Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 700: Bùn lầy



Edit: Lãnh Phong

Beta: Nora

Tuy trời đã trong nhưng hoa màu trong ruộng lại không ổn. Dù người nông dân có nhanh tay nhanh chân cách mấy cũng không kịp thu hoạch hết. Trận mưa này làm cho không ít người sầu lo. Chờ đến khi mưa dứt, rất nhiều người ra ruộng thăm dò nhưng dù là người tham công tiếc việc nhất cũng chỉ có thể tay không quay về. Trận mưa quá lớn khiến cho đường đất hết sức lầy lội, căn bản là không thể di chuyển nổi.

Liên Thủ Tín xoắn ống quần dẫn mấy hạ nhân đi thăm đồng trở về cũng lắc đầu: “Không thể nhấc nổi chân. Phải qua một hai ngày nắng mới có thể tạm đi được.”

Ở niên đại này người trồng trọt phần lớn là dựa vào sắc mặt lão thiên gia (ông trời) mà kiếm miếng cơm. Hôm nay đã như vậy, mọi người cũng không còn cách nào.

Trương thị hỏi: “Ngoài ruộng hoa màu có bị thiệt hại nhiều không chàng?”

Liên Thủ Tín đáp: “Coi như cũng ổn. Chỉ có một ít cây bị đổ xuống đất, còn lại thu hoạch chắc chắn sẽ ít đi.”

Liên Thủ Tín lại nói: “Chỗ chúng ta còn tốt. Ta còn nghe nói ở phía bắc gặp mưa đá”

Liên Mạn Nhi liền nói: “Vậy xem ra năm sau lương thực sẽ đắt đỏ lên không ít.”

Liên Thủ Tín đáp: “Phải đó. Lương thực năm nay chúng ta đừng bán vội. Trữ lại nhiều một chút.”

Người nông dân trong tay không có tiền chưa chắc sẽ lo lắng nhưng không có lương thực thì không yên. Nhà Liên Mạn Nhi hôm nay không còn phải lo đói nhưng họ vẫn luôn trữ lương thực lại. Mỗi năm lương thực mới cứ thay vào chỗ lương thực cũ mà lưu trữ. Lương thực không chỉ là sức mạnh mà còn là đồng tiền vững chắc. Hạ nhân trong nhà, hỏa kế ở cửa hàng có thể trực tiếp dùng lương thực để trả lương. Những nhà có nhiều ruộng đất cũng hay trả công như vậy.

Mặc dù tạm thời không cần ra đồng nhưng cả nhà cũng không nhàn rỗi.

Thời tiết mùa thu chính là như vậy, sau khi mưa ào ào trút xuống cũng nhanh khôi phục trời xanh nắng nhạt. Liên Thủ Tín và Ngũ Lang bận rộn sai hạ nhân đem ngũ cốc chưa được phơi xong chuyển ra sân phơi tiếp, trút bỏ hết những tấm vải dầu và rèm che chắn đi. Trương thị, Liên Chi Nhi, Liên Mạn Nhi cũng bận rộn chăm sóc gà vịt, phơi rau củ mùa đông.

Qua một ngày nắng gắt, đến hôm sau đất đã đỡ lầy lội hơn rất nhiều. Mặc dù vẫn còn bùn lầy khó đi nhưng ít nhất là cũng có thể hạ bàn chân xuống mà không bị lún quá sâu.

Các hộ nông dân cũng không kịp đợi đất khô hẳn đã lục tục ra đồng. Thời gian không đợi người. Mặc dù trời quang mây tạnh đấy nhưng cũng không thể biết lúc nào trời lại mưa nữa.

Ngũ cốc đã chín cả rồi nếu không nhanh chóng thu hoạch và hong khô, cứ để tiếp ngoài ruộng ẩm ướt như vậy rất có thể sẽ mốc meo hoặc mọc mầm. Bất kể tình huống nào cũng làm giảm sản lượng thu hoạch.

Có thể cố gắng đoạt nhiều thêm một hạt cơm nào thì hay một hạt cơm đó. Người nông dân bao đời nay vẫn nghĩ vậy.

Mặc dù hiểu rõ phải chờ thêm sẽ tốt hơn nhưng Liên Thủ Tín cũng không tiếp tục chờ. Liên Thủ Tín cũng mang theo một đám hạ nhân ra ruộng. Ngũ Lang thì dẫn theo một đám khác đi thôn trang ở La gia thôn. Tiểu Thất theo đuôi Liên Thủ Tín.

Liên Mạn Nhi mang theo Tiểu Khánh và Tiểu Hỉ đi hái mấy rổ rau. Mới từ vườn rau đi ra đã thấy hạ nhân đánh xe ngựa từ ruộng về. Hôm nay Liên Thủ Tín mang người tới khu ruộng phía bắc thu hoạch ngô. Trên xe chỉ đơn giản dùng lau sậy làm hàng rào xung quanh đã đầy những cành ngô trĩu trái. Tiểu Thất chễm chệ ngồi giữa đống ngô. Ba cha con Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất mỗi lần ra ruộng đều an bài cho Tiểu Thất việc nhẹ nhất là đi theo áp tải xe lương thực về.

Người đánh xe nhìn thấy Liên Mạn Nhi thì cho xe đi chậm lại, cất tiếng chào hỏi. Tiểu Thất nhìn thấy Liên Mạn Nhi thì vui mừng kêu lên một tiếng tỷ tỷ liền nhảy từ trên xe xuống.

Liên Mạn Nhi cười: “Ấy…ấy… Cẩn thận chút. Xem đệ kìa, có khác gì tiểu hầu tử không. Nếu để mẹ nhìn thấy không biết còn càm ràm đệ đến mức nào.”

“Hì hì.” Tiểu Thất cười hì hì liền đưa tay cầm rổ rau giúp Liên Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi so sánh hai tay rồi đưa cho Tiểu Thất rổ nhẹ hơn. Hai tỷ đệ sánh vai về nhà.

Liên Mạn Nhi hỏi Tiểu Thất: “Đây là xe thứ mấy rồi? Tình hình trong ruộng bây giờ thế nào?”

Tiểu Thất đáp: “Xe thứ sáu rồi tỷ. Trong ruộng vẫn cứ lầy lội như vậy, lưỡi hái có nhanh đi nữa cũng vô dụng. Đường quá khó đi. Nhà chúng ta có gia súc kéo còn đỡ đó. Mấy nhà khác phải tốn sức không ít đâu. Vừa rồi trên đường về đệ còn gặp một xe bị lún sâu xuống bùn mãi không đẩy đi được.”

Hôm nay Tiểu Thất mặc một bộ quần áo vải thô để tiện làm việc, ống quần, ống tay áo đều xắn lên lộ ra bắp chân cùng cánh tay trắng mập mạp. Giày, cánh tay, bắp chân, quần áo đều lấm tấm bùn đất. Ngoài kia cỗ xe ngựa vừa đánh về cũng dính đầy nước bùn cùng cây cỏ.

Thu hoạch vụ thu lúc này mệt nhọc hơn rất nhiều so với bình thường.

Liên Mạn Nhi nói: “Để lát nữa tỷ nói mẹ làm nhiều thêm mấy cân thịt nhồi đậu hủ cho mọi người.”

Tiểu Thất đáp: “A…Đã quá. Để lát nữa đệ ra ruộng nói cho mọi người biết, đảm bảo bọn họ càng hăng say ra sức làm việc cho coi.”

Trước giờ nhà Liên Mạn Nhi luôn chuẩn bị thức ăn hết sức đầy đủ cho người làm công nhật trong ngày mùa. Hơn nữa ba mẹ con Trương thị dù không ăn cùng người làm nhưng thức ăn đều giống nhau, họ ăn sao thì nhà mình ăn vậy.

Nhờ vậy nhà Liên Mạn Nhi ở huyện Cẩm Dương là một gia chủ rất có thanh danh. Chủ nhà phúc hậu tự nhiên có thể thuê mướn được người làm giỏi giang.

Tiểu Thất theo Liên Mạn Nhi đi vào trong viện. Trương thị đang cùng người làm vo gạo chuẩn bị nấu cơm, thấy Tiểu Thất trở về liền dừng tay kéo Tiểu Thất qua hỏi chuyện.

Hai mẹ con nói chuyện một hồi, Tiểu Thất uống hết một bát sữa đậu xanh xong lại ra sân phơi xem xét. Mặc dù hạ nhân trong nhà có thể làm xong hết việc nhưng chủ nhà vẫn phải chăm lo coi sóc. Tiểu Thất hiển nhiên chính là một tiểu chủ nhân vô cùng tẫn trách.

Gần đến trưa, cơm đã nấu xong, bánh bao cũng hấp chín. Liên Mạn Nhi đã rửa rau sạch sẽ, định đưa vào bếp chuẩn bị xào nấu. Trong bếp đang bận rộn náo nhiệt thì Tiểu Hạch Đào đi theo Tiểu Thất ra ruộng vội vã chạy về.

Liên Mạn Nhi đang đứng trong sân, trông thấy Tiểu Hạch Đào tất ta tất tưởi chạy đến liền ngăn nó lại hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”

Tiểu Hạch Đào bẩm báo với Liên Mạn Nhi: “Lão thái gia ở nhà cũ ngã…”

Liên Mạn Nhi lắp bắp kinh hãi: “Hả!”

Trương thị trong bếp sớm đã nhìn thấy Tiểu Hạch Đào, vội lau tay chạy tới hỏi chuyện. Nghe nói Liên lão gia tử ngã, Trương thị cũng lấy làm kinh hãi.

Liên Mạn Nhi hỏi: “Chuyện là thế nào. Đang yên đang lành sao lại té ngã. Ông ngã ở đâu?”

Tiểu Hạch Đào đáp: “… Là trong lúc kéo xe từ ruộng về, nửa đường thì té ngã ạ.”

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi nhíu mày. Trương thị hỏi: “Lão gia tử sao lại ra đồng rồi? Cho dù là ra đồng cũng chỉ việc đứng bên trông coi chỉ bảo sao lại té ngã?”

Liên Mạn Nhi nói: “Đáng lẽ trong ruộng lầy lội như vậy lão gia không nên đi mới phải.”

Đang vụ thu hoạch, phần đất đai nhà cũ cho thuê bên ngoài tự nhiên không cần Liên lão gia tử quan tâm, chỉ có mấy mẫu đất giữ lại tự trồng. Liên Thủ Tín đã sớm nói qua với Liên lão gia tử ông bây giờ không thể so với trước đây, trải qua mấy phen bệnh nặng, tuổi tác lại lớn, thật sự không nên làm việc vất vả. Nhà cũ bây giờ đất đai giữ lại tự trồng cũng không nhiều lắm, không cần Liên lão gia tử phải ra đồng, sức lao động trong nhà vậy cũng đủ rồi.

Nói tóm lại là Liên lão gia tử và Chu thị hôm nay đã có đầy đủ chu cấp nuôi dưỡng, không cần tự mình lao động nữa.

Liên lão gia tử cũng đáp ứng nhưng ông là người đã quen lao động, hôm nay ngày mùa mọi người đều vội vội vàng vàng, ông làm sao có thể ngồi yên trong nhà đợi được. Từ lúc bắt đầu thu hoạch, mỗi ngày Liên lão gia tử đều đi ra đồng nhưng cũng không cố chấp làm việc nặng nhọc nữa.

Kết quả này một phần nhờ Liên Thủ Tín khuyên can, một phần cũng là Liên lão gia tử đã cảm nhận được thể cốt mình không còn được như xưa, dù cho ông muốn làm việc cũng lực bất tòng tâm.

Sao trời vừa mới mưa xuống, Liên lão gia tử ngược lại lại chạy ra đồng làm việc vào lúc khó khăn nhất này? Do không cẩn thận ngã hay sao? Dù sao đường đất lầy lội thực sự rất trơn.

Liên Mạn Nhi đang miên man suy nghĩ bỗng nhiên nhớ tới vừa rồi Tiểu Hạch Đào nói “Kéo xe”. Liên Mạn Nhi vội hỏi: “Tiểu Hạch Đào. Ngươi nói là lão gia tử kéo xe?”

Chẳng trách Liên Mạn Nhi không chú ý tới từ này, chuyện này thực sự vượt ra ngoài sức tưởng tượng của nàng. Nhà cũ cũng không phải không có người có sức lao động tốt. Dù thế nào cũng không đến lượt Liên lão gia tử phải kéo xe.

Tiểu Hạch Đào gật đầu: “Dạ. Phải.”

Trương thị cả giận nói: “Còn dám để lão gia tử kéo xe. Những người nhà cũ đó làm cái gì vậy?”

Tiểu Hạch Đào đem tin tức hỏi thăm được rành rọt kể lại: “Nghe nói là đường không dễ đi. Người nhà cũ đều nói đợi một hai ngày nữa đường đất khô ráo mới đi thu hoạch. Lão gia tử không đợi được liền buộc mọi người nhanh chóng ra đồng. Vốn đường còn hơi lầy lội không cẩn thận xe bị lún sâu vào trong. Mấy người kia lại lề mề không muốn kéo xe. Lão gia tử hình như là nóng nảy tự mình đi kéo. Kết quả là bị té ngã.”

Trương thị thở dài nói: “Trước kia dù lão gia tử còn khỏe mạnh cũng chưa từng để ông phải kéo xe a…”

Liên Mạn Nhi nghĩ một chút lại hỏi: “Ông ngã có nghiêm trọng không?”

Tiểu Hạch Đào bẩm: “Vẫn chưa rõ. Lão gia và Nhị gia (Tiểu Thất) đang ở ngoài ruộng được người báo tin đã vội vã chạy về rồi. Lão gia cho người về nhà đưa tin, sợ về trễ phu nhân và các tiểu thư sẽ lo lắng.”

Liên Mạn Nhi liền nói: “Được rồi. Chúng ta biết rồi. Tiểu Hạch Đào, ngươi quay lại đi theo Tiểu Thất đi.”

“Dạ.” Tiểu Hạch Đào nhanh nhẹn đáp ứng rồi vội chạy đi.

Trương thị vô ý thức lấy tạp dề xoa xoa tay nói: “Chuyện gì đây không biết nữa. Thực khiến người khác không hết lo.”

Ngày mùa chính là thời điểm bận rộn nhất cả năm, Liên lão gia tử lại té ngã. Cung cấp nuôi dưỡng có chu đáo hơn nữa cũng không thể ngăn ông đem đi chiếu khán cho mấy đứa con không biết nghĩ. Mà bây giờ vì họ, Liên lão gia tử không cẩn thận té ngã vẫn phải do nhà Liên Mạn Nhi lo lắng thu xếp.

Trương thị phát ra lời cảm khái đấy cũng không lạ gì.

Trương thị vừa nói vừa tháo tạp dề ra: “Ông cũng đã lớn tuổi rồi. Chỉ sợ việc này… Mẹ phải đi xem mới được.”

Trương thị đem sự tình trong nhà giao cho Liên Chi Nhi xử lý. Nhất là chuyện cơm nước không thể trì hoãn. Nhà họ có thể ăn muộn một chút thậm chí bỏ một bữa ăn cũng không sao nhưng một lát những người làm trở về cũng không thể làm trễ nải chuyện ăn uống của người ta.

Trương thị nói với Liên Chi Nhi: “Mẹ đi xem một chút sẽ trở lại.”

Liên Chi Nhi đáp: “Mẹ, mẹ cứ yên tâm đi đi. Ở đây có con thu xếp. Mạn Nhi, muội đi cùng mẹ đi.”

Liên Mạn Nhi gật đầu đáp: “Vâng, để muội đi với mẹ.”

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi cũng không kịp thay quần áo vội vàng đi về nhà cũ. Vừa đi đến cửa nhà cũ thì gặp Liên Thủ Tín cùng Tiểu Thất tiễn Lý lang trung ra về.

Trương thị cùng Liên Mạn Nhi lại chào hỏi Lý lang trung một phen.

Trương thị hỏi: “Lão gia tử thế nào rồi? Có nặng lắm không?”

Lý lang trung chậm rãi đáp: “Không còn gì đáng ngại nữa rồi. Chỉ là lão gia tử đã lớn tuổi. Dù sao cũng phải cẩn thận một chút.”

Nghe Lý lang trung nói vậy Trương thị cùng Liên Mạn Nhi mới yên lòng trở lại.

Tiễn Lý lang trung ra về xong, người một nhà lại quay vào thượng phòng, vừa đi Liên Thủ Tín vừa đem tình hình cụ thể nói lại: “Cũng may là đất mềm nhão, lão gia tử té cũng không nặng lắm. Nếu đổi thành địa phương khác chỉ sợ cũng không đơn giản như vậy.”

Trong sân đang để một chiếc xe ba gác. Bánh xe cùng thân xe dính đầy bùn cỏ, bên cạnh rơi lả tả bắp ngô, tất cả giống như mới đào từ trong bùn lên.

Tiểu Thất nói cho Liên Mạn Nhi: “Ông nội té, xe này cũng lật nhào. Thật vất vả mới mang được về đây.”

Trong thượng phòng Liên lão gia tử mặc bộ quần áo thường ngày ngồi dựa ở đầu giường đặt gần lò sưởi. Chu thị xụ mặt ngồi cạnh Liên lão gia tử, kế bên có đặt một chậu nước cùng khăn vải. Chu thị đang giúp Liên lão gia tử lau chùi chân tay lấm bùn.

Dưới nền nhà có một bộ quần áo ướt nhẹp dính đầy bùn cỏ, hẳn là quần áo Liên lão gia tử mặc lúc bị ngã. Trong phòng trừ Liên Đóa Nhi, Liên Nha Nhi cùng Đại Nữu Nữu thì những người còn lại của nhà cũ đều đứng đó, trên mặt mỗi người lộ ra vẻ bất an.

Liên Mạn Nhi vừa vào nhà nhìn thấy chính là tình cảnh như vậy.

Liên lão gia tử thấy Trương thị và Liên Mạn Nhi tới thì chào hỏi, rồi cười cười giải thích: “Ông không sao. Không cẩn thận trượt chân một chút. Nhìn bùn lầy dọa người vậy thôi chứ thật không có té ngã.”

Liên Mạn Nhi hướng Liên lão gia tử nói: “Ông nội. Ông đã đáp ứng nhà cháu thế nào? Sao nay ông lại ra đồng rồi? Ra đồng đứng trông coi thì cũng được nhưng sao ông lại còn đi kéo xe? Là ai để một người từng này tuổi như ông kéo xe sao?”

Liên Thủ Tín vừa nãy đưa Lý lang trung ra ngoài còn tươi cười, vừa quay vào trong phòng sắc mặt đã đen lại: “Hỏi các ngươi đó. Là ai để cho lão gia tử kéo xe?”

Liên Thủ Tín đang tức giận lớn tiếng quát hỏi. Mấy người đàn ông trưởng thành Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa đều thay đổi sắc mặt. Ai cũng không dám tiếp lời.

Liên lão gia tử khoát tay nói: “Được rồi, được rồi. Lão tứ, con đừng tức giận. Cũng không phải bọn họ bảo cha kéo. Mấy người bọn họ ai có thể sai sử cha chứ. Là cha nóng vội nên muốn kéo xe thôi.”

Liên Thủ Tín nén giận nói: “Cha. Đến lúc này rồi người còn che chở cho bọn họ. Cha không vì chúng con suy nghĩ thì cũng phải vì mình mà ngẫm lại chứ. Hôm nay vẫn còn may mắn, nếu không may nghiêm trọng hơn, ngay cả xuống giường cũng không được thì thế nào? Xem bệnh bốc thuốc cũng không vấn đề gì, người ngoài không biết chuyện chỉ vào mặt con mà mắng cũng không vấn đề gì, nhưng cha lớn tuổi rồi không chịu được bệnh tật. Ốm đau thế này dễ chịu lắm sao?”