Trầm Lục đề bảng hiệu cho tiệm vịt nướng là chuyện Liên Mạn Nhi không hề ngờ tới. Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang đưa mắt nhìn nhau, bọn họ đều hiểu ý tứ của Trầm Lục khi làm như vậy.
Ngũ Lang hiện giờ đã thi đỗ tú tài, lại có sư phó Lỗ tiên sinh và Trầm phủ dìu dắt, sau này nhất định sẽ đi vào con đường làm quan. Mà Tiểu Thất cũng muốn đi theo con đường của Ngũ Lang. Sĩ nông công thương, nhà Liên Mạn Nhi vốn là nông, bây giờ là sĩ, sau khi vào cánh cửa sĩ, nhà nàng sẽ một bước lên trời.
Ở Tam Thập Lý Doanh Tử và huyện thành Cẩm Dương có một hai cửa hiệu Liên Ký thì không sao, đến phủ thành không nên dùng bảng hiệu Liên Ký nữa. Các nàng là chủ nhân của cửa tiệm, điểm này không sai, nhưng cũng không cần phải ghi trên bảng hiệu.
Trầm Lục đã vì Liên gia mà suy nghĩ vô cùng chu đáo, cặn kẽ.
Thật ra thì Liên Mạn Nhi cũng đã nghĩ tới chuyện này. Nàng cho rằng bảng hiệu Liên Ký sẽ không ảnh hưởng gì lớn, hơn nữa thống nhất một tên Liên Ký càng dễ mở rộng hơn. Kỳ vọng của nàng không chỉ giới hạn trong huyện Cẩm Dương, cũng không giới hạn trong phủ Liêu Đông mà còn rộng lớn hơn nhiều.
Tuy nhiên, nếu Trầm Lục làm chủ lấy một tên khác cho tiệm vịt nướng nhà nàng, Liên Mạn Nhi cũng vui vẻ tiếp nhận, đó là đề phòng trước. Trầm Lục lăn lộn trong giới quan trường nhiều năm rồi, tầm nhìn của hắn sâu rộng hơn so với nàng. Liên Mạn Nhi tôn trọng sự cẩn thận của hắn.
Được Trầm Lục tự tay đề bảng hiệu, đây là chuyện vui bất ngờ nhưng cũng không làm cho Liên Mạn Nhi quên mất còn có một chuyện quan trọng khác nữa.
“Lục gia, gần đây trong phủ có đại yến nào không ạ?” Liên Mạn Nhi chờ cho chữ viết ráo mực rồi vừa cùng Ngũ Lang cẩn thận cuộn tờ giấy tuyên thành lại để lát nữa cầm về, vừa hỏi Trầm Lục.
“Đại yến? Ngươi lại có chủ ý gì sao?” Trầm Lục rời khỏi thư án đi thẳng ra cửa, đứng cạnh lan can đỏ thẫm, dựa vào lan can nhìn về nơi chân trời xa xa.
Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi đương nhiên cũng theo Trầm Lục ra ngoài.
Địa thế của Phượng Hoàng Lâu rất cao, đứng ở chỗ này không chỉ nhìn rõ toàn bộ Trầm phủ, mà đến ngay cả Trầm thành đều có thể thu hết vào trong tầm mắt. Lầu gác và chòi gác trên tường thành của Trầm thành thì khỏi phải nói rồi, ngay cả Phượng Hoàng Lâu này rõ ràng cũng được xây cho mục đích quân sự.
Nhìn gần xung quanh Trầm phủ đèn đuốc sáng trưng, phóng tầm mắt về phía xa là tất cả đèn đuốc của vạn nhà trong Trầm thành, ba người nhất thời cảm thấy trời cao đất rộng. Có cơn gió nhè nhẹ thổi qua, một tiểu nha hoàn rón rén bước đến gần, trong tay cầm một chiếc áo khoác.
Trầm Lục quay đầu nhìn thấy áo choàng đến thì nhanh chóng liếc nhìn Liên Mạn Nhi. Hắn cự tuyệt tiểu nha hoàn phủ thêm áo khoác mà đưa tay định cầm lấy. Tuy nhiên, hắn lại thay đổi ý định, buông áo khoác xuống, rời khỏi lan can và đi vào trong phòng.
Thời tiết hiện tại khi đêm xuống có chút lạnh lẽo. Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh cũng mang theo một bọc quần áo cho Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất nhưng hai nha đầu này giờ không có ở đây. Trầm Lục lại lần nữa quay vào phòng là để tránh cho Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang bị lạnh.
“Nếu trong phủ có đại yến thì vừa hay có thể tổ chức tiệc vịt nướng luôn ạ.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Để Trầm Lục nếm thử vịt nướng Liên Ký trước là muốn nhận được sự tán thành của hắn. Mà nhờ Trầm phủ thêm vịt nướng vào đại yến thiết đãi tân khách mới là mục tiêu cuối cùng của Liên Mạn Nhi.
Dù sao nếu bây giờ đi ra ngoài nói Trầm Lục rất thích ăn vịt nướng, tin chắc sau khi tiệm vịt nướng khai trương sẽ có người nghe danh mà đến. Nhưng làm như vậy người khác chỉ là nghe nói mà thôi. Còn nếu như tới Trầm gia dự tiệc, thật sự nếm qua vịt nướng, tình hình sẽ hoàn toàn khác. Có thể tới Trầm phủ dự tiệc đương nhiên là tầng lớp quyền quý trong thành. Nhóm người này chính là khách hàng mục tiêu của tiệm vịt nướng. Mà một khi được những người này truy phùng (săn đón và tán tụng) tiệm vịt nướng mới có khách nhân kéo đến ùn ùn.
Rõ ràng Trầm Lục không phải có ý định cự tuyệt thật sự, nếu thực sự muốn cự tuyệt, Trầm Lục chắc chắn sẽ không nói những lời đó, cũng sẽ không dùng thái độ như vậy. Cũng bởi vì như thế, Liên Mạn Nhi nhìn Trầm Lục bất giác nghiến răng.
Nghiến răng thì nghiến răng, cho Liên Mạn Nhi mấy lá gan cũng không dám biến ý nghĩ đánh Trầm Lục cho hả giận thành hành động. Không những không thể đánh mà còn phải dụ dỗ.
“Vốn là không có nhưng chỉ cần Lục gia nói có thì tự nhiên sẽ có.” Liên Mạn Nhi một lần nữa chớp chớp mắt: “Lục gia, ngài lão anh minh thần võ, khí khái bất phàm, đã giúp người thì nên giúp đến cùng, tiễn Phật tiễn tới Tây thiên a.”
Liên Mạn Nhi đang chớp chớp mắt, trong lòng nàng giờ phút này đồng thời có một tiểu nhân hung dữ chỉ vào Trầm Lục mắng mỏ. Một phần năm cổ phần danh nghĩa chẳng lẽ ngươi nghĩ lấy không sao, cầm tiền của người khiến người tiêu tai (giải trừ tai họa) là chuyện thiên kinh địa nghĩa. Ngươi cũng là cổ đông rồi đương nhiên phải làm việc cho cửa hàng chứ. Ăn không, lấy không của người ta, trên đời này làm gì có chuyện dễ dàng như vậy. Hơn nữa, ngươi cũng sẽ không làm loại chuyện không có nhân phẩm như vậy, có phải không?
“Ta rất già sao?” Trầm Lục giơ tay lên, sờ sờ râu trên cằm, tựa hồ có chút bất mãn hỏi.
Liên Mạn Nhi nghẹn họng, đây mới gọi là chọn xương trong trứng, muốn gán tội cho người khác sợ gì không có lý do a. Ngài lão kia rõ ràng là kính xưng, không có liên quan gì tới tuổi tác.
Chẳng lẽ vỗ mông ngựa còn chưa đủ, Trầm Lục muốn ám hiệu với nàng muốn nàng khen hắn trẻ tuổi anh tuấn sao?
Liên Mạn Nhi luýnh quýnh 囧. Mặc dù Trầm Lục không tha thiết gì bốn chữ trẻ tuổi anh tuấn này nhưng muốn nàng thật sự ở trước mặt hắn nói ra miệng, nàng cảm thấy rất khó khăn. Nàng không có lập trường khoa trương như vậy. Tuổi tác và giới tính của nàng khiến nàng không có lập trường này. Nếu nàng khen như vậy thật, chẳng lẽ Trầm Lục sẽ không cho là nàng đang khinh bạc hắn?
Trầm Lục chắc sẽ không cho rằng nàng đùa giỡn hắn nhưng hắn sẽ cho rằng nàng có ý với hắn, chắc chắn là như vậy.
Liên Mạn Nhi nghẹn họng, còn chưa kịp nói thêm gì thì ở ngoài đã truyền đến tiếng bước chân, là Lỗ tiên sinh nhìn canh giờ nghĩ chắc trong này đã bàn bạc xong nên kéo Sở tiên sinh, Trầm Cẩn, Trầm Khiêm và Tiểu Thất đồng thời trở về .
Mọi người lại trò chuyện đôi ba câu, nhìn thời gian không còn sớm, Liên Mạn Nhi đành phải đứng dậy cáo từ.
Trầm Lục cũng không giữ lại, như cũ phái xe của Trầm phủ tiễn mấy người Liên Mạn Nhi về ngõ Tùng Thụ.
Sau khi tiễn đám người Liên Mạn Nhi đi, Trầm Lục lại bảo Trầm Cẩn và Trầm Khiêm tự trở về nghỉ ngơi, còn mình thì quay lại thư phòng. Trầm Lục ngồi ở trước bàn, lấy tờ khế ước cổ phần danh nghĩa kia ra nhìn lại một lần, khóe miệng dần xuất hiện nụ cười. Hắn đứng lên đi tới bên tường, nhấc một bộ quyển trục lên. Tiếp theo nghe cành cạch cành cạch một tiếng, trên tường lộ ra một ngăn ngầm.
Trầm Lục lấy ra một chiếc hộp gỗ từ trong ngăn ngầm, mở ra, sau đó cẩn thận đặt tờ khế ước kia vào.
Hai thành cổ phần danh nghĩa của một cửa hàng có lẽ ở nhà khác là một khoản tiền kếch xù nhưng ở chỗ Trầm Lục chẳng đủ chứng minh được điều gì. Hắn lại để ý tới nguyên nhân nó được gửi tới hơn, cái này chỉ trong lòng hắn mới rõ.
“…Cứ coi như gửi tạm ở chỗ ta đi.” Trầm Lục đóng ngăn ngầm lại, tự nhủ.
Một lần nữa đi tới ngồi xuống trước bàn, Trầm Lục tùy tay cầm lấy một cuốn sách để đọc đêm. Tuy nhiên, nếu có người lại gần nhìn sẽ phát hiện ánh mắt Trầm Lục căn bản không nhìn những dòng chữ trong sách, tâm tư của hắn đương nhiên cũng không dừng lại trên quyển sách.
Trầm Lục gia trước giờ luôn hết lòng chăm lo việc nước, hiếm có khi thất thần như vậy.
Bên kia, Liên Mạn Nhi đã về tới tòa nhà trong phủ thành. Vì muốn tổ chức yến tiệc vịt nướng, cuối cùng lại không nhận được sự đồng ý của Trầm Lục, Liên Mạn Nhi hơi có chút ấm ức. Nếu đối phương không phải là Trầm Lục mà là người nào khác, nàng thậm chí sẽ hoài nghi đây là đối phương ngại cổ phần danh nghĩa còn ít, muốn được chia nhiều hơn.
Nhưng đối phương lại là Trầm Lục, Liên Mạn Nhi không thể nghĩ tới điểm này.
Liên Mạn Nhi quy kết nguyên nhân mà Trầm Lục làm như vậy là vì tính tình hắn như vậy, dù trên người có rất nhiều ưu điểm nhưng chút ưu điểm này không thể che lấp được ý thích làm chuyện xấu của hắn, trời sinh đã không phải là người tốt. Trước khi đi ngủ, Liên Mạn Nhi vẫn không ngừng oán thầm.
Ngày hôm sau, ăn xong điểm tâm, Liên Mạn Nhi đang cùng Ngũ Lang thương lượng muốn đem chữ viết của Trầm Lục ra làm bảng hiệu, bên ngoài có người tới báo Chung quản sự của Trầm phủ tới.
Người của Trầm phủ có giao thiệp nhiều nhất với Liên gia ngoài Trương Thiên Hộ trong quân đội ra, chính là vị Chung quản sự này
Mời Chung quản sự vào trong phòng, sau khi đơn giản hàn huyên vài câu, Chung quản sự liền đi thẳng vào vấn đề.
“… Ngày kia trong phủ sẽ mở tiệc, có mời rất nhiều người, Lục gia phái tiểu nhân tới đây thương nghị với Tứ lão gia và Ngũ gia.”
Trầm phủ mở tiệc lại tìm Liên Thủ Tín và Ngũ Lang bàn bạc, đây rõ ràng là đồng ý với yêu cầu tổ chức tiệc vịt nướng của nàng. Liên Mạn Nhi không cho rằng đây là Trầm Lục trong một đêm thay đổi chú ý, hắn khẳng định đã sớm quyết định, ngày hôm qua không nói, còn cố ý khiến nàng hiểu lầm, kết quả sáng sớm hôm nay lại tới đây cho nàng một kinh hỉ.
Vui thì vui, Liên Mạn Nhi vẫn không nhịn được nghiến răng ken két.
Mấy ngày kế tiếp cả nhà đều bận túi bụi. Mà mọi chuyện cũng được tiến hành tương đối thuận lợi. Trầm Lục sắp vào kinh chúc thọ hoàng đế, Trầm Cẩn sắp tiến cung, hơn nữa nếu không có gì bất trắc sẽ được chọn làm hoàng hậu. Trước khi đi, Trầm phủ mở đại yến mời toàn bộ gia đình quyền quý trong thành tới. Những người Trầm gia đang ở bên ngoài đều trở về hết. Đại yến lần này hẳn nhiên vô cùng náo nhiệt. Mà vịt nướng Thuận Đức Phường trong một đêm vang danh khắp nơi.
Ngày thứ ba sau đại yến thì Thuận Đức Phường khai trương, trong tiếng pháo đì đùng, lụa đỏ buông xuống lộ ra tấm bảng hiệu do Trầm Lục đề treo trước cửa. Mà những bàn tiệc ở trong tiệm đều đã được đặt trước. Không chỉ bàn tiệc trong ngày khai trương được đặt trước mà liên tiếp mấy ngày sau cũng đều chật kín như vậy.
Vịt quay treo lò của Thuận Đức Phường toàn bộ đều được đặt trước. Trong nhà đã phân phó người dựa theo tờ danh sách đặt trước mà chuyên vận chuyển vịt từ Tam Thập Lý Doanh Tử đến phủ thành. Buổi tối đưa tới nơi thì giết ngay lập tức, sau đó nướng chế (chế biến nướng lên) ngay trong ngày, bán ra trong ngày luôn. Chỉ có đặt trước mới có thể được ăn vịt nướng mới nhất, hương vị ngon nhất.
Thuận Đức Phường khai trương được mấy ngày, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang, Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất ngồi ở phòng thu chi phía sau cửa hàng nghe Trần chưởng quỹ và tiên sinh phòng thu chi báo cáo sổ sách, nhìn chiếc hòm đầy tiền ở bên cạnh, mọi người ai cũng lại một lần nữa cảm nhận được niềm vui được mùa.
Tiền lời mỗi ngày của Thuận Đức Phường còn hơn mấy lần so với tổng tiền lời của các cửa hàng huyện thành nhà nàng sở hữu.
“Phủ thành đúng là một nơi tốt đẹp.” Khi chỉ còn mấy người trong nhà, Liên Thủ Tín không khỏi cảm thán nói.
“Đương nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói. Ở phủ Liêu Đông thì Trầm thành là phủ thành phát triển nhất. Tuy nhiên, trong cả biên giới Đại Minh còn có nhiều phủ thành phồn hoa và nhiều vùng đất màu mỡ hơn.
Thuận Đức Phường danh phù kỳ thực (danh tương xứng với thực) bắt đầu cất bước trên con đường phát triển.