Bình thường thịt vịt nướng chia làm hai loại, một loại là vịt nướng treo lò, một loại là vịt nướng muộn lò. Hai loại đều có nét đặc sắc riêng, vịt nướng treo lò là nướng trực tiếp, vịt nướng muộn lò là nướng gián tiếp, bởi vậy độ lửa của vịt nướng treo lò dễ nắm bắt hơn, nhưng vịt nướng treo lò phí tổn tương đối cao, đầu tiên là cần củi phải là gỗ táo, lê, đào, các loại cây ăn quả. Nhưng dùng củi từ cây ăn quả nướng thì da vịt, thịt vịt, bề ngoài của vịt đều hơn một bậc.
Liên Mạn Nhi lại thích vịt nướng treo lò hơn, sau khi nàng so sánh, cuối cùng quyết định chọn dùng treo lò nướng. Liên Mạn Nhi căn cứ những gì mình nhớ lại, tăng thêm tư liệu mình tra được trong sách, vẽ thành một bản vẽ cái lò nướng. Nàng biết rõ ‘một người tính ngắn, ba người tính dài’, sau khi vẽ xong bản vẽ, liền cố ý mang tới thư phòng để Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang xem.
Liên Mạn Nhi giải thích sơ công dụng của lò nướng cho Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang, Lỗ tiên sinh học nhiều biết rộng, kiến thức rộng rãi, rất hứng thú với vịt nướng treo lò đặc chế của Liên Mạn Nhi, cuối cùng bản vẽ lò nướng được ba người thảo luận tốt một phen, lại qua Lỗ tiên sinh trau chuốt mới thành bản vẽ cuối cùng.
Nhìn bản vẽ cuối, Lỗ tiên sinh thể hiện sự mong chờ sâu sắc với vịt nướng treo lò đặc chế của Liên Mạn Nhi.
Trong lòng Liên Mạn Nhi cười thầm, trên người Lỗ tiên sinh cũng có thuộc tính nào đó, nếu như là người bình thường, thì thông thường gọi là đồ tham ăn, nhưng bởi vì là Lỗ tiên sinh nên được xưng là nhà mỹ thực. Đương nhiên, mặt khác thuộc tính này còn có một từ chuyên môn khác – Thao Thiết.
Đã có bản vẽ, tiếp theo là tìm thợ thủ công làm lò nướng. Chuyện này liền giao cho Liên Thủ Tín, muốn làm thịt vịt nướng đặc chế Liên Mạn Nhi còn có rất nhiều việc khác cần chuẩn bị.
Muốn làm vịt nướng, nuôi vịt Hợp Phố bình thường còn chưa đủ, tốt nhất là nhồi cho vịt ăn, vẫn là phải chọn nuôi theo cách nhồi cho vịt ăn. Cách nuôi nhồi cho vịt ăn từ xưa đã có, nhưng không được mở rộng, bởi vậy được ghi lại rất ít. Liên Mạn Nhi có chút hiểu biết về chuyện này, nhưng công thức pha trộn cân đối thức ăn gia cầm cụ thể, liều lượng cho ăn mỗi ngày, những cái này nàng lại không số liệu chuẩn xác.
Để nắm bắt những số liệu này, Liên Mạn Nhi quyết định tự mình chăn nuôi hai mươi con vịt Hợp Phố kia. Như vậy, có thể thông qua quan sát thí nghiệm điều chỉnh hằng ngày để xác định số liệu cho vịt ăn. Ý định của Liên Mạn Nhi là, chờ nàng nắm vững những số liệu này, số trứng vịt Hợp Phố kia cũng gần ấp ra, như vậy vừa vặn dùng trên vịt con mới nở.
Trong bí chế thịt vịt nướng, đối với vịt chế phẩm, kể cả phương pháp giết mổ lấy nội tạng cũng có yêu cầu cực nghiêm khắc, Liên Mạn Nhi nói những điều này cho Trương thị nghe, liền do Trương thị mang vợ Hàn Trung đi luyện tập. Đương nhiên vịt Hợp Phố quá ít, không thể thành đối tượng thí nghiệm, các nàng chỉ đành mang vịt trong nhà ra khai đao.
Việc này đối với người am hiểu trù nghệ như Trương thị mà nói, tuyệt không khó. Mà kết quả của những công tác chuẩn bị này của Liên Mạn Nhi, biểu hiện rõ nhất trên bàn cơm nhà mình, đó chính là người một nhà gần như ngày nào cũng được ăn đồ ăn làm từ vịt. Thịt vịt tính mát, ăn vào mùa này cũng coi như hợp. Nhất là canh vịt, người một nhà đều thích uống, qua một thời gian, làn da cũng không tốt không được.
Những công tác chuẩn bị này không phải một ngày có thể xong, Liên Mạn Nhi cũng không có ý nóng lòng cầu thành, mỗi ngày nàng trừ tự mình chăm sóc hai mươi con vịt Hợp Phố kia, còn có thể đi khóa viện xem phu thê Đại Qúy ấp trứng vịt.
Trước khi lò nướng được đưa đến, Liên Mạn Nhi vẫn rất nhàn hạ.
Bởi chuyện vịt Hợp Phố lần này, các loại thổ sản quà cáp Ngũ Lang mang về, đến hôm sau Liên Mạn Nhi mới có thời gian dọn ra sửa sang lại. Đồ đạc Ngũ Lang mang về đủ loại cả, nhiều vô số, xem những thứ này, gần như là chứng kiến toàn bộ hành trình của Ngũ Lang bày ra trước mắt.
Một đồ vật nhỏ, có thể gợi ra một đoạn cảnh trí, có lẽ còn có một câu chuyện nhỏ thú vị. Mấy cái này Liên Mạn Nhi đều cố ý đợi lúc Ngũ Lang ở nhà mới mang ra, chính là để nghe Ngũ Lang kể những phong cảnh, chuyện thú vị ven đường này.
Nhiều đồ như vậy trừ nhà mình giữ lại dùng, Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi lại thương lượng phân ra mấy phần đem tặng người khác, Trương gia, Ngô gia, Vương Ấu Hằng, còn cả Liên Diệp Nhi. Trừ mấy người này ra, Liên Mạn Nhi còn cố ý phân thêm ba phần, một phần tặng Trầm Cẩn, một phần nữa cho Trầm Khiêm, còn một phần đưa cho Sở tiên sinh.
Hôm nay Liên Mạn Nhi chỉnh lý thỏa đáng cả ba phần lễ, cùng với Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, còn cả tiểu Thất đi Niệm viên.
Đến Niệm viên, Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang, tiểu Thất cầm lễ cho Sở tiên sinh và Trầm Khiêm đi Tiểu Sơn cư, Liên Mạn Nhi thì mang theo hai nha đầu Tiểu Hỉ, Tiểu Khánh và quà cho Trầm Cẩn đi về phía Hà hiên.
Liên Mạn Nhi chọn đồ cho Trầm Cẩn cũng không để ý giá trị, mà cố ý chọn ít đồ chơi nhỏ thú vị đặc hữu của các nơi, dĩ nhiên phần chọn cho Trầm Khiêm cũng là như thế.
Trầm Cẩn nhìn trên bàn xếp một dãy đồ chơi đặc biệt, hơi chút giật mình. Nàng nghĩ, có phải Liên Mạn Nhi đem hết đồ vật ca ca mình mang về đưa hết cho mình không a.
“…Bọn muội đều không rời nhà đi xa, anh muội lần này ra ngoài một chuyến, hận không thể đem tất cả mọi thứ bên ngoài chuyển về nhà cho bọn muội.” Liên Mạn Nhi cười giải thích với Trầm Cẩn. “Có lẽ ngày đó tiểu Cửu ca cũng nhìn thấy, mấy xe ngựa đều là những thứ này.”
“Muội nhặt thứ muội thích chọn cho mình, đây là muội lấy một phần nhỏ trong những thứ đó đưa cho tỷ.”
Ý là nói cho Trầm Cẩn biết, những vật này chỉ là một phần nhỏ trong số đồ Ngũ Lang mang về, hơn nữa là Liên Mạn Nhi lấy của chính mình đưa cho nàng, cũng không phải Ngũ Lang tặng đồ cho nàng.
Liên Mạn Nhi chăm sóc như vậy, dĩ nhiên Trầm Cẩn vui mừng. Tiểu cô nương, đâu ai không thích những thứ mới lạ, huống chi trước mặt Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn không cần gò bó, liền xem từng cái một.
“Lần này anh của muội và Lỗ tiên sinh đi không ít chỗ a.” Trầm Cẩn cảm thán nói.
“Vâng.” Liên Mạn Nhi gật đầu.
“Những thứ này mọi người đều có?” Trầm Cẩn lại hỏi.
“Đều có cả, còn rất nhiều, có thứ cồng kềnh chưa lấy cho tỷ, lát nữa muội kể cho tỷ nghe, nếu tỷ ưa thích, muội sẽ sai người mang tới cho tỷ.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
“Anh của muội đối với muội thật là tốt.” Trầm Cẩn lên tiếng.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi gật đầu tán thành.
“Tình cảm giữa huynh đệ tỷ muội các ngươi cũng thật tốt.” Trầm Cẩn lại nói.
“Ngũ tỷ, chuyện này tỷ không cần hâm mộ muội. Nhìn tỷ với Lục gia, còn cả tiểu Cửu ca, còn không phải giống như chúng ta vậy sao.” Liên Mạn Nhi lên tiếng.
Trầm Cẩn cười liếc Liên Mạn Nhi, có mấy lời Trầm Cẩn không có nói ra, nàng với Trầm Lục, Trầm Khiêm quan hệ tốt, nhưng trong phủ, mọi cử động đều có quy củ ước thúc, Trầm Cẩn xem Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ở chung, thật ra trong nội tâm rất hâm mộ sự thân mật của tỷ đệ hai người.
“Đó cũng phải.” Trầm Cẩn gật đầu, lại quay lại xem lễ vật Liên Mạn Nhi mang đến cho nàng.
Liên Mạn Nhi chọn cho Trầm Cẩn hộp trang sức đá vũ hoa, hai phía tạo hình nghiên mực tinh xảo, con dấu đá kê huyết, tranh tết khắc ở trên gỗ hoa đào, quạt lông vũ, một bộ trà cụ tử sa, ngoài ra còn có mấy tấm đồ thêu, một bộ tranh lau sậy, cuối cùng còn có mấy bao lá trà của các nơi, mấy bao mứt hoa quả đặc biệt các loại.
Mỗi khi Trầm Cẩn xem một thứ, Liên Mạn Nhi liền kể cho nàng nghe ít chuyện lí thú trong sách hoặc tiểu thuyết trên mạng, càng về sau, Liên Mạn Nhi còn chưa kịp kể, Trầm Cẩn đã không thể chờ được hỏi nàng.
Hai người xem đồ nửa ngày, hiển nhiên tâm trạng Trầm Cẩn vô cùng tốt, nàng đem mấy bao mứt quả đều thưởng cho nha đầu hậu hạ trong phòng, còn những thứ còn lại sai nha đầu thu vào, sắp xếp theo phép tắc.
Liên Mạn Nhi đưa tới những vật này, Trầm Cẩn thật thích bức tranh vẽ lau sậy với con dấu đá kê huyết.
Cái bức tranh vẽ lau sậy kia, Trầm Cẩn sai nha đầu hầu hạ chụp lên một tấm sa mỏng, về phần đá kê huyết, Trầm Cẩn yêu thích không buông tay mà cầm mân mê, một bên nói với Liên Mạn Nhi, trở về muốn làm thêm mấy con dấu như thế này.
“Lần này cảm ơn muội, đem những thứ tốt này phân ra cho ta.” Trầm Cẩn cười nói với Liên Mạn Nhi.
“Không đáng cái gì đâu.” Liên Mạn Nhi cười, “Muội biết những thứ này khẳng định Ngũ tỷ cũng có, nhưng muội đưa đến đấy, tự nhiên là một phần tâm ý.”
“Lỗ tiên sinh và anh muội đều đã tới?” Trầm Cẩn liền hỏi.
Vừa rồi nhóm Lỗ tiên sinh, Ngũ Lang vào cửa, Trầm Cẩn hẳn đã sớm được bẩm báo.
“Đúng vậy.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “anh muội đến gặp tiểu Cửu ca, còn muốn đích thân tạ ơn Sở tiên sinh. Lỗ tiên sinh với Sở tiên sinh xem như bạn cũ, ngày đó nói chuyện vô cùng tâm đầu ý hợp, lần này đến thăm. Lỗ tiên sinh và anh muội bảo muội nói Ngũ tỷ thứ cho bọn họ quấy nhiễu.”
Liên Mạn Nhi nói đến đây, đứng dậy vén áo thi lễ với Trầm Cẩn.
Trầm Cẩn là một cô nương, nàng không lên tiếng, Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang cũng không tiện cầu kiến.
“Lỗ tiên sinh có tài danh, lâm viên xây lớn như vậy, cũng cómột phần công của hắn. Lục ca thường xuyên tán dương anh muội, giờ hai nhà chúng ta, cũng không xem là người ngoài. Như vậy đi, lát nữa mời Lỗ tiên sinh và anh muội tới, ta đãi một ly trà xanh” Trầm Cẩn vội lôi kéo Liên Mạn Nhi ngồi xuống cạnh mình, ánh mắt nàng hơi đổi, giống như suy nghĩ, lúc này mới nói với Liên Mạn Nhi.
Trầm Cẩn chịu gặp Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang, là đặc biệt rộng rãi với họ. Việc này dĩ nhiên cũng có nguyên do, Lỗ tiên sinh chịu tội, là Trầm gia xin giúp, lại đưa hắn xếp sắp đến đây. Lỗ tiên sinh cũng có công lao dựng thành miếu nương nương với Niệm viên, cái này có thể nói là làm việc vì Trầm gia. Hơn nữa, Lỗ tiên sinh được hoàng đề tán thưởng, ít ngày nữa sẽ được ủy thác nhiệm vụ. Còn có Ngũ Lang, nhà Liên Mạn Nhi và Trầm gia không thể nói là quan hệ không thân mật, lại có Liên Mạn Nhi ở đây, cho nên mới có thể bảo là cũng không phải là người ngoài.
Trầm Cẩn không phải là cô nương bình thường trong Trầm gia, nàng muốn gặp Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang, có thể biểu thị thái độ của Trầm gia.
Dĩ nhiên Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng rất mong để cho ba người gặp mặt một lần.
Trầm Cẩn là hoàng hậu tương lai, Lỗ tiên sinh đã được triều đình trọng dụng, mà Ngũ Lang, cũng chắc chắn bước lên con đường làm quan.
Tiểu nha đầu đi Tiểu Sơn cư truyền lời, một lát sau, Trầm Khiêm, tiểu Thất và Sở tiên sinh mang Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang tới.
Lỗ tiên sinh và Ngũ Lang hành lễ với Trầm Cẩn, Trầm Cẩn nghiêng người đáp lễ, mọi người phân chủ khách ngồi xuống, nhóm tiểu nha đầu bưng trà, trái cây lên.
Trầm Cẩn từng thấy Lỗ tiên sinh từ xa một lần, mà với Ngũ Lang, là lần đầu tiên gặp mặt, nhưng lại nghe tiếng từ lâu. Đối với người anh này của Liên Mạn Nhi, Trầm Cẩn không khỏi đánh giá thêm vài lần.