Lần đầu gặp Trầm Lục, nàng cứu hắn nhưng đồng thời cũng cảm thấy được sát khí. Lúc đó nàng nghĩ Trầm Lục muốn giết nàng diệt khẩu, nhưng sau đó hắn đã đổi ý, có lẽ vì nàng cứu hắn nên hắn mềm lòng.
Vậy lần này thì sao? Với tình hình này, dù là ai, cũng sẽ hoài nghi nàng đã xem những bức thư mật kia. Không may chính là nàng lại biết chữ, hơn nữa nàng không chỉ biết vài chữ mà thôi.
Dù vì chuyện lần đó mà Trầm Lục biết nàng là người kín miệng, nhưng người giữ được bí mật sao có thể bằng người chết chứ.
Lần này nàng dựa vào cái gì mà muốn Trầm Lục tha cho nàng? Nói rằng nàng không hề xem những bức thư kia?
Nói nha đầu nhà hắn âm mưu hại nàng? Cho là Trầm Lục hoàn toàn tin lời nàng thì sao? Nàng xuất hiện ở trong này thì đã không còn đường sống.
Trầm Lục tin nàng nhưng người gửi thư mật cho hắn liệu có tin nàng không? Thải Tú hại nàng nhưng nàng ta không hề bước vào phòng hơn nữa nàng ta cũng không biết chữ.
Tin tức này là lúc nàng ở Hà hiên vô tình nghe được, người hầu trong phòng Trầm Lục đều không biết chữ.
Mà xảy ra chuyện như vậy Trầm Lục có bằng lòng truy tìm thực hư, đúng sai không?
Giữa nàng và Thải Tú còn tồn tại vấn đề gần xa. Thải Tú vẫn chăm sóc việc ăn mặc của Trầm Lục, là người hầu hạ bên cạnh Trầm Lục, còn nàng và Trầm Lục quen nhau bao lâu, ở cùng nhau bao lâu. Thải Tú là thiếu nữ đang tuổi xuân mơn mởn, cùng với Trầm Lục chỉ sợ … Thải Tú đối với Trầm Lục mà nói, chính là hồng nhan, là mỹ nhân, mà nàng … nàng từng cứu hắn, nhưng sau đó Trầm Lục cũng đã giúp nàng, có lẽ, đối với hắn mà nói, đã báo đáp nàng đủ rồi.
Đối với hắn nàng chắc chắn không phải hồng nhan mỹ nhân, nhớ lần đầu gặp nàng, dù là trong tình huống như vậy mà hắn còn tỏ ra ghét bỏ bàn chân không bó của nàng. Vậy nàng là gì củaTrầm Lục, huynh đệ? Người hầu trung thành?
Nhưng nàng lại không phải người hầu trung thành, vào sinh ra tử bên cạnh hắn, so nàng với Thải Tú xinh đẹp, sớm chiều hầu hạ bên cạnh Trầm Lục, hắn sẽ chọn ai?
Cái này căn bản không phải vấn đề, Liên Mạn Nhi đập bàn, bởi vì đáp án rất hiển nhiên.
Liên Mạn Nhi vịnh tay lên bàn, lại hít sâu hai lần để bản thân bình tĩnh lại.
Phải làm sao đây, Liên Mạn Nhi nghĩ, nàng không thể ngồi chờ chết, hay là nàng nhân lúc chưa ai phát hiện, thần không biết quỷ không hay rời khỏi nơi này, xem như chưa từng xảy ra chuyện gì?
Đúng rồi, chỉ cần không ai phát hiện, Thải Tú cũng không ngốc đến mức đem chuyện này nói ra.
Chỉ là cửa lớn và cửa sổ đều không đi được, vậy chỉ có … Mắt của Liên Mạn Nhi nhìn đến tấm bình phong, một căn phòng như vậy có lẽ là có một lối đi bí mật?
Nếu là có, vậy rất có thể nó sẽ nằm sau tấm bình phong. Bởi vì căn phòng này xem kiểu gì cũng thấy chỉ có cánh cửa đó là thông ra ngoài thôi.
Nghĩ như vậy, Liên Mạn Nhi vội đi vòng qua bàn, đi ra sau tấm bình phong. Sau tấm bình phong quả nhiên là một cái rèm. Liên Mạn Nhi vừa mừng vừa sợ.
Mừng vì, thật sự có một căn phòng khác, vậy thì khả năng có lối đi bí mật rất cao. Sợ là, đằng sau tấm rèm có thể có thứ mà nàng không muốn thấy.
Suy đi nghĩ lại Liên Mạn Nhi vẫn vén rèm đi vào trong. Cảnh tượng bên trong làm cho Liên Mạn Nhi kinh ngạc.
So với căn phòng bên ngoài, bên trong còn giống thư phòng hơn. Diện tích của căn phòng này lớn hơn phòng bên ngoài một chút, dưới sàn lót thảm màu xanh, mặt tường bày mấy giá sách rất ngăn nắp, bên trên toàn là sách.
Thì ra, bên trong Niệm viên còn có một nơi lưu trữ sách như vậy, lần trước nàng đến Niệm viên nhưng chưa từng đi đến đây.
Nếu là bình thường Liên Mạn Nhi nhất định xem qua một chút sách ở nơi này. Nhưng bây giờ, nàng không có tâm trạng này. Nàng muốn tìm lối ra kia.
Nhìn bốn phía, Liên Mạn Nhi không thấy lối ra nào, trừ giá sách ra, có vài giá sách âm vào trong vách tường, chỉ có … tường phía đông có đặt một cái giường, là một cái giường làm bằng gỗ hoàng hoa lê, trên giường buông rèm, đây rõ ràng là phòng nghỉ của chủ nhân, may mà ở đây không có người, Liên Mạn Nhi vỗ vỗ ngục thở ra một hơi.
Có lẽ lối đi ở bên cạnh giường, với tình huống này không phải đều là như vậy sao. Liên Mạn Nhi nghĩ như vậy, liền bước nhanh đến cái giường … Liên Mạn Nhi cố sức lật vải tấm thảm lên, lại gõ vào tường mấy cái, nhưng vẫn không phát hiện trên đó có lối ra.
Lẽ nào trong phòng này ngoài cành cửa ngoài kia không còn lối ra nào khác? Một hồi bận rộn cho dù là Liên Mạn Nhi nàng cũng thấy mệt mỏi. Nàng vừa lau mồ hôi, vừa đi đến bên giường ngồi xuống.
“ Thải Tú tiện nhân, Trầm Lục tên khốn kiếp trọng sắc khinh bạn, căn phòng này không ngờ chỉ có một cái cửa ra đó, cái này không … Á … ”
Liên Mạn Nhi vừa ngồi xuống, lập tức lại nhảy lên. Nàng hình như … ngồi lên cái gì đó.
Nói chính xác, đó không phải là đồ vật mà là vật sống.
Vật còn sống. Liên Mạn Nhi tự xưng cũng là người lớn gan, thế nhưng vì nàng cứ nghĩ rằng nơi đây không có người, hoặc là nói không có sự sống nào khác, chuyện phát sinh bất ngờ này làm cho nàng sợ hết hồn.
“ Là … là ai? ” Liên Mạn Nhi lùi hai bước, hỏi.
“ Lời này nên để ta hỏi mới phải. ”
Giọng nói trong trẻo vang lên, một người từ trên giường ngồi dậy, nghiêng người vén rèm lên, ngồi ở đó nhìn Liên Mạn Nhi.
Là Trầm Lục!
Không thể nào, trong lòng Liên Mạn Nhi kêu lên. Nàng ở nơi này ồn ào cả nửa ngày, nhưng hắn thì một chút tiếng động cũng không có, Trầm Lục sao lại ở đây? Liên Mạn Nhi có chút hồ đồ.
“ Là Mạn Nhi? ”
Trầm Lục dường như vừa nhận ra Liên Mạn Nhi, sờ sờ hàng lông mày đẹp mắt, nhìn Liên Mạn Nhi hỏi, “ Sao ngươi lại đến đây? Sao có thể vào đây được? ”
Trầm Lục từ trên cao nhìn xuống, rõ ràng là giọng điệu thẩm vấn.
Liên Mạn Nhi vốn đang có chút hồ đồ, bị Trầm Lục dùng giọng nói và ánh mắt như vậy đối đãi, nàng liền nổi giận, đồng thời đầu óc cũng thanh tĩnh trở lại.
“ Ngươi hỏi ta, ta biết hỏi ai? ” Liên Mạn Nhi nhướng mày, “ Ta biết chỗ này là chỗ nào đâu? Còn không phải nha đầu của ngươi nói tiểu Thất bị thương lừa ta đến đây, đẩy ta vô phòng khóa cửa, rồi chạy mất không thấy bóng dáng. ” “ Ta ở đây kêu la cả nửa ngày đến quỷ cũng không lên tiếng. Ngươi có thể giải thích cho ta đây là chuyện gì không? ”
Liên Mạn Nhi nổi giận đùng đùng nói xong, hung hăng nhìn chằm chằm Trầm Lục.
Nàng tuy chiếm ưu thế nhưng tình hình trước mắt, lại vô cùng không tốt, đã nằm ngoài dự đoán của nàng.
Nàng không muốn bị Trầm Lục giết diệt khẩu, cũng không muốn vì như vậy mà tùy tiện bị nhét cho Trầm Lục ( ý là gả cho hắn ).
Lúc này đây, khí thế rất quan trọng!
Không thể thua Trầm Lục được, nhất định phải làm cho hắn hiểu rằng tất cả mọi chuyện là do hắn sai, đều là lỗi của hắn, mà nàng cũng không phải là loại người dễ bị ăn hiếp, đừng có mà tùy tiện đem sai lầm đổ lên người nàng.
“ Qủy, ngươi nói ta là quỷ? Mạn Nhi, ngươi có biết bây giờ ngươi đang nói chuyện với ai không? ”
Trầm Lục lần đầu tiên nhìn thấy Liên Mạn Nhi hung hăng, cũng là lần đầu tiên bị người khác dùng ngữ khí như vậy nói chuyện với mình, hắn bất giác ngẩn người, sau khi hoàn hồn, ánh mắt nheo lại một cách nguy hiểm.
“ Thải Tú mưu hại ta, mà ngươi chính là chủ nhân của nàng. ” Liên Mạn Nhi cũng híp mắt, lạnh lùng nói.
“ Cái gì? ”
Trầm Lục nhìn Liên Mạn Nhi, bỗng nhiên nhếch mép cười. Liên Mạn Nhi giật mình, Trẩm Lục lúc này cười là có ý gì? Tuy hắn cười rất đẹp nhưng tuyệt đối không phải là nụ cười mang ý tốt, không phải bị nàng làm tức giận rồi chứ, nên bị Thải Tú chọc giận mới đúng. Đúng, nhất định là như vậy, Liên Mạn Nhi nghĩ.
“ Ngươi xông vào đây, phá giấc ngủ của ta, còn có thái độ như vậy? ” Trầm Lục hỏi.
“ Ta ở bên ngoài lên tiếng rồi mà. ” Liên Mạn Nhi nói.
“ Mắng Thải Tú là tiện nhân thì cũng thôi đi. Còn … nói ta trọng sắc khinh bạn? ” Ánh mắt Trầm Lục sáng như đuốc nhìn chằm chằm Liên Mạn Nhi.
“ Ngươi nghe hết rồi? ” Liên Mạn Nhi kinh hãi.
“ Hai lần, ” Trầm Lục đưa hai ngón tay, “ ngươi mắng ta hai lần. ”
“ Câu trước thì thôi, câu sau, ngươi có thể giải thích cho ta không? ”
“ À … ” Liên Mạn Nhi nhất thời thấy tức cười, nàng đâu có nghĩ Trầm Lục ở trong này. Câu nói Trầm Lục trọng sắc khinh bạn, ở trước mặt Trầm Lục nàng chẳng thể nào giải thích được.
Khí thế của Liên Mạn Nhi dần yếu đi, đột nhiên trong đầu chợt nảy ra một ý.
“ Hai lần ngươi đều nghe thấy? Sao ngươi không lên tiếng, thấy ta sốt ruột như vậy ngươi vui lắm sao?
“ Ngươi, ngươi thiếu chút nữa là dọa chết ta rồi ngươi biết không? ” Liên Mạn Nhi chất vấn, cúi đầu xuống vừa hay lại nhìn thấy đôi giày gấm trên chân của Trầm Lục.
“ A … ” Liên Mạn Nhi chỉ vào Trầm Lục, bộ dạng như thể “ A, ta bắt được ngươi rồi nhé”.
“ Ngươi còn nói ta phá giấc ngủ của ngươi, ai đi ngủ mà còn mang giày hả?”
Trầm Lục nhìn thấy nàng đi vào liền cố ý leo lên giường dọa nàng? Vậy Trầm Lục vào khi nào, là ngay từ đầu sao?
Không thể nào, nếu biết Trầm Lục ở đây, Thải Tú dụ nàng đến, vậy không phải là muốn nàng chết. Thải Tú này rốt cuộc là … Liên Mạn Nhi lắc lắc đầu, không muốn nghĩ đến Thải Tú nữa. Bất kể Thải Tú muốn làm gì, vì sao phải làm như vậy, chuyện cần làm bây giờ là thắng được Trầm Lục mới quan trọng.
Trầm Lục dường như bị ngẹn vì câu hỏi của Liên Mạn Nhi, trên mặt ửng lên một tầng mỏng màu đỏ, nhưng ngay sau đó, khóe miệng lại nhếch lên, đồng thời nhấc tay phải thích thú nhìn Liên Mạn Nhi.
“ Cánh tay này nhấc lên có chút khó khăn, có khi nào bị ngồi lên bị thương rồi không? ”
“ A!” Liên Mạn Nhi kinh ngạc kêu lên, không thể tin nhìn Trầm Lục. Lúc nãy nàng đặt mông ngồi xuống, cảm giác khi tiếp xúc đó, nàng ngồi lên cánh tay của hắn? Nhưng nàng khi nàng phát hiện không đúng, nàng đã lập tức đứng lên rồi mà, nàng có nặng bao nhiêu đâu, chỉ trong tích tắc sao có thể làm bị thương hắn.
Trầm Lục rõ ràng là cố ý, Trầm Lục như vậy thật là ngoài dự đoán!
“ Được, được, coi như ngươi giỏi.” Liên Mạn Nhi tức đến giọng run run, “Ta, hôm nay ta coi như biết ngươi rồi … ”
Trầm Lục nhướng mày, cười không nói.
Liên Mạn Nhi đang định nói, thì nghe thấy bên ngoài truyền đến tiếng bước chân hỗn loạn, còn kèm theo giọng nói của vài người.