“Nghe nói cầm về cho nhà cũ không ít thứ, bao lớn bao nhỏ, so với năm rồi còn nhiều hơn.” Trương thị liền nói.
Vì sao Chu thị luôn coi trọng Liên Lan Nhi nhiều như vậy? Chuyện này không chỉ xuất phát từ cảm tình không mà còn vì con gái so với con dâu và cháu gái đều có tình cảm tốt hơn hẳn. Chu thị làm như vậy là có tính toán rất khôn khéo.
Cô phu nhân đã gả ra cửa, còn là cô phu nhân lớn lên trong nhà, ở nhà mẹ đẻ một lời nói ra đặc biệt có sức nặng. Ví dụ như con cái ở gia đình quan lớn, lão phu nhân muốn để con dâu phụ trách đưa tang, cũng chính là lo liệu công việc hậu sự, nếu cô phu nhân có gì không vừa lòng có thể đến bới móc thiếu sót của nàng dâu, hơn nữa phong tục ở đây cũng dung túng loại bới lông tìm vết này.
Cô phu nhân không cần phụ trách việc mãng lão và đưa tang cho lão nhân ở nhà mẹ đẻ, nhưng nàng có thể chỉ trích huynh đệ và vợ của huynh đệ nếu như không lo liệu chu toàn. Mặc dù người đó đã tận lực làm rất tốt, nhưng nếu cô phu nhân không hài lòng thì dư luận cũng sẽ chỉ nghiêng về phía của cô phu nhân, sự tình sẽ không thể dàn xếp được nữa.
Đương nhiên, đây cũng là chuyện do con người quyết định, có nhà cô phu nhân căn bản cũng không được việc, mà có nhà, cô phu nhân lại có địa vị rất cao, ở nhà mẹ đẻ một lời nói ra tương đối có trọng lượng.
Chu thị vẫn luôn xem trọng Liên Lan Nhi chính là muốn dùng nàng để quản thúc con trai và con dâu. Mà ở Liên gia nhiều con dâu như vậy nhưng Cổ thị là khôn khéo nhất. Cổ thị và Liên Lan Nhi quan hệ tương đối tốt, chịu tốn tâm tư lại chịu vung tiền, đó là nguyên nhân nàng có thể như cá gặp nước ở Liên gia.
Chỉ là trong chuyện Liên Tú Nhi, Liên Lan Nhi đã làm Chu thị rất thất vọng. Bởi vậy trong lòng Chu thị đối Liên Lan Nhi cũng lạnh nhạt một ít, thế nhưng ngoài mặt Chu thị vẫn còn duy trì lễ tiết với nàng. Hiện tại, trải qua thời gian lâu như vậy, Liên Lan Nhi rốt cuộc cũng dỗ được Chu thị rồi, mà Chu thị cũng cần một vị trí cao cao tại thượng là “Cô phu nhân” đến để bảo vệ địa vị tối cao của bà ở Liên gia.
Chuyện quần áo liệm này vốn Chu thị cũng sẽ không muốn gây, mà là do Liên Lan Nhi đến nháo loạn. Nhưng Liên Lan Nhi cũng là người tinh ranh, nàng không muốn chính diện đắc tội với một nhà Liên Thủ Tín và Trương thị. Hơn nữa, nàng muốn náo loạn nhưng lập trường cũng rất rõ ràng, quần áo liệm của Liên lão gia và Chu thị, Liên Lan Nhi sẽ không muốn tốn một cắc bạc nào.
Bởi vậy, chỉ có thể làm cho Chu thị đứng ra náo loạn, lại cố ý bảo bà nhịn lại một ngày một đêm, đợi sau khi Liên Lan Nhi đi rồi mới làm loạn, cho rằng cả đại gia đình lớn như vậy sẽ không có ai nghĩ đến trên người Liên Lan Nhi.
Chỉ tiếc rằng có che lấp đi nữa căn bản cũng không thể gạt được ai, ngay cả Trương thị là người trung thực cũng không qua mặt được. Liên gia nhiều người như vậy lại không biết là kẻ nào sao?!
Trương thị nói sau này sẽ càng phiền phức hơn chính là sợ Liên Lan Nhi sẽ hết lần này tới lần khác tới xúi giục Chu thị làm loạn. Đã có một người thích gây chuyện để chèn ép con dâu xuất thần nhập hóa như Chu thị, nay lại xuất hiện thêm một người thích giở trò sau lưng như Liên Lan Nhi đến nhiễu loạn, mà người này đã sinh sống ở thị trấn nhiều năm, chuyện gì mà chưa gặp qua. Có thể tưởng tượng được Liên Lan Nhi kết hợp với Chu thị sẽ tạo ra phiền nhiễu lớn chừng nào.
Bây giờ còn có Liên lão gia tử ở đây, Chu thị đã khăng khăng đòi phải có miên lăng để may quần áo liệm. Vậy sau này nếu như Liên lão gia ra đi trước Chu thị, sự tình sẽ biến thành bộ dáng gì nữa? Chỉ mỗi mình Chu thị thôi cũng đã chịu không thấu!
Không thể để mặc như vậy mãi được! Phải tìm ra biện pháp giải quyết.
Liên Mạn Nhi nghe xong cũng không nói lời nào mà một mình đi thư phòng tìm Ngũ Lang nói chuyện.
“Ca, muội nghĩ được một cách.” Liên Mạn Nhi nói với Ngũ Lang.
Sau này Ngũ Lang nhất định sẽ đi lên con đường làm quan, tiếp đó chính là Tiểu Thất. Thanh quan ở niên đại này vô cùng quan trọng. Đã là thanh quan thì không thể chỉ biết xử lý tốt chuyện công vụ mà còn phải bao quát tốt chuyện trong nhà. Có một bà nội muốn cái gì sẽ dậm chân làm ầm ĩ như vậy, mặc dù mọi người đều biết bà sai nhưng thể diện của Ngũ Lang cũng sẽ không được đẹp mắt.
Muốn chân chính giải quyết được vấn đề đương nhiên phải giải quyết từ gốc rễ đi ra.
“Ca, ca nói xem cô cả xúi giục nội nháo loạn như vậy là muốn toan tính làm gì?” Liên Mạn Nhi hỏi Ngũ Lang.
Chỉ là muốn nháo loạn gây sức ép với nhà Mạn Nhi để nàng có thể hả giận? Không! Tất nhiên là không phải! Một năm qua này, số lần nàng quay về Tam Thập Lý Doanh Tử so với mấy năm trước đều nhiều hơn, lại chịu tiêu tiền mua đồ cho Liên lão gia và Chu thị đương nhiên không phải chỉ vì muốn chèn ép người khác xả giận.
“Đương nhiên là muốn chiếm được nhiều lợi ích rồi!” Ngũ Lang suy nghĩ một chút, liền nói, “Thử nghĩ xem, nếu như chúng ta không chịu nổi bà nội ba ngày hai bữa làm ầm ĩ, còn cô cả nói gì bà nội cũng nghe theo, chúng ta còn không vội vàng đến tìm nàng? Sau đó chẳng phải chúng ta sẽ thiếu cô cả một cái nhân tình sao?! Chúng ta còn có thể không cho nàng chỗ tốt? Nếu không thì khi sự tình chuyển xấu, nàng chủ động xuất đầu hòa giải cho nhà chúng ta, như vậy, cũng là đối với ta có công. Người bên ngoài cũng sẽ nói nàng tốt, nếu ta lại không để ý tới nàng, người ta cũng sẽ nói chúng ta không đúng.”
“Ca nói không sai.” Liên Mạn Nhi gật đầu, Ngũ Lang nhìn sự tình rất thấu đáo, cũng nghĩ đến chuyện nàng đang nghĩ.
“Nghĩ đúng là rất tốt, nhưng chúng ta cũng không phải người dễ dàng để cô cả nhào nắn trong lòng bàn tay như vậy.” Ngũ Lang cười lạnh nói.
“Nhưng nếu bà nội lên tiếng, chúng ta cũng không thể làm gì được.” Liên Mạn Nhi liền nói. Còn chưa kể đến Liên Thủ Tín, người này cho dù Liên lão gia tử và Chu thị đối với hắn thế nào, hắn đều đối với hai lão nhân có tình cảm sâu sắc.
“Muội nói đúng! Nhưng mà không phải là không có biện pháp.” Ngũ Lang liền nói, “Lại có thể dễ dàng làm được”
“Nếu ca chắc chắn như vậy thì chúng ta làm ngay đi.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Nếu chúng ta tiếp tục không làm cái gì nữa thì người ta sẽ cho rằng chúng ta dễ nhào nặn lắm! Chung quy vẫn phải cho mấy người họ biết tay một chút, để cho bọn họ không dám có ý đồ với chúng ta nữa.”
Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang thấp giọng thương lượng hồi lâu, cuối cùng trên mặt hai người cũng đều lộ biểu tình vui vẻ.
“Vậy thật sự phải dùng tới luật lệ rồi.” Ngũ Lang liền nói, “Thật sự mà nói, từ trong đáy lòng ca cũng không muốn làm như vậy.”
“Chúng ta cũng không còn biện pháp nào khác mà.” Liên Mạn Nhi nói.
Nhân gian chính đạo chính là gánh lấy tang thương, một lòng muốn làm người tốt cũng không nhất định phải bó buộc mình theo tục lệ. Liên Mạn Nhi còn nhớ rõ kiếp trước nàng từng xem qua một đoạn hài kịch, ở trong đó có một câu nói rất có lý, muốn làm quan tốt nhất định càng phải thông minh, càng phải “Gian” hơn so với tham quan, ác quan.
Đối mặt với người tốt, nàng sẽ làm người tốt, thậm chí sẽ tốt hơn. Nhưng đối mặt với ác nhân thì nàng sẽ làm ác nhân, còn phải ác hơn gấp mấy lần.
Lão nhân gia Chu thị nàng không thể động, chẳng lẽ nàng không có năng lực động đến người khác sao?!
Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang bèn nhìn nhau cười.
Cùng ngày, Ngũ Lang và Lỗ tiên sinh ngồi xe ngựa đi phủ thành, quản sự Hàn Trung và hai gã sai vặt cũng đi theo. Đi ngang qua trấn trên, Ngũ Lang cũng rủ Ngô Gia Hưng cùng theo. Sáng sớm hôm sau, Liên Thủ Tín mang theo Trần chưởng quỹ và một quản sự khác ra cửa, điền trang bên kia có một số việc cần Liên Thủ Tín đi xử lý.
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều ra ngoài, người một nhà Liên Mạn Nhi lập tức đóng chặt cửa. Nam nhân không ở nhà, nữ nhân các nàng càng phải cẩn thận hơn, đóng cửa thiêu thùa may vá, không màng đến chuyện tình bên ngoài. Tất nhiên, Tiểu Thất vẫn sẽ như trước đi Niệm Viên đọc sách.
Khi Triệu thị và Liên Diệp Nhi đến giúp đỡ may vá đã thấy Trương thị rầu rĩ không vui.
“Ngũ Lang phải đi thư viện, Lỗ tiên sinh cũng cùng theo, sau buổi trưa hôm qua liền đi rồi, ước tính ở huyện thành một đêm, bây giờ không sai biệt lắm có thể đã ở phủ thành. Đoán chừng mấy ngày nữa mới có thể trở về. Nông trường bên kia cũng xảy ra chút chuyện, cha bọn nhỏ dẫn người qua cũng phải mất thời gian hai ba ngày.” Trương thị nói cho Triệu thị nghe.
Trượng phu và con lớn nhất đều không ở nhà, trong lòng Trương thị có chút vắng vẻ.
Bên ngoài khí trời nóng bức, trong phòng lại râm mát rất nhiều, Trương thị cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi làm nửa ngày châm tuyến, sau khi ăn cơm trưa, mẹ con ba người đều đi ngủ trưa.
Liên Mạn Nhi đang ngủ say, chợt nghe tiếng bước chân dồn dập, một hồi đi Đông phòng, một hồi lại đi Tây phòng.
Thì ra là nha đầu Tiểu Hỉ.
“Tiểu thư, tỉnh tỉnh, đã xảy ra chuyện.” Tiểu Hỉ đánh thức Liên Mạn Nhi nói.
“Tiểu Hỉ, có chuyện gì?” Liên Mạn Nhi ngồi dậy, hỏi.
“Là như vầy, mợ cả Kế Tổ ở nhà cũ bên kia tới, nói là đại cô phu nhân trong huyện thành xảy ra chuyện, bây giờ đang ở nhà cũ, lão thái gia và lão thái thái kêu phu nhân đi qua. Nô tỳ thấy phu nhân có chút khó xử liền chạy đến đánh thức tiểu thư.” Tiểu Hỉ hướng Liên Mạn Nhi bẩm báo.
“Ngươi làm rất đúng!” Liên Mạn Nhi chỉnh lý xiêm y, xuống giường.
Lúc này Liên Chi Nhi cũng đã tỉnh liền cùng Liên Mạn Nhi đi qua Đông phòng.
Đông phòng, Tưởng thị đang ngồi ở mép giường nói chuyện với Trương thị, thấy Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đi đến liền khom lưng đứng dậy.
“. . . Hai muội đang ngủ trưa sao?! Có phải tẩu gây động tĩnh quá lớn làm hai muội bị thức giấc?!” Tưởng thị bồi cười nói.
Ánh mắt Liên Mạn Nhi cong cong, Tưởng thị cuối cùng vẫn là Tưởng thị, thông minh lại biết làm người. Mặc dù là có việc gấp, không biết vẻ mặt vừa rồi đối với Trương thị là như thế nào, nhưng ở trước mặt Liên Mạn Nhi cũng không lộ vẻ gì. Thậm chí còn lo lắng nói có đánh thức Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi hay không?
“Đại tẩu, mau qua ngồi lên giường đi. Ngọn gió nào thổi tẩu tới đây a, bình thường muốn mời tẩu đến đều khó khăn.” Liên Mạn Nhi cười hỏi, cũng theo Liên Chi Nhi ngồi cạnh Tưởng thị.
“Lẽ nào ta lại không muốn tới, thật sự là không phân thân ra được.” Tưởng thị cười khổ nói, cũng không giải thích gì nhiều, bởi không cần nàng nói, Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi đều rất rõ ràng lý do nàng không phân thân ra được.
“Mấy ngày nay đã làm khổ con.” Trương thị cũng nói.
“Cái gì khổ với không khổ, đều là con nên làm.” Tưởng thị liền nói, lúc nói chuyện, cổ tay nàng giật giật, trong ống tay như ẩn như hiện ra vật gì đó.
“Đại tẩu, trên tay tẩu đeo gì thế?” Liên Mạn Nhi tò mò hỏi.
“Cái này?” Tưởng thị giơ tay lên, cười cười móc ra bốn cái túi lưới đan rất đẹp, đưa cho Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi nhìn.
Mỗi cái túi lưới đều đan đến cực kỳ tinh xảo, hai cái trong đó giống nhau như đúc, một cái màu đỏ thẫm có thêu chữ Song Hỉ, một cái khác là màu hồng đồng tâm phương thắng, còn có một cái nhũ đỏ bạc toàn tâm hoa mai. Tưởng thị khéo tay lại biết thêu rất nhiều hoa văn khác nhau cho túi lưới, làm cho Trương thị ngồi ở đây tự thẹn không bằng.
Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cầm túi lưới trên tay, khen ngợi một phen, sau đó giao cho Trương thị nhìn, Trương thị cũng liên tục gật đầu.
“Cũng không phải thẩm khen con chứ mười dặm tám thôn quanh đây, muốn nói khéo tay, may túi lưới đẹp cũng chỉ có mình con.” Trương thị cầm bốn cái túi lưới đưa trả lại cho Tưởng thị, nói.
Tưởng thị cũng không nhận lại hai cái túi lưới.
“Tứ thẩm nói như vậy chính là yêu thương con. Hai cái túi lưới này là con làm cho hai người Chi Nhi.”