Nuôi bò và nuôi dê, đầu tiên từ vốn gốc thì một chi phí cho con dê con với một con heo nhỏ không khác biệt lắm, mà nuôi lớn rồi, mặc dù sức nặng của một con dê so ra kém sức nặng của một con heo trưởng thành, nhưng mà giá tiền của thịt dê lại đắt hơn, da dê cũng rất đáng giá, hai thứ này tăng lên, nuôi một con dê thu lợi, tuyệt đối không thua so với nuôi một con heo trưởng thành
Chăn heo còn đòi hỏi bỏ ra nhiều lương thực, nhưng dê lại chỉ cần ăn cỏ.
Người nông dân nuôi heo trong nhà có thể kiếm tiền, như vậy các nàng làm nông trường nuôi dê, khẳng định cũng có thể kiếm tiền.
Về phần bò, chi phí nuôi bò nếu so với nuôi dê và chăn heo cao hơn rất nhiều, nhưng đồng dạng giá trị một đầu bò thì heo và dê đều không thể so sánh nổi. Hơn nữa trong kế hoạch của Liên Mạn Nhi, nông trường của nàng không chỉ có làm ra thịt bò, thịt dê, đồng thời còn có sản phẩm phụ của bò và dê
Xây dựng nông trường nuôi bò nuôi dê, là nhất định có thể kiếm tiền. Liên Mạn Nhi cẩn thận phân tích chi phí và lợi nhuận, nên rất chắc chắn ở điểm này. Mà Liên Thủ Tín, cho dù không tính toán những điều này, hắn cũng biết đây là việc có thể thu lợi .
Liên Thủ Tín lo lắng tới vấn đề tiêu thụ.
“Vậy thì lại càng không cần lo lắng.” Liên Mạn Nhi nói cho Liên Thủ Tín, “Cha, người thử nghĩ xem, hai năm trước, ta muốn mua thịt dê thịt bò, khó khăn đến thế nào? Khi đó điều kiện của chúng ta kém xa so với hiện tại, trấn Thanh Dương chúng ta rồi huyện Cẩm Dương, còn có phủ Liêu Đông, khi đó chúng ta có điều kiện nhưng người ta có bao nhiêu?”
“Cái này sao có thể tính toán ra được, chỉ cần khẳng định không ít là được.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Có thế chứ. Rồi hãy nói coi như là hộ gia đình bình thường, ăn tết hay có chuyện vui ngày bình thường, hoặc là khách tới ăn một bữa cơm ,cũng không thể không mua chút thịt. Thịt heo không cần phải nói rồi, được xem trọng nhất, nhưng vẫn không thể không mua chút thịt dê thịt bò để thay đổi khẩu vị.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Ngay cả thời điểm hiện tại, gia đình người nông dân ở Tam Thập Lý Doanh Tử nếu muốn làm một bữa vằn thắn ăn ngon, thứ muốn mua nhất đúng là thịt bò, thịt dê. Bởi vì … hai loại bánh nhân thịt bánh chẻo này, so với thịt heo làm bánh chẻo mà nói, mùi vị hoàn toàn khác.
“Hiện tại bò, dê chỉ có những người nhà giàu có mới dám ăn. Còn không phải là vì quá ít, khó tìm mua hay sao? Chờ chúng ta làm nông trường xong, cung ứng nhiều hơn rồi, thì những người có chút tiền, cũng có thể ăn được.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Nói cho cùng, cho dù có nhu cầu mua thì cũng không đủ để cung cấp. Liên Mạn Nhi nhìn đúng điểm này, mới tính toán làm nông trường .
Liên Mạn Nhi nói xong…, Liên Thủ Tín liên tục gật đầu. Thật ra thì, trong tâm tư Liên Thủ Tín vẫn luôn tin tưởng Liên Mạn Nhi . Hai năm qua, trong nhà muốn làm cái gì, phần lớn là Liên Mạn Nhi ra chủ ý, kết quả chính là kiếm tiền từ mọi thứ. Không chỉ có như thế, còn kéo cả những người khác đi theo phía sau bọn họ, nhắm mắt theo đuôi.
Nói thí dụ như bọn họ trồng lúa mạch, rất nhanh, người chung quanh cũng bắt đầu học trồng lúa mạch. Bọn họ đào hồ sen, ao cá, trồng ngó sen, nuôi cá, nuôi tôm, nuôi cua, chung quanh đây số lượng hồ sen và ao cá cơ hồ tăng lên gấp bội. Bọn họ hiện tại không chỉ mình trồng sen, nuôi cá tôm cua, đồng thời còn kinh doanh cả ngó sen, cá bột, tôm giống, cua giống.
Những hồ sen cùng ao cá gia tăng lên không chỉ có không chia ít đi lợi nhuận của bọn hắn, ngược lại để cho tiền lời của bọn họ tăng thêm không ít.
Mà chuyện này, có quan hệ trực tiếp với Liên Mạn Nhi. Bởi vì Liên Mạn Nhi luôn suy nghĩ trước những người khác.
Hiện tại cái nông trường này, cũng là như thế.
“Chuyện thuận lợi được như vậy, cũng nhờ có lão Trần.” Nói về tình huống hôm nay đi xem, Liên Thủ Tín liền khen ngợi Trần chưởng quỹ, “Người này, là một nhân tài a. Ở bên ngoài nói chuyện làm việc, được khen là một người khéo léo. Hơn nữa, người ta này ánh mắt cũng tinh tường, làm việc ổn trọng. . . . . . . Lão Trần này, làm người cũng tương đối chính trực, hiếm thấy.”
Chưởng quỹ của mấy cửa hàng Liên gia, đều rất tốt, Trần chưởng quỹ lại là một người nổi bật trong đó. Trong lòng Liên Mạn Nhi vốn định, nếu như Trần chưởng quỹ đem chuyện nông trường này làm thỏa đáng, sẽ phải càng thêm trọng dụng hắn, nói thí dụ như để hắn làm tổng quản sự của các cửa hàng.
Đối với nhân tài, tự nhiên là muốn lôi kéo thêm rồi, cái gọi là thưởng phạt phân minh là như thế.
“Cha, vậy buổi tối bảo Trần chưởng quỹ tới ăn bữa cơm đi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Để cho phòng bếp chuẩn bị một bàn tiệc rượu.”
“Tốt, cha sẽ cùng lão Trần uống mấy chung.” Liên Thủ Tín liền nói.
Đêm đó, Liên Mạn Nhi ở tiền thính an bài một bàn tiệc rượu, mời Trần chưởng quỹ , Liên Thủ Tín tự mình tiếp khách ăn một bữa cơm. Ngày thứ hai, Liên Thủ Tín liền mang theo Trần chưởng quỹ, còn có cha con Ngô Ngọc Quý và Ngô Gia Hưng một lần nữa đi Tiểu khẩn truân, mua một số lượng đất lớn.
Ba trăm mẫu đầm lầy, thêm hai trăm mẫu đất hoang, đều dựa theo giá tiền của đất hoang, hơn nữa bởi vì càng đi về phía Tây, nên giá đất càng rẻ, chỉ dùng bảy trăm lượng bạc liền mua được.
Vì Liên Mạn Nhi không có đi Tiểu khẩn truân, nên Liên Thủ Tín đem khế ước đỏ giao cho nàng, rồi đưa cho nàng một bản vẽ.
“Trần chưởng quỹ tìm người vẽ đấy, chính là bản vẽ nông trường kia của chúng ta.” Liên Thủ Tín nói cho Liên Mạn Nhi biết.
Trần chưởng quỹ lưu tại Tiểu khẩn truân, đang bắt tay vào mua con Trâu nhỏ, con cừu nhỏ, mua hạt cỏ, thuê người làm. Không nghĩ tới hắn còn để cho người ta vẽ bản đồ mang về, thực sự là suy nghĩ vô cùng chu đáo.
Những Chưởng quỹ ở cửa hàng nhà Liên Mạn Nhi cũng biết, ở Đông gia, Liên Mạn Nhi mặc dù là tiểu cô nương, nhưng có thể quản gia rất tốt, rất nhiều quyết định trọng đại , đều là nàng làm. Tấm bản đồ này, tự nhiên cũng vì suy nghĩ đến việc Liên Mạn Nhi không tới hiện trường, mới cố ý tìm người vẽ cho nàng xem.
Liên Mạn Nhi bảo người mang cái bàn đến, đem bản vẽ và khế ước đỏ đều mở ra so sánh, bản vẽ kia trên dưới rất rõ ràng, nơi nào là có sẵn đồng cỏ, nơi nào muốn trồng cỏ linh lăng, nơi nào sắp sửa làm chỗ nuôi trâu bò, nơi nào làm phòng chứa, và nông trường, đều thể hiện rõ ràng, làm cho Liên Mạn Nhi vô cùng hài lòng.
“Đây là tờ danh sách mà Trần chưởng quỹ viết theo căn dặn của con, Mạn nhi con xem một chút.” Chờ Liên Mạn Nhi xem xong khế ước đỏ và bản vẽ, Liên Thủ Tín lại đem một tờ thiệp đưa tới.
Liên Mạn Nhi nhận lấy thiệp, nhìn kỹ. Cái này thiệp, là Mạn Nhi bảo Trần chưởng quỹ viết . Muốn làm những chuyện kia, tự nhiên cũng là cần tiền, nên danh sách này, thật ra chính là chi phí dự trù trước. Nói rõ muốn làm những việc kia, mỗi một việc cần tiền bạc bao nhiêu, đại khái lúc nào cần chi ra bao nhiêu. Những thứ này cũng phải được Liên Mạn Nhi xem, đồng ý rồi, mới có thể đi phòng thu chi lấy tiền.
Liên Mạn Nhi gọi tiểu Thất tới, và Liên Thủ Tín ba người cùng nhau, đem danh sách thương lượng một lần, sửa đổi thêm. Chờ Trần chưởng quỹ trở lại báo cáo, Liên Mạn Nhi sẽ thông báo cho phòng thu chi, dựa theo số lượng trong danh sách cho Trần chưởng quỹ lãnh bạc.
“Tiểu Thất, chuyện tỷ làm nông trường, một lát đệ viết phong thư, nói một chút với ca ca.” Xem xong tờ danh sách dự tính, Liên Mạn Nhi nói với TiểuThất.
“Vâng.” Tiểu Thất gật đầu đáp ứng, “Ca Ca biết rồi, khẳng định sẽ rất cao hứng.”
Tiểu Thất nói xong, liền trải giấy ở trên bàn, bắt đầu viết thư cho Ngũ Lang.
Lần này Ngũ Lang hộ tống Lỗ tiên sinh ra ngoài, thường cách một đoạn thời gian, sẽ gửi về nhà một phong thư. Đầu tiên là báo bình an, tiếp theo là nói cho cả nhà biết hắn và Lỗ tiên sinh đã đi tới nơi nào, gặp những người nào, những sự tình gì. Mỗi một phong thư của Ngũ Lang đều tương đối dày, hắn đem tất cả văn chương mà hắn biết được để miêu tả.
Điều này khiến người một nhà Mạn Nhi mặc dù chân không bước ra khỏi nhà, nhưng vẫn giống như đang đi theo Ngũ Lang cùng nhau du lịch. Mục đích Ngũ Lang còn hơn thế, những thứ này thấy được, chủ yếu là viết cho Liên Mạn Nhi cùng Tiểu Thất nhìn , chính là để cho đệ đệ, muội muội này của hắn không thể ra ngoài sẽ tăng thêm kiến thức cùng với hắn.
Phần thâm tình, tình nghĩa thắm thiết này, cơ hồ thấm ướt ở trong từng nét chữ đoan chính của Ngũ Lang. Liên Mạn Nhi hoàn toàn có thể tưởng tượng ra, sau một ngày đi đường mệt mỏi, Ngũ Lang làm thế nào đêm khuya cầm đuốc soi mà viết thư, xem thư cũng không phải viết một lần mà là Ngũ Lang mỗi ngày đều ghi chép trên đường, tích góp từng tí một tổng hợp lại rồi viết gửi đi.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất mỗi lần nhận tin, cũng sẽ hồi âm, để cho Ngũ Lang yên tâm, trong nhà mọi chuyện đều tốt, các nàng cũng sẽ đem chuyện phát sinh trong nhà nói cho Ngũ Lang. Giống như việc xây dựng nông trường vậy, tự nhiên là phải nói rõ chi tiết cùng Ngũ Lang.
Nghe nói là viết thư cho Ngũ Lang, Trương Thị và Liên Chi Nhi cũng tới. Tiểu Thất chấp bút, người một nhà ngươi một lời ta một câu ,viết một hồi liền kín chữ trên giấy viết thư.
Chính bởi vì truyền thư qua lại như vậy, nên Ngũ Lang mặc dù xa nhà, cũng không vì vậy mà cô tịch, ngược lại làm cho người một nhà có cảm giác, tựa hồ Ngũ lang cũng không phải là đi Giang Nam xa xôi, mà là đang cách chỗ bọn họ không xa thậm chí là. . . . . . Có thể đụng tay đến.
. . . . . .
Khí trời càng ngày càng nóng hơn, lá cây anh đào càng ngày càng tươi tốt, còn lại cũng không nhiều anh đào, mà thanh hạnh lại ngày càng chín dần, từ hơi vàng cho đến vàng ươm.
Mùi thơm của hạnh chín theo gió nhẹ, nhàn nhạt nhưng lại có thể bay ra thật xa.
Ăn xong điểm tâm buổi sáng, Liên Mạn Nhi ở trong phòng phụng bồi Trương thị cùng Liên Chi Nhi thêu thùa một lúc, rồi uống trà sau đó mang rổ nhỏ ra ngoài, tính toán hái chút ít hạnh trở về ăn.
Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Khánh đi hái hạnh, đã nhìn thấy Liên Diệp Nhi từ đàng xa đi tới. Trên cánh tay Liên Diệp Nhi vác một cái rổ, bên trong là rau dại vừa mới đào.
“Mạn Nhi tỷ.” Liên Diệp Nhi hẳn là đi đào rau dại trở lại, nhìn thấy Liên Mạn Nhi ở bên ngoài, liền tới đây chào hỏi.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Diệp nhi đến gần, liền từ trên băng ngồi nhảy xuống, để cho Tiểu khánh tiếp tục hái hạnh.
“Diệp Nhi, vừa đi đào rau về à? Tới đúng lúc, Hạnh vừa chín tới, có thể cho nhà muội một chút.” Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi đến dưới tàng cây, cười nói.
“Mạn Nhi tỷ, nhà muội toàn nhận đồ của nhà tỷ.” Liên Diệp nhi liền nói.
“Nói gì vậy, đây cũng không phải thứ quý giá gì, chỉ là đồ nhà mình trồng ra. Nếu giống như muội nói, Tam bá Mẫu còn đem lứa trứng gà đầu tiên cho chúng ta kìa.”
Lứa trứng già đầu tiên, mặc dù nhỏ, nhưng lại cực bổ cho thân thể . Những trứng gà đó, Liên Mạn Nhi đều cho Tiểu Thất, làm bữa ăn khuya lót dạ.
Liên Diệp Nhi nghe Liên Mạn Nhi nói như vậy, cũng cười.
“Đúng rồi, Mạn Nhi tỷ, muội tới là muốn nói cho tỷ biết một tiếng.” Liên Diệp Nhi đối với Liên Mạn Nhi nói, “Mới vừa rồi muội từ bên kia đường cái trở lại, thấy rất nhiều xe ngựa, đi về hướng trên núi, hẳn là người của Trầm gia.”