Lúc từ nhà đến đây trong lòng Liên Thủ Tín đã có chuẩn bị, nghe Chu thị hỏi vậy thì dứt khoát dạ một tiếng, sau đó lại nín thinh.
Chu thị nhìn Liên Thủ Tín im lặng ngồi đó không giống như lúc trước luôn khiếp đảm và lấy lòng trước mặt bà. Thấy hắn trầm tĩnh, lại có chút hờ hững ngồi đó, trong lòng bà rất không vui. Dựa theo tính tình của bà nhất định sẽ chửi một trận cho thoải mái. Nhưng bà cũng biết nay không còn giống như xưa nữa, bà chỉ có thể gắng gượng nhịn xuống rồi dùng giọng điệu ôn hòa nhất mà mình có thể nói chuyện với Liên Thủ Tín.
“Nha đầu Thái Vân cũng ở đó sao?” Chu thị lại hỏi
“Dạ.” Liên Thủ Tín lại dạ một tiếng.
“Mẹ vợ của con mệnh thật tốt a.” Chu thị thở dài nói: “Đến nhà khuê nữ chơi, một lần đến là ở cả tháng trời, được nhiệt tình tiếp đãi ăn uống cả tháng. Không như ta mệnh khổ, có hai khuê nữ mà bao nhiêu năm nay số lần đến thăm cộng lại cũng không được mấy ngày. Không có khuê nữ tốt a…”
Chu thị vừa kéo dài giọng, vừa nói vừa vụng trộm đánh giá Liên Thủ Tín.
Sắc mặt Liên Thủ Tín không đổi, cũng không đáp lời bà. Liên Thủ Tín làm như vậy là có nguyên nhân. Thứ nhất, vì hắn thật sự không để lời nói của Chu thị trong lòng. Thứ hai, hắn biết, mỗi câu nói của Chu thị đều có mục đích. Hơn nữa, hắn không giỏi ăn nói bằng Chu thị. Cho nên hắn đã sớm hạ quyết tâm, đối với lão gia tử hay đối với Chu thị, trừ khi nhất định phải nói chuyện thì hắn đều dùng phương pháp im lặng để ứng phó.
Chu thị nói nãy giờ mà Liên Thủ Tín không phản ứng. Chu thị càng gấp gáp, bà vốn không phải người nhẫn nại thích vòng vo, liền dứt khoát nói thẳng vấn đề ra.
“Nhà cha vợ con đối với các con cũng không tệ.” Chu thị nói.
Liên Thủ Tín khó có khi nghe được Chu thị nói được câu thông tình đạt lý như vậy liền ngẩng đầu lên nhìn Chu thị một cái. Nhưng mà cũng chỉ nhìn thoáng qua, Liên Thủ Tín lại gục đầu xuống không đáp lời bà.
Chu thị nhìn thấy Liên Thủ Tín như vậy, vốn đã gấp nay lại càng gấp hơn.
“Các ngươi cung phụng người ta đến như vậy, dù có thể đem toàn bộ sản nghiệp cho nhà lão Trương cũng không thèm nghe ta nói một câu đúng không!” Chu thị bực bội nói.
Đây là buộc Liên Thủ Tín phải nói chuyện với bà.
“Chuyện nhà của con, trong lòng con tự có tính toán.” Liên Thủ Tín thở hắt ra một hơi không rõ ý nghĩa, sau đó mới nói.
Liên Thủ Tín không nhiều lời nhưng đối với Chu thị như vậy đã đủ rồi, đủ cho bà phác tác. Chu thị im lặng hồi lâu, hôm nay bà đối mặt với Liên Thủ Tín đã không còn sự mạnh mẽ như trước kia. Nhưng chuyện hôm nay, bà cho rằng bà có lý, hơn nữa còn vì Liên Thủ Tín mà tính toán, cho nên bà mới có động lực mà nói tiếp với Liên Thủ Tín.
“Con có tính toán? Ta còn không hiểu con sao?” Chu thị thẳng lưng nhìn Liên Thủ Tín nói: “Con từ nhỏ đã là đứa bé dễ nói chuyện, ai nói cái gì thì con tin cái đó. Từ lâu con đã không phải là chủ trong nhà con rồi. Lúc trước là vợ con, bây giờ thì một đứa nhỏ như Tiểu Thất còn có tiếng nói hơn con.”
“Con không vội nhưng ta đây thấy nóng ruột giùm con. Cái khác con có thể không biết nhưng ai gần ai xa chẳng lẽ con không biết sao?” Giọng Chu thị nói chuyện rất nhanh, rất vang: “Vợ con đó, nó hận chúng ta bám dính mãi như cao thuốc dán, hận chúng ta sao không nhanh chết sớm đi để có thể đem đồ trong nhà cho lão Trương gia bọn họ thì nó mới được vui. Nó là người nhà họ Trương, không cùng một lòng với Liên gia chúng ta.”
“Vì sao người đàn bà này luôn cho lão Trương gia đồ tốt, còn không phải vì muốn nhà mẹ đẻ giúp đỡ nó áp chế, bắt chẹt con sao? Con… tại sao chuyện gì con cũng nghe nó vậy? Còn còn ngu ngốc đi đặt mua đồ cưới cho Thái Vân, nó là gì của con hả? Con gái ruột hay là cháu gái ruột của con? Sau này nhà người ta tốt lên rồi liệu có nhớ đến con tốt thế nào không, có thể chăm sóc con không?! Mấy thứ đó của con đều là bánh bao cho chó, đem quăng xuống nước còn nghe tủm một tiếng.”
“Nương, người nói mẹ Chi Nhi không phải người Liên gia, là người của Trương gia. Vậy người là người nhà ai? Là người Chu gia hay người Liên gia?” Liên Thủ Tín cuối cùng nghe không nổi nữa liền mạnh mẽ ngẩng đầu lên nhìn Chu thị nói.
“Cái gì, con nói cái gì?” Chu thị nhất thời bị Liên Thủ Tín hỏi làm cho sửng sốt, sau đó vành mắt đỏ lên, hai hàng nước mắt chảy xuống: “Lão Tứ, ngươi nói với mẹ ruột ngươi như vậy sao? Lương tâm ngươi chết rồi à, ta làm trâu làm ngựa cho Liên gia cả đời, ta phí công nuôi các ngươi rồi …”
“Nương, người không phải rất rõ ràng sao. Mẹ Chi Nhi và người đối với Liên gia không phải giống nhau sao?” Liên Thủ Tín nói trúng trọng tâm.
Đạo lý này rất đơn giản, nhìn một cái là hiểu. Nhưng rất nhiều người làm mẹ chồngkhông hề nghĩ như vậy, rất buồn cười, cũng rất đáng giận. Mà đạo lý này bản thân các bà cũng không chịu thừa nhận, lại có thể hận người khác nói như vậy, nhất là khi người nói lại là nhi tử của bà.
Chu thị bị đả kích rất lớn nhưng Liên Thủ Tín cũng không vì thế mà thay đổi.
“Ngươi từ trong ruột ta bò ra, ngươi lại so sánh ta với người đàn bà đó, nó là mẹ ngươi sao?” Chu thị lạnh lùng nói.
“Nàng là mẹ của con con.” Liên Thủ Tín trầm mặc nói.
Chu thị hu hu khóc, chỉ tay muốn mắng Liên Thủ Tín không có lương tâm, lại nói không thành lời.
Cùng một đạo lý như vậy nhưng con trai nói với mẹ ruột lại có hiệu quả nhiều nhất.
“Còn chuyện này nữa, đồ cưới đặt mua cho Thái Vân là nhà người ta tự bỏ tiền ra đó.” Chuyện khác có thể không nói, nhưng chuyện của Trương gia, Liên Thủ Tín nhất định phải làm sáng tỏ. “Khuê nữ nhà người ta, người ta xem như trân châu bảo bối, làm gì đến phiên con bỏ tiền ra? Các người đừng suy bụng ta ra bụng người.”
Liên Thủ Tín chỉ hai người Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nói: “Chuyện này do hai người các ngươi xúi giục lão gia tử và lão thái thái. Ngày ngày chạy đến nhà ta thăm dò như ăn trộm. Lần sau nếu để cho hộ viện nhà ta bắt gặp thì coi như trộm cướp mà xử trí, đừng trách ta trở mặt không nhận người.”
Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đều ngượng ngùng. Hiện nay hai ngươi bọn họ không dám xen vào chuyện nhà của Liên Thủ Tín, chỉ dám ở sau lưng ba hoa với lão gia tử và Chu thị. Liên lão gia tử và Chu thị hôm nay cãi nhau cũng là do Hà thị đổ dầu vào lửa, nói Liên Thủ Tín mua về ba xe đồ lớn, trị giá cũng phải hơn trăm lượng bạc làm đồ cưới cho Trương Thái Vân.
“Ta không tin ngươi không cho người ta một văn tiền nào đó.” lúc này Chu thị mới lên tiếng: “Ngươi không đi theo người ta, người ta dùng tiền của ai sao ngươi biết được. Trương gia người ta sống thế nào, ta còn không biết sao, người ta mua nổi mấy thứ đó sao?”
Bởi vì biết Liên Thủ Tín ở nhà giữ nhà, Trương thị dắt người đi huyện thành mua đồ nên trong lòng Chu thị sớm đã nhận định Trương thị đem tiền của Liên gia cho Trương gia tiêu xài.
“Các người nói ta cũng không sao, đừng kéo cả Trương gia vào, còn liên quan đến Lục gia nhà người ta. Đến lúc đó người ta nghe được gì tiến đánh đến cửa nhà thì ta cũng chỉ có thể giúp lý, không giúp người thân.” Liên Thủ Tín nói.
Mặt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nhất thời biến sắc.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị sợ bị đánh nhưng Chu thị không sợ. Dù sao bà cũng là mẹ ruột của Liên Thủ Tín, đừng nói mấy người Trương Khánh Niên là vãn bối, dù là Lý thị cũng sẽ không dám đến đánh bà.
Chu thị không dây dưa vấn đề của Trương Thái Vân nữa, bà tự nhường một bước, suy nghĩ vì Liên Thủ Tín mà nói: “…Lão Tứ, ta vì muốn tốt cho con thôi. Con dù có tiền cũng không thể lãng phí như vậy được. Con cho Trương gia bao nhiêu, con không nói thì ta cũng không biết. Nhưng con xem con đã chuẩn bị cho Chi Nhi bao nhiêu rồi? Con muốn giữ lại cho Ngũ Lang và Tiểu Thất bao nhiêu thì cũng là chuyện đương nhiên. Nhưng nha đầu Chi Nhi kia, con nhìn lại xem, chỉ thấy bề ngoài thôi cũng đủ cho nhà người ta cưới được ba bốn cô nương rồi. Sau này đến lượt Mạn Nhi có khi phải tăng gấp đôi. Một nha đầu thôi, con đã cho nó bao nhiêu thứ, truyền ra ngoài thì đẹp mặt lắm sao?”
“Con biết người bên ngoài nói gì không? Cháu trai ruột thịt sao con không lo mà một cái nha đầu thôi, con lại cho bao nhiêu đó đồ? Chẳng hạn như Nhị Lang đó, chỉ cần con chịu lấy một phần từ trong đó ra thôi thì Nhị Lang phải cưới La Tiểu Yến sao, phải đến La gia làm trâu làm ngựa sao? Tứ Lang đến tuổi rồi còn chưa đính hôn, còn Lục Lang nữa, con có thể trơ mắt nhìn cháu ruột độc thân suốt đời à?”
Trọng nam khinh nữ, khuê nữ của mình còn không bằng một thằng cháu trai. Khuê nữ sẽ gả cho nhà người ta, thay nhà người ta duy trì nòi giống, mà cháu trai chính là huyết mạch nhà mình. Đây là tư tưởng của đại đa số nam nhân ở niên đại này, hoặc là bị quán thâu tư tưởng cho nghĩ vậy. Đôi khi còn bị cưỡng chế chấp hành theo.
May thay, Liên Thủ Tín không hề nghĩ như vậy.
Liên Thủ Tín đứng bật dậy làm Chu thị sợ điếng hồn.
“Nương, con hỏi người, không phải người chuẩn bị đồ cưới cho Tú Nhi từ sớm rồi sao? Vậy người có chuẩn bị cho Chi Nhi, Mạn Nhi cái gì không? Liên Thủ Tín hỏi Chu thị.
“Ta …” Chu thị á khẩu, nói không ra lời.
“Đúng, Chi Nhi, Mạn Nhi đều là khuê nữ của con, người chuẩn bị cho khuê nữ của người, con chuẩn bị cho khuê nữ của con, đây không phải là chuyện đương nhiên sao?” Liên Thủ Tín nói.
“Khoan nói đến chuyện khác, nói đến mấy đứa Tứ Lang, cha mẹ tụi nó chết rồi sao? Không có! Vẫn đang yên lành đứng ở đây, cũng không bệnh không liệt, ngày ngày sống vui sống khỏe, việc đứng đắn không làm, nhà đông cấu kết với nhà tây làm chuyện xấu.” Liên Thủ Tín giận cực điểm liền thành thực nói ra những lời hung hãn như vậy, cũng không thèm nể mặt ai nữa.
Liên Thủ Tín nói như vậy, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đều không dám lên tiếng.
“Chúng con đã ở riêng từ lâu rồi, chuyện của bọn họ không đến lượt con xen vào. Chuyện nhà của con cũng không đến phiên họ quản. Có thời gian nghĩ mấy chuyện vô tích sự này không bằng đi tìm việc gì làm đi. Toàn nghĩ muốn ăn đồ sẵn có của người khác, suy nghĩ viễn vong!”
Liên Thủ Tín nói xong thì không thèm nhìn một ai, phất tay áo bỏ đi.
“Lão Tứ thay đổi rồi, lão Tứ thay đổi rồi …” Chu thị nhìn về phía màn cửa đang rơi xuống, vô cùng đau lòng nói: “Con trai ngoan của ta, đều tại chia nhà, ở riêng, để cho người ta làm hỏng nó rồi …”
Liên Thủ Lễ theo Liên Thủ Tín tới, nãy giờ vẫn làm người tàng hình, lúc này thấy không ai chú ý hắn, hắn vội vàng chạy theo Liên Thủ Tín ra khỏi phòng.
“Lão Tứ đến rồi à, sao lại đi?” Liên lão gia tử liền nói, ông nhìn thấy vẻ mặt Liên Thủ Tín thì lại nói: “Lão Tứ, mẫu thân con già hồ đồ rồi, bà nói gì con không cần nghe, cũng đừng để trong lòng.”
“Cha, người nên quản nghiêm mấy cái miệng trong nhà này một chút. Trong nhà này, cha là chủ gia đình, đừng để sau này Trương gia, Lục gia người ta kéo đến thì mất mặt với thông gia, không vãn hồi được.” Liên Thủ Tín nói xong, không đợi lão gia tử đáp lời, nghênh ngang rời đi.