Liên Lan Nhi nhìn một vòng chung quanh rồi đỡ Chu thị ngồi xuống một cái ghế. Sau đó, nàng đi đến ngồi bên cạnh Chu thị. Tưởng thị không ngồi xuống mà lui về đứng sau các nàng hai bước.
“Vợ Kế Tổ, còn làm gì mà không ngồi đi?” Chu thị ngồi trên ghế không tự nhiên giật giật, quay đầu nhìn Tưởng thị hỏi. Giọng Chu thị không giống bình thường trung khí mười phần mà có chút suy yếu. Cho dù là đối với Tưởng thị, ngữ điệu như vậy cũng quá nhu hòa.
Liên Mạn Nhi đem mọi cử động của Chu thị thu vào mắt, rồi không khỏi khẽ cười một tiếng. Chu thị như vậy, rõ ràng cho thấy bà đang lo lắng khó chịu. Mà bộ dáng này chính là nằm trong kế hoạch của Liên Mạn Nhi, nàng vô cùng vui sướng khi được nhìn thấy.
Thiên thời địa lợi nhân hoà, không chỉ được áp dụng trong binh pháp, mà trong sinh hoạt bình thường hàng ngày cũng có thể áp dụng. Như tình huống đang diễn ra trước mắt này, Liên Mạn Nhi là người chiếm toàn bộ thiên thời, địa lợi và nhân hòa mà Chu thị và Liên Lan Nhi rõ ràng rơi vào hoàn cảnh xấu.
Đây là lần thứ hai Chu thị tới nhà Liên Mạn Nhi. Chu thị kỳ thực là người rất nhát gan. Chỉ có ở nhà cũ, sức chiến đấu của Chu thị mới cường hãn không gì sánh được. Ra khỏi nhà cũ rồi, Chu thị tựa như cá rời khỏi nước, bà không thể thẳng lưng kiêu ngạo như trước được.
Ở nhà người nông dân, cũng có nhà có nhi tử ra ở riêng, loại chuyện tình mẹ chồng và nàng dâu phát sinh mâu thuẫn, đánh động tới tận cửa nhà cũng không tính là chuyện hiếm lạ gì. Nhưng cho dù Chu thị làm mẹ chồng bá đạo cách mấy, không cam lòng cách mấy, bà cũng chưa từng làm qua chuyện tình như vậy. Chu thị mỗi lần đều cho gọi người về nhà cũ mà mắng chửi, nếu như không gọi được người, Chu thị thà rằng ngồi đầu giường chửi đổng về phía không khí, cũng tuyệt đối không ra cửa đi đến nhà nhi tử.
Tỷ như sự tình lần trước đốt đáy nồi (tiệc tân gia nhà mới) cho nhà Liên Thủ Lễ, nếu như không phải đang ở nhà Liên Thủ Lễ, mà ở nhà cũ, Chu thị tuyệt đối không có khả năng dễ dàng từ bỏ ý đồ như vậy.
Không có biện pháp, lúc đứng ở cửa nhà Liên Mạn Nhi, lòng Chu thị sớm đã suy yếu, hơn nữa, lúc này các nàng đến đây là vì chuyện của Liên Lan Nhi nên muốn lấy lòng Trương thị. Trong hoàn cảnh thiên thời và địa lợi, Chu thị hoàn toàn bị vây vào hoàn cảnh xấu, nên lúc này Chu thị muốn kéo Tưởng thị gần mình hơn một chút.
Nhưng mà, Tưởng thị cũng là người tinh ranh nhất trong đám người tinh ranh.
“Nội với cô cả ngồi đi, con đứng được rồi ạ.” Tưởng thị cười cười, cự tuyệt mời gọi của Chu thị.
Phải cùng đi với Chu thị đến đây chính là chuyện mà Tưởng thị không làm không được. Nhưng dù đã đến rồi, nàng cũng không nhất thiết phải giúp đỡ Chu thị hay Liên Lan Nhi. Cho nên nàng mới lui về sau hai bước, rời khỏi tràng diện phái chủ chiến, để mọi người xem nàng như người vô hình.
Tưởng thị làm như vậy, Chu thị và Liên Lan Nhi đều không có biện pháp. Hai người bọn họ cũng không ngốc, chỉ có thể âm thầm oán giận Tưởng thị quá mức giảo hoạt, mà không thể làm gì Tưởng thị.
Khi tất cả mọi người đều ngồi vào chỗ, Liên Mạn Nhi liền nháy mắt với Trương thị.
“Lão thái thái bệnh đã khỏe rồi sao?” Trương thị lại hỏi.
“Khỏe rồi, hôm qua uống thuốc xong, ngủ một đêm, sáng ra đã thấy khỏe hơn.” Liên Lan Nhi vội vàng cười đáp theo: “Vợ lão Tứ, nghe nói thân thể muội không được khỏe, nương thấy lo lắng trong lòng, nên trời vừa hừng sáng đã sai tỷ và vợ Kế Tổ đỡ bà tới thăm muội……nhà muội hiện tại gia nghiệp lớn như vậy, Lão Tứ và Ngũ Lang lại không có ở nhà, mọi việc trong trong ngoài ngoài đều phải dựa vào muội đó. Cũng là muội có tài, có thể chống đỡ vững vàng. Nhưng vẫn phải chiếu cố thân thể chính mình chứ…..”
“Vốn thân thể mẹ con rất khỏe mạnh.” Liên Mạn Nhi ha hả cười, cắt đứt những lời a dua nịnh hót của Liên Lan Nhi: “Cha vẫn thường nói, mẹ từ lúc vào cửa Liên gia cho tới bây giờ chưa từng tốn một đồng bạc nào mời lang trung, mua thuốc qua. Không biết từ khi nào thân thể mẹ con không tốt vậy ha?”
“Còn không phải do lần bị sảy thai, chảy máu rất nhiều kia sao?!” Liên Chi Nhi liền nói.
“Đúng vậy a…. ai nói không phải. Lại nói tiếp, nếu không xảy ra sự kiện kia, hiện tại chúng ta đã có em trai có thể đi, có thể chạy nhảy rồi, nói không chừng… lúc này, còn có thể có nhiều tiểu đệ đệ hơn a.” Liên Mạn Nhi nói.
Trong phòng thoáng cái yên tĩnh dọa người, chỉ nghe thấy âm thanh Trương thị khóc nức nở. Hai năm qua, mất đi Tiểu Bát (em trai chết non của Mạn Nhi), những thống khổ trong lòng Liên Thủ Tín và Trương thị đã từ từ phai nhạt chút ít. Nhưng hai phu thê này thậm chí rất ăn ý, nỗ lực muốn lại sinh một đứa nữa. Nhưng cái bụng Trương thị vẫn luôn không có động tĩnh, điều này làm cho Liên Thủ Tín và Trương thị đặc biệt tiếc nuối. Bởi vậy, trước sau vẫn không thể quên được bi kịch thảm thống (thảm thương, bi thống) kia.
Trương thị rất tích cực khuyến khích Triệu thị bái phật cầu con là do nàng cũng có tư tâm này. Mỗi lần cùng Triệu thị đi thắp hương bái Phật, Trương thị cũng mượn cơ hội cầu con cho chính mình, còn có phần thành kính hơn so với Triệu thị.
“Lúc đó nếu có người chịu sớm đi mời lang trung cho mẹ chúng ta thì tốt rồi.” Liên Mạn Nhi thở dài một hơi, nhướng mày liếc liếc Chu thị.
Mặt Chu thị trắng bệch, khó chịu như đang ngồi trên than lửa đỏ.
Liên Lan Nhi ngồi bên cạnh Chu thị, cái mông cũng chỉ dám ngồi lệch sang một bên ghế, mặt cũng tái xanh.
“Một mạng người a……..” Liên Mạn Nhi nhìn Chu thị cười lạnh. Sau đó, nàng nghiêng đầu lại, nói với Liên Chi Nhi: “Tỷ, tỷ biết sao mà chỉ cần lão gia tử và lão thái thái bên nhà cũ có gì gió thổi cỏ lay, cha và mẹ chúng ta liền gấp gáp mời lang trungkhông?”
“Tỷ không biết.” Liên Chi Nhi nói.
“Muội cũng không biết nữa. Muội từng hỏi cha rồi, cha cũng không nói rõ ràng lắm, đại ý chính là, bất kể là bệnh thật hay giả bộ bệnh, đều cần phải mời lang trung. Cha còn nói, mọi người đều có một tấm lòng tốt, trái tim đều làm bằng thịt.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Vậy cũng không nhất định.” Liên Chi Nhi nói.
“Đúng vậy, hiếm khi tìm được người như vậy.”Liên Mạn Nhi nói, “Cha nói, Tiểu Bát là bởi vì không ai mời lang trung cho, nên thân thể Tiểu Bát cũng không được cứu sống như mẹ ruột, coi như khi đó chúng ta nợ Tiểu Bát vậy.”
“Thiếu nợ dù sao cũng phải trả. Đáng thương Tiểu Bát còn chưa chào đời đã phải mất đi rồi. Thiếu chút nữa là có thể bình yên ra đời a.”Liên Chi Nhi liền nói.
“Có người a, thiếu nợ nhiều hơn còn không lo kìa!” Liên Mạn Nhi liếc nhìn Chu thị ám chỉ.
Tình huống Trương thị lúc đó nguy hiểm như vậy, Chu thị lại không chịu mời lang trung, để Trương thị thiếu chút nữa mất đi một xác hai mệnh. Vậy mà bây giờ Chu thị giả bộ bệnh lại có thể điềm nhiên dùng tiền mời lang trung, mua chè uống (ý là không phải thuốc thật sự).
Còn có chuyện nào bất công hơn chuyện này không? Phàm là Chu thị còn có một chút lương tâm thôi, bà làm sao còn có thể lẽ thẳng khí hùng như vậy?
Liên Mạn Nhi hơi ghé mắt nhìn sang, liền thấy Chu thị cương cứng người ngồi thẳng lưng trên ghế, mồ hôi đổ đầy trán, đều đã thấm ướt tóc bà.
Liên Mạn Nhi biết, hiện tại Chu thị rất khó chịu, kể cả thân thể lẫn tinh thần. Lão thái thái nhà nông như Chu thị, cả đời đều đã quen ngồi xếp bằng trên giường đất, cả đời này của bà chưa có một lần cơ hội ngồi lên ghế tựa hay băng ghế dài nào cả. Bởi vậy, cũng đặc biệt không thích ứng được.
Hai tỷ muội Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cứ trò chuyện như vậy, từ đề tài này chuyển đến trên người nhân vật chính làm nên câu chuyện, đều là nói những chuyện xưa Chu thị đối đãi khắc nghiệt thế nào với Trương thị. Chu thị và Liên Lan Nhi ở bên cạnh nghe, khó tránh khỏi đầu đầy mồ hôi lạnh, cũng không dám xen mồm cắt ngang nửa câu.
Hiện tại Liên Mạn Nhi làm chuyện thế này, nhà người nông dân có câu thổ ngữ để hình dung là lộn ruột. Cũng chính là đem những lời gièm pha ra để chỉ trích người gây ra tội ác trong quá khứ, hay còn có thể gọi là tính toán nợ cũ.
Người ta nếu đã tự mình dâng tới cửa mà không cố gắng đánh thì không phải quá đáng tiếc sao. Hơn nữa, người như Chu thị vậy, trước giờ luôn giỏi quên chuyện ác do chính mình làm, không nhắc nhở bà một chút, bà thật cho bản thân bà là người tốt cỡ nào, là đại ân nhân của người ta cỡ nào, vì vậy luôn đối với người khác ta cần ta cứ lấy.
Liên Mạn Nhi và Liên Chi Nhi chậm rãi trò chuyện. Trương thị ngồi một bên híp mắt lại, tựa lưng lim dim ngủ gật.
Chỉ có Chu thị và Liên Lan Nhi là khổ không thể tả.
Lúc này Liên Lan Nhi lòng nóng như lửa đốt, muốn xen mồm cầu Trương thị hỗ trợ, nhưng lại không dám mở miệng. Chu thị đối xử với con dâu và cháu trai, cháu gái thế nào, Liên Lan Nhi đích thật biết rất rõ ràng. Hiện tại, nàng lại yêu cầu người ta làm việc, người ta quay lại lôi chuyện cũ ra thuyết giáo thống thống khoái khoái, nếu nàng ngăn lại, người ta suốt đời bực bội thẳng thừng bảo không giúp, vậy biết làm sao bây giờ?
Phải để cho người ta trút giận, người ta không đánh mà chỉ mắng mấy câu, cứ như vậy nói một chút, coi như là rất khách khí rồi.
Chu thị lúc này cũng tràn đầy khó chịu như Liên Lan Nhi, nhưng không phải bà nóng lòng gấp gáp mà là nghẹn khuất.
Vì sao hôm qua bà phải giả ngây dại, không chỉ bởi vì bị Liên lão gia tử tàn nhẫn lột một tầng da, tạm thời bẽ mặt, không thể làm gì khác hơn là giả ngây giả dại lừa dối qua đi. Chu thị giả ngây dại còn vì lý do trọng yếu hơn. Vì bà nhanh trí ý thức được kế tiếp sẽ xảy ra chuyện gì.
Liên Lan Nhi nhất định phải cứu cha con Kim Tỏa, mà muốn cứu người nhất định phải cầu Ngũ Lang hỗ trợ. Trương thị không nghe triệu hoán làm cho Liên lão gia tử tức giận, nhưng cũng đủ làm cho Chu thị ý thức được lần này muốn một nhà Liên Thủ Tín xuất thủ giúp một tay, nhất định bà phải đứng ra mới được. Nếu như bà đứng ra, không phải đơn giản bày ra vốn liếng trưởng bối phân phó hai câu là được, mà bà phải cúi đầu, luồn cúi trước mặt Trương thị.
Không ai so với bà hiểu rõ hơn, bà từng làm những gì với một nhà Liên Thủ Tín, tuy rằng ngoài miệng bà vĩnh viễn sẽ không thừa nhận. Vì vậy cũng không ai rõ ràng hơn bà, bà thiếu một nhà Liên Thủ Tín và Trương thị những gì.
Sở dĩ, bà lựa chọn giả ngây dại, mà không phải giả bộ bệnh như thường khi chính là: bệnh nhân thì còn có thể nói mấy câu, nhưng người ta sẽ không thể yêu cầu người ngây dại làm bất kỳ điều gì, bởi vì điều đó không thực tế.
Chỉ tiếc cho dù bà có giả ngây dại thì cuối cùng vẫn là giả bộ. Tuy rằng sẽ không có ai trực tiếp vạch trần bà nhưng bà thật sự không muốn uống cái loại thuốc cực kỳ đắng kia lần nào nữa, hơn nữa, bà cũng không chịu nổi Liên Lan Nhi năn nỉ.
Không sai, đúng là lúc đám người Liên Mạn Nhi vừa rời đi, Liên Lan Nhi liền lần nữa năn nỉ bà, làm cho Chu thị phải “Khôi phục thần trí”.
Dù sao chăng nữa cũng là con gái ruột do mình đẻ ra, các con đều đã có vợ sinh cháu trai, cháu gái, không cần bà phải quan tâm lo lắng nữa. Nhưng đứa con gái này của bà, dù nó đã là vợ người ta, làm mẹ của mấy đứa nhỏ, dù có yêu cầu bà bỏ ra nhiều công sức hơn nữa bà vẫn thấy yêu thương chưa đủ.
Chu thị vẫn luôn cho rằng khuê nữ chính là bản thân bà, chỉ là bà trẻ hơn sống thêm một lần nữa mà thôi. Nếu như khuê nữ ngày ngày trôi qua không tốt, tự bản thân Chu thị bà cũng cảm thấy không tốt. Hơn nữa, bà vẫn cảm thấy, nếu như khuê nữ của bà sống không tốt, mà đám dâu con lại hạnh phúc vui vẻ, vậy bà nhất định sẽ không để cho đám con dâu được thoải mái, bà không chịu nổi cảnh tượng này.
Một đứa khuê nữ đã bị hủy hoại, bên người chỉ còn lại một khuê nữ này, bà quyết không để lại bị hủy đi.
Bà đã chịu mò đến tận cửa, chính là chấp thuận quy phục Trương thị. Bà làm như vậy không chỉ bởi vì Liên Lan Nhi, mà còn do bà yêu thương khuê nữ, Chu thị bà nhất định sẽ không để khuê nữ của bà phải chịu thua trước Trương thị.
Khi bà giả ngây dại, những lời Liên Lan Nhi trách cứ Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa bà đều nghe vào tai, còn có những câu đại Chu thị trách cứ Liên Lan Nhi bà cũng nghe thấy được.