Sau khi nghe Liên Mạn Nhi nói chuyện một buổi, trong lòng Tưởng thị nhất thời phiên giang đảo hải. Chờ Liên Mạn Nhi nói xong rồi cười nhìn nàng, nàng vẫn còn thoáng trố mắt ngẩn ra, liền sau đó hốc mắt cũng đỏ lên.
“Mạn Nhi, những lời này của muội…., đa tạ muội đã nói những lời này với tẩu. Mạn Nhi muội cũng biết tình hình trong nhà bây giờ là dạng gì, tẩu cũng không nói những lời bất đắc dĩ kia nữa.” Tưởng thị bắt lấy tay của Liên Mạn Nhi lắc lắc hai cái rồi nói, trong giọng nói có chút bất ổn.
“Đại tẩu, nếu tẩu không phải cháu dâu trưởng, nếu không phải muội tin tưởng tẩu là người hiểu rõ nhà cũ nhất, cũng là người tài giỏi có năng lực nhất, muội cũng sẽ không nói những lời này với tẩu làm gì!” Liên Mạn Nhi cười nói.
Nói thật hoàn cảnh nhà cũ như vậy, lấy thân phận của Tưởng thị lại có thể làm được khéo léo cũng không dễ dàng gì. Tưởng thị là một người thông minh, có thể nói nàng đối nhân xử thế được như vậy đã là quá mức khôn khéo rồi.Sinh ra ở vai trò phải thừa kế gia nghiệp, làm đương gia thì phải xử lý việc nhà nhưng nàng lại quá mức ích kỷ, thầm nghĩ được lợi ích mà không muốn đảm đương trách nhiệm.
Dĩ nhiên, nếu như Tưởng thị không giảo hoạt như vậy, mà xương cứng cáp một chút, tính tình cương trực, trước khi gặp phải sự tình thì dũng cảm ra mặt, e rằng nàng cũng không thể hai mặt đều lấy lòng Chu thị và Cổ thị cùng lúc như trước đây. Tất nhiên, biết đâu cuối cùng nhà cũ bên kia cũng sẽ không rơi vào tình trạng như ngày hôm nay.
Tương lai sau khi Liên lão gia tử qua đời, nhà cũ bên kia ắt phải có một người làm đương gia. Mặc dù Tưởng thị không phải là người được chọn thích hợp nhất, mới vừa rồi đã nói đến trình độ như vậy, Tưởng thị biết, chuyện gì Liên Mạn Nhi cũng hiểu rõ ở trong lòng nhưng vẫn giải thích thêm một câu là nàng rất bất đắc dĩ, như vậy càng chứng minh thái độ làm người của Tưởng thị rất ít khi chịu trách nhiệm.
Nhưng mà trong tất cả mọi người ở nhà cũ chỉ có Tưởng thị là người thích hợp nhất. Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa nhất định không thể làm đương gia rồi. Liên Mạn Nhi cũng không thể nào tưởng tượng được nếu để Chu thị, Liên Kế Tổ, hoặc giả là Hà thị làm đương gia thì nhà cũ sẽ trở thành dạng gì đây.
Xếp sau Liên lão gia tử thì Tưởng thị là người thích hợp nhất được chọn để làm đương gia nhà cũ, cũng là người duy nhất có thể chọn.
Thực tế chính là như vậy, cũng may Tưởng thị đủ thông minh, Liên Mạn Nhi tin tưởng nàng có thể phối hợp tốt mọi người ở nhà cũ, cũng có thể khép được Chu thị lại. Cho nên chỉ cần làm cho Tưởng thị hiểu rõ thiệt hơn, Tưởng thị mới có thể đem sự tình làm tốt,… ít nhất là… có thể duy trì an ổn ở nhà cũ.
Đúng! Chính là cầu an ổn! Tình hình nhà cũ bây giờ mỗi người một tình trạng, yêu cầu họ tiến bộ là chuyện không thể nào! Vì sao Liên lão gia tử nửa năm này đột nhiên thay đổi rất nhiều, thả lỏng nhiều hơn, chắc cũng là thấy hiểu được điểm này nên về sau đã không có cách nào khác, chỉ có thể cầu an ổn cho nhà cũ. Chỉ cần nhà cũ an ổn thì cũng không cần phải lo ngại chuyện gì nữa.
“Mạn Nhi muội rất xem trọng tẩu!” Tưởng thị lại cười khổ một cái, rồi ngước nhìn Liên Mạn Nhi nói “Nhưng Mạn Nhi nếu muội đã nói như vậy, tẩu đây cũng thử xem một chút, thử một lần tẫn hết sức lực này.”
“Đại tẩu, muội tin tưởng tẩu, chúng ta đều tin tưởng tẩu có thể làm tốt!” Liên Mạn Nhi liền nói.
Trên mặt Tưởng thị vẫn mang theo nụ cười khổ như trước nhưng đã trịnh trọng gật đầu.
Lời của Liên Mạn Nhi đối với nàng mà nói, có thể nói là một lời thức tỉnh người trong mộng, nàng đã lạc lối trong giấc mộng của chính mình. Nàng cũng không phải không hiểu Liên Mạn Nhi nói những đạo lý kia là thế nào, chẳng qua là nàng cảm thấy chưa đến lúc phải ra mặt. Nghe Liên Mạn Nhi nói nàng đã hiểu, có muốn tránh cũng không thể tránh được nữa, không vì người nào khác mà vì chính nàng!
Cha chồng Liên Thủ Nhân và trượng phu Liên Kế Tổ của nàng đều văn không được võ cũng không xong, chỉ là thư sinh tay không thể làm, vai không thể gánh, nhưng đồng thời cũng không thể bằng thư sinh người ta có khả năng nuôi gia đình sống qua ngày. Đó chính là hai phế nhân, cần phải có người nuôi sống.
Nửa đêm tỉnh mộng, làm sao Tưởng thị không nước mắt dính khăn, thầm than mình mệnh khổ.
Nhưng việc đã đến nước này, nàng không có biện pháp nào khác, chỉ có thể vùng vẫy sinh tồn. Tưởng thị đương nhiên cũng đã cân nhắc qua chuyện tương lai, hiện tại có Liên lão gia tử chống đỡ nhà cũ thì không cần sợ cái gì. Nhưng nếu vạn nhất có gì xảy ra, chỉ cần Liên lão gia tử còn ở đây thì Liên Thủ Tín cũng sẽ không buông tay mặc kệ.
Thế nhưng, Liên lão gia tử còn có thể sống bao nhiêu năm đây. Một ngày không có Liên lão gia tử thì chuyện đầu tiên phân chia sản nghiệp cũng là một loại phiền toái. Theo lý thuyết, bọn họ là đích tôn muốn chiếm phần hơn nhưng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cũng không tốt sống chung như vậy. Không có quan chức và công danh tú tài hộ thân, Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ căn bản không phải là đối thủ của chi thứ hai Liên Thủ Nghĩa.
Mà bọn họ căn bản là không chịu nổi thua thiệt trên mặt tài sản. Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ đều là những người chỉ biết tiêu xài chứ không thể kiếm ra nổi đồng bạc nào, bọn họ phải dựa vào nhà cửa và ruộng đồng của nhà cũ mới có thể sống được. Cho nên nàng mới càng thêm liều mạng đi lấy lòng, lấy lòng Liên lão gia tử và Chu thị, lấy lòng Liên Thủ Tín và Trương thị.
Nhưng mà hôm nay Liên Mạn Nhi nói cho nàng biết, chỉ lấy lòng như thế thì cũng vô dụng, nàng phải làm chuyện thực tế, phải xuất ra trách nhiệm đảm đương của cháu dâu trưởng.
Tưởng thị chỉ có thể đáp ứng. Trước đây nàng vẫn cho là dù có cố sức làm như vậy thì cũng không được ai cám ơn, là người thông minh thì không nên đi làm. Nhưng những lời Liên Mạn Nhi vừa nói đã làm cho nàng hiểu ra tầm nhìn của nàng quá hạn hẹp, thông minh quá sẽ bị thông minh hại.
Hôm nay Liên Mạn Nhi có thể nói chuyện với nàng như vậy là đại biểu một nhà Liên Thủ Tín sẽ trợ lực cho nàng. Có sự hỗ trợ này, nàng cũng không cần lo lắng sau này phân phối tài sản sẽ chịu thiệt, một nhà của nàng sẽ sống không nổi.
Còn có một chuyện khác, là tự Tưởng thị hiểu ra từ sớm.
Nàng cùng thế hệ với Mạn Nhi, sau này đến thế hệ của Đại Nữu Nữu, rồi hậu bối của Đại Nữu Nữu, thậm chí tương lai tất cả con cháu sau này của một chi các nàng đều phải dựa vào một nhà Liên Thủ Tín bên này mới có thể có cuộc sống tốt hơn. Để làm được điều đó nàng phải đứng ra gánh vác chút trách nhiệm của nhà cũ dựa theo kỳ vọng của Liên Mạn Nhi, làm cho Liên Mạn Nhi thoả mãn mới là lựa chọn thông minh nhất!
Tưởng thị là người thông minh, chuyện tình Liên Lan Nhi nàng cũng đã nhìn ra một ít mánh khóe. Chuyện này là một loại cảnh tỉnh đối với nàng. Thủ đoạn của Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang đã bắt đầu cứng rắn. Mặc dù nàng không có chủ động xúi giục nhưng nàng lại để người nhà cũ tùy ý làm càng ầm ĩ, chỉ sợ cũng sẽ bị giận lây. Lời Liên Mạn Nhi nói vừa rồi đều là lời hữu ích, cũng ẩn ẩn để lộ ra bất mãn đối với nàng. Nếu như nàng không thể làm ra cải biến hữu ích thì sau cùng sổ sách rất có thể sẽ tính toán trên người của nàng.
Mà chỉ cần nàng đứng ra đảm đương trách nhiệm là có thể có vị trí được Liên gia tứ phòng hỗ trợ vững chắc này rồi.
Quyết định chủ ý xong, Tưởng thị từ mép kháng đứng dậy.
“. . . đi ra cũng đã nửa ngày, tẩu phải trở về rồi! Sau khi tẩu trở về sẽ chiếu theo lời vừa rồi nói lại. Việc này tìm Tứ thẩm thương lượng vốn là chuyện không có đạo lý. Lão thái thái muốn mắng thì để bà mắng tẩu đi!” Tưởng thị nói.
Tình nguyện chính mình bị mắng, chính mình chịu lỗi cũng không có thể để Chu thị hay những người khác của nhà cũ lại chỉ trích một nhà Liên Mạn Nhi nữa.
“Vậy làm phiền đại tẩu.” Liên Mạn Nhi cũng không nhiều lời khách khí mà cười đáp. Nàng nói với Tưởng thị nhiều như vậy không phải là vì cái này sao?! Hướng đường đơn giản mà đi, chọn chỗ gần mà nói, Tưởng thị đem nhà cũ giải quyết không để họ đến gây sự với các nàng, các nàng giúp đở Tưởng thị thì chuyện cũng đơn giản hơn.
Tiễn Tưởng thị đi rồi, Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi lại lần nữa ngồi xuống kháng.
“Ta không qua, vợ Kế Tổ trở về có thể chống đỡ được lão thái thái sao?” Trương thị có vài phần rầu rĩ nói.
“Nhất định có thể.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Mẹ, người đã quên rồi sao, nhiều năm như vậy người có từng thấy lão thái thái mắng chửi đại tẩu lần nào chưa?”
“Không có!” Trương thị hầu như không chút nghĩ ngợi đáp.
“Không phải đúng rồi sao!” Liên Mạn Nhi vừa cười nói, “Mẹ, vậy mẹ có gì phải lo lắng?! Đại tẩu không phải như chúng ta, ở trước mặt lão thái thái đại tẩu chính là người có mặt mũi nhất đó!”
“Tiếc là cha và ca con đều không có ở nhà, vợ Kế Tổ cũng chưa nói rõ bọn họ rốt cuộc phạm vào chuyện gì?!” Trương thị lại nói.
“Nhất định là chuyện phiền toái rồi, phải lên tận nha huyện không phải sao?!” Liên Mạn Nhi liền nói, “Mẹ, cha và ca con không ở nhà, chúng ta cũng đừng tự đi đi tìm phiền toái, ai biết bọn họ phạm vào chuyện gì, chúng ta lại không bản lãnh đi giúp đỡ, chúng ta không thể rước lấy họa cho cha và ca được.” Liên Mạn Nhi hù dọa Trương thị nói.
“Đúng! con nói đúng!” Trương thị nghe xong liên tục gật đầu.
“Biết rõ cha và ca con đều không ở nhà, ta có thể gánh vác chuyện gì a, vì cớ gì còn kêu loạn gọi ta qua thương lượngchứ?! Bây giờ rốt cuộc lại coi ta là món ăn bày lên trên mặt bàn, bình thường thì chà đạp ta, không coi ta là người!” Chờ nỗi lòng bình tĩnh trở lại, Trương thị bắt đầu càu nhàu cằn nhằn oán giận cùng hai khuê nữ, “Dù ta đi qua thì sao? Khẳng định không có chỗ tốt, còn bị cho nhìn sắc mặt, nếu như mất hứng chẳng phải sẽ đem ta ra trút giận sao?! Ta thiếu nợ người nào a?”
“Mẹ a, không có cha và ca con ở nhà che chở cho chúng ta, chúng ta cứ thành thành thật thật đợi ở trong nhà, tuyệt đối không đi ra gây sự, cũng không thể đi qua để chịu ức hiếp a!” Liên Mạn Nhi nghẹn cười nói.
Trương thị cùng Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ở nhà im lặng thiêu thùa may vá, lúc này, nhà cũ bên kia như lâm đại địch.
Ở nhà cũ, trong phòng trên Đông phòng, Liên lão gia tử ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi buồn bực không nói, hai bên trái phải theo sát cùng nhau ngồi ở giường đất chính là Chu thị, Liên Lan Nhi còn có Ngân Tỏa.
Nam nhân trong nhà đều bị bắt giải lên nha môn, Liên Lan Nhi xin giúp đỡ không được liền vội vàng kêu con dâu mới vào cửa trở về nhà mẹ đẻ, sau đó thì mang theo Ngân Tỏa trở về Tam Thập Lý Doanh Tử. An bài như vậy là sợ con dâu và khuê nữ ở nhà, lỡ như có nha dịch quay trở lại, con dâu trẻ tuổi và tiểu cô nương sẽ có hại.
Liên Lan Nhi ngồi sát Chu thị, Ngân Tỏa nằm úp sấp trong lòng Liên Lan Nhi, mẹ con hai người phối hợp thút tha thút thít khóc.
Thấy Tưởng thị trở về một mình, Trương thị lại không chịu đến, Chu thị lập tức bạo phát.
“. . . Sao mà đi lâu như vậy? Người đâu sao không tới? Nàng đang bày thân nặng cho chúng ta thấy đây mà, muốn để cho thân già sắp chết như ta qua mời nàng qua đúng không?”
Bày thân nặng là câu nói cửa miệng của thị Chu thị thường nói. Chu thị một chữ to cũng không nhận biết được, bình thường phát âm lại không chính xác lại có tính lỡ rồi làm liều. Bày thân nặng này là ý tứ đại khái hay tự cao tự đại, lên mặt coi như thân phận cao quý.
Tưởng thị đã nói Trương thị bị bệnh lại thêm bị chuyện của Liên Lan Nhi dọa cho nên tạm thời không thể tới được.
“Tứ thẩm bị bệnh thật sự rất kịch liệt, vừa nghe quan sai và… vân vân liền sợ đến nói không ra lời. Không có cách nào khác, Tứ thúc và Ngũ Lang đều không ở nhà, cũng không có người tâm phúc. Tứ thẩm mạnh mẽ vùng vẫy muốn tới nhưng con thật sự không đành lòng, cũng không có mặt mũi làm thế.” Tưởng thị ôm lỗi sai vào bản thân mình.
“Cha a, nương a, bây giờ làm thế nào a?!” Liên Lan Nhi lập tức lên tiếng khóc lớn, “Nếu như Kim Tỏa và cha hắn có chuyện gì xảy ra thì con đây cũng xong đời rồi, con phải sống tiếp thế nào a?! Đến lúc đó con trở thành quả phụ, còn không có nhi tử, không bằng con sớm chết đi cho rồi…”