Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 755: Bàn Bạc



Edit: An Beta: Nora Hai cha con Ngô gia ở trấn Thanh Dương có quan hệ rất rộng rãi, những năm gần đây, bọn họ chỉ tặng lễ ra ngoài mà chưa từng thu vào. Vì vậy có thể nghĩ ra lúc Ngô Gia Hưng thành thân, khách khứa sẽ đông tới mức nào. Ba mươi bàn tiệc rượu tuyệt đối không coi là nhiều.

Nhà nông mở tiệc, phần lớn đều tạm dựng bếp lò, mời đầu bếp về nấu. Tiệc rượu cũng bày trong nhà, như Ngô gia nhiều bàn ngồi nhà mình không đủ thì có thể mượn phòng xá sân vườn nhà hàng xóm. Ngô gia cũng tính toán làm như vậy, ngoài ra còn bao trọn thêm tửu lâu trấn trên là do nghĩ đến tân khách bên này, cũng chính là khách nhân của Liên gia.

Cưới con dâu gả nữ nhi cũng có quy củ, chỉ có nhà trai mới thu lễ, tổ chức tiệc rượu. Mà nhà gái thêm trang cũng không làm tiệc rượu. Khách nhân đến thêm trang sẽ đi cùng nhà gái tới nhà trai dự tiệc vào ngày rước dâu.

Ngày trước, khi Liên Hoa Nhi gả cho Tống Hải Long, Tống gia không mời mọi người như vậy, lúc đó Liên Thủ Nhân và Cổ thị cũng cho rằng những kẻ ở nông thôn tặng đồ cho Liên Hoa Nhi đều là thân phận thấp, dáng vẻ quê mùa, tặng chút đồ vụn vặt, không nên tới dự tiệc ở Tống gia. Đừng nói họ hàng, dù là cả nhà Liên Mạn Nhi cũng không thể vào thành dự tiệc.

Dĩ nhiên, lúc ấy bọn họ lấy cớ là huyện thành và Tam Thập Lý Doanh Tử cách nhau quá xa, không tiện đi lại.

Nhưng cái cớ đó căn bản là quá giả tạo. Nhà nông cũng có người gả con gái tới nơi xa, thân thích bằng hữu nhà cô nương kia đều không tới dự tiệc, tham gia hôn lễ sao? Cho dù trong nhà không có xe cũng phải thuê mấy chiếc xe ngựa, mời họ hàng thân thích cùng đi. Tất nhiên, nếu quả thực cách quá xa, cũng có khách nhân tặng quà rồi không đi nữa. Nhưng nếu không mời chính là chủ nhà không đúng.

Bây giờ Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi thành thân, tất nhiên phải theo đúng quy củ.

Thân thích Liên gia tới thêm trang, đa số đều là những món sẽ trở thành một phần đồ cưới của Liên Chi Nhi. Mà tiệc rượu là do Ngô gia tổ chức.

“Toàn bộ đồ vật được thêm trang chúng ta sẽ không giữ lại, đều cho Chi Nhi. Để vợ chồng son chúng nó sau này sống sung túc khá giả một chút.” Trương thị đã sớm nói với Ngô Vương thị như vậy.

Ngô gia cố ý bao hết cả tửu lâu như thế khiến cho Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang rất hài lòng.

“… Thân thích nhà ta như thế nào cũng được, chính là…” cũng bởi vì khách khứa của Liên gia, muốn chiêu đãi những quan lại hay hương thân cũng phải tốn ít tâm tư.

Ba người Ngô gia đều gật đầu, bọn họ cũng nghĩ như vậy.

Hỏi Liên gia bên này sẽ có bao nhiêu khách nhân tới thêm trang. Liên Thủ Tín và Trương thị liền gọi nha đầu Tiểu Hỉ tới, bảo Tiểu Hỉ đi hỏi Liên Mạn Nhi.

“Nhân tình xã giao qua lại trong nhà ra sao, Mạn Nhi có trí nhớ tốt nhất, không cần nhìn sổ sách, có bao nhiêu người, chỉ cần con bé ước lượng là xem như đầy đủ cả.”

Quả nhiên, Tiểu Hỉ đi một lúc liền về truyền lời của Liên Mạn Nhi.

“… Cô nương nói, người của phủ thành tới thêm trang sẽ không nhiều, sợ là trong huyện thành sẽ tới, hơn nữa còn có thân thích bằng hữu ở quê, chuẩn bị ba mươi bàn là đủ rồi. Cô nương còn nói Tưởng chưởng quỹ quen thuộc mọi người, đến lúc đó gọi Tưởng chưởng quỹ tới giúp đỡ ứng phó một ngày.”

Mọi người đều gật đầu, không thể không khoa trương khen ngợi Liên Mạn Nhi một hồi.

“Đến lúc đó còn phải phiền Tưởng chưởng quỹ, chúng ta bên này lại mời thúc thúc của Gia Hưng đến làm người tiếp khách, chắc là có thể ứng phó được.” Ngô Ngọc Quý nói.

Thúc thúc của Ngô Gia Hưng tất nhiên là Ngô Ngọc Xương. Đó là người tài trong người tài. Quen làm người tiếp khách trong tiệc rượu, giỏi ứng đối xử sự. Có hắn làm người tiếp khách. Hơn nữa, có người quen biết rộng rãi, khôn khéo là Tưởng chưởng quỹ cũng đủ cho mọi người yên tâm.

Bàn bạc xong sẽ đặt bao nhiêu bàn tiệc, Ngô Ngọc Quý lại lấy thực đơn soạn sẵn ra để Liên Thủ Tín, Trương thị và Ngũ Lang xem xét thay đổi, để bọn họ còn chuẩn bị trước.

Thành thân là chuyện đại sự, Ngô gia còn nói rõ muốn làm lớn, những thứ cần chuẩn bị nhiều vô số. Người lớn hai nhà bàn bạc đến lúc lên đèn mới quyết định xong những chuyện chính. Mấy người Ngô gia hẹn nếu có việc lại thương lượng tiếp, rồi mới cáo từ ra về.

Tiễn mấy người Ngô gia đi, cả nhà lại ngồi tụ lại một chỗ nói chuyện một lúc, mọi người đang định về phòng nghỉ ngơi thì nha đầu Tiểu Khánh đi tới, nói có chuyện cần bẩm báo.

“Có chuyện gì, em nói đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.

Tiểu Khánh nói vừa rồi lúc cả nhà đang ăn cơm với Ngô gia thì ba người nhà Liên Thủ Lễ tới.

“Sao lúc ấy không bẩm báo, bây giờ người đâu rồi?”

“… Họ nghe nói là chủ nhân đang ăn cơm với Ngô gia, bàn bạc chuyện thành thân của Chi Nhi cô nương nên không cho người ở tiền viện bẩm báo. Người đã về sớm, còn nói là mai lại đến.” Tiểu Khánh liền nói.

“… Tam bá của bọn nhỏ rất có ý thức. Bọn họ không tới sớm là vì nghĩ tới trong nhà có nhiều khách khứa. Chọn buổi tối mới sang, nghĩ là không có khách, cuối cùng lại đúng lúc chúng ta bàn bạc chuyện thành thân của Gia Hưng và Chi Nhi.” Trương thị liền nói.

“… Cũng không nhắn lại câu nào sao?” Liên Thủ Tín hỏi Tiểu Khánh.

“Không nhắn lại câu nào ạ.” Tiểu Khánh liền nói.

“Thế nghĩa là không có chuyện gì. Chắc là biết chúng ta đã về nên sang đây thăm hỏi, chúc mừng.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút liền nói.

Nhà Liên Thủ Lễ cách nhà họ cũng gần, không phải là có chuyện mới có thể gặp nhau. Hai nhà thường xuyên qua lại, không coi là khách nhân hay xem như khách quý hiếm gặp. Cả nhà liền buông chuyện này xuống, trở về phòng riêng nghỉ ngơi.

Ngày thứ hai, mọi người ăn điểm tâm xong thì phía ngoài báo lại, nói Liên Thủ Lễ, Triệu thị và Liên Diệp Nhi tới.

“Ta tới tiền viện nói chuyện với Tam bá bọn nhỏ. Để hai mẹ con Diệp Nhi tới hậu viện đi.” Liên Thủ Tín liền nói.

Trương thị gật đầu.

Liên Thủ Tín mặc quần áo thường ngày vào rồi ra ngoài. Lát sau Triệu thị và Liên Diệp Nhi từ bên ngoài vào. Mọi người gặp nhau không thể không hỏi han một lát. Trương thị mời Triệu thị và Liên Diệp Nhi lên kháng ngồi, mọi người vừa uống trà nóng vừa tán gẫu.

“Tứ thẩm nó, cuối cùng ngươi cũng qua những ngày khổ ải rồi.” Triệu thị có chút kích động nói: “Ta sớm biết ngươi có phúc nhưng chuyện này quả thật không thể tưởng tượng nổi.”

Triệu thị là người thành thật, nói chuyện cũng thật lòng. Trương thị và Triệu thị là chị em dâu mười mấy năm, đều hiểu rõ tính cách của nhau, tất nhiên cũng không để ý.

“Con xin chúc mừng tứ thẩm.” Liên Diệp Nhi cười hì hì hành lễ với Trương thị.

“Con gấp gáp như vậy làm gì.” Trương thị cười to, gọi Tiểu Hỉ mang hồng bao tới tặng cho Liên Diệp Nhi.

Liên Diệp Nhi thấy hồng bao nhưng lại thẹn thùng không muốn nhận.

“Nhận lấy đi, cái này là lễ.” Trương thị liền nói: “Diệp Nhi là đứa nhỏ ngoan, không giống Mạn Nhi và Tiểu Thất, bọn nó luôn bám lấy thím đòi lì xì, không cho không được đây này.”

Liên Mạn Nhi ở bên cạnh liền cười.

“Diệp Nhi, mau nhận đi, chúng ta đều có hết mà.” Liên Mạn Nhi đẩy Liên Diệp Nhi, để nàng nhanh nhận lấy hồng bao.

Liên Diệp Nhi thấy vậy mới đỏ mặt phấn khởi nhận hồng bao.

Triệu thị và Liên Diệp Nhi hỏi thăm Trương thị chuyện Ngũ Lang vào kinh, còn cả chuyện ở phủ thành. Trương thị cũng không giấu giếm, cái gì cũng kể. Triệu thị và Liên Diệp Nhi nghe liền không ngừng hâm mộ, nói Trương thị có phúc, Ngũ Lang có tiền đồ.

“Đúng rồi, tối hôm qua tẩu đã tới, sao không để người dưới truyền lời một tiếng đã về rồi?” Trương thị liền hỏi chuyện tối hôm qua.

“Chúng ta thường xuyên đến đây, cũng không có chuyện gì lớn, nghe nói các ngươi có việc nên mới trở về.” Triệu thị trả lời trung thực.

“Tối qua cũng không có người ngoài, chỉ có nhà Gia Hưng đến thương lượng chuyện làm tiệc rượu thành thân của Gia Hưng và Chi Nhi. Tẩu cũng đừng khách khí, đã tới thì cũng nên vào giúp chúng ta tính toán.” Trương thị nói.

“Tính toán gì chứ, mấy người nhà con chỉ sợ không giúp được gì. Tứ thẩm, đến lúc Chi Nhi tỷ thành thân, muốn làm việc gì hay cần người làm việc vặt, thẩm cứ bảo với nhà con một tiếng.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Cha mẹ con đều nói rồi, đến lúc đó ba người nhà con đều không ngồi bàn tiệc, chúng ta sẽ giúp đỡ mọi người.”

Trương thị cũng không định để các nàng giúp đỡ, ngược lại còn định sắp xếp cho các nàng ngồi mâm trên, nhưng lúc này cũng không nói ra, chỉ cười gật đầu. Dù sao ba người nhà Liên Diệp Nhi có ý này cũng khiến cho người ta vui vẻ.

Nói chuyện về Liên Chi Nhi một lát, Liên Mạn Nhi liền hỏi Liên Diệp Nhi là trong những ngày các nàng rời đi, ở nhà có chuyện gì không.

“Cũng không có chuyện gì, vẫn như cũ thôi ạ.” Liên Diệp Nhi liền nói với Liên Mạn Nhi: “Biết Ngũ Lang ca được gặp hoàng đế, Tứ thúc và Tứ thẩm làm quan, mọi người đều rất vui mừng. Còn có người tới nhà muội hỏi thăm. Nhà muội cũng được thơm lây, ngày càng nhiều người tìm cha muội làm vật dụng.”

Liên Diệp Nhi nói đến đây liền cười.

“Đây là chuyện tốt. Nhưng chủ yếu do tay nghề của Tam bá tốt.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

“Nhà cũ bên kia có nói gì không?” Liên Mạn Nhi hơi hạ giọng hỏi Liên Diệp Nhi.

“Mạn Nhi tỷ, muội cũng đang định nói với tỷ.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Vừa biết chuyện này, ông nội đã gọi cha muội về. Muội cũng đi theo. Ông nội còn rơi nước mắt, nói Tứ thúc làm rạng danh tổ tông. Ông nội còn bảo bà nội làm hai đĩa thức ăn, giữ cha muội ở lại ăn cơm, còn uống hai chén rượu.”

“Ồ.” Liên Mạn Nhi ồ một tiếng, như đang suy nghĩ điều gì đó: “Ông nội như vậy, còn người khác thì sao?”

“Bà nội không nói gì, vẫn trầm mặt như bình thường. Muội thấy bà lén hỏi đại tẩu, hỏi có thật là Tứ thẩm cũng làm quan hay không.” Liên Diệp Nhi đáp.

Liên Mạn Nhi liếc mắt nhìn Trương thị, không nhịn được cười.

Trương thị không nói chuyện, trên mặt có chút căng thẳng nhưng hiển nhiên rất chú ý đến chuyện Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi đang nói.

“Vậy đại tẩu trả lời là đúng, đúng không?” Liên Mạn Nhi liền nói.

“Đúng vậy.” Liên Diệp Nhi gật đầu, cũng cười theo: “Tứ thẩm, Mạn Nhi tỷ, hai người không biết, lúc nghe đại tẩu xác nhận Tứ thẩm thật sự làm quan, mặt lão thái thái trông ra sao đâu.”

“Lão thái thái có nói gì không, không mắng thím sao?” Trương thị liền hỏi.

“Con không nghe thấy bà mắng.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Hình như bà rất không phục, còn nói… nói Tứ thẩm là nhờ vào hào quang của Tứ thúc. Còn nói…”

Nói đến đây, Liên Diệp Nhi lè lưỡi, đột nhiên dừng nói.