Liên Lan Nhi quỳ gối trước mặt Liên lão gia khóc lóc kể lể. Bây giờ nàng thực sự không có biện pháp nào nữa, mấy ngày qua ở huyện thành, nàng cũng đã kết giao với một vài người, trừ chuyện đó ra, nàng còn chạy khắp nơi tìm người hỗ trợ, kết quả mỗi người ai ai cũng đều thúc thủ vô sách. Lúc này nàng mới nghĩ đến nhà mẹ mình, nghĩ đến Ngũ Lang.
Nàng biết phần lớn những người kia đều là người làm ăn nhỏ giống nhau, không thì cũng chỉ là tiểu nha dịch, bình thường nếu không phải chuyện lớn, những người này còn có thể vội vàng giúp đỡ một chút. Nhưng khi thật sự gặp phải chuyện lớn, những người này hiển nhiên cũng không đủ sức nặng để mà giúp. Người chân chính có công danh, có quyền thế, có thể nói chuyện trước mặt tri huyện mà nàng quen biết cũng chỉ có mình Ngũ Lang.
Ngũ Lang là tú tài, gặp quan không cần quỳ, hơn nữa vừa có cổng chào Liên gia lại vừa có quan hệ mật thiết với người Trầm gia, lui tới với rất nhiều nhà quyền quý. Ngũ Lang làm tú tài ở huyện Cẩm Dương này so với những tú tài khác, thậm chí so với một vài cử nhân lão gia còn muốn có mặt mũi hơn.
Nếu nói những tú tài khác là bạc thì Ngũ Lang đích thật là vàng ròng!
Chờ nàng về tới Tam Thập Lý Doanh Tử thì mới biết Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đều không ở nhà, mà còn đi xa, không biết lúc nào mới trở về, trong đầu nàng ầm ầm một tiếng, trái tim cũng mất đi một nửa.
Nhưng mà cái phao cứu mạng cuối cùng này dù thế nào nàng cũng phải túm thật chặt!
Liên Thủ Tín và Ngũ Lang không ở đây nhưng còn có Trương thị. Nếu như Trương thị có thể phái người đi huyện nha cầu xin tha bổng, phỏng chừng huyện nha bên kia cũng hiểu ý, sự tình tốt xấu gì cũng có thể giải quyết chậm một chút.
Nàng liền khuyến khích Chu thị đi tìm Trương thị.
Liên Lan Nhi không tự mình tới cửa cầu Trương thị cũng là có nguyên nhân. Bởi vì bên kia đối với nàng vẫn luôn rất lãnh đạm, trong lòng nàng làm sao mà không có oán khí. Nàng ở phía sau xúi giục Chu thị vài lần, Chu thị cũng làm cho bên kia ăn thiệt thòi không ít. Điều này làm cho nàng càng tăng thêm lòng tin đối với Chu thị.
Nếu như bất đắc dĩ không còn cách nào nữa, kỳ thực Liên Lan Nhi cũng không ngại đến trước mặt Trương thị cúi đầu làm người thấp bé hơn. Nhưng mà có Chu thị ở đây, bà mười phần có thể bắt bí được điệu bộ của Trương thị, nàng tự nhiên cũng vui vẻ bớt việc. Nàng thậm chí nghĩ rằng Trương thị bên kia rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, mấy lần trước nàng lấy lòng cũng đều đụng phải đinh mềm. Người thông minh một chút đều biết sớm nên lấy lòng nàng. Nàng cũng đã có thể sớm giúp các nàng nói chuyện trước mặt Chu thị, để Chu thị đối với các nàng tốt hơn một chút, làm cho các nàng ngày ngày trãi qua khá hơn.
Trước đây không phải nàng hợp tác với Cổ thị vô cùng vui vẻ sao?! Bây giờ nàng cũng nguyện ý cùng Trương thị hợp tác như vậy!
Nàng thậm chí còn nghĩ, chờ sau khi Trương thị đến, nếu đúng là Chu thị phát hỏa với Trương thị, nàng sẽ cố gắng khuyên nhủ Chu thị, giúp Trương thị một tay, để Trương thị cảm kích nàng. Có sự mở đầu tốt đẹp, sau đó sẽ từ từ đem quan hệ hai nhà chữa trị tốt lên.
Nhưng nàng ngàn tính vạn tính, cũng không tính được mọi chuyện lại phát triển thành dạng này.
“Cha, lão nhân người cũng biết trong đại lao kia thực sự không phải nơi cho người ta ở. Kim Tỏa và cha hắn thân thể vốn đã không mạnh khỏe, nếu để cho người ta hành hạ qua lại thì nửa cái mạng cũng không còn nữa. Nếu như cứu ra chậm, mệnh nói không chừng sẽ gửi ở trong đó – nếu còn mạng mà đi ra ngoài thì thân thể bị phá hủy, nửa đời sau của con sẽ không còn cách nào trôi qua nữa!”
“Đứa nhỏ Kim Tỏa kia là người thành thật, trung thực nhất, nó mới vừa cưới vợ được vài ngày, ngay cả cốt nhục cũng chưa lưu lại được. Cha, lão nhân người không nghĩ tình con, người cũng nên nghĩ tính cháu ngoại và con rể của người. Cha, cầu người cứu mạng a!!!”
Liên Lan Nhi thống khổ khóc thành tiếng.
Liên lão gia bất đắc dĩ nhắm mắt.
Tuy rằng trong lòng phiền muộn, nóng giận, nhưng khuê nữ cầu xin trước mặt ông như thế, lòng dạ ông cũng không thể cứng rắn mà mặc kệ.
“Đại nha đầu, con kể lại rõ chuyện này cho cha, người ta nói chuyện này, thật sự là các con không có làm sao?” Liên lão gia mạnh mẽ nâng cao tinh thần, hướng Liên Lan Nhi dò hỏi.
“Cha, lão nhân người không tin con thì người cũng phải tin tưởng cha Kim Tỏa a! Hắn là người như thế nào, người còn không biết sao?! Gia môn nhà bọn họ đã mấy đời mở cửa hàng rồi, khi nào mà làm qua chuyện như vậy!” Liên Lan Nhi vội vàng nói.
Nàng nói như vậy, Liên lão gia thật đúng là không thể nào phản bác, ai bảo con rể này là ông chọn cho nàng, hơn nữa lúc hứa hôn cũng đã nói rõ, người hai bên đều hiểu rõ tường tận.
“Các con không có làm sao người ta tìm tới các con?” Liên lão gia lại hỏi.
“Cha, con đây cũng biết không biết là chuyện gì a! Đây thật là họa từ trên trời giáng xuống a…” Liên Lan Nhi thút thít nói.
“Nghề mở cửa hàng buôn bán này cũng không dễ kiếm cơm ăn a! Nơi nơi chốn chốn đều phải kết giao tốt. Các con nếu như thật không làm gì, con thử suy nghĩ một chút xem mấy ngày nay cha Kim Tỏa có làm chuyện gì đắc tội người ta không? Hoặc là, có người nào muốn đánh chủ ý vào buôn bán của nhà các con?” Liên lão gia suy nghĩ một chút rồi nói với Liên Lan Nhi.
Liên lão gia đã làm chưởng quỹ từng ấy năm, đối với chuyện buôn bán cũng tương đối quen thuộc. Cửa hàng gặp chuyện không may cũng không ngoài mấy loại nguyên nhân đó.
“Hẳn là không có a!” Liên Lan Nhi nói, tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng cũng lâm vào một trận hoài nghi.
“Cha, muốn hỏi những chuyện này, chờ cứu Kim Tỏa và cha hắn ra hỏi lại cũng không muộn, cha Kim Tỏa so với con càng rõ ràng hơn. Cha, chuyện này, không chờ được a! Lòng con bây giờ nóng như trên chảo dầu a” Liên Lan Nhi thút thít nói.
Những lời này của Liên Lan Nhi nói quả thật không sai. Liên lão gia nhìn thoáng qua Liên Lan Nhi, thấy sắc mặt nàng tiều tụy, hai mắt sưng đỏ, bất giác cũng có chút thương cảm, đau lòng khuê nữ này.
“Cha cũng muốn giúp con, nhưng cha thật không có năng lực này a!” Liên lão gia thở dài nói, “Lão Tứ và Ngũ Lang lại không ở nhà.”
“Cha, nhanh phái người kêu Lão Tứ và Ngũ Lang nhanh trở về đi, mạng người lớn hơn trời mà” Liên Lan Nhi vội hỏi, “Tạm thời bây giờ hai người bọn họ cũng chưa về được, nhà Lão Tứ cũng còn có người khác mà, thế nào thì cũng có biện pháp tốt hơn chúng ta, người ta mặt mũi lớn, duỗi tay một cái là có thể cứu được hai cái mạng…”
“. . .Trên chân có mụn nước cũng phải tự bản thân mình đi! mạng người lớn hơn trời, dù người ta không so đo thì ta cũng phải để ý cái bản mặt này! Nhưng mà mặt ta đã sớm mất…” Liên lão gia cúi đầu thở dài, “Hãy suy nghĩ thật kỹ đi! Đừng nghĩ đến chuyện chỉ có lợi với mình mà không cần quan tâm đến người khác!”
Liên Lan Nhi thoáng cái ngã ngồi lên kháng, sửng sốt một hồi, tiếp đó lại khóc lên.
“Cha! cha a! Nếu không thể cứu người ra được, đời này của con cũng coi như xong rồi! Cha! Cha suy nghĩ một chút biện pháp a! Con thế nào cũng được, bảo con dập đầu lạy vợ Lão Tứ cũng được!” Một hồi, Liên Lan Nhi lại hướng Liên lão gia khóc lóc cầu xin.
Liên lão gia nhìn Liên Lan Nhi một chút, lại nhìn Chu thị nằm trên giường đất một chút, chỉ thấy mệt mỏi cùng bất đắc dĩ, khiến ông giờ khắc này hầu như già thêm mười năm.
“Vợ Lão Tứ là người tuân thủ nữ giới…” Liên lão gia lại liếc mắt nhìn Liên Lan Nhi một cái rồi cũng nuốt nửa câu sau về trong bụng, “Nàng ruột mềm, nếu có thể giúp, khẳng định đã giúp rồi…Các ngươi a, tổn thương người quá độc ác!”
“Cha! Con biết sai rồi! Sau này con nhất định sẽ thay đổi mà!” Liên Lan Nhi vội nói.
“Con nếu có thể sửa được thì đó là phúc của con! Con nếu không thể sửa thì cũng tùy con đi! Cha không quản được nhiều tâm tư như vậy!” giọng của Liên lão gia chứa đầy dáng vẻ già nua.
“Cha!!!” trong lòng Liên Lan Nhi hoảng hốt không biết Liên lão gia rốt cuộc muốn đánh chủ ý gì.
“Lục Lang a, con đi qua nhà Tam thúc một chuyến. Bảo Tam thúc, Tam thẩm, một nhà Diệp Nhi đều qua đây, nói ông có chuyện muốn nói!” Liên lão gia liếc mắt nhìn một nhà con cháu, cuối cùng ngoắc gọi Lục Lang đến trước mặt, “Phải lễ phép nói với Tam thúc, Tam thẩm biết không?”
“Dạ!” Lục Lang đáp ứng một tiếng liền chạy ra ngoài.
Trương thị, Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi ngồi cùng một chỗ thiêu thùa may vá. Liên Mạn Nhi vừa thêu được một đóa hoa đồng tiền, tự thấy cũng không tệ liền khoe với Liên Chi Nhi và Trương thị.
Liên Chi Nhi và Trương thị đều cười khen Liên Mạn Nhi.
“Có thể thêu đến như vậy cũng không tệ lắm, hai năm trước đây thôi, mẹ sợ con đời này sống mà không thể nào may vá được.” Trương thị cười nói, đó là do lúc trước Mạn Nhi bị thương ở đầu, làm thêu thùa rất vụng về. Trương thị ngoài miệng chưa nói nhưng trong lòng lại phát khổ, cho rằng Liên Mạn Nhi tuy rằng sống lại nhưng mà cuối cùng đầu cũng bị thương, nên để lại di chứng. “Mẹ còn dự định phải sống lâu thêm mấy năm, đem chuyện của con đều làm hết.”
“Nhưng bây giờ thì được rồi, con vui vẻ thêu thì liền thêu, không vui mẹ cũng không ép con. Nhà chúng ta bây giờ, chỉ còn con là may vá không tốt như tỷ con, người nào cũng không dám chọn con đâu.”
Phía sau những lời này của Trương thị có chút ý trêu đùa, bên trong lại xen lẫn từng sợi từng sợi nhu hòa mềm mại.
Liên Mạn Nhi cười cười vừa muốn tiếp lời, Tiểu Hỉ ở bên ngoài đã tiến vào bẩm báo, nói là Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới.
Triệu thị và Liên Diệp Nhi đi vào, thấy Trương thị yên lành mà ngồi ở đó linh hoạt may vá, hai người đầu tiên là sửng sốt, sau đó Liên Diệp Nhi mới phản ứng lại trước.
“Vậy mà dọa con sợ chết khiếp! Tứ thẩm không có việc gì thật tốt quá!” Liên Diệp Nhi đến mép kháng ngồi lên, cười nói.
“Ừ! Lòng mẹ đây cũng buông xuống!” Triệu thị lập tức cũng hiểu ra, nói.
“Hai người đây là…..” Liên Mạn Nhi cười nhìn Triệu thị và Liên Diệp Nhi.
“Mạn Nhi tỷ, chúng ta mới từ nhà cũ về a!” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi, là Liên lão gia gọi một nhà ba người bọn họ đi qua, sau đó lại phái mẹ con các nàng sang đây thăm Trương thị.
“Mạn Nhi tỷ, muội cho tỷ biết chuyện này —— lão thái thái khù khờ rồi!” Liên Diệp Nhi sáp tới gần bên người Liên Mạn Nhi, sắc mặt có chút thần bí nói.
“Hả?” Không chỉ Liên Mạn Nhi, Trương thị và Liên Chi Nhi cũng kinh hãi, “Là chuyện gì xảy ra?”
Liên Diệp Nhi đem chuyện Chu thị và Liên lão gia đánh nhau kể lại, bà bị Liên lão gia đánh một bạt tai, rồi bị đẩy ngã ngửa ra đất, sau đó chuyện tình bà thống mạ một trận như thế nào đều nói với Liên Mạn Nhi. Liên Diệp Nhi thậm chí còn mô phỏng Liên lão gia làm sao mắng Chu thị đều tỉ mỉ nói ra hết.
“Là đại tẩu cõng bà nói cho muội biết.” Liên Diệp Nhi cuối cùng nói.
“. . . lợi hại như vậy sao?! Lão gia tự thật sự có thể mắng chửi người a!” Trương thị cảm thán.
“Tứ thúc và Ngũ Lang đều không ở nhà, lão gia tử nói muội bị bệnh, không cho làm phiền muội quay về. Ông bảo tẩu sang đây bàn bạc.” Triệu thị liền nói, “Nói là mạng người quan thiên, có thể phái người gọi Tứ thúc và Ngũ Lang trở về hay không, còn hỏi muội có hay không có biện pháp nào khác?!”
“Còn nói cô cả muốn tới cầu tứ thẩm, tới dập đầu cho Tứ thẩm.” Liên Diệp Nhi nói.
“Lão thái thái thực sự khù khờ rồi?” Liên Mạn Nhi cũng không nói năng gì, chỉ hỏi Liên Diệp Nhi.
“Một hồi nhắm mắt rên rỉ, một hồi thì trừng mắt, trong miệng lầm bầm, muội thấy ánh mắt bà nhìn đăm đăm, chắc là vậy đi, cả nhà đều nói phải” Liên Diệp Nhi nói.
“Trăm việc thiện hiếu làm đầu, bà nội bị bệnh, sau này chúng ta có chuyện gì cũng cần dựa vào bà.” Liên Mạn Nhi lập tức nghiêm mặt nói, “Nhanh lên đi mời lang trung cho bà nội đi, nhất định phải chữa khỏi cho bà nội!”
Tưởng giả ngu lừa dối cho qua hả? Không có dễ dàng như vậy đâu! Lần này, nhất định phải để cho Chu thị cúi đầu!