Edit: phiyenvu Beta: Nora Điều kiện gia đình nhà Võ gia kém như vậy, quả thực không thích hợp cho Chu Đại Nữu ngủ lại. Nhưng để Chu Đại Nữu qua đêm ở Liên gia, chuyện này thỏa đáng sao?
Liên lão gia tử không trả lời ngay.
Nhà cũ có rất nhiều phòng, giữ Chu Đại Nữu ngủ lại một đêm cũng không thành vấn đề. Khuê nữ nhà người ta từ xa đến đây, cho người ta ở nơi tốt một chút, âu cũng là chuyện thường tình. Hơn nữa, Chu Đại Nữu ở chung phòng với hai lão già bọn họ, người ngoài cũng sẽ không có gì để xầm xì bàn tán.
Nhưng điều kiện tiên quyết là bọn họ phải vừa ý Chu Đại Nữu thì hôn sự này sẽ vô ý mà thành. Sự thật lại không phải như vậy, dù là hai lão nhân ông và Chu thị, hay Liên Thủ Nhân thì người nào cũng không vừa ý chuyện này cho lắm.
Chuyện này phải đợi mọi người về rồi, ông mới từ từ khuyên giải Liên Thủ Nhân được.
Mà Chu gia gấp gáp như vậy cũng mơ hồ làm cho Liên lão gia tử cảnh giác
Vì thế, Liên lão gia tử không muốn cho Chu Đại Nữu ngủ lại.
“Không phải ta không muốn giữ Đại Nữu lại, chỉ là hai hôm nay sức khỏe ta không được tốt, ban đêm thường hay bị bệnh tật giày vò, sẽ làm ồn đến giấc ngủ của con bé. Nó đã đi quãng đường xa như vậy để đến đây, lại không thể ngủ được một giấc tử tế thì sao được.” Liên lão gia tử mượn cớ vô cùng trôi chảy tự nhiên: “Như vầy đi, nếu nhà các cháu không đủ chỗ, vậy để vợ Kế Tổ tìm túc (tìm chỗ ngủ) cho Đại Nữu được không.”
Người nhà nông những lúc trong nhà có chuyện gì, khách khứa đến quá đông thì sẽ sắp xếp cho khách nhân đến nhà họ hàng thân thích của mình ở. Đây gọi là tá túc, tìm túc (tìm chỗ nghỉ) qua đêm. Ngoài miệng nói là túc (ở, ngủ đêm), nhưng thực ra được hiểu là ngủ nhờ một đêm.
“Đại bá, Tây phòng nhà chúng ta không phải còn để trống sao?” Võ Nhị Cẩu nói: “Sao phải đi tìm chỗ ngủ nữa, ngủ ở đó là được rồi.”
“Phòng đó đã lâu không có người ở, giường gạch không dùng được, còn để quan tài nữa, thật sự là không thể ở được. Hay cứ tìm chỗ ngủ đi, cách đây không xa, chỉ mấy căn thôi.” Liên lão gia tử nói.
Không tìm ra được sơ hở trong lời Liên lão gia tử nói nên huynh đệ Võ gia cũng không kiên trì nữa.
“Thôi vậy, trời đã chập choạng tối rồi cũng không nên làm phiền hàng xóm nữa, Đại Nữu cứ đi theo cháu về cũng được, dù sao cũng chỉ có một đêm thôi.” Vợ Võ Nhị Cẩu nói.
Tưởng thị đi trước ra ngoài mở cửa, Liên lão gia tử dắt Liên Thủ Nhân đích thân tiễn đưa hai cha con Chu gia và ba người Võ gia ra ngoài.
Ra đến cửa, vợ Võ Nhị Cẩu và Chu lão gia tử phân hai bên trái phải kè Chu Đại Nữu nhanh chóng đi trước. Huynh đệ Võ gia rơi lại phía sau nói dăm ba câu với Liên lão gia tử và Liên Thủ Nhân.
“Đại bá đừng tiễn nữa, chúng cháu về đây, bá cùng Thủ Nhân đại ca vào nhà nghỉ ngơi đi. Sáng mai bọn cháu lại tới.” Võ Nhị Cẩu đẩy Liên lão gia tử vào phòng, không cho ông tiễn nữa.
Trong lúc hai bên đang nhún nhường qua lại thì nghe thấy Chu Đại Nữu ở trong sân kêu á một tiếng, sau đó liền bụm trán ngồi xổm xuống.
“Hu… đánh chết ta!” Giọng Chu Đại Nữu ngây ngô khù khờ mang theo chút nức nở.
Chu lão gia tử và vợ Võ Nhị Cẩu đi đến đỡ Chu Đại Nữu, mấy người Liên lão gia tử nghe tiếng cũng vội vàng chạy đến.
“Chuyện gì, chuyện gì xảy ra?” Mọi người hỏi loạn cả lên.
“… Hình như có một tên tiểu tử ném đá vào Đại Nữu, ném xong chạy mất rồi.” Vợ Võ Nhị Cẩu đi bên cạnh Đại Nữu nên thấy rõ ràng.
Vợ chồng Võ Nhị Cẩu và Võ Tam Cẩu luôn miệng chửi bới tên tiểu tử ném đá Chu Đại Nữu. Sắc mặt Liên lão gia tử đen thui, không lên tiếng.
Lát sau, Liên lão gia tử cảm thấy có gì đó không đúng.
“Đánh chết ta… đánh chết ta!” Chu Đại Nữu ngồi dưới đất, tay bụm trán, người cuộn lại một khối, mặc kệ người chung quanh nói gì nàng cũng không đứng dậy. Ngay cả đến Chu lão gia tử và vợ Võ Nhị Cẩu kéo nàng cũng bị nàng đẩy ra.
“Cha.” Liên Thủ Nhân len lén kéo ống tay áo của Liên lão gia tử.
Phụ tử hai người trao đổi ánh mắt, trong lòng có chút hoài nghi.
“Con cái nhà ai đùa bỡn người ta thất đức vậy hả? Dám ném đá vào Đại Nữu a, không phải ném đến nỗi thần trí con bé mơ hồ rồi chứ.” Vợ Nhị Cẩu làm như bị oan ức la lên.
Không biết là ai ném nhưng dù sao chuyện cũng xảy ra trong sân nhà cũ, bọn họ cũng không tránh khỏi có liên can. Tuy sắc mặt Liên lão gia tử đen thui nhưng ông vẫn giữ được bình tĩnh.
Chỉ là bị viên đá ném trúng, Liên lão gia tử tin tưởng vết thương của Chu Đại Nữu cũng không quá nặng, chẳng qua chỉ tốn chút ít tiền thuốc men thôi.
“Đại Nữu sao rồi, đứng lên cho đại bá xem.” Liên lão gia tử đi đến phía trước hòa nhã cúi đầu nhìn Chu Đại Nữu, rồi ngẩng đầu nhìn lên Chu lão gia tử nói: “Chu gia lão ca, huynh đừng lo lắng. Tuy ta không biết tên tiểu tử hèn hạ nào làm, nhưng ta sẽ mời lang trung đến khám cho Đại Nữu.”
“Đi, đỡ con bé vào phòng đi.” Liên lão gia tử lại nói.
“Đánh chết ta… đánh chết ta…” Chu Đại Nữu vẫn cứ la ó như vậy, mặc kệ ai nói gì cũng không lôi nàng ta đứng lên được.
“Có đại bá ở đây, không ai dám làm gì cháu đâu. Đại Nữu mau đứng lên, đi vào phòng cho ấm đi.” lòng nghi ngờ của Liên lão gia tử càng lúc càng lớn, ông dùng giọng ôn hòa nói với Đại Nữu.
“Không có người đánh ta hả? Ta muốn ăn… ta đói bụng…” Chu Đại Nữu vẫn ngồi như cũ, từ từ ngước mặt lên nói.
“Có ăn mà, đại bá sẽ cho cháu ăn.” Liên lão gia tử thoải mái nói.
Đôi mắt hí của Chu Đại Nữu phát sáng, ngay lập tức đứng lên. Lúc nàng chợt nhìn về phía cha và vợ Võ Nhị Cẩu thì ánh sáng trong mắt vụt tắt đi, cả người dại ra.
“Ta… ta… ta…”
“Đại Nữu chắc là bị dọa cho mơ hồ rồi, qua lát nữa sẽ đỡ thôi.” Vợ Võ Nhị Cẩu vội lấp liếm.
“Vào phòng rồi nói.” dù sao Liên lão gia tử cũng là người từng trải, đến lúc này còn chuyện gì mà ông không hiểu. Vì vậy ông xoay phắt người đi thẳng vào phòng.
Mấy người Võ gia, Chu gia đành phải đi theo.
Vào trong phòng, Chu Đại Nữu nắm chéo áo, miệng lầm bầm “đói… đói… đói…”, tỏ vẻ cam chịu. Chu lão gia tử không như Chu Đại Nữu, ông ta cúi gằm mặt, không biết đang nghĩ gì. Huynh đệ Võ gia không lên tiếng.
Bên ngoài nhìn không rõ, vào trong nhà Liên lão gia tử thấy trán của Chu Đại Nữu sưng đỏ nhưng không chảy máu nên trong lòng cũng yên tâm.
“Đi pha bột trà dầu lại đây.” Liên lão gia tử phân phó Tưởng thị.
“Nhị Cẩu, Tam Cẩu, các ngươi nói rõ ràng chuyện này cho ta.” Liên lão gia tử nói.
Liên Thủ Nhân mắng: “Đồ chó chết chúng mày, ngoài miệng nói lời thật dễ nghe. Cầm tiền của chúng ta đi rồi dẫn kẻ ngu ngốc này đến đây. Hai đứa chó chết tán tận lương tâm chúng mày! Chúng mày cho lão Liên gia ta là loại nào hả, chúng mày là đánh vào mặt hai trưởng bối nhà ta, đánh vào mặt Liên gia ta!”
Giờ phút này, người tức giận nhất chính là Liên Thủ Nhân. Ông ta rốt cuộc đã thấy rõ dung mạo của Chu Đại Nữu, lại còn phát giác thêm đầu óc nàng ta không bình thường, cho nên ông ta chán ghét không chịu nổi.
Ông ta còn lo sợ, sợ Liên lão gia tử sẽ bất chấp mà đồng ý.
“A, thì ra là đứa ngốc!” lúc này Chu thị mới biết rõ mọi chuyện, dứt khoát quay người đưa lưng về phía hai cha con Chu gia.
“Mấy người đợi mặt trời xuống núi mới mò vào thôn, lại chần chừ chậm rãi đợi đến đêm hôm khuya khoắt mới cho xem mắt. Mấy người rõ ràng có chủ tâm muốn gạt người!” Liên lão gia tử nói.
Một câu nói của Liên lão gia tử đã làm rõ hành động của huynh đệ Võ gia.
Lấy sự khôn khéo của Liên lão gia tử, chỉ cần ông muốn, huynh đệ Võ gia không phải đối thủ của ông.
Lát sau, Tưởng thị bưng vào một chén bột trà dầu thơm phức. Bộ dáng ăn uống của Chu Đại Nữu cũng không hề thua kém huynh đệ Võ gia. Trong nháy mắt, chén đã thấy đáy. Chu Đại Nữu liếm sạch chén, sau đó đưa chén cho Tưởng thị.
“Ta muốn ăn nữa… cái này ngon!” Lúc Chu Đại Nữu nói lời này, trong cặp mắt híp thậm chí còn lộ chút hung quang.
Tưởng thị do dự cầm lấy cái bát, nhìn Liên lão gia tử và Chu thị. Chu thị đã quay lưng lại với mọi người, Liên lão gia tử nhìn Tưởng thị gật đầu.
“Cho nó thêm một chén nữa đi, lấy bát to ấy, đứa nhỏ này chắc tối nay cũng chưa được ăn no.” Liên lão gia tử nói.
Gia đình nhà Võ gia chật vật như vậy, cho dù bọn họ muốn cũng không có gì tốt để chiêu đãi khách nhân. Mà lấy hiểu biết của ông với nhà Võ gia, chắc chắn Võ gia sẽ không nỡ lấy tiền tài vật chất ra cho người ta.
“Lão ca, huynh cũng ăn một chén nha?” Liên lão gia tử hỏi Chu lão gia tử.
“Không, ta không đói.” Chu lão gia tử lắc đầu nói.
Chu Đại Nữu vui vẻ ăn, cuối cùng dứt khoát không ngồi trên giường nữa mà ngồi chồm hổm dưới đất ăn. Do ăn đồ nóng nên nước mũi chảy ra, nàng ta cũng không lau đi, mỗi khi nước mũi chảy gần xuống miệng thì nàng ta lại hít vào, tới lui không dừng. Chỉ là vẫn có nước mũi chảy xuống chén, nàng ta dường như không phát hiện mà cứ thế ăn vào.
Mỗi lần ăn xong một chén, Chu Đại Nữu lại lấy tay quẹt nước mũi, làm cho nước mũi day ra đầy mặt và tay, sau đó tùy tiện vẩy mạnh một cái cho bay đi.
Xém chút nữa Tưởng thị bị Chu Đại Nữu vẩy nước mũi lên người, nàng nhịn không được ọe một tiếng.
Trong chốc lát, Chu Đại Nữu đã ăn liên tiếp ba chén, cộng thêm một bát to bột trà dầu thì bụng đã căng ra, nhưng nàng ta nói còn chưa no, vẫn muốn ăn tiếp.
Dù Tưởng thị có pha bột trà dầu loãng đi chăng nữa, dù cho đó là bát nước thì uống một lần bốn bát cũng không người bình thường nào chịu nổi.
Liên lão gia tử ra hiệu không cho thêm nữa. Chu Đại Nữu không cam tâm, nàng ta dứt khoát ôm cứng chân Tưởng thị, nước mũi cũng vì vậy mà chùi hết lên quần Tưởng thị.
“Ta đói… ta đói… cho ta chén nữa.” Chu Đại Nữu kêu gào.
Nếu Liên Mạn Nhi có ở đây chắc chắn sẽ nói: ít ra Chu Đại Nữu cũng to mồm, thế này vô cùng tương xứng với nhà cũ a.
“Ăn no rồi thì các ngươi về đi.” Liên lão gia tử không nhẫn nại khoát tay.
Ở thời đại này, nam thừa nữ thiếu, cho dù ngốc cũng có thể gả đi. Nhưng Liên lão gia tử tìm vợ kế cho Liên Thủ Nhân là muốn có người chăm sóc cho ông ta nửa đời sau. Chu Đại Nữu như thế này, còn không lo nổi bản thân thì chăm sóc ai?
“Lão ca” Chu lão gia tử quỳ xuống, dập đầu lắp bắp cầu xin: “Đại Nữu chỉ ngốc thôi chứ không có bệnh gì khác… chúng ta từ nơi xa xôi như vậy đến đây, lão ca, ta biết huynh là người thiện tâm. Đại Nữu đến khấu đầu với đại bá đi con.”
“Vô dụng thôi, thật sự không được.” Liên lão gia tử nghiêng đầu nhìn cha con Chu gia, khoát tay.
Chu lão gia tử liền khóc lên.
“Cái gì? ngươi… các ngươi, cũng, không muốn… không muốn ta?” đột nhiên Chu Đại Nữu đứng lên mở cặp mắt hí thật lớn, ngay tức khắc vành mắt đỏ lên.