“Khi nào có tin chính xác, con phải nhanh chóng sai người đưa tin cho mẹ ngay, biết không.” Lúc đưa Liên Chi Nhi ra ngoài, Trương thị còn không ngừng dặn dò: “Nếu lần này không phải, sau này cũng phải cẩn thận, đừng tùy tiện ăn lung tung…”
Đương nhiên Liên Chi Nhi đồng ý từng lời. Người một nhà đưa vợ chồng son đến cửa, thẳng đến khi xe ngựa biến mất ở ngõ quẹo, mới xoay người trở vào.
Cả ngày hôm nay vốn tính chiêu đãi Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng, vì vậy không an bài việc gì khác. Hiện tại vợ chồng son về sớm, người một nhà khó có lúc được rảnh rỗi, bày mấy thứ trái cây trên kháng, ngồi vây quanh nói chuyện.
“Sao nàng bảo Gia Hưng và Chi Nhi về sớm vậy?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị.
Trương thị liền nhỏ giọng, nói bên tai Liên Thủ Tín một câu.
Liên Thủ Tín lập tức vui mừng nhướng mày.
“Thật sao, vậy thì tốt quá!… Không trách được Gia Hưng vui thành như vậy, ta còn thấy kỳ quái đây.” Liên Thủ Tín vui mừng không biết nói gì cho phải.
Ngũ Lang và Tiểu Thất thấy khó hiểu, liền quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi, hy vọng có thể moi đáp án từ Liên Mạn Nhi.
“Đoán chừng chúng ta sắp có cháu ngoại nhỏ rồi.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Ngũ Lang và Tiểu Thất đều cười tươi, hỏi Trương thị có phải thật vậy không.
“Mẹ đoán là tám chín phần, chờ Chi Nhi trở về, mời lang trung xem sẽ biết thôi.” Trương thị liền nói.
Tuy nói còn chưa xác định, nhưng người một nhà đã tin là thật, ngươi một lời ta một câu cười nói vui vẻ. Nếu Liên Chi Nhi sinh cục cưng, nó sẽ là đứa bé đầu tiên của đời thứ ba nhà họ. Mức độ háo hức chờ mong của họ thế nào có thể tưởng tượng được.
Ở Ngô gia cũng giống như vậy. Bởi vì Ngô Gia Hưng là con trai độc nhất của Ngô Ngọc Quý và Ngô Vương thị, mong đợi đối với bảo bối này của Liên Chi Nhi lại càng dễ đoán.
Nói hồi lâu về Liên Chi Nhi và cục cưng, Liên Thủ Tín đột nhiên nghĩ đến một chuyện khác.
“Hai mẹ con nàng sai người mang thức ăn cho lão gia tử và lão thái thái sao?” Liên Thủ Tín hỏi Trương thị và Liên Mạn Nhi.
“Dạ! Tặng một chén chân giò, một chén thịt viên. Vừa nấu xong, nhân lúc còn nóng liền đưa qua.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói: “Cha, sao cha biết?”
“Cha thấy Tiểu Khánh mang hộp đựng thức ăn trở về nên đoán được.” Liên Thủ Tín liền nói. Trong lòng hết sức hài lòng Liên Mạn Nhi, cảm thấy Liên Mạn Nhi rất chu đáo.
Chân giò và thịt viên là loại thức ăn dễ tiêu hóa, cũng là một trong những món Liên lão gia tử và Chu thị thích nhất. Mặc dù ngoài miệng không nói, nhưng trong lòng Liên Thủ Tín biết rõ, biết Liên lão gia tử và Chu thị đối xử Liên Mạn Nhi như thế nào. Nhưng trước giờ Liên Mạn Nhi ở trong nhà không hề ngăn cản đưa thức ăn cho nhà cũ, mà còn chủ động thu xếp, đưa qua đều là những món Liên lão gia tử và Chu thị thích ăn nhất.
Không chỉ riêng Liên Mạn Nhi, Trương thị, Ngũ Lang và Tiểu Thất đều như thế. Liên Thủ Tín cảm thấy rất vừa lòng, có vợ con như vậy, cuộc sống rất rộng rãi, thoải mái. Cả nhà hòa thuận vui vẻ là chuyện hạnh phúc nhất trên đời.
Nói đến chuyện đưa đồ ăn cho nhà cũ, Trương thị không nhịn được kể ra chuyện nhà cũ cãi nhau.
Chuyện ồn ào như vậy, Ngũ Lang và Tiểu Thất đã biết từ Liên Mạn Nhi rồi, chỉ có Liên Thủ Tín chưa biết, bởi vậy nghe lời Trương thị nói, Liên Thủ Tín kinh hãi.
“Còn có chuyện này!”
Sau khi kinh ngạc qua đi, Liên Thủ Tín chỉ lắc đầu, nói chuyện này chắc chắn không thành.
“… Đại tỷ tâm cao khí ngạo, lấy điều kiện nhà cũ hiện tại và cả điều kiện của Tứ Lang, chắc chắn tỷ ấy sẽ thấy chướng mắt.” Liên Thủ Tín liền nói. Không ai là người ngu, có một số việc, chẳng qua mọi người không nói, nhưng trong lòng đều hiểu rõ.
“… Nha đầu Ngân Tỏa kia là cô nương trong huyện thành, từ nhỏ đã không phải làm việc đồng áng, gió táp mưa sa chẳng chạm tới, ở nhà chẳng cần làm việc, da thịt còn trắng hơn cô nương nhà nông. Lại có trang phục tốt, mẹ con bé chịu dùng xiêm y tốt, trang sức tốt ăn diện cho nó. Không phải người đẹp vì lụa, lúa tốt nhờ phân sao? Ngoại trừ những thứ này, tướng mạo con bé cũng bình thường.” Trong nhà không có người ngoài, Trương thị liền nói thẳng nhận xét của bà với Ngân Tỏa.
“Tính cách nha đầu kia không tốt lắm. Không biết Nhị đương gia bọn họ nghĩ thế nào mà đòi cưới cho Tứ Lang. Ngân Tỏa không phải người Tứ Lang có thể chu cấp nổi, con bé cũng không phải người thích hợp làm dâu nhà nông.”
“Chính là đạo lý này.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Ngân Tỏa ở trong thành được nuông chiều thành quen, ngày thường “Nước không phải đun, cơm không phải nấu”, sao có thể làm dâu nhà nông, lo liệu việc nhà, ra đồng làm việc?
Mà hiện tại nhà cũ thiếu hụt, cần một đứa con dâu giỏi việc trong nhà ngoài đồng.
“Nếu cho Ngân Tỏa vào cửa, chẳng phải sẽ có thêm một Triệu Tú Nga khác sao?” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Đúng như vậy.” Mọi người nhìn Liên Mạn Nhi, sau đó đều gật đầu.
“Vừa rồi ta còn nghĩ, sao vợ chồng Nhị đương gia lại chọn trúng Ngân Tỏa, chuyện này thật kỳ quái. Mạn Nhi vừa nói, ta liền hiểu ra, đây chính là một Triệu Tú Nga khác. Vợ chồng Nhị đương gia còn chưa ăn đủ thiệt thòi, còn muốn thêm một người nữa!”
Ngân Tỏa là dạng người gì, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không thể không biết. Nhưng vợ chồng này nhất định đòi cưới Ngân Tỏa cho Tứ Lang, là vì cái gì?
Tuổi Tứ Lang nên làm mai rồi, nhưng danh tiếng vang dội của nhà cũ đã truyền xa mười dặm tám thôn, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị còn là nhân vật nổi danh, bản thân Tứ Lang cũng thế.
Tứ Lang không cưới được vợ, kéo dài tới tận bây giờ còn chưa có ai tới cửa làm mai cho.
“Đoán chừng bọn họ cũng hiểu, lão gia tử và lão thái thái chắc chắn sẽ không dành nhiều tiền cưới vợ cho Tứ Lang. Vậy hôn sự của Tứ Lang càng khó tìm. Nếu lấy Ngân Tỏa, đã thân càng thêm thân, đây là chuyện tốt… Chắc là bọn họ nhìn trúng của hồi môn của Ngân Tỏa.” Liên Thủ Tín chậm rãi phân tích.
Nhà Liên Lan Nhi tích lũy mấy đời, những năm này lại mở cửa hàng tạp hóa, của cải nhất định không ít. Nhất là trong mắt Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, nhà Liên Lan Nhi chính là một phú hộ. Liên Lan Nhi lại thương yêu khuê nữ, đến lúc đó của hồi môn nhất định không ít.
Đó chính là lý do vì sao Liên Mạn Nhi nói Ngân Tỏa là một Triệu Tú Nga thứ hai.
Nói trắng ra, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị cưới vợ cho nhi tử, trước tiên nhìn gia cảnh và đồ cưới của con gái người ta. Nhìn hôn sự của Nhị Lang và Triệu Tú Nga, lại thêm Tam Lang bị ở rể, liền biết hai vợ chồng này tổ chức hôn sự cho con cái xuất phát từ ý định như thế nào.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tính thật tốt, đoán chừng Tứ Lang cũng vừa ý Ngân Tỏa, nhưng không biết tại sao Liên Lan Nhi bên kia không đồng ý.
Hơn nữa còn không cho bất kỳ cơ hội thương lượng nào. Liên Lan Nhi cơm trưa cũng không ăn, lập tức mang Ngân Tỏa hồi huyện thành, như vậy đã có thể hiểu thái độ của Liên Lan Nhi.
“Lão thái thái vẫn cùng Nhị đương gia tranh cãi, bà đứng về phía người trong thành…” Trương thị nói với Liên Thủ Tín.
“Lão gia tử có nói gì không?” Liên Thủ Tín tựa hồ không màng tới thái độ của Chu thị, mà hỏi Liên lão gia tử.
“Ông nội con hình như vẫn không hề nói gì.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Ừm” Liên Thủ Tín như có điều suy nghĩ.
“Lão thái thái đứng về phía người trong thành, lão gia tử không nói chuyện, đoán chừng… trong thành bên kia không vui, lão gia tử chắc chắn sẽ không đi áp đảo người trong thành bên kia, hôn sự này vẫn không thể thành.” Suy nghĩ một chút, Liên Thủ Tín nói.
Liên lão gia tử đối xử với người ngoài và người trong nhà theo thái độ và tiêu chuẩn vô cùng khác nhau. Ông có thể áp chế người trong nhà, để cho người trong nhà chịu ủy khuất. Nhưng ông tuyệt đối không áp đảo người ngoài, làm cho người ta ghi hận ông. Ngân Tỏa còn có cha, Liên Lan Nhi đã gả ra cửa, vậy cũng là người nhà người ta.
Người một nhà đang nói chuyện, Triệu thị và Liên Diệp Nhi liền tới. Lúc vào cửa Liên Diệp Nhi đã có bộ dáng hưng phấn trùng trùng. Liên Mạn Nhi biết rõ, đây là Liên Diệp Nhi có chuyện mới mẻ muốn nói cho nàng biết.
Quả nhiên, Triệu thị và Liên Diệp Nhi vừa mở miệng, liền hỏi nhà nàng có biết chuyện nhà cũ bên kia bởi vì hôn sự của Tứ Lang và Ngân Tỏa mà xảy ra tranh cãi.
“Tỷ biết rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Liên Thủ Tín, Ngũ Lang và Tiểu Thất không nói, những người còn lại, đầu tiên là Trương thị và Triệu thị, tiếp đó chính là Liên Mạn Nhi và Liên Diệp Nhi, líu ríu, thì thầm.
Nữ nhân đối với chủ đề ở phương diện này chính là trời sinh nhạy cảm, hơn nữa còn cảm thấy hứng thú.
Thành thật như Triệu thị, phúc hậu như Trương thị, đều không thoát khỏi loại thiên tính này của nữ nhân.
Không giống với Liên Mạn Nhi, hôm nay Liên Diệp Nhi đi theo Liên Thủ Lễ đến nhà cũ, mà mới vừa rồi, Hà thị còn sang nhà nàng ngồi hồi lâu.
“Chuyện này đâu phải hôm nay mới nhắc tới, vợ chồng Nhị đương gia đã sớm đã có tâm này, không phải từng nói qua với chúng ta rồi sao, cũng đã nói trước mặt lão gia tử và lão thái thái rồi.” Triệu thị liền nói: “Nghe nói, lão thái thái lúc ấy đã bác bỏ, lão gia tử cũng không gật đầu.”
“Vậy sao hôm nay Nhị đương ra lại còn đề cập đến?” Trương thị buồn bực nói.
Nhưng hỏi câu này, Trương thị cũng không mong đợi nhận được đáp án. Người bình thường có lẽ sẽ bỏ qua, nhưng không thể lấy tiêu chuẩn người bình thường để áp dụng cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
“Tứ Lang không phải ở đó mấy ngày rồi ư? Lại nói, Tứ Lang bây giờ đang làm việc ở cửa hàng, đâu giống như trước kia nữa.” Triệu thị liền nói.
“Mẹ Nha Nhi nói vậy đó.” Liên Diệp Nhi lập tức bổ sung.
“Tứ thẩm nó, ta kể chuyện này, mới vừa rồi mẹ Nha Nhi ngồi trên giường gạch nhà chúng ta, nói những lời đó, ai u…” Triệu thị giảm thấp giọng xuống, nói với Trương thị, trên mặt lộ ra thần sắc phức tạp.
Liên Diệp Nhi ở bên cạnh không lên tiếng.
“Bà ta nói gì, nói cái gì khó nghe sao?” Trương thị lại hỏi.
“… Nói tiền công của Tứ Lang mấy ngày qua một đồng cũng không mang về nhà, mà cho Ngân Tỏa dùng, nói là mua đồ ăn, vài thứ linh tinh, còn nói Ngân Tỏa đòi hỏi Tứ Lang. Bà ta nói như vậy, nhưng ta nghe ra ý tứ, chắc hẳn bà ta muốn chuyện này lan truyền khắp nơi…” Triệu thị hướng về phía Trương thị mở to hai mắt.
Trương thị đầu tiên là kinh ngạc, sau đó chợt hiểu ra.
Liên Mạn Nhi ở bên cạnh nghe đại khái liền hiểu.
Chủ ý này của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị rất hay, làm mai không thành, liền muốn đi chung quanh nói xấu, phá hư thanh danh Ngân Tỏa, bắt buộc Ngân Tỏa phải gả cho Tứ Lang!
“Đoán chừng đã sớm tính toán xong rồi.” Trương thị liền nói: “Hai người kia bình thường thích la cà, cửa nhà nào bọn họ cũng có thể đi vào, hai người bọn họ lại treo những câu này bên miệng, ai u…!!! Chuyện này ngày mai có thể đã truyền vào huyện thành.”
Lời nói đáng sợ, vốn mọi người cho rằng hôn sự quyết không thể thành, vậy mà lại có chuyện xấu xảy ra.