, Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi đã tới rồi.
“Lão Tứ, có một chuyện, ta tìm đệ thương lượng một chút.”