Liên Mạn Nhi lại cùng Liên lão gia tử hàn huyên một lúc chuyện nông trang Tây biên. Nàng cũng nhìn thấy Liên Lan Nhi như đứng trên đống lửa ngồi trên đống than. Liên lão gia tử cũng không để ý tới Liên Lan Nhi, đương nhiên là do ông không quá quan tâm đến Liên Lan Nhi.
Liên lão gia tử như vậy, tự nhiên Liên Mạn Nhi cũng sẽ không chờ ông mở miệng truy hỏi.
“Ca con vừa phái người mang thư về rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Ca ấy tự tay viết thư cho tri huyện đại nhân, lại nhờ thêm một vị bằng hữu quen biết ở phủ thành giúp đỡ. Nhìn canh giờ này, thư của ca ấy và thiếp mời của vị đại nhân kia hẳn là đã được đưa tới nha môn.”
Ánh mắt Liên Lan Nhi thoáng vụt sáng.
Liên Lan Nhi mở tiệm tạp hóa ở thị trấn mấy năm nay, đối với một số việc đời như thế này nàng đã quen nên cũng hiểu được. Nàng từng nói một câu, cũng không nói sai: Có một vài chuyện, người này phải chạy gãy cả chân, tiêu tốn hết tiền bạc cũng không nhất định có thể lần mò ra biện pháp. Nhưng bên cạnh đó lại có một số người khác chỉ cần mở miệng nói chuyện, là có thể dễ dàng xử lý.
Tỷ như chuyện này. Ngũ Lang nhờ vả người khác làm việc dùm, đương nhiên người đó không phải là kẻ đầu đường xó chợ. Nếu Ngũ Lang đã bằng lòng viết thư cho tri huyện, lại còn ủy thác cho người ta, vậy còn chuyện lớn gì không giải quyết được nữa.
Hai mắt Liên Lan Nhi vui mừng lóng lánh lệ quang, ôm tay thẳng niệm Phật. Trải qua việc này, trực giác của nàng đối với Liên Mạn Nhi không phải là phù phiếm. Tâm tư Liên Lan Nhi không đần, kinh qua sự kiện lần này, nàng cũng lần ra tính tình của Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi có thể thẳng thừng quyết tâm không làm việc, còn có thể nói đạo lý rõ ràng, làm cho người ta không thể tìm ra một chút lỗi sai nào của nó. Nhưng cũng có thể sau cơn mưa trời lại sáng, không cần tốn nhiều sức lực, chỉ động ngón tay đã làm tốt sự tình.
Như vậy đứa nhỏ Liên Mạn Nhi này, nàng vô luận thế nào cũng không chọc nổi.
“Được, chuyện này sợ Lão Tứ trở về cũng không có biện pháp tốt, vẫn phải là Ngũ Lang làm.” Liên lão gia tử thở phào nhẹ nhõm: “…Còn ủy thác nhờ cậy người ta sao? Thực sự là làm khó đứa nhỏ này, hảo hài tử a…”
Liên lão gia tử cũng rất kích động. Liên Lan Nhi bên kia càng tựa như không cần tốn tiền tuôn ra những lời tán dương.
“Bà nội bệnh thế nào rồi ạ? Hôm nay con vội vàng chuyện này nên cũng chưa kịp qua xem. Thuốc uống chưa ạ?” Liên Mạn Nhi nhàn nhạt, tùy ý hai người này nói một hồi rồi mới vòng vo chuyển trọng tâm câu chuyện.
Hai ngày này Chu thị làm ầm ĩ vang trời, đem từng người từng người trong nhà Liên Mạn Nhi ra mắng thậm tệ. Hôm nay sự thực đã chứng minh, người ta vừa nhận được tin tức đã bắt tay vào hỗ trợ. Hôm nay, sự tình đã được làm xong rồi.
Hai bên chái nhà đối lập, nhân phẩm hiện cũng đã lộ rõ ra.
“Bà ấy thì có bệnh gì, chỉ toàn vờ vĩnh.” Liên lão gia tử lúc này cũng không thay Chu thị dối gạt nữa: “Sau này đừng ai nuông chiều bà ấy nữa, có tiền bạc quăng trong nước còn có thể nghe vang một tiếng. Thỉnh lang trung, mua thuốc cho bà ấy không khác gì ném tiền vào cơn bão…Bà nội con không có việc gì, bà chỉ là có cái tính khí kia, ai cũng biết mà.”
“Nếu có người thường ngày ở bên cạnh ngăn cản, hướng điều tốt chậm rãi khuyên nhủ bà có lẽ sẽ tốt hơn rất nhiều.” Liên Mạn Nhi cười cười, liền nói: “Cũng may hiện tại bên cạnh bà nội cũng có người thông tình đạt lý như thế, cũng sẽ làm cho người ta yên tâm.”
Liên Lan Nhi cúi đầu thật nhanh, trên mặt một màu trắng nhợt, vô cùng không được tự nhiên.
“Mạn Nhi, con yên tâm, đã có ông trông chừng bà ấy rồi.” Liên lão gia tử vội nói: “Sau này bất kể là ai, nếu như còn dám ở trước mặt bà nội con nói ra nói vào, sửa trị cái này, sửa trị cái kia, nó cũng đừng mong vào được đại môn Liên gia chúng ta.”
Bởi vì Liên Lan Nhi xúi giục nên Chu thị náo loạn mấy người Liên Mạn Nhi một hồi. Hôm nay Liên Lan Nhi gặp nạn, người một nhà Liên Mạn Nhi lại bất kể hiềm khích lúc trước mà hỗ trợ, về tình về lý, Liên lão gia tử cũng phải nói vài câu bày tỏ tâm ý. Mà những lời này của ông cũng đều là nhằm vào Liên Lan Nhi nói.
Lời nên nói đều đã nói hết, Liên Mạn Nhi thu xếp chuẩn bị cơm nước muốn giữ Liên lão gia tử lại ăn.
“Chớ chuẩn bị. Nhà cách gần như vậy, bình thường các con cũng đưa không ít cơm, tặng món ăn này nọ rồi. Các con làm việc đi, ông trở về.” Liên lão gia tử liền đứng dậy, mang theo Liên Kế Tổ và Liên Lan Nhi đi.
Liên Lan Nhi trở lại nhà cũ xong thì một khắc cũng không chịu ở lại, thu xếp dọn dẹp xong liền mang theo Ngân Tỏa rời đi, trực tiếp trở về huyện thành Cẩm Dương. Chờ ả về đến huyện thành, hai cha con Kim Tỏa vừa lúc được thả từ đại lao ra ngoài.
Tình hình người một nhà này gặp nhau như thế nào, lại tự suy ngẫm một phen thế nào, Liên Mạn Nhi cũng không muốn biết, không muốn hỏi. Nhưng mà từ đó về sau, Liên Lan Nhi đã thật tâm thành thật, không còn nói ra nói vào ở trước mặt Chu thị.
Chờ Liên Thủ Tín từ Tây biên xong xuôi trở về, hết thảy mọi việc trong nhà đều đã sớm kết thúc.
Lần này Liên Thủ Tín cùng Trần chưởng quỹ đi làm việc, đến nơi nào cũng đều có thể mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng nhận không ít khổ cực. Tây biên có rất nhiều địa phương còn rất hoang vắng, mặc dù đã thu xếp chu đáo nhưng điều kiện khách quan vẫn hạn chế, ăn ở đôi khi khó tránh khỏi sơ sài.
Cũng may Liên Thủ Tín từ nhỏ đã xuất thân cơ khổ, nên không để những chuyện đó vào mắt, trái lại bởi vì thấy được nhiều việc đời, cả người càng thêm vài phần thuần thục.
Trương thị đón Liên Thủ Tín vào nhà, thấy Liên Thủ Tín một thân phong trần, trên mặt giống như gầy đi một vòng, liền xót xa thương tiếc hỏi ngắn hỏi dài.
“Mẹ, để cha đi tắm, thay quần áo trước đã.” Liên Mạn Nhi ở bên cạnh cười nói.
“Cũng đúng, xem mẹ này, còn cố hỏi nữa.” Trương thị lập tức nói.
Tiểu Thất vừa lúc từ Niệm Viên trở về, thấy Liên Thủ Tín thì không thiếu được dính tới, còn cố ý lấy tay cào trên cằm Liên Thủ Tín ra một lớp râu.
“Đi, con trai, đi tắm với cha ha.” Liên Thủ Tín nói, rồi cúi người bế Tiểu Thất cõng lên lưng đi ra ngoài. Bây giờ Tiểu Thất đã cao lớn, không còn ôm vào lòng được nữa, cõng trên lưng cũng vừa vặn.
“Trong bao quần áo ta có mua cho mẹ con các nàng mấy thứ đó.” Một bước đã bước ra ngưỡng cửa, Liên Thủ Tín lại quay đầu lại dặn dò một câu.
Liên Thủ Tín mang theo Tiểu Thất đi tắm. Trương thị liền vui sướng hài lòng dắt Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi đem đồ đạc Liên Thủ Tín mang về mở ra nhìn.
Liên Thủ Tín đi nơi đó không phồn hoa như trấn Thanh Dương, nhưng cũng có thổ sản địa phương. Liên Thủ Tín mang về mấy khối ngọc tương đối khá, còn có những thứ khác như lược sừng trâu, thịt khô, một ít sữa và hoa quả khô các loại. Ngoài ra còn có một bao hộp gỗ nhỏ thập phần tinh tế, mở ra xem, bên trong là một đôi vòng tay bạc, nhìn kỹ thuật chạm trỗ khá mang phong tình của dị tộc.
Liên Mạn Nhi nhìn cổ tay của Trương thị liền nở nụ cười. Vòng tay này tất nhiên là Liên Thủ Tín đặc biệt mua cho Trương thị. Liên Chi Nhi và Liên Mạn Nhi cười nói rồi đeo vòng tay vào cho Trương thị.
Ngoại trừ mấy thứ này, Liên Thủ Tín còn mang về mấy tấm da dê và lông cừu tốt nhất, trong đó có hai miếng da và hai khối lông cừu được để riêng bên ngoài túi. Liên Mạn Nhi lật xem một cái rồi đem tất cả da và lông cừu đều xếp lại một chỗ.
Chờ Liên Thủ Tín mang theo Tiểu Thất tắm rửa xong quay lại, mẹ con mấy người bên này cũng đã thu xếp xong tất cả đồ đạc hắn mang về.
Vẫn chưa tới giờ cơm, Liên Mạn Nhi sai bọn nha đầu đưa nước trà và điểm tâm lên, người một nhà ngồi vây quanh tán chuyện phá vỡ yên tĩnh.
Mấy người đều hỏi tình huống Liên Thủ Tín ở bên ngoài. Liên Thủ Tín cũng hỏi qua trong nhà, song phương đều không có chuyện lớn gì, lúc này mới yên tâm.
Liên Thủ Tín lại hỏi chuyện của Liên Lan Nhi.
Liên Mạn Nhi cũng đã phái người đưa tin chuyện Liên Lan Nhi đi Tây biên cho Liên Thủ Tín, nhưng chỉ nói cho Liên Thủ Tín chuyện gì xảy ra, cũng nói đã phái người đưa tin cho Ngũ Lang, bảo Ngũ Lang nghĩ biện pháp, chứ không kêu Liên Thủ Tín trở về.
Liên Thủ Tín hiểu rõ chuyện liên quan đến nha môn, hắn cũng không giúp được gì, biết Ngũ Lang đã xử lý, hắn cũng yên lòng.
“Ca ca viết thư cho tri huyện đại nhân, còn phó thác người ta cứu người ra.” Liên Mạn Nhi nói với Liên Thủ Tín.
“Đây cũng là thiếu nhân tình người ta.” Liên Thủ Tín liền nói.
Liên Thủ Tín người này có cái tính là không thích cầu người. Hắn không muốn phiền toái người ta, còn thêm nợ nhân tình thì lỗi càng thêm nặng. Liên Mạn Nhi nói một câu như vậy đã nói xong chuyện, nhưng Liên Thủ Tín biết bên chỗ Ngũ Lang sợ là không dễ dàng như vậy.
“Đúng vậy.” Trương thị liền nói: “Điều này tự ta cũng đã nói với người ta rồi, nhưng người ta còn không tin. Các nàng cứ mặc kệ Ngũ Lang có khổ cực hay không, cứ làm khó không chịu buông, không châm chích không được.”
“Còn người nào đàm tiếu gì nữa?” Liên Thủ Tín nhíu nhíu mày nói.
“Bà nội tới nhà chúng ta” Liên Mạn Nhi liền nói: “Bà quỳ gối trước mẹ, bảo mẹ tha cho bà.”
“Sao?” Liên Thủ Tín lấy làm kinh hãi, chân mày càng nhíu sâu hơn: “Bà… bà sao…bà còn gì không vừa lòng, rốt cuộc là muốn thế nào nữa ?”
“Cha, cha với ca ca không ở nhà, mấy người đó liền ép mẹ con và tỷ tỷ thế này thế này này. Mẹ con vừa tức vừa sợ…đã bệnh rồi đó.” Tiểu Thất liền nói.
Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất một trước một sau nói. Liên Thủ Tín liền cho rằng Trương thị liên tục bị Chu thị dọa sợ thành bệnh.
“Mẹ bọn nhỏ, nàng sao rồi, đã mời lang trung xem chưa?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Ta sớm đã không sao rồi, cần gì thỉnh lang trung, có bệnh không bệnh gì cũng mời lang trung, thì cánh cửa sớm đã bị lang trung đạp bể, cũng không sợ người ta chê cười sao.” Trương thị liền nói.
“Có lần bà nội lại náo loạn là bệnh, lúc đó nói là bệnh ngây dại, lại mời lang trung, còn đi Tế Sinh Đường hốt thuốc một lần đó cha.” Liên Chi Nhi liền nói.
“Vẫn còn phương thuốc đây.” Trương thị chỉ chỉ ngăn tủ nói.
“Mọi người đã chịu khổ rồi!” Liên Thủ Tín thở dài, vừa áy náy vừa thấy yêu thương vợ con: “Nếu như ta ở nhà, tốt xấu gì cũng có ta chống đỡ.”
Liên Thủ Tín nói chống đỡ này là chỉ nếu như hắn ở nhà, Chu thị khẳng định trực tiếp tìm tới hắn. Muốn đánh phải không? Cứ trực tiếp đánh chửi hắn.
“Cha, sau này cha đừng ra ngoài nữa nha.” Tiểu Thất liền nói: “Cha ở nhà với mẹ và mấy đứa con đi, chúng con sợ!”
“Sao vậy, có người gây chuyện hả?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
“Ừ! Ngày đó lão thái thái muốn phái Nhị đương gia mang theo Nhị tẩu và hai tiểu tử Tứ Lang, Lục Lang đánh tới cửa, muốn bắt ta.” Trương thị liền nói: “Tiểu Thất đi học rồi, ta cùng Mạn Nhi và Chi Nhi ở nhà. Nếu thật Nhị đương gia tới cửa, mấy người mẹ con chúng ta chết mất.”
“Đây…đây là thật sao?!” Liên Thủ Tín nhất thời trợn mắt.