Edit: Miyuki Liên Mạn Nhi trông thấy Liên Hoa Nhi đi theo Liên Nha Nhi tiến vào đông sương phòng, liền cùng Tiểu Thất từ Tây Sương phòng đi ra, len lén đứng dưới cửa sổ tại đông sương phòng, nghe động tĩnh bên trong.
Trong đông sương phòng, Hà thị đang cùng Liên Hoa Nhi nói chuyện.
“Hoa Nhi, con có thể gả cho gia đình người tốt, nhưng cũng không thể đứng nhìn nhị ca con chịu cô độc, con xem chuyện hôn nhân này của nhị ca con, gì gì đều chuẩn bị cho tốt rồi, đến cùng có được hay không, là do con đó Hoa Nhi ah.” Hà thị đối với Liên Hoa Nhi nói.
Liên Hoa Nhi vừa mới tỉnh ngủ, đã bị Liên Nha Nhi gọi qua, nói là Hà thị tìm nàng có chuyện gấp muốn nói. Nàng nghĩ không ra Hà thị có thể có chuyện gấp gì tìm nàng, bất quá đã kêu nàng, cũng không thể mặc kệ, bởi vậy liền theo Liên Nha Nhi tới. Nàng không nghĩ tới, Hà thị vừa mở miệng liền nói với nàng hôn sự của Nhị Lang.
“Nhị thẩm, nhị ca muốn thành thân là chuyện tốt ah. Nhưng mà, việc này Nhị thẩm nên tìm gia cùng Nội thương lượng a. Việc hôn nhân này nghe chân tướng Nhị bá nói tốt như vậy, gia cùng Nội lẽ nào không đáp ứng đây. Con chỉ là một cô nương không lấy chồng, lời nói cũng không có giá trị a.” Liên Hoa Nhi liền cười nói.
“Hoa Nhi ah, con làm gì mà không có giá trị, trong phòng kia của các người, con có thể đảm đương hơn nửa nhà. Nhị ca con đầu hôn sự này, cũng không cần con nói cái gì, con chỉ đem sính lễ xuất ra là được.” Hà thị nói cũng thật trực tiếp.
Liên Hoa Nhi mặt cũng có chút cứng ngắc.
“Nhị thẩm, con là một cô nương chưa chồng, con lấy tiền ở đâu?” Liên Hoa Nhi nói.
“Hoa Nhi ah, trước mặt người sáng mắt không nói tiếng lóng. Trong nhà chỉ có con có thể ra số tiền kia, con nếu không ra, chính con cũng rất không tốt a.” Hà thị liền cười cười nói, trong lời nói ẩn ẩn lộ ra uy hiếp, đây cũng là lời nói uyển chuyển nhất nàng có thể nghĩ đến rồi.
“Nhị thẩm, lời này của thẩm con nhưng nghe không rõ. Nếu không, thẩm cùng cha mẹ con thương lượng a.” Liên Hoa Nhi đứng lên, muốn đi.
Liên Hoa Nhi bây giờ ở trong mắt Hà thị, chính là thỏi vàng chói mắt, Hà thị sao có thể để cho nàng đi như vậy, liền kéo lại nàng. Hà thị lớn lên thân cao hình lớn. Trong nội tâm sốt ruột, trên tay sẽ dùng khí lực. Liên Hoa Nhi liền nhếch miệng đau.
“Nhị thẩm, thẩm đây là có ý gì?” Liên Hoa Nhi dựng lên lông mày.
“Hoa Nhi, con đem bọn ta đều xem như kẻ đần kia à. Ta cũng không phải Tam thúc gia kia của con chỉ là một bãi bùn, cũng không phải là thằng ngốc Tứ thúc nhà con…. Bán Mạn Nhi kia là chuyện quan trọng, Dương Thành Phong cho các người chính là ba trăm lượng bạc, các người trở về liền nói là bỏ ra năm trăm lượng bạc, vay nặng lãi sáu trăm lượng. Trả lại cho Dương Thành Phong ba trăm lượng, còn thừa lại ba trăm lượng bạc kia. Ta cũng không muốn lấy hết, con xuất ra một nửa, đem việc hôn nhân của nhị ca con thành toàn rồi, tất cả mọi người dễ nói chuyện.”
Hà thị đây là đem lời làm rõ rồi.
Liên Hoa Nhi lập tức sợ ngây người.
“Nhị thẩm, thẩm từ đâu nghe tới lời nói bậy bạ này?” Liên Hoa Nhi không tự chủ được mà cao giọng.
“Hoa Nhi, con tốt nhất nhỏ giọng một chút, gia con cùng Nội đều ở phòng trên.” Hà thị bĩu môi cười nói, “Bộ dạng con như vậy, hù dọa người khác thôi. Không hù dọa được ta đâu.”
Liên Hoa Nhi vừa thấy Hà thị xuất ra thái độ không e sợ gì, trong nội tâm liền trầm xuống, cũng không có nói phải đi nữa, xoay người trở lại. Lần lượt cùng Hà thị ngồi xuống.
“Nhị thẩm, con không biết thẩm là từ đâu nghe nói. Lời con đã nói với thẩm là thật, lúc ấy chỉ dùng năm trăm lượng bạc, còn số tiền về sau lại mượn chừng sáu trăm này, cũng chỉ còn lại có mấy mươi lượng bạc, Nhị thúc cũng được chia một phần. Chúng ta, mấy ngày này đã sớm tiêu hao hết.” Liên Hoa Nhi cười theo, kiên nhẫn giải thích với Hà thị, “Nhị thẩm, ngày đó Nhị thúc chính là cùng cha con đi trả tiền đấy, Tứ thúc cũng đi, còn có thể có giả bộ sao.”
“Hoa Nhi, con cũng đừng nói Nhị thúc con đi theo, thì cho rằng ta không biết, cha con trước tiên đem Tứ thúc con đi rồi, lại rót rượu cho Nhị thúc con, Nhị thúc uống xong lơ mơ ra, bị cha con dấu diếm thì biết cái gì.” Hà thị nói xong, đem mặt để sát vào Liên Hoa Nhi, rất tri tâm mà nói, “Hoa Nhi, chuyện như vậy các người cũng không phải mới làm một lần hai lần rồi. Trước kia đều là số lượng nhỏ, bọn ta cũng không so đo với con. Lần này nếu không phải chuyện của nhị ca con, ta cũng sẽ không đề cập với con.”
Liên Hoa Nhi tức giận đến thân thể run run.
“Nhị thẩm, đây đều là không đúng sự thật.” Liên Hoa Nhi một mực phủ nhận, bất quá nàng tổng trả hết nợ, giờ trong nhà nếu như nháo ra chuyện gì, chịu thiệt hại chính là nàng, bởi vậy đè xuống lửa giận, đối với Hà thị cười như trước.
“Nhị thẩm, hôn sự này của nhị ca, không thể chờ một tháng nữa sao? Chính là đúng lúc này miễn cưỡng định xuống, chúng ta có thể có bao nhiêu tiền, làm qua loa gắt gao, lúng túng, thì không phải cũng ủy khuất nhị ca sao.” Liên Hoa Nhi nhỏ giọng mà khuyên Hà thị, “Tháng sau con kết hôn, đợi sau chuyện đó, đừng nói sính lễ là một hai trăm, cho dù là nhiều gấp đôi, cũng không cần tính tới, chúng ta đem việc hôn nhân làm lớn ra, thể diện trên mặt Nhị thẩm cũng có nhiều hơn.”
Liên Hoa Nhi nói đến đây, lại nhìn coi Liên Nha Nhi bên cạnh.
“Nhị thẩm, chân Nha Nhi đã quấn mấy lần, về sau gả cho nông dân liền đáng tiếc. Nha Nhi ta sinh giống Nhị thẩm, là người có phúc khí. Con định, ở trong thị trấn tìm giúp người có tiền có thế cho Nha Nhi.” Liên Hoa Nhi cười dịu dàng mà nói, “Còn có Tam ca, đến lúc đó cũng lấy con dâu trong thị trấn, cứ để tất cả cho con lo, khi đó Nhị thẩm mới hưởng phúc kia.”
Những lời này, trước kia Hà thị cũng đã từng nghe qua, bất quá là từ trong miệng Cổ thị nói ra. Mỗi lần sau khi nghe được, nàng liền giống như được ăn mật không chỉ ngọt trong lòng, thân thể cũng bay bổng. Có điều hôn sự của Nhị Lang không thể trì hoãn nữa, lời Liên Mạn Nhi nói cũng nhắc nhở nàng. Phòng lớn hiện tại có tiền, hứa hẹn của phòng lớn cũng không nhất định đáng tin, bây giờ có thể bắt lấy trong tay bao nhiêu thì hay bấy nhiêu.
“Đúng vậy a, Hoa Nhi, đến lúc đó bọn ta một nhà có thể toàn bộ nhờ vào con.” Hà thị xoạch xoạch miệng, “Vậy trước tiên, hay là xuất ra trước một hai trăm, đem việc hôn nhân nhị ca con xử lý đi nha.”
Liên Hoa Nhi gặp Hà thị dầu muối đều không vào, trong lòng có chút nôn nóng.
“Đều nói, hiện tại lấy không ra tiền. Chỉ đợi một tháng, sẽ không thể đợi một chút sao ạ?”
Liên Hoa Nhi như vậy, trong mắt Hà thị, ý tứ rõ ràng là từ chối.
“Hoa Nhi, thẩm đối với con không tệ nha. Con nói như vậy, cũng làm cho ta tâm lạnh.” Hà thị gặp Liên Hoa Nhi chính là không chịu lấy tiền đi ra, cũng có hơi giận, “Hoa Nhi, con cho Tứ Phòng bao nhiêu chỗ tốt, ta đều nhìn thấy.”
“Con đưa nàng cái gì tốt, cái lễ này của Nhị thẩm so sánh với nàng còn hậu hơn.” Liên Hoa Nhi lập tức nói.
Hà thị liền cười hắc hắc hai tiếng.
Liên Mạn Nhi bên ngoài cửa sổ nghe thấy Hà thị cùng Liên Hoa Nhi đang nói đến chỗ mấu chốt, vội đối với tiểu Thất đưa một cái ánh mắt, chỉ chỉ phòng trên. Tiểu Thất hiểu ý, khom người, nhẹ chân nhẹ tay mà hướng phòng trên đi.
Về chuyện này của Trương thị, coi như là có Tứ Lang cùng Liên Nha Nhi làm chứng. Đúng là vẫn còn kém chút sức nóng. Nhưng nếu như Liên Hoa Nhi chính miệng thừa nhận, hiệu quả kia liền không giống với lúc trước. Hà thị biết rõ chuyện này, lại không nói ra. Là vì Liên Hoa Nhi đã hứa hẹn với bà. Nàng lại biết rõ, hiện trong nhà không có tiền. Nên Liên Mạn Nhi tìm Hà thị, nhắc nhở bà rằng Liên Hoa Nhi có tiền. Theo tính tình Hà thị. Nhất định sẽ tìm Liên Hoa Nhi đòi tiền, đồng thời dùng chuyện này uy hiếp Liên Hoa Nhi.
Bởi vậy Liên Mạn Nhi quyết định tới nghe lén. Cũng để cho tiểu Thất đem Liên lão gia tử dẫn đến. Lại để cho Liên lão gia tử chính tai nghe được lời Liên Hoa Nhi nói…, cho dù Liên lão gia tử cố tình mở một con nhắm một con mắt, cũng không thể nữa rồi.
Trong đông sương phòng vẫn còn tiếp tục nói chuyện.
“Con cho Mạn Nhi lụa hoa, vòng tay, bí mật cho bao nhiêu tiền, chính con rõ ràng. Tứ Phòng dựa vào đâu mà đồ ăn mỗi ngày không ngừng, ta ngay từ đầu còn không có suy nghĩ cẩn thận. Hiện tại ta suy nghĩ cẩn thận rồi, còn không phải do con cho thì ai cho? Con sợ bọn họ nói ra chút chuyện gièm pha mà con làm, liền lấy tiền bịt miệng của bọn họ. Hoa Nhi ah, Nhị thẩm miệng cũng dài …”
Đây là uy hiếp trắng trợn.
“Không phải là chuyện Mạn Nhi, vu khống, gia cùng Nội đã phạt qua cha mẹ con rồi, còn lên tiếng, ai cũng không được nói ra. Nhị thẩm, thẩm nếu muốn bị đuổi ra khỏi cửa, thẩm cứ việc đi nói.” Liên Hoa Nhi khẩu khí cũng cứng rắn
Trên cửa phòng truyền đến tiếng bước chân. Liên Mạn Nhi quay đầu đi, trông thấy tiểu Thất dẫn Liên lão gia tử đi ra. Liên lão gia tử vẻ mặt mờ mịt, ông vừa tỉnh ngủ, chính là muốn rút một hơi thuốc. Đã bị tiểu tôn tử kéo đi. Thần thần bí bí, cũng không nói là chuyện gì, chỉ nói muốn ông cùng chơi. Hiện tại ông ra cửa đã nhìn thấy Liên Mạn Nhi tại dưới cửa sổ đông sương phòng, tựa như là đang nghe trộm ở cửa sổ vậy.
Liên lão gia tử liền nghĩ muốn lên tiếng.
Liên Mạn Nhi trông thấy Liên lão gia tử đi ra, vội vàng đem ngón tay đặt ở trên môi, làm tư thế ra dấu chớ có lên tiếng.
Tiểu Thất liền ôm lấy đùi Liên lão gia tử, nhỏ giọng làm nũng năn nỉ: “Gia, người đáp ứng con không lên tiếng.”
Đối với đứa cháu trai nhỏ nhất này làm nũng, Liên lão gia tử sao có thể không mềm lòng. Đồng thời hắn cũng thấy chuyện xảy ra có phần khác thường, trong đầu có gì chợt lóe lên, cuối cùng không lên tiếng.
Tiểu Thất liền rón ra rón rén mà lôi kéo Liên lão gia tử đi đến đông sương phòng bên này. Liên lão gia tử tuy không lên tiếng, nhưng lại không xoay người đi đến bên người Liên Mạn Nhi nghe cùng ở cửa sổ, chính là đứng thẳng lưng, đứng ngoài cửa đông sương phòng. Bất quá tại vị trí kia, cũng có thể nghe trong đông sương phòng nói chuyện.
“… Ngươi làm cũng không chỉ một chuyện kia.” Trong đông sương phòng, Hà thị dùng ngón tay chỉ Liên Hoa Nhi, “Cô cô ngươi vì sao với gây khó dễ tứ thẩm ngươi, bởi vì sao giận dữ như vậy, đem tứ thẩm ngươi đẩy đến nỗi sanh non rồi hả?”
“Bởi vì cái gì, con nào biết được?” Liên Hoa Nhi ngoài miệng cứng rắn, nhưng trong lòng có điểm chột dạ.
“Ngươi không biết, ai biết. Không phải ngươi ghi hận tứ thẩm ngươi làm gãy răng mẹ ngươi, còn Tứ thúc ngươi đánh cha ngươi, ngươi tại trước mặt cô cô ngươi nói xấu, cho cô cô ngươi xô ngã tứ thẩm ngươi.” Hà thị nói đến đây, con mắt cũng bắt đầu tỏa sáng, “Hoa Nhi ah, một xác hai mạng ah, nếu không phải Mạn Nhi mời tới thái y tốt, không chỉ là đứa bé kia, tứ thẩm ngươi cũng phải mất mạng theo. Ngươi nói, nếu Tống gia biết rõ ngươi lúc ở nhà, lại dám làm chuyện như vậy, còn có thể rước ngươi vào cửa không.”
Liên Hoa Nhi mở to hai mắt nhìn, đứng ở nơi đó.
Hà thị liền đắc ý hơn.
“Đừng nói là Tống gia trong thị trấn, dù là người làng chúng ta gia đình đàng hoàng, cũng không dám lấy ngươi như vậy.”
Liên Hoa Nhi vốn mặt đỏ bừng, hiện tại đã trở nên trắng bệch như giấy, nước mắt liền chảy ra.
“Nhị thẩm, không cừu không oán, thẩm thế nào có thể vu oan như vậy con.”
“Hoa Nhi, ngươi đừng mạnh miệng.” Hà thị lên tiếng, “Ngươi cùng cô cô ngươi nói chuyện, Nha Nhi ta đều nghe thấy được. Ta cũng không muốn làm hỏng hôn sự của ngươi, ngươi xuất ra hai trăm lượng bạc, việc này ta với ai cũng sẽ không nói. Bằng không…”
Hà thị thấy Liên Hoa Nhi chột dạ rồi, thế nên lần nữa tăng giá cả.
“Nha Nhi là một tiểu nha đầu nói chuyện, ai có thể tin tưởng? Hơn nữa, thời điểm xảy ra chuyện này, con đang đi trấn trên, chuyện này là cô cô làm, dù cho nói ra ngoài, cũng chỉ có thể nói cô cô không tốt, liên quan gì đến con.” Liên Hoa Nhi đắc ý nói. Nàng không có phủ nhận, bởi vì nàng cho rằng, trước mặt Hà thị, tất cả mọi người là tám lạng nửa cân.
Liên Hoa Nhi không có phủ nhận, quả nhiên là sau lưng nàng làm mấy chuyện xấu, Liên Mạn Nhi hận nghiến răng nghiến lợi.
“Liên Hoa Nhi, vợ của lão Nhị, các ngươi đều cút ra đây cho ta.” Liên lão gia tử hướng về phía trong phòng quát.