Edit: mai nguyen Beta: Nora Nhìn nhà cũ đưa đồ tới thêm trang, mọi người ai cũng không thoải mái. Chờ Liên Thủ Tín từ tiền viện trở về, Trương thị liền lấy đồ nhà cũ thêm trang ra cho Liên Thủ Tín nhìn.
“Chàng xem đi, người ta một văn tiền cũng không nỡ cho ta xài a…” Trương thị kìm nén trong bụng khó chịu, đến nói cũng lười.
Bất kể là người hay là chuyện, sợ nhất chính là có sự đối lập.
Đem đồ nhà cũ ra so sánh với của Trương gia. Nhà cũ dù sao cũng là ông nội, bà nội ruột thịt của Liên Chi Nhi, coi như điều kiện trong nhà không tốt, không có đủ tiền mua nhiều đồ, nhưng trên mặt tâm ý không nên kém quá xa so với Trương gia như vậy. Trương gia đưa đồ cũng không phải là núi vàng núi bạc gì, nhưng những thứ đó đều là đồ vật thêu thùa tự làm, trong đó hàm chứa ý tứ coi trọng mối thân tình này.
Nhà cũ và Trương gia đều như nhau, đều chưa phân nhà, tất cả mọi người đều sống chung trong một nhà, theo lý thuyết, chỉ đưa một phần lễ là được rồi. Nhà cũ đã đưa tới một phần lễ, nhưng Trương gia đưa đến lại không chỉ một phần, thậm chí Trương Thải Vân cùng hai đứa nhỏ Tiểu Long và Tiểu Hổ cũng đi theo tặng một phần.
Cho dù phần lễ tặng của hai đứa nhỏ Tiểu Long và Tiểu Hổ thực chất là do Trương Thanh Sơn bỏ tiền ra, nhưng người ta có phần tâm ý này làm cho lòng người bất giác cảm thấy ấm áp.
Nhà cũ và Trương gia vừa so sánh với nhau đã lộ vẻ ai thân ai sơ rõ ràng.
Cho dù không so sánh nhà cũ với Trương gia, chỉ thoáng so sơ qua nội bộ nhà cũ thôi đã thấy. Tựa như chuyện Liên lão gia tử vì muốn làm mai cho Liên Thủ Nhân mà không hề đau lòng vung rắc tiền bạc khắp nơi. Thế mà giờ đây, chuyện đại sự đứng đắn cháu gái xuất giá như vầy, bọn họ ngay cả một đồng tiền cũng không nỡ xài.
Của cải nhà cũ có bao nhiêu, một nhà Liên Mạn Nhi biết rất rõ ràng. Sau khi bỏ ra một khoản lớn tiền bạc làm mai cho Liên Thủ Nhân, hẳn là nhà cũ còn lại mười mấy lượng bạc. Lấy ra số lẻ trong đó cũng có thể đặt mua cho Liên Chi Nhi vài món thêm trang vừa đủ thể diện.
Như vậy cứ so sánh rồi lại so sánh, vẫn cứ thấy hiện rõ thân sơ.
“… Đã biết bọn họ không có tiền, ta cũng không trông cậy nhận được thứ gì tốt. Nhưng ta đối với bọn họ thế nào chứ.” Trương thị phàn nàn với Liên Thủ Tín: “Cho dù trong lòng không xem ta ra gì, nhưng cũng không thể làm bộ một chút sao? Bây giờ chúng ta ra riêng cũng chỉ có một chuyện đại sự thế này thôi. Chẳng lẽ Chi Nhi không phải cháu gái ruột của họ sao?”
“Bọn họ tốt xấu gì cũng nên làm bộ như thành tâm đưa đồ đến tặng, ta còn có thể để họ tặng không sao? Ta có thể nuốt không đồ của họ sao? Nếu không nỡ xài tiền thì cũng nên tốn chút tâm tư, ra thêm chút khí lực. Nhưng chuyện này thật sự làm cho người ta không chịu đựng nổi mà.”
“Chàng nhìn những thứ này xem.” Trương thị đưa từng món từng món thêm trang nhà cũ đến cho Liên Thủ Tín thấy: “Túi lưới này là của vợ Kế Tổ tự tay làm, là nó thêm vào cho Chi Nhi đó. Ta đoán con bé còn phải gạt bà, sợ bà tức giận. Chàng xem mấy món thêu thùa này dùng loại vải…”
Bà trong lời Trương thị đương nhiên chính là Chu thị. Không cần nói rõ, Liên Thủ Tín cũng có thể hiểu.
“Mấy món này may từ khúc vải Tống gia tặng hồi trước. Lão thái thái may quần áo xong còn đưa vào thành một khúc. Đây là phần đầu thừa đuôi thẹo dư lại. May mắn vợ Kế Tổ khéo tay, không nhìn kỹ sẽ nhìn không ra. Chàng nhìn kỹ chỗ này xem, đây là hai khối vải lẻ hợp lại cùng nhau mà may thành, vợ Kế Tổ còn khéo tay thêu hoa vào để che khuất đi này.”
“Mấy món đó chưa tính là gì, chàng nhìn bề mặt chiếc giày này xem, đây không phải là miếng vải ta đưa qua may quần áo liệm cho bà sao…”
Trương thị nói tới đây liền giận đến run tay, bà đánh rơi chiếc giày xuống đất.
Liên Thủ Tín trầm mặt, không nói lấy một lời. Bởi vì Trương thị nói từng câu từng chữ đều là lời nói thật, toàn những câu đúng lí hợp tình. Ông không cách nào thay nhà cũ giải thích, nhưng cũng không thể hùa theo Trương thị trách cứ.
Trong chuyện cư xử với nhà cũ, Trương thị có thể phàn nàn oán giận, xong rồi thì cho qua. Nhưng nếu Liên Thủ Tín hé môi nửa lời, sức nặng sẽ không giống như vậy.
Trong lòng Liên Thủ Tín cũng không chịu nổi. Theo lý thuyết, trong chúng con cháu Liên gia hôm nay, một nhà ông là có tiền đồ nhất, cung phụng Liên lão gia tử và Chu thị nhiều nhất, như vậy lẽ ra phải được coi trọng và tôn kính nhất. Ngoài mặt Liên lão gia tử đều nói rất hay, dành cho phần này tôn kính và coi trọng, thậm chí còn rất có tình, mặc dù không cách nào so sánh với chuyện của Liên Thủ Nhân.
Nhưng mà một khi thật sự gặp chuyện, thực sự rơi vào tình huống thật, trái lại lại biểu hiện ra thế này.
Cho dù điều kiện nhà cũ không tốt thì đây cũng chỉ là so sánh với bọn họ mà thôi. Nếu so với một gia đình người nông dân bình thường, cuộc sống nhà cũ hẳn cũng được coi như ở bậc trung.
Đã biết từ trước đến nay Liên lão gia tử luôn mặc kệ những chuyện này cho Chu thị làm chủ. Từ trước Chu thị luôn đối với con dâu cùng các cháu gái chỉ có vào mà không có ra, tốt xấu gì lần này cũng nên trả lại vài món chứ, cớ sao lại keo kiệt bủn xỉn như vậy.
Coi như tìm được nhiều lý do hơn nữa, chuyện này cũng không thể nào nói nổi.
Giải thích hợp lý duy nhất chính là thực tế nhà cũ căn bản không để trong lòng chuyện của bọn họ, thậm chí không sợ biểu lộ thái độ cho một nhà Liên Thủ Tín biết rõ. Tựa như lời Trương thị nói, người ta ngay cả chuẩn bị cũng khinh thường.
Liên Thủ Tín và Trương thị cơ hồ có thể tưởng tượng được sắc mặt Chu thị sau lưng sẽ như thế nào, đưa lí do thoái thác thế nào. Bởi vì Liên Thủ Tín bò từ trong ruột bà ra, bú sữa của bà mà lớn lên, bất kể bà đối xử với bọn họ thế nào, cả nhà bọn họ đều phải nhẫn nhịn chịu đựng, còn phải đi theo hiếu kính bà.
Bà là trưởng bối, không lý nào lại tặng đồ cho tiểu bối.
Liên Thủ Tín và Trương thị không khỏi nhớ tới thời điểm Liên Chi Nhi đính hôn, Chu thị đã náo loạn một hồi thế nào, trong lòng hai người càng thêm không được thoải mái.
Liên Mạn Nhi đi tới nhặt giày lên, rồi cầm trong tay nhìn một chút.
“Mẹ, vừa rồi con cứ thấy có gì đó không thích hợp. Thêm trang cho người ta có thể tặng đôi giày thế này sao?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.
“Mẹ cũng chưa từng nghe nói qua, nhưng nhà cũ bên kia làm việc còn có gì hiếm lạ sao.” Trương thị liền nói.
Kỳ thật, tuy phần lớn người nhà nông rất nghèo khổ nhưng họ đặc biệt coi trọng lễ tiết, đã có qua thì phải có lại. Đôi khi không có lễ vật gì họ cũng ráng cầm những vật khác tới bổ sung vào. Chỉ có điều, lấy điều kiện nhà cũ hiện tại, coi như dùng phế liệu đầu thừa đuôi thẹo, cũng không thể dùng nó may giày cho đủ số.
“Mẹ, con thấy chỉ sợ các nàng gom góp không đủ vải làm bốn dạng may vá nên bất đắc dĩ may ra đôi giày này cho đủ số đó.” Liên Mạn Nhi ngẫm nghĩ một lát, liền nói: “Mẹ, mẹ xem, đường chỉ trên mặt giày này có phải còn rất mới hay không?”
Trương thị nghe Liên Mạn Nhi nói xong liền cầm lấy chiếc giày cẩn thận lật qua lật lại xem xét một hồi.
“Đường may này có mới có cũ, đường may mới không rậm rạp bằng đường cũ, xem ra lúc may rất vội vàng.” Sau khi Trương thị xem xong liền gật đầu nói: “Chuyện này thế nào đây a?”
“Trong chuyện này chắc chắn là có ẩn tình đằng sau.” Liên Mạn Nhi khẳng định nói: “Con khẳng định đôi giày này là tạm thời may cho đủ số. Vừa rồi con nhìn đôi giày này nhiều thêm mấy cái, đại tẩu liền biến sắc.”
“Có thể có ẩn tình gì a, bà cố ý làm mẹ tước giận chứ sao. Mẹ sinh được khuê nữ tốt số như vậy, trong lòng bà sao có thể thoải mái. Bà không thoải mái đương nhiên cũng phải làm cho người ta khó chịu theo.” Trương thị nén giận nói: “Bà làm thế thì tính là gì, bà còn không bằng hai đứa nhỏ như Tiểu Long và Tiểu Hổ nữa là. Hôm nay là ngày vui của Chi Nhi, hơn nữa đường may của vợ Kế Tổ rất dụng tâm, nếu không thì mẹ sợ vừa rồi đã không nhịn được rồi…”
“Cha, cha xem bây giờ phải xử lý thế nào ạ?” Liên Mạn Nhi nhìn về phía Liên Thủ Tín, hỏi.
“Nếu trả thứ này trở về thì quá xấu hổ đi, còn phải tốn công mồm mép. Hôm nay là đại hỉ sự của Chi Nhi, vì chuyện này không đáng.” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.
“Hay là ta cứ giữ phần lễ này lại đi.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Nhưng mà bây giờ nhà cũ bên kia có thể đưa tới lễ vật thế này, nhất định là trong lòng họ không thoải mái, cho thấy người ta cũng không sợ chúng ta. Con sợ vài ngày nữa đến lúc ngồi vào bàn tiệc lại xảy ra chuyện gì.”
“Cha không định để cho Đại đương gia và Nhị đương gia đến dự tiệc.” Liên Thủ Tín liền nói.
Mà Chu thị nhất định sẽ không đến Ngô gia dự tiệc, như vậy chỉ còn lại Liên lão gia tử và Liên Kế Tổ có thể đến dự.
Đưa thêm trang là Chu thị làm chủ. Từ trước đến giờ Liên lão gia tử luôn mặc kệ những chuyện này, mà Liên Kế Tổ có nói gì thì cũng không tính. Nhưng mà có thể mượn cớ này để không coi là trách nhiệm của bọn họ sao?
Liên Kế Tổ và Tưởng thị có thể không làm gì được Chu thị nhưng Liên lão gia tử có thể áp đảo được Chu thị đó.
“Gần đây tinh thần ông nội giống như không được tốt lắm, ngày đó cha đang nói đến chuyện vui, mới đầu không phải ông rất cao hứng sao, sau lại đột nhiên khóc lên, ai khuyên cũng không được. Con sợ đến lúc tiệc cưới của tỷ… ” Liên Mạn Nhi nói mấy câu rồi ngừng lại, không chịu nói hết: “Đầu giường đặt gần lò sưởi nhà ta có thành dạng thế nào cũng được. Mà Ngô gia… dù sao cũng không phải nhà chúng ta. Gia Hưng ca lại là con trai duy nhất của Ngô gia, chuyện này là đại sự của người ta…”
“Chuyện này đúng là như vậy… Dù… dù sao cũng phải có nguyên do…” Liên Thủ Tín bị Liên Mạn Nhi thuyết phục, chẳng qua là đang do dự, ông cần có một cái cớ để xuất thủ.
“Thân thể ông nội dạo này không được tốt cũng không phải chuyện mới mẻ gì. Ngày mai cha có thời gian liền mời Lý lang trung qua xem bệnh cho ông nội một chút.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ừ” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền gật đầu.
Liên Mạn Nhi thấy Liên Thủ Tín gật đầu, khóe miệng lộ ra nụ cười. Có cái gọi là: có qua mà không có lại thì thật vô lễ. Nhà cũ đã không nể mặt như vậy, bọn họ nên đáp lễ lại chứ. Vốn ý định của cả nhà là để Liên lão gia tử làm chủ hôn. Nhưng bây giờ có lẽ nên thay đổi chuyện này.
Tiệc cưới của Liên Chi Nhi, có Liên Thủ Tín và Ngũ Lang, căn bản không cần người khác thay mặt giữ thể diện. Mời Liên lão gia tử và mấy người nhà cũ hay không, đó là xem trọng tình cảm. Liên lão gia tử và người nhà cũ không chào đón phần thân tình này thì cần gì phải miễn cưỡng nhét vào tay bọn họ chứ.
Ban đầu Liên Chi Nhi đính hôn, Chu thị náo loạn, về sau một nhà Liên Mạn Nhi còn mời Liên lão gia tử ngồi vào. Nhưng mà lần này sẽ không còn chuyện tốt như vậy nữa.
“Đến lúc đó, con lại nói Gia Hưng ca đưa qua một bàn tiệc cho ông bà nội, để hai lão nhân ăn ở nhà cho thoải mái.” Liên Mạn Nhi lại nói.
Mặc dù không để cho bọn họ tới dự tiệc nhưng bàn tiệc nhất định phải đưa qua. Đây là đưa cho mọi người nhìn, bất luận là Ngô gia hay gia đình Liên Mạn Nhi đều sẽ không để ý một bàn tiệc này.
Chẳng qua là sẽ không cho bọn họ mặt mũi cùng thể diện như trước nữa.
“Cứ làm như thế, như vậy đã chu toàn lắm rồi.” Liên Thủ Tín thống khoái mà gật đầu đáp ứng.
Trương thị thu dọn lại đồ nhà cũ đưa thêm trang, sau đó cũng bỏ qua chuyện này, bởi vì còn có rất nhiều người tới thêm trang đang chờ tiếp đãi.
Chạng vạng tối, Liên Thủ Lễ, Triệu thị cùng Liên Diệp Nhi cũng tới đây đưa tặng lễ thêm trang cho Liên Chi Nhi.
Một nhà ba người này đưa thêm trang gồm có hai cái khăn làm bằng tơ lụa, bên trong còn bao lấy một bộ ba cái Kim Ngân tam sự nhi (kim ngân: bạc pha vàng. Nguyên văn là giảm kim ngân, lượng bạc nhiều hơn lượng vàng), một đôi bao gối, hai miếng da gói đồ, còn có hai cái rèm cửa.
(*)Tam sự nhi: bộ trang sức thường thấy ở nhà Thanh, gồm 1 dụng cụ lấy dáy tai nhỏ, 1 kẹp móc nhỏ, 1 kim to. sau này ngoài 3 dụng cụ trên, người ta còn làm thêm hình lưỡi dao, móc kẹp thành móc đơn….
Ba cái giảm Kim Ngân tam sự nhi, Liên Mạn Nhi nhìn qua liền nhận ra đồ mới nhập vào của cửa hàng trên trấn, về phần những thứ thêu thùa khác, toàn bộ đều là dùng nguyên liệu thượng hạng, thêu hình dạng hoa nhỏ nhắn, vui tươi do một tay Triệu thị làm ra.
Ngoài ra, còn có một bộ sáu cái đai quấn bồn thùng do Liên Thủ Lễ tự tay làm.
Lấy gia cảnh Liên Thủ Lễ, đây đã là lễ nặng lắm rồi. Liên Diệp Nhi còn cười hì hì móc ra một mảnh vải gói đồ của riêng nàng thêm trang cho Liên Chi Nhi.