Gã sai vặt mới vừa rồi ôm giỏ cá đi ra ngoài đã trở về, có điều lần này trong tay hắn cầm không phải giỏ cá, mà là một cái khay thật to. Phía trên khay đã thu dọn sạch sẽ, hiển nhiên cá đã được ướp gia vị. Đi theo phía sau gã sai vặt này còn một gã sai vặt khác, trong tay cầm bếp than và một vỉ kim loại.
Hai gã sai vặt này vào đình, nhanh tay nhanh chân , một thời gian ngắn, đã đốt bếp than lên sắp xếp xong vỉ kim loại, đem hai khúc cá đặt ở phía trên nướng. Sau đó, hai gã sai vặt này liền lui xuống.
Thì ra hôm nay Trầm Lục không chỉ câu cá chơi, mà còn muốn nướng cá ăn.
Lửa trên bếp than rất to, gia vị được ướp trên cá chính là gia vị thượng hạng, nên chỉ một thời gian ngắn, mùi thơm đã lan tràn trong không khí. Trầm Lục cầm một cái kẹp kim loại, khẽ khom người, đem vỉ cá lật ngược lại.
Liên Mạn Nhi nhìn có chút im lặng, vừa rồi mới chỉ nói một nửa, nàng vẫn chờ Trầm Lục giải thích cho nàng biết, nhưng Trầm Lục tựa hồ đã đem lời nói vừa rồi quên sạch, chỉ chuyên tâm vào việc nướng cá.
Thấy cá nướng này, Liên Mạn Nhi lại nhớ tới một chuyện. Đó là sau khi nàng tới đây, lần đầu tiên chính là ăn cá nướng, sau đó cứu được Trầm Lục. Lúc ấy còn có Ngũ lang và Tiểu Thất đi cùng. Khi đó nàng còn lo lắng Trầm lục bị thương nặng có thể đói bụngnên cố ý bỏ lại Ngũ Lang và Tiểu Thất, cầm cái rổ giấu cá nướng bên trong đi vào núi tìm Trầm Lục.
Tất nhiên là nàng không tìm được Trầm Lục, cá nướng kia cũng nguội. Sau đó, nàng cứ như vậy mà ăn . Vốn đã không ướp gia vị gì mà cá nướng còn nguội, tự nhiên mùi vị sẽ không ngon. Nhưng Liên Mạn Nhi vẫn cảm thấy mùi vị ngon như cũ. Đối với người cực ít ăn thức ăn mặn như nàng mà nói, thì cá nướng như vậy chính là mỹ vị khó có được.
” Ta cũng rất thích ăn cá nướng.” Liên Mạn Nhi lẩm bẩm.
Trầm Lục ngẩng đầu, nhìn Liên Mạn Nhi một cái. Hắn cũng nhớ tới tình huống lần đầu tiên gặp mặt Liên Mạn Nhi, lúc hắn rời đi, còn lưu lại người xử lý mọi chuyện, lại cố ý sai Trương Thiên Hộ đi điều tra một chút về Liên Mạn Nhi.
Sau khi Trương Thiên Hộ trở về, bẩm báo với hắn, nói là Liên Mạn Nhi từng vào núi đi tìm hắn, còn mang theo giỏ xách giấu một con cá nướng.
Trước đây, hắn cũng không thích ăn cá nướng. Nhưng mà sau đó hắn cảm thấy mùi vị cá nướng này thật sự rất ngon.
“Con cá đang ở trong nước bơi tự do đặt ở trên lửa nướng ” Trầm Lục đột nhiên nói.
Tựa hồ như đáp lại lời nói của Trầm Lục…, vỉ cá đang nướng bỗng phát ra âm thanh xèo xèo, mùi thơm của cá nướng ở trong đình càng lúc càng đậm.
Trầm Lục gia ướp cá nướng, nhất định là có cách điều chế gia vị riêng, mùi vị này thật không tệ a, Liên Mạn Nhi nghĩ, không biết có thể xin Trầm Lục phương pháp nàyhay không?Sau này mình rảnh rỗi ở nhà, cũng nướng cá nếm thử.
Đột nhiên trong lòng Liên Mạn Nhi khẽ động, người như Trầm Lục làm sao đột nhiên nói ra những lời này, cái gì mà con cá trong nước tự do, liền đặt ở trên lửa nướng. Cái này căn bản không liên quan với tình huống trước mắt, hơn nữa Trầm Lục là người hết sức xa cách.
Trầm Lục nói những lời này là có ý khác, là đang đặc biệt nói cho nàng nghe ?
“Thải Tú vẫn luôn một mực ở bên cạnh ta, ” Trầm Lục không ngẩng đầu lên, tựa hồ như đang tự nhủ. Thật ra cái gọi là một mực ở bên cạnh, chính xác là một mực ở trong phòng hắn. Hắn đã sớm được chọn để kế nhiệm chức vụ Tổng binh của phủLiêu Đông, lại được chọn vào Cẩm Y vệ, hàng năm khi ra ngoài , hắn không có thói quen mang theo nha đầu bà Tử hầu hạ .
“. . . Trong phủ cũng có chút. . . kiến thức bên trong. Thoáng cái cũng không có cách trị tội, vì sợ trong phủ không an bình. Nhiều ánh mắt đều ngó chừng ngươi như vậy, mấy huynh muội các ngươi, còn nhỏ tuổi, không nên để những người đó chú ý quá, lửa nóng ở khắp nơi, đối với các ngươi, cũng không phải là chuyện tốt.”
Ánh mắt Liên Mạn Nhi chuyển động, nàng nghe rõ ý tứ của Trầm Lục. Mặc dù Thải Tú là một nha hoàn nhưng lại có thân phận đặc thù sợ là người trong Trầm phủ đều nhận định Thải Tú được Trầm Lục sủng ái, sẽ trở thành thông phòng hoặc di nương của Trầm Lục hơn nữa còn là sủng ái không suy. Trầm Lục đột nhiên ra tay ác độc trị Thải Tú, người trong Trầm phủ sao có thể không chú ý.
Như vậy nàng và Tiểu Thất, Ngũ Lang, còn có gia đình các nàng, sẽ đặc biệt bị chú ý. Khác với những chuyện có liên quan với Thẩm gia trước kia, lần này các nàng bị chú ý, là bởi vì Trầm Lục đối đãi với các nàng khác biệt.
Mặc dù có cổng chào ngự tứ, nhưng Ngũ Lang vẫn chỉ là tú tài, Tiểu Thất còn chưa đi thi. Căn cơ của các nàng còn chưa vững, trừ phi là quyết định ôm chặt bắp đùi Trầm Lục, lệ thuộc vào Trầm lục để tồn tại, nếu không như hiện tại bị những người ở Trầm phủ “Đặc biệt chú ý” , tuyệt đối bất lợi với việc phát triển của nhà các nàng .
Liên Mạn Nhi chưa từng có suy nghĩ làm dây leo phụ thuộc vào người khác, nàng muốn chính mình làm, để cho nhà mình trở thành cây đại thụ chọc trời.
Cho nên, Trầm Lục bắt đầu xử trí như vậy, là đang bảo hộ các nàng sao?
Liên Mạn Nhi nhìn về phía Trầm Lục.
“Vậy làm sao bây giờ?” Liên Mạn Nhi hỏi Trầm Lục.
” Bây giờ ngươi lại hỏi ta làm sao, nếu không phải ngươi nhăn mặt bỏ đi, thì chuyện có thể phiền toái như vậy sao?” Trầm Lục quay lại nhìn Liên Mạn Nhi, mũi hừ một tiếng rồi nói.
Nói xong những lời này, Trầm Lục lại quay đi chuyên tâm chú ý tới cá nướng của hắn .
Liên Mạn Nhi ngồi ở đó, tận lực duy trì mỉm cười trên mặt, nhưng lại âm thầm phỉ báng trong lòng. Nói nàng nhăn mặt bỏ đi gì chứ, hiện tại nàng cũng thật muốn quăng mặt mũi hắn xem, Trầm Lục cứ như vậy mà xử trí, không cùng nàng giải thích, nàng làm sao đoán được dụng ý của hắn. Hơn nữa, lại nhìn cái nha hoàn kia cùng Trầm Lục có bộ dáng mập mờ, ai biết nha hoàn kia lại bởi vì đố kỵ mà ở sau lưng hạ thủ với nàng, bất luận là người nào, trong tình huống này, cũng sẽ nhận định là Trầm Lục muốn bao che bên trong, cưng chìu ra sao.
Âm mưu gì chứ, ai biết sau này Trầm Lục lại có ý đồ gì, cái gì là sắc đẹp mê muội thần trí, trọng sắc khinh bạn, thấy sắc quên nghĩa a, ai biết chứ?
Liên Mạn Nhi hướng về sau gáy Trầm Lục, len lén quăng tới một ánh mắt khinh bỉ .
Sau gáy Trầm Lục không có mắt, đương nhiên là không nhìn thấy ánh mắt này của Liên Mạn Nhi, nếu không, hắn khẳng định lại bị chọc tức. Không sai, bên kia Liên Mạn Nhi còn đang oán thầm Trầm Lục, bên này ngoài mặt Trầm Lục chuyên tâm nướng cá, thật ra thì trong lòng đang suy nghĩ.
Trầm Lục đang suy nghĩ, những việc hắn làm chẳng lẽ còn không đủ sao? Có ai có thể làm cho hắn ở tại trong thư phòng của chính mình, bên ngoài còn có hạ nhân, hắn lại không thể quang minh chính đại xuất hiện, còn muốn lén lén lút lút đi bằng mật đạo ra ngoài, không phải là vì muốn chạy trốn, mà là vì trở lại giải vây cho Liên Mạn Nhi, lúc ấy tên tiểu tử Trương Thập Tam kia dùng ánh mắt gì, sắc mặt gì nhìn hắn, nàng có biết hay không?
Lúc ấy hắn làm sao lại đồng ý thế? Khi đó, rõ ràng là tiểu nha đầu Liên Mạn Nhi bị sợ nên nghĩ kế lung tung, sao hắn lại đi nghe nàng?
Còn có, tự tiện tiến vào thư phòng trong núi giả, cho dù là vô ý bị lừa vào, thì cũng không thể dễ dàng bỏ qua cho nàng. Nhưng mà hắn đã nói cái gì, làm cái gì, hắn ngay cả một câu trách cứ Liên Mạn Nhi cũng không có, coi như không hề có chuyện này.
Hắn đều đã làm đến bước này, làm sao Liên Mạn Nhi lại không hiểu khổ tâm của hắn, không chỉ có nhăn nhó rời đi, còn muốn trả lại đồ trang sức của mẫu thân, nói gì mà muốn đi nhà cậu, rõ ràng là quyết tâm không muốn cùng hắn lui tới nữa.
Quả thực là buồn cười!
Nhưng buồn cười hơn chính là hắn lại tức giận , đập phá đồ đạc, thế nhưng. . . . . .
Hiện tại Thải Tú đã bị xử lý, hắn còn đích thân xuống núi, ba bốn lần thúc dục đem Liên Mạn Nhi mang trở về. Nhưng tiểu nha đầu này hồi báo hắn thế nào ? Tới Niệm Viên rồi lại không thèm bước vào Thường Thanh Viên. Mới vừa rồi đi từ Hà Hiên ra, thấy hắn từ phía xa, lại không muốn trực tiếp đi tới đây, mà còn muốn đi đường vòng.
Hắn ở trong đình, mặc dù không nghe được Liên Mạn Nhi nói chuyện, nhưng lại đem vẻ mặt và mọi cử động của Liên Mạn Nhi nhìn hết trong mắt, hắn tuyệt đối không nhìn lầm.
Mùi thơm của cá nướng càng lúc càng đậm, Liên Mạn Nhi xê dịch chỗ ngồi, nhẹ nhàng mà ho khan một tiếng.
Trầm Lục rốt cục cũng nghiêng đầu lại.
“Chuyện đã qua, không cần ngươi quan tâm, ta tự có an bài. Sau này cũng đừng lo lắng, chuyện như vậy, sẽ không xảy ra nữa.” Trầm Lục nhìn lướt qua Liên Mạn Nhi. Hôm nay Liên Mạn Nhi mặc bộ áo váy màu vàng nhạt, làm nổi bật khuôn mặt nhỏ nhắn, trắng hồng, xinh xắn, lông mày như được tô vẽ của nàng.
Thanh Sơn,quạ Thủy, Hồng lan, còn có cô gái mặc váy màu vàng nhạt trước mắt, một màn này, có thể đủ đẹp như tranh, vào rượu, vào thơ.
“Tên của ta, ngươi đã biết rồi. . . . . . . có việc còn sợ cái gì . . . . . .” Trầm Lục hạ thấp giọng nói.
Tên của Trầm Lục là một chữ Nặc, là một lời nói một gói vàng. Trầm Lục bảo nàng không cần sợ hãi, gặp phải chuyện gì cũng không cần sợ hãi, ý là chuyện ban đầu đã đồng ý cho nàng một lời hứa kia sao? Hay là chuyện khác?
Biết Trầm Lục lâu như vậy, nhưng ngày hôm qua, nàng mới biết được tên của hắn.
Liên Mạn Nhi nhớ lại ngày hôm qua Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh nghe được tin tức, nói là Thải Tú chịu đựng không quá mấy ngày nữa. Nàng nghĩ, Trầm Lục hẳn đã an bài chu đáo.
Có lẽ, hẳn là một lần nữa nàng hiểu được phân lượng của nhà mình ở trong lòng Trầm Lục, càng thêm tin tưởng Trầm Lục.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một chút, nhìn Trầm lục gật đầu, nàng cũng quyết định sẽ làm như vậy
Chuyện coi như là giải quyết xong xuôi, có thể cùng Trầm lục nói ra mọi chuyện, Liên Mạn Nhi thật cao hứng.
“Lục gia, cá nướng của ngài thật là thơm a. Nhất định là có bí phương riêng đúng không?” Liên Mạn Nhi hướng Trầm Lục cười nói. Người có thân phận địa vị cao, đều muốn người dụ dỗ. Ngàn xuyên, vạn xuyên vuốt đuôi sẽ không bao giờ lạc hậu, hơn nữa nếu như Trầm Lục cao hứng, đem phương pháp làm gia vị cá nướng nói cho nàng biết, vậy thì càng tốt hơn.
“Ừ.” Trầm Lục cũng gật đầu, nhìn Liên Mạn Nhi tươi cười lộ chút giảo hoạt, tâm tình cũng nhẹ nhàng theo.
Cá nướng chín rồi, Trầm Lục gọi người đặt vào mâm, đem hai con cá chia ra trang trí, bên cạnh còn có chén nhỏ, bên trong dùng khối băng đựng những lát chanh nhỏ.
Liên Mạn Nhi nhìn không khỏi nuốt nước bọt.
“Ăn đi.” Trầm Lục cầm đôi đũa, đưa cho Liên Mạn Nhi nói.
Liên Mạn Nhi đứng dậy, dù ở trong lương đình này hồi lâu, nàng cũng không quên mất, nàng vốn định là muốn đi Tiểu Sơn Cư nhìn Tiểu Thất .
“Lục gia, cá này, ta có thể cầm đi ăn cùng đệ đệ không?"