Edit: mai nguyen Beta: Nora Về phần Ngô gia bên này, đương nhiên ngồi vào bàn chính là Ngô Ngọc Quý cùng Ngô Vương thị, mặt khác còn có hai vị trưởng bối của Ngô gia. Gian ngoài tân phòng của Liên Chi Nhi cũng bày một bàn tiệc cho họ hàng gần, thân bằng quyến nữ nhà mẹ đẻ của tân nương, gồm có: Liên Mạn Nhi, Trương Thải Vân, Liên Diệp Nhi, Triệu thị, Trương Vương thị, Ngô Vương thị, cả Tiểu Long, Tiểu Hổ.
Người nhà nông làm tiệc rượu, nếu không đủ phòng, bình thường còn có thể bày bàn tiệc lộ thiên trong sân. Chỉ là, bây giờ đang là tháng mười một, trời đông giá lạnh, lần này Ngô gia rất chú tâm xử lý hỉ sự, vì vậy, trừ mượn nhà hàng xóm mấy gian phòng ốc bên ngoài, còn tạm thời dựng lều đơn giản trong sân, mới thu xếp bày bàn tiệc.
Có hơn mười bàn tiệc chiêu đãi khách nhân của Ngô gia và các hương thân ở Tam Thập Lý Doanh Tử đến thêm trang cho Liên Chi Nhi. Mặt khác mấy bàn tiệc an bài ở tửu lâu cũng ngồi đầy ắp người, khách nhân có một nhà Vương cử nhân, Vương Ấu Hằng, lão Hoàng, rồi thì bạn cùng trường của Ngũ Lang, bằng hữu, người làm việc trong nha môn ở huyện thành mà hai nhà Liên, Ngô có kết giao, còn có người ở các cửa hàng, thân hào ở các thôn trấn trong huyện Cẩm Dương.
Hai người Tưởng chưởng quỹ cùng Ngô Ngọc Xương làm người tiếp khách ở tửu lâu. Vũ chưởng quỹ cũng không ngồi vào bàn, mà cùng đi theo giúp đỡ chiếu ứng khách nhân trước sau. Bên Liên gia có Ngũ Lang dắt theo Tiểu Thất cùng an vị trên bàn rượu chiêu đãi khách nhân trong tửu lâu.
Lại qua một đợt tiếng pháo đinh tai nhức óc, các nơi đều đồng loạt khai tiệc. Đương nhiên Ngô Gia Hưng phải tới từng bàn tiệc mời rượu. Liên Chi Nhi an an ổn ổn ngồi trong tân phòng chờ đợi. Mấy người Ngô gia bên này đuổi đến bồi tân nương nói chuyện đều bị Trương Vương thị và Hồ thị khuyên giải ngồi vào bàn tiệc uống rượu. Khi chỉ còn lại mấy người nhà mẹ đẻ, Liên Chi Nhi mới được thoải mái một chút.
Sáng nay, tất cả mọi người đều không được ăn sáng đầy đủ, Liên Chi Nhi cũng chỉ ăn rất ít, nên bây giờ ai cũng có chút đói bụng. Trước mặt người nhà mẹ đẻ cũng không có nhiều quy củ như vậy. Chờ món ăn được bưng lên toàn bộ một lượt rồi, Liên Mạn Nhi liền lôi kéo Liên Chi Nhi đến ngồi bên cạnh nàng, một bàn nói nói cười cười ăn tiệc.
Ngô gia chuẩn bị bàn tiệc cực kỳ thịnh soạn. Cái gì cũng có, nào thịt viên, gà, vịt, cá, giò heo,… đều có đủ cả, mặt khác còn có vài dạng thức ăn mùa đông tinh xảo hiếm thấy. Trong đó một phần rau xanh là do Liên gia cung cấp, một phần khác là Ngô gia cố ý dùng nhiều tiền mua về từ huyện thành.
Trong bữa tiệc, mọi người trầm trồ khen ngợi Ngô gia chuẩn bị bàn tiệc thịnh soạn, rất có thể diện, không ngớt lời.
Cùng lúc đó, trong thượng phòng nhà cũ Liên gia.
Trên hai bàn đặt song song trên giường gạch, từng món từng món chen chúc đặt trong các đĩa, các chén đầy ắp mặt bàn, các loại thức ăn thơm ngào ngạt bốc hơi nghi ngút, bên cạnh bàn còn đặt hai chậu cỡ lớn.
Mấy người được Ngô gia nhờ cậy đưa bàn tiệc sau khi bày biện thức ăn kỹ càng thì khách khí cười nói vài câu chúc tụng, sau đó còn nói đến chiều sẽ có người quay lại dọn dẹp, xong xuôi liền rời đi.
Liên lão gia tử cùng Chu thị ngồi ở đầu giường đặt gần lò sưởi nhìn mấy người đưa bàn tiệc tới đã đi xa. Nụ cười trên mặt Liên lão gia dần dần tắt ngấm. Chu thị ngồi xếp bằng trên giường, nhìn thức ăn đầy mặt bàn, lại liếc nhìn Liên lão gia tử, sau đó cúi đầu, hung hăng nhắm tịt hai mắt.
Hai vợ chồng già không nói lời nào. Nhưng mấy người Liên Thủ Nghĩa đã sớm không chờ nỗi.
“Úi chà! Bàn tiệc này thật thịnh soạn a!” Liên Thủ Nghĩa đứng dưới đất, con mắt chằm chằm nhìn thức ăn trên bàn, cơ hồ không dời mắt đi được: “Cha, ta còn chờ gì nữa. Mau ăn cơm đi, nếu không đợi một hồi đồ ăn nguội lạnh, sẽ không ngon nữa.”
“Đúng vậy! Nhanh ăn đi. Vợ Kế Tổ, sao không nhanh dọn bát đũa ra.” Hà thị vừa nhìn bàn tiệc nuốt nước miếng ừng ực, vừa tùy tiện sai sử Tưởng thị đi lấy bát đũa.
Tuy những người khác không nói lời nào, nhưng đều đứng trước bàn. Dường như đợi Liên lão gia tử vừa phát lời, họ liền bay lên bàn ăn cơm.
Không thể không nói, tuy bây giờ lời của Liên lão gia tử và Chu thị không còn hữu dụng như trước kia, nhưng cho tới nay uy nghiêm và sức mạnh của quy củ đã định ra vẫn còn tồn tại, bất kể như thế nào, không được hai lão nhân lên tiếng, mọi người ai cũng không dám ngồi vào bàn, động đũa.
Không biết Liên lão gia tử đang nghĩ gì, cũng không nói chuyện, ánh mắt bỗng chốc dại ra.
“Nương!” Liên Thủ Nghĩa gọi Chu thị.
Chu thị nhìn thoáng qua đám con cháu đang đứng lúc nhúc trước bàn cơm, rồi lại nhìn thoáng qua Liên lão gia tử, bà liền quyết định thay Liên lão gia tử làm chủ chuyện này.
“Vợ Lão Nhị, vợ Kế Tổ, đi lấy bát đũa đến đây.” Chu thị phất phất tay áo, phân phó.
“Dạ.” Hà thị chỉ chờ một tiếng này, bà ta còn bay ra ngoài nhanh hơn Tưởng thị.
“Làm gì cũng không xong, bình thường gọi nó thì giống như kẻ điếc, gọi cả buổi cũng không thèm lên tiếng. Vừa trông thấy ăn thì tự mình tới! Làm gì cũng không xong mà ăn gì cũng không thấy đủ.” Chu thị đứng thẳng sống lưng, hướng về phía bóng lưng Hà thị mắng mấy câu.
Liên Thủ Nghĩa đứng dọc bên cạnh giường, len lén vươn tay, muốn vén tấm trùm trên mặt chậu lên, xem thử bên trong là cái gì.
Chu thị nhanh tay lẹ mắt, nhích tới một tí, giơ tay đánh vào mu bàn tay Liên Thủ Nghĩa. Liên Thủ Nghĩa liền ai u một tiếng, mỉa mai cười rút tay về. Lúc này Chu thị mới mở vải che trên nắp chậu ra. Có hai chậu, một chậu đầy ắp cơm trắng, chậu còn lại đựng bánh bao trắng nóng hổi nghi ngút khói.
Người trong phòng hít vào một hơi.
Mặt Chu thị không đổi sắc, trong mắt chợt lóe sắc thái mừng húm.
Hà thị và Tưởng thị cầm bát đũa lên, bày ra bàn.
“Còn thất thần làm gì, thỉnh ông phật mau lên bàn ngồi ạ.” Chu thị đem hai thau cơm ôm đến bên cạnh mình, sau đó liền nắm Liên lão gia tử kéo tới, bà không kiên nhẫn nói.
“Hả!” Không giống Chu thị tinh thần vô cùng hăng hái, Liên lão gia tử có chút ủ rũ, bị Chu thị nắm kéo tới, ông phảng phất như người mộng du, theo lực tay của Chu thị, ngồi xuống bàn bên cạnh.
Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị, Tứ Lang, Lục Lang, Liên Nha Nhi, Liên Đóa Nhi, Đại Nữu Nữu, Liên Kế Tổ, Tưởng thị lúc này mới rối rít ngồi vào bên cạnh hai bàn.
“Vợ Lão Nhị, con đi lấy thêm chén tương đi.” Chu thị nhìn cái mông Hà thị vừa đặt lên giường gạch, liền trầm mặt phân phó.
“Hả?” Hà thị xê dịch mông trên giường gạch, nấn ná không muốn đi, bà liền sai khiến Liên Nha Nhi: “Nha Nhi, nghe thấy bà nội nói không, đi lấy thêm chén tương đi, nhanh lên.”
“Ta sai ngươi đi, ngươi không nghe thấy sao?” Chu thị lập tức trừng lớn con ngươi: “Sao đây? Ngươi quý báu rồi, ta sai sử ngươi không nỗi, ngươi còn có thể sai khiến người khác. Nha Nhi, cháu đừng nhúc nhích, để mẹ cháu đi.”
Chu thị nói với (nguyên văn: kim trúc???) Liên Nha Nhi xong, bà trầm mặt nhìn Hà thị, không nói lời nào. Đây là biểu thị rõ, nếu Hà thị không nghe bà sai sử, như vậy mọi người ai cũng đừng mong động đũa ăn cơm.
Bây giờ nhà cũ vẫn thực thi chế độ phân phối thức ăn như trước. Bất kể lúc nào, Chu thị đều muốn nắm quyền phân phối thức ăn trong lòng bàn tay mình. Hôm nay có một bàn tiệc thịnh soạn như vậy, chính là thời cơ tốt để Chu thị phô bày và sử dụng quyền lực trong tay. Đương nhiên bà sẽ không bỏ qua một cơ hội tốt để gây khó dễ người như vậy.
“Đi, nhanh lên chút, còn sợ khi trở lại không có phần của ngươi hay sao?” Liên Thủ Nghĩa liền hướng Hà thị chép miệng, nói với Hà thị: “Đi nhanh về nhanh.”
Hà thị không còn cách nào, đành phải xuống giường, chạy đi lấy tương.
Tưởng thị liền bày chén ra trước mặt Chu thị, những thứ cơm trắng và bánh bao trắng, đương nhiên phải do đích thân Chu thị đến phân phát cho mọi người ăn.
Chu thị cầm lấy chén định xới cơm cho Liên lão gia tử, vừa nhìn lướt qua đồ ăn trên bàn, đột nhiên bà buông chén xuống.
“Vợ Kế Tổ, đi lấy mấy cái bát lớn lên đây.” Chu thị phân phó.
Lúc ăn cơm, từ trước tới giờ Tưởng thị đều không ngồi hẳn lên giường, mà chỉ nghiêng người ngồi xuôi theo mép giường, như vậy để dễ dàng qua lại chiếu ứng. Nàng nghe Chu thị nói xong, mặc dù không biết Chu thị muốn làm gì, vẫn nghe lời ra phòng ngoài, cầm mấy bát lớn đi vào.
Chu thị cầm đũa, gắp mấy thứ tốt nhất trên bàn cơm như cá, thịt, thịt viên hơn phân nửa vào mấy bát lớn. Thức ăn thịnh soạn như thế, ăn hết trong một bữa quá là phung phí rồi. Chu thị lưu lại hơn phân nửa thức ăn ngon, ý định để dành mấy bữa sau từ từ ăn.
Khó được một bàn tiệc thịnh soạn như vậy, mấy người Liên Thủ Nghĩa cho rằng hôm nay có thể đánh chén một bữa ngon lành, thoải mái ăn no, không nghĩ tới Chu thị có thể làm như vậy, nhất thời một thứ cảm xúc có tên là bất mãn lan tràn khắp bàn cơm.
“Nương, người ta đưa tới một bàn tiệc này là muốn cho chúng ta ăn thật ngon một chầu đó.” Liên Thủ Nghĩa nhịn không được mở miệng nói: “Nương yêu thích món gì, có thể cho người đi nói với lão Tứ một tiếng, để hắn lần khác đưa tới cho người. Dù sao hắn có tiền, lão Ngô gia cũng có tiền mà… Cái ăn chúng ta khổ vô cùng, trong bụng một chút chất béo cũng không có. Người ta đưa tới bàn tiệc này, sao không cho chúng ta ăn thật ngon một bữa?”
“Ngươi còn muốn ăn ngon thế nào nữa?” Chu thị cũng không ngẩng đầu lên liền khiển trách, bà gắp thức ăn ra xong, rồi sai Tưởng thị bưng ra để vào trong tủ chén ở gian ngoài. Bây giờ thời tiết đông lạnh, những thức ăn này đặt ở gian ngoài có thể giữ gìn được mấy ngày.
“Bụng ngươi lớn bao nhiêu, những thứ này còn chưa đủ cho ngươi ăn sao. Nếu không, ta để một mình ngươi ăn, ta và cha ngươi hai người chúng ta không ăn, ngươi xem có đủ không?” Chờ Tưởng thị bưng thức ăn ra ngoài hết, Chu thị mới ngẩng đầu lên, trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa, âm dương quái khí nói.
Liên Thủ Nghĩa mím mím môi, lúc này, hắn cũng không dám chọc Chu thị.
“… Đáng lẽ cha nên đi dự tiệc, còn có Kế Tổ và vợ Kế Tổ, hai đứa cũng nên đi…” Liên Thủ Nghĩa lầm bầm, ngụ ý, nếu như mấy người này tới Ngô gia dự tiệc, thì bàn tiệc đưa tới này, chỉ còn lại mấy người ở nhà ăn, đương nhiên càng dư dả.
“Ăn cơm, ăn cơm đi, còn chờ gì nữa?” đột nhiên Liên lão gia tử lên tiếng, cắt đứt Liên Thủ Nghĩa lầm bầm. Sau đó, Liên lão gia tử bưng chén cơm lên trước mặt, lại phát hiện trong chén trống không, liền hướng Chu thị nói: “Sao còn không xới cơm cho ta?”
“Ta xới cơm cho ông đây” Chu thị vội tiếp chén cơm trong tay Liên lão gia tử, bới đầy một chén cơm trắng, đặt xuống trước mặt Liên lão gia tử.
“Vợ Kế Tổ, lấy chậu cơm hồi sáng ta nấu ra đây.” Chu thị lại phân phó Tưởng thị.
Chờ Tưởng thị đem một chậu cơm cao lương tới, Chu thị liền bận rộn mở ra, bà lưu cơm trắng lại một nửa, rồi đem chậu bánh bao qua đếm một lượt, sau đó đem cơm cao lương trộn lẫn với cơm trắng, lúc này mới xới cơm cho người một nhà.
Phân cho Liên lão gia tử một chén cơm trắng, hai cái bánh bao. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Tứ Lang và Lục Lang đều được phân một chén cơm trộn và một cái bánh bao. Những người còn lại, trừ Đại Nữu Nữu được một cái bánh bao, đều chỉ có một chén cơm trộn, cũng không có bánh bao.