Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 638: Thì ra là như thế



Vừa rồi Liên Mạn Nhi có hỏi Trầm Cẩn, vì sao Thải Tú muốn hại nàng? Lúc đó Trầm Cẩn chỉ thở dài, nói Thải Tú là nha đầu của Trầm Lục, bình thường nhìn cũng không đến nỗi nào. Những nhà như ở Trầm phủ, Trầm Cẩn là một cô nương chưa lấy chồng, tự nhiên là không nên hỏi nhiều. Vì vậy, Liên Mạn Nhi cũng ngại hỏi, chỉ giải thích với Trầm Cẩn, nàng sở dĩ hỏi Trầm Cẩn là vì sợ hai ngày này, nàng đã làm chuyện gì có lỗi với Thải Tú mà không biết.

Bây giờ, Trầm Khiêm đi Thường Thanh viên rồi, Trầm Cẩn lại cố ý đem tiểu Thất đi chỗ khác, mới nói đến chuyện của Thải Tú.

Liên Mạn Nhi không biết gì về Thải Tú cả, nàng vốn rất tò mò, hơn nữa lại thấy Trầm Cẩn sắp xếp như vậy, cho nên rất chăm chú lắng nghe.

“ Lúc mẫu thân ta còn sống, mẫu thân của Thải Tú đã được sắp xếp hầu hạ bên cạnh Lục ca. Sau khi mẫu thân ta qua đời, mẫu thân của nàng lại càng trung thành với ca ca của ta hơn … Mẫu thân của nàng đã qua đời mấy năm trước, để lại một mình Thải Tú. Từ nhỏ, Thải Tú đã theo mẫu thân của nàng ở trong viện của ca ca, nhiều năm như vậy rồi.”

Nói đến đây, Trầm Cẩn khẽ thở dài một tiếng, ánh mắt như vô tình nhìn lướt qua mặt của Liên Mạn Nhi, thấy vẻ mặt của Liên Mạn Nhi trầm tư, nên tạm thời dừng không nói tiếp.

Thì ra, Thải Tú không chỉ là đại nha đầu được quý trọng mà còn là một đại nha đầu thân thế có chút đặc biệt. Chẳng trách nàng ta lại cả gan dám hại một người khách như nàng. Lúc này Liên Mạn Nhi đang nghĩ, Trầm Cẩn nói những lời này là muốn nàng biết, giữa Trầm Lục và Thải Tú không phải chỉ là quan hệ chủ tớ tầm thường. Trầm Cẩn chỉ là muốn nàng hiểu rõ chuyện này hay là còn có ý gì khác?

“ Ngày thường thấy nàng ta cũng rất được, không ngờ, ai. Mạn Nhi, muội hỏi ta tại sao, ta cũng không biết nói sao nữa … mấy năm nay, ca ca của ta niệm tình người mẹ đã mất của nàng, nàng lại hầu hạ rất chu đáo, có lẽ … , nha đầu này, có lẽ có một chút được nuông chiều hư hỏng rồi. Lần này, nàng ta nên bị trách phạt nghiêm khắc …”

Trầm Cẩn nói một phen lấp lửng như vậy, Liên Mạn Nhi cũng nghe ra một chút ý tứ. Nói trắng ra là, mối quan hệ của Thải Tú và Trầm Lục không phải tầm thường, lần này Thải Tú ám hại nàng, sẽ bị xử phạt như thế nào, Trầm Cẩn cũng không nắm chắc, hơn nữa lại bày ra một tầng quan hệ không tầm thường kia.

Nhưng Thải Tú vì sao muốn hại nàng? Chẳng lẽ vì Thải Tú và Trầm Lục quan hệ không tầm thường. Thải Tú nghĩ nàng là đối thủ của nàng ta, nảy sinh ý định muốn diệt trừ nàng?

Lúc đầu Liên Mạn Nhi rất xem thường cách nghĩ này. Số lần nàng cùng Trầm Lục gặp gỡ có thể đếm được trên đầu ngón tay. Hơn nữa, trừ lần đầu tiên cứu Trầm Lục cùng với vừa nãy gặp ở thư phòng núi giả ra, nàng cùng hắn chưa bao giờ đơn độc gặp riêng. Mà hai lần đó chắc chắn người khác không hề biết, Thải Tú cũng không thể biết được.

Đây đúng là tai bay vạ gió, thật là vô lý mà, Liên Mạn Nhi cười khổ trong lòng.

Nhưng nghĩ lại, Liên Mạn Nhi lại cảm thấy Thải Tú nghĩ như vậy, cũng không phải là không có khả năng. Hai ngày nay, nàng không phải cũng nhìn ra Thải Tú đối với Trầm Lục thái độ tuyệt đối không phải đơn giản như thị nữ đối với chủ nhân.

Bất kể là nàng ta yêu thầm hay biểu hiện ra, thì có một điều chắc nhắn là nàng ta yêu Trầm Lục. Mà một người khi yêu, lòng dạ hẹp hòi, lòng dạ đàn bà ghen tị rất nặng, rất có khả năng là nàng ta thần hồn nát thần tín, tưởng tất cả những người khác phái đến gần Trầm Lục đều là tình địch.

Kiếp trước, loại đàn bà này Liên Mạn Nhi không phải là chưa thấy qua. Đúng rồi, nàng còn từng xem một cuốn tiểu thuyết võ hiệp rất thịnh hành, trong đó có một nhân vật hình như gọi là Thanh Thanh cũng là có tính ghen tuông như vậy.

Lúc này, Liên Mạn Nhi nhớ tiểu Hỷ và tiểu Khánh nói có một tiểu nha đầu từng hỏi bọn họ chuyện riêng của nàng, còn có hôm qua lúc nàng rời khỏi Niệm viên ánh mắt Thải Tú nhìn chằm chằm nàng.

Khi đó, bên cạnh nàng chính là tiểu Hỷ, mà tiểu Hỷ lại ôm trong ngực cái hộp khảm xà cừ Trầm Cẩn tặng. Cái hộp khảm xà cừ cùng trang sức trong hộp là một bộ, đều là di vật của mẫu thân Trầm Cẩn.

Là một người từ nhỏ hầu hạ bên cạnh Trầm Lục, mẫu thân lại là thị nữ thân cận của mẫu thân hắn, nàng ta tự nhiên biết rất rõ cái hộp đó.

Đúng rồi, có phải là vì cái hộp đó làm cho Thải Tú cảm giác được nguy cơ, đem nàng trở thành tình địch mà đối đãi.

Chắc chắn là như vậy, hơn nữa nàng ta đang trong trạng thái mê luyến, ghen tị, hẹp hòi, nên đối với nàng ta mạng người chỉ như cỏ rác. Liên Mạn Nhi suy nghĩ một phen, đã có phán đoán như vậy.

Như vậy chuyện của hôm nay, Trầm Lục sẽ xử lý ra sao? Sẽ vì Thải Tú đối với hắn một lòng si mê mà tha cho nàng ta không? Vậy còn bản thân nàng, Trầm Lục sẽ nói thế nào với nàng đây?

“ Mạn Nhi, muội ở đây nghỉ một chút, ta đã phái người đi Thường Thanh viên rồi, nếu có tin tức gì, bọn họ sẽ lập tức báo cho chúng ta biết.” Trầm Cẩn nói với Liên Mạn Nhi rồi ngồi dậy, “ Mạn Nhi, ta đi một chút rồi quay lại nhé.”

Trầm Cẩn chỉ về hướng trong phòng, Liên Mạn Nhi thấy sắc mặt Trầm Cẩn không được tốt lắm, liền đoán được có chuyện gì xảy ra.

“ Ngũ tỷ, tỷ đi đi, không cần lo lắng cho ta.” Liên Mạn Nhi nói, “ … ta muốn ra ngoài ngồi một chút.”

Trầm Cẩn vịn nha đầu đi vào trong phòng, Liên Mạn Nhi cũng ra ngoài, nàng gọi tiểu Thất, ngồi ở đình nghỉ mát bên cạnh ao sen. Tỷ đệ hai người nói chuyện câu được câu chăng.

Lúc Trầm Khiêm đi vào Thường Thanh viên, thì nhìn thấy Thải Tú quỳ trên nền đá xanh, đang bị hai bà tử vả miệng. Mặt của Thải Tú đã sưng lên, miệng còn lưu lại vết máu, có vết máu nhuộm đỏ vạt áo, rơi xuống nền đá xanh.

Trầm Khiêm chán ghét nhìn Thải Tú một cái, liền đi thẳng vào trong phòng chính.

“ Ca ca.” Trầm Khiêm đi vào thấy Trầm Lục đua lưng về phía cửa, đứng trong phòng dường như đang thưởng thức một bức tranh treo trên tường.

“ Đến rồi à? Ngồi đi.” Trầm Lục chậm rãi nói, cũng không có xoay người.

“ Ca, hỏi được cái gì rồi? ” Trầm Khiêm đương nhiên không ngồi mà đi đến bên Trầm Lục, hỏi.

Trầm Lục thấy Trầm Khiêm đi đến mới xoay người lại, không xem bức tranh trên tường nữa.

“ Chỉ là đàn bà ngu xuẩn không có kiến thức.” Trầm Lục nói, “ Ta nghi ngờ có người ở sau lưng giật dây nàng ta.”

“ Ca, trong phủ chúng ta còn có người muốn đối phó với Liên Mạn Nhi sao? ” Trầm Khiêm nhíu mày. “ Ca, bảo họ đừng đánh nữa. Bây giờ mà đánh nàng ta bị thương rồi thì sẽ không hỏi được gì đâu.”

“ Ừ.” Trầm Lục gật đầu, liền hướng bên ngoài ra lệnh một tiếng, bảo đem Thải Tú vào.

Trầm Lục và Trầm Khiêm đều ngồi trên ghế nhìn Thải Tú đang quỳ trước mặt.

Lúc này, hai má Thải Tú sưng to lên, ánh mắt là một mảnh thất vọng, chán nản. Bị vả miệng, mà còn là sau khi nàng thổ lộ tình cảm với Trầm Lục, trong lòng Thải Tú đau như xé. So với sự đau đớn, nóng rát trên mặt thật không đáng gì.

“ Thải Tú, ngươi biết sai chưa? ” giọng nói trong trẻo của Trầm Lục vang lên, giờ phút này đối với Thải Tú mà nói, âm thanh này có chút xa xôi, lúc có lúc không.

“ Nô tỳ biết sai rồi.” Thải Tú dập đầu, hiện tại miệng nàng bị đau, nói chuyện có chút không rõ ràng, chỉ có thể nói chầm chậm.

“ Vậy ta hỏi ngươi, là ai giật dây ngươi hại Liên Mạn Nhi? ” Trầm Lục hỏi.

“ Gia, chuyện, chuyện này …” Thải Tú ngơ ngác ngẩng đầu lên nhìn Trầm Lục.

“ Các ngươi ở trong phủ, làm sao biết được những chuyện bên ngoài? ” Trầm Lục cười lạnh, “Ngươi cũng nói, ngươi không quen biết Liên gia, cũng không quen Mạn Nhi. Vậy là ai nói cho ngươi nghe về Mạn Nhi, là ai nhồi vào đầu ngươi những thông tin đó? ”

“ Ngươi suy nghĩ cho cẩn thận, đừng có đến chết vẫn còn hồ đồ! ” Trầm Lục nói.

Thải Tú mới đầu có chút hoang mang, dần dần tựa như nhớ đến chuyện gì đó, sắc mặt liền thay đổi.

Nàng khi nào thì chú ý đến chuyện của Liên Mạn Nhi? Là do Trầm Lục đột nhiên đi Tam Thập Lý doanh tử mấy lần? Là do Trầm Lục đột nhiên nhiều lần ban ân đối với một hộ nông dân không quen không thân? Là bởi vì Trầm Lục là người xưa nay không quản những chuyện nhỏ nhặt lại vì một hộ nông dân chuyển nhà mà tự tay chọn quà mừng?

Những chuyện đó đều làm cho nàng tự nhiên sinh lòng cảnh giác, nhưng lần đầu tiên nghe được tên của Liên Mạn Nhi, cũng không phải là từ Trầm Lục, cũng không phải là từ bất cứ người hầu, người đi theo bên mình Trầm Lục? Thải Tú từ từ nhớ lại, có những mẩu chuyện tựa như vô tình nhắc đến, những lời rỉ tai lo lắng cho tương lai của nàng.

Thải Tú không phải là người ngu ngốc, tuy là nàng bị sa đà vào chuyện này, nhưng nhờ được Trầm Lục nhắc nhở, nàng vẫn có thể tỉnh táo trở lại.

“ Là … là Liễu đại nương …”

Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất ngồi ở đình hóng mát cạnh ao sen, nhìn thấy Trầm Khiêm từ bên ngoài bước nhanh đến.

“ Tiểu Cửu ca.” tiểu Thất vội vàng đứng dậy hỏi.

Trầm Khiên nhìn thấy Liên Mạn Nhi và tiểu Thất liền đi nhanh đến, ngồi xuống bên cạnh hai người.

“ Tiểu Cửu ca, Thải Tú tại sao lại muốn hại tỷ tỷ của đệ, huynh hỏi được chưa? ” Đợi Trầm Khiêm ngồi xuống, tiểu Thất liền nôn nóng hỏi.

“ Mạn Nhi, tiểu Thất, các ngươi còn nhớ Thân Cường không? ” Trầm Khiêm hỏi.

“ Thân Cường? ” Liên Mạn Nhi khẽ nhíu mày.

“ Nhớ, ta đương nhiên là nhớ rồi.” Trí nhớ của tiểu Thất rất tốt, huống chi là chuyện đó không phải là chuyện có thể dễ dàng quên được. “ Chính là kẻ giả mạo Gia, ở trấn trên ăn hiếp chúng ta.”

“ Thải Tú và Thân Cường? ” Liên Mạn Nhi kinh ngạc hỏi. Chẳng lẽ Thải Tú và Thân Cường thân nhau, nàng ta ám hại nàng là giúp hắn trả thù?

“ Thải Tú và Thân Cường không có quan hệ.” Trầm Khiêm nói, “ Là nương của Thân Cường, là nhũ mẫu của Liễu đại nương họ hàng xa của chúng ta . Nhà bà ta không có bản lĩnh trả thù, liền xúi giục Thải Tú.

“ Bà ta xúi giục Thải Tú, sợ là cả ca ca của ta, bà ta cũng hận lây. Ca ca của ta lần này bị chọc giận rồi. Vì chuyện lần trước, ca ca ta về khiển trách bọn hắn, bọn hắn năn nỉ thề thốt sau này không dám nữa, ca ca ta mới tha cho. Bây giờ, lại làm ra chuyện như vậy, ca ca ta nói sau khi trở về sẽ không tha cho bọn hắn nữa.”

“ Mạn Nhi, ngươi cứ yên tâm, dù cho ca ca ta không nghiêm khắc trừng phạt bọn hắn thì ta cũng sẽ không tha. Sẽ không cho bọn hắn có cơ hội hại ngươi.” Lúc Trầm Lục nói ra câu này, ánh mắt vô cùng kiên định.

Thì ra, nguyên nhân của tai họa là từ sự kiện “ Trầm giả”, Liên Mạn Nhi cùng tiểu Thất bất giác hiểu ra.

“ Còn Thải Tú, ca ca ta cho người vả miệng nàng ta, nói là đem nàng ta đi Tiểu Trầm thôn.” Trầm Khiêm lại nói.

“ Không cần phải làm như vậy.” Liên Mạn Nhi nhìn xuống, ánh mắt u ám, ngay sau đó lại nhìn lên, kéo tay tiểu Thất đứng dậy từ biệt, “Tiểu Cửu ca, chúng ta nên về rồi.”