Nghe Liên Diệp Nhi nói hôm qua nhà cũ lại tới tìm Liên Thủ Tín, Liên Mạn Nhi không khỏi nâng trán. Nàng nghĩ thầm, may mà sáng hôm qua ở Ngô gia làm khách, buổi trưa Liên Thủ Tín và Ngũ Lang phải đi nơi khác, ngay cả một nhà Liên Thủ Lễ cũng không biết nhà Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đi nơi nào, bằng không, người nhà cũ thật sự có thể đã đến tìm.
Một nhà các nàng, từ khi nào thì bắt đầu trở nên quan trọng với nhà cũ như vậy? Vốn không phải luôn không coi trọng, nhìn không thuận mắt đấy sao? Nhưng bây giờ một chút chuyện nhỏ, cũng muốn đến tìm.
Tìm Liên Thủ Tín và Ngũ Lang qua có tác dụng gì? Tất cả chuyện của nhà cũ bên kia đều do một tay Liên lão gia tử làm chủ. Liên lão gia tử đâu cho phép bất luận kẻ nào đoạt mất quyền quyết định của ông. Một nhà các nàng đâu phải không cho ý kiến, nhưng kết quả cuối cùng thì thế nào?
Gọi Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đi qua, làm như vậy vì cái gì, bây giờ, ngay cả Liên Thủ Tín cũng nhìn ra.
“Tam bá có đi không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Có thể không đi sao!” Vẻ mặt Liên Diệp Nhi buồn bực: “Cha muội đâu muốn đi, ông nói rồi, ông sang đó có thể làm gì, có thể khuyên người nào, ông nói gì nhà cũ bên kia có ai thèm nghe đâu. Nhưng ông bà nội đã sai người đến gọi, cha muội không thể không sang được.”
“Thì muội cũng đi theo chứ sao.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Dạ, muội đi theo mà, muội sợ họ khi dễ cha muội, gài bẫy gì đó cho cha muội nữa.” Liên Diệp Nhi liền nói. Liên Diệp Nhi không có bất kì hảo cảm nào với người nhà cũ, hơn nữa lòng phòng bị với họ cũng rất nặng. Điều này không trách Liên Diệp Nhi được, lúc trước các nàng ra ngoài ở riêng trải qua một vài chuyện, cả đời người bình thường chắc chắn không thể quên được.
“… Cha muội buộc phải đi, đến đó, ai cũng không cho ông nói lời nào. Chỉ có ông nội và cha Nha Nhi tranh cãi ì xèo…” Liên Diệp Nhi liên miên kể chuyện phát sinh ở nhà cũ hôm qua cho Liên Mạn Nhi nghe.
Vợ Xuân Trụ được ủy thác, rất là tận tình, lúc sang nhà cũ, sau khi hàn huyên một hồi đã tiết lộ chuyện Liên Thủ Nghĩa và Hà thị bôi nhọ thanh danh Ngân Tỏa ở bên ngoài cho Liên lão gia tử và Chu thị biết.
Vợ Xuân Trụ nói tương đối ngắn gọn khéo léo, nhưng dù sao Liên lão gia tử cũng đã lớn tuổi, tinh thông thế sự, lúc ấy đã nghe ra có gì đó không đúng. Đêm hôm đó, Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Nghĩa chuyện này. Dĩ nhiên Liên Thủ Nghĩa phủ nhận sạch sẽ.
Liên lão gia tử cảnh cáo Liên Thủ Nghĩa và Hà thị mấy câu, rồi gạt chuyện này sang một bên. Không thể không nói, lúc ấy Liên lão gia tử cũng không nghĩ chuyện này nghiêm trọng lắm.
Kết quả, ngay hôm sau liền có người lắm chuyện trong thôn đến nhà cũ nói chuyện của Tứ Lang và Ngân Tỏa. Còn hỏi Liên lão gia tử, lúc nào có thể tới ăn cưới. Liên lão gia tử kinh hãi, bảo không có chuyện này. Người lắm mồm đó không tin, nói chuyện này ai cũng biết cả rồi.
Liên lão gia tử thế mới biết sự tình đã rất trầm trọng. Không phải Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn trút giận, chỉ nói nhàn thoại trong phạm vi nhỏ, mà muốn truyền bá rộng rãi, có mục đích tuyên truyền Tứ Lang và Ngân Tỏa như thế này như thế kia. Lúc này Liên lão gia tử cho người tìm Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang đang la cà bên ngoài về.
Tìm được ba người này về tốn không ít khí lực, bởi vì ba người này đến tận những thôn khác, lại còn không cùng một chỗ.
Gọi được người về, Liên lão gia tử nổi giận lôi đình, chửi rủa thậm tệ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Bởi vì loại chuyện này truyền đi sẽ gây đàm tiếu, hơn nữa, Liên Lan Nhi bên kia căn bản chưa hề đồng ý cửa hôn sự này.
Liên lão gia tử mắng Liên Thủ Nghĩa giở trò gian dối, làm mất hết thể diện Liên gia.
Liên Thủ Nghĩa không phục, nói, lời ông ta nói bên ngoài đều là lời nói thật, là Liên Lan Nhi và Ngân Tỏa ngại bần yêu phú, bỏ mặc thân nhân.
Lúc Liên Thủ Lễ ra về, Liên lão gia tử còn đang tranh cãi với Liên Thủ Nghĩa. Càng nói càng hăng, Liên lão gia tử liền mắng Liên Thủ Nghĩa làm chuyện hạ lưu. Liên Thủ Nghĩa nói Liên lão gia tử thiên vị bất công, nói Liên lão gia tử hẹp hòi, còn nói Tứ Lang nhìn trúng Ngân Tỏa rồi, Tứ Lang là cháu trai Liên lão gia tử, muốn Liên lão gia tử thành toàn.
“… Tứ Lang còn quỳ xuống dập đầu với ông nội, năn nỉ ông nội nữa.” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi.
“Vậy ông nội nói sao?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ông nội nhất quyết không đồng ý, nói không bàn lại chuyện này nữa, người Liên gia không thể làm chuyện như vậy.” Liên Diệp Nhi liền nói: “Mạn Nhi tỷ, tỷ đoán xem cha Nha Nhi nghe xong câu này sẽ nói gì?”
Liên Mạn Nhi thấy vẻ mặt Liên Diệp Nhi có chút hưng phấn, liền đoán được Liên Thủ Nghĩa nhất định đã nói gì đó rất khó lường.
“Ổng nói gì?” Liên Mạn Nhi vội hỏi.
“Ổng nói ‘vì sao không được nói, là nha đầu Ngân Tỏa đòi Tứ Lang mua này mua nọ trước còn gì. Hơn nữa, đâu phải người ngoài, đều là người trong nhà cả. Đã là người trong nhà, cần gì phải chú ý cái gì nên nói hay không nên nói. Nếu đã chú ý chuyện này, sao lúc trước lại có chuyện đại ca con muốn bán Mạn Nhi lấy tiền? Nhị lão ngài và đại ca con gả Tú Nhi cho cái lão già sắp chết?’ ” Liên Diệp Nhi dứt khoát đứng lên, học theo thần thái và giọng nói của Liên Thủ Nghĩa, quơ tay múa chân nói.
“Phì… “Mạn Nhi không nhịn được cười ra tiếng, nhưng lập tức liền dừng lại. Chuyện này hình như không nên cười, nhưng lời này của Liên Thủ Nghĩa cũng quá…
“Vậy ông nội có nói gì không, không bị tức ngất chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội bị chọc tức, thở hổn hển hồi lâu cũng không nói được tiếng nào.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Dưới tình huống này, Liên lão gia tử có thể không giận ngất đi, đã coi như là vô cùng kiên cường rồi.
“Bà nội có nói gì không?” Liên Mạn Nhi lại hỏi.
“Chưa nói gì cả, chỉ mắng mấy câu.” Liên Diệp Nhi đáp.
“Về sau thế nào?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“Ông nội không áp đảo được bọn họ, đoán chừng cũng là tức quá, nói với cha Nha Nhi, nếu tiếp tục đi nói lung tung, sẽ không cho Tứ Lang vào thành làm việc, nói sau này mấy người bọn họ phải ở trong nhà, không được đi đâu, nếu không, liền ở riêng, cho bọn họ phân gia. Còn nói nếu Tứ thúc biết chuyện này, chắc chắn không thể không quản…”
Uy hiếp, áp đảo xong, Liên lão gia tử còn trấn an Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang.
“… Nói là lập tức tìm bà mai hỏi vợ cho Tứ Lang. Còn bảo bà nội mở hộc tủ lấy một thỏi bạc ra. Ông dẫn cha Nha Nhi và cả Tứ Lang đến nhà bà mối Triệu ở trấn trên một chuyến, kết quả bà mối Triệu ra ngoài ăn tiệc rồi, không gặp người, chắc là bữa nay lại đi.”
Uy hiếp, áp đảo chưa có hiệu quả, cuối cùng Liên lão gia tử phải lấy bạc ra, dùng hành động thực tế hỏi vợ cho Tứ Lang mới tạm đè ép được đám người Liên Thủ Nghĩa xuống, đáp ứng không ra ngoài nói lung tung nữa.
“Đâu phải không có tiền, lần trước cũng ầm ĩ một trận, nếu sớm lấy tiền ra làm mai cho Tứ Lang thì đã không có chuyện này rồi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Tiền của ông bà nội làm sao nỡ cho người khác dùng chứ. Có cũng chỉ để cho đám người Kế Tổ ca dùng.” Liên Diệp Nhi hừ lạnh một tiếng, nói: “Bất đắc dĩ lắm mới cho Tứ Lang dùng số tiền này. Tứ thúc không sang, chỉ có cha muội, nhưng cha muội cũng đâu có tiền.”
Lúc này Trương thị và Triệu thị đi tới, nghe thấy Liên Diệp Nhi và Liên Mạn Nhi nói chuyện, liền thở dài.
“Ngẫm lại trước kia lúc ta còn ở nhà cũ, sống như thế nào?” Trương thị nói với Triệu thị: “Bây giờ thì sao, ngoại trừ đám người Đại đương gia, thứ gì người ta cũng chẳng cần quan tâm, đều có ông bà nội suy nghĩ cho. Còn dư lại nhóm người chúng ta, Nhị đương gia người ta có khóc, có quấy, ngươi nhìn người ta chưa bao giờ phải ăn thiệt. Chỉ có chúng ta, quá mức trung thực rồi.”
“Có cách nào nữa đâu, cả đời ta đây cũng không học được một chút xíu xiu của bọn họ.” Triệu thị thở dài nói.
“Ta cũng vậy học không được, mỗi lần có chuyện cũng không bỏ mặt mũi xuống được.” Trương thị cũng thở dài nói.
“Ta không phải không bỏ được mặt mũi.“ Triệu thị nói: “Chỉ là ta không làm được những thứ như vậy. Đừng nói để ta náo loạn với người khác, tranh cãi với người khác, ta vừa nghe người khác tranh cãi, tim liền đập thình thịch, nói cũng nói không ra hơi. Ở nhà cũ, cả ngày sợ hãi, hiện tại cuối cùng cũng được thoải mái thanh thản.”
Hai chị em dâu nhớ tới chuyện cũ, đồng bệnh tương liên, đối với sự thật bản thân không khóc, không nháo đều đã nhận mệnh.
“Nhờ được phân gia, không nói đến cuộc sống thế nào, nhưng tối thiểu đã được yên tĩnh.” Trương thị nói với Triệu thị.
Hôm nay một nhà Liên Mạn Nhi, và cả nhà Liên Diệp Nhi, bất luận cuộc sống giàu nghèo ra sao, đều có một điểm giống nhau, đó chính là người một nhà chung chung sống hoài hòa, không dám nói không có xung khắc, nhưng chân chính cãi vả một lần cũng không có.
Chờ buổi chiều, Liên Thủ Tín và Ngũ Lang đi dự tiệc trở về, Trương thị nói đến việc nhà cũ làm mai cho Tứ Lang.
“Sớm nên như vậy.” Liên Thủ Tín hơi thích thú khi nghe được chuyện này.
“Nếu ban đầu lão gia tử không phung phí số tiền trong tay đã đủ cưới vợ cho Tứ Lang rồi. Làm to không đủ cũng chẳng lạ gì, chỉ cần bên kia đừng đòi lễ hỏi quá nhiều, bên này cũng đừng so đo đồ cưới. Nhà người nông dân, ai mà không như vậy.” Trương thị liền nói.
“Ai nói không được, nhưng ai có thể nói được lão gia tử.” Liên Thủ Tín uống trà giải rượu, chậm rãi nói: “Tiền cũng đã phung phí rồi, nói gì cũng đã chậm. Nhưng mà, ta đoán trong tay lão gia tử và lão thái thái có thể còn mười lượng bạc lẻ, hơn nữa lễ mừng năm mới, tiền bán heo, lại bán chút lương thực, cưới một người vợ nông dân bình thường cho Tứ Lang, hẳn không khó lắm.”
Nhưng cưới vợ cho Tứ Lang, cuộc sống nhà cũ có lẽ sẽ khó khăn hơn, hơn nữa trong tay Liên lão gia tử và Chu thị sẽ không còn tiền bạc nữa.
“Ông nội vẫn kéo dài chuyện Tứ Lang lấy vợ, có phải không nỡ xài tiền không?” Ngũ Lang cũng uống trà nói: “Có phải còn muốn giữ lại…”
“Nhị lão cần gì ta đều lo hết, hai người bọn họ trữ tiền làm gì?” Liên Thủ Tín liền nói: “Chắc là muốn giữ lại cho Đại đương gia.”
Cả nhà Liên Mạn Nhi đều biết, bây giờ trong mắt Liên lão gia tử, Liên Thủ Nhân vô cùng đáng thương.
Đối với chuyện Liên lão gia tử thiên vị, người một nhà chỉ có thể thở dài.
“Mẹ mấy đứa“ Liên Thủ Tín trầm mặc một hồi, rồi thương lượng với Trương thị: “Nếu Tứ Lang thành thân, ta.. ta.. cuộc sống của chúng ta hôm nay khá tốt, chuyện này, có thể, có thể hay không…”
“Chàng muốn nói, cho Tứ Lang tiền cưới vợ?” Trương thị hỏi.
“Ta…” Liên Thủ Tín nhìn mấy hài tử đang ngồi bên cạnh một chút: “Ta nghĩ như vậy… Cả nhà cùng thương lượng được không.”