Mọi người nghe Liên Diệp Nhi thuật lại xong đều cho rằng Liên Lan Nhi muốn mượn chuyện này lừa lọc nhà cũ Liên gia. Tuy dân phong Tam Thập Lý Doanh Tử thuần phác, nhưng lọai chuyện lừa lọc dối gạt người này, dù mọi người chưa thấy tận mắt bao giờ, thì cũng phải nghe qua rồi chứ.
“Muốn lừa lọc cũng phải tìm nơi béo bở lừa chứ. Nhà cũ bên kia bây giờ…” Hồ thị nói được một nửa đã dừng lại.
Đúng vậy, nhà cũ Liên gia bây giờ có thể có bao nhiêu món hời, Liên Lan Nhi có thể lừa gạt được bao nhiêu thứ chứ?
“Cuối cùng lão gia tử có đáp ứng không con?” Mọi người đều hỏi Liên Diệp Nhi.
“Ông nội con không đáp ứng ạ.” Liên Diệp Nhi nói.
Liên Lan Nhi tốn hơi thừa sức múa mép một hồi, nhưng lần này không ngờ Liên lão gia tử lại rất kiên quyết, ngoại trừ đáp ứng trừng trị Liên Thủ Nghĩa và bảo Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị ra bên ngoài khôi phục danh dự cho Ngân Tỏa, những yêu cầu khác của Liên Lan Nhi vẫn cứng rắn không đáp ứng.
Liên lão gia tử nói rất hay, không phải ông không muốn đáp ứng, mà là ông không có năng lực làm được.
“Nhưng ông nội còn nói tiếp.” Liên Diệp Nhi nói với mọi người: “Nói là ông sẽ ghi nhớ chuyện của Ngân Tỏa trong lòng, rồi còn bảo với bà mai nghe ngóng trên trấn Thanh Dương, nếu có mối hôn nhân phù hợp sẽ làm mai cho Ngân Tỏa. Còn nói đợi lúc Ngân Tỏa thành thân sẽ cho một phần thêm trang dày.”
“Lão gia tử xử sự đúng là lão luyện.” Ngô Vương thị nói.
Lời nói như vậy có tác dụng xoa diệu, không để bầu không khí quá mức giằng co căng thẳng, cũng là cho hai vợ chồng Liên Lan Nhi và La Bảo Tài một cái hạ bậc thang. Mà trên thực tế, ông vẫn đáp ứng chút ít yêu cầu của Liên Lan Nhi.
Liên Mạn Nhi âm thầm gật đầu, dường như những chuyện không liên quan đến Liên Thủ Nhân, Liên lão gia tử vẫn là một ông lão đáng tin cậy và sáng suốt. Dù lúc trước ông không được làm đến chức đại chưởng quỹ, nhưng làm chủ Liên gia nhiều năm như vậy, còn sáng lập ra một phần gia nghiệp không nhỏ mà.
“Ông nội nói vậy rồi, chắc cô cả hài lòng chứ?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Diệp Nhi.
“Cô cả không hài lòng.” Liên Diệp Nhi nói: “Hai bên nói qua nói lại, cuối cùng dường như ông nội cũng thấy tức…”
Liên lão gia tử bị Liên Lan Nhi dây dưa dùng dằng, cuối cùng dứt khoát buông lời: “Ta già rồi, không còn đáng giá nữa, nói ra chẳng ai thèm nghe. Chuyện này, ta đây chẳng thể nhúng tay vào nữa. Vấn đề này do ai làm ra, ngươi trực tiếp đến tìm người đó đi. Nhưng, ta làm lão nhân, vẫn cho các ngươi một câu, một nhà lão Nhị chịu đánh chịu phạt đều do các ngươi!”
Liên lão gia tử tự nhận lời hữu ích có thể đáp ứng đều đã đáp ứng, nhưng Liên Lan Nhi vẫn không lĩnh tình, cuối cùng dứt khoát buông tay mặc kệ.
Liên Lan Nhi và La Bảo Tài tìm Liên Thủ Nghĩa có thể được thứ gì chứ, cuối cùng chỉ có thể tính sổ lung tung, cái gọi chịu đánh chịu phạt chẳng qua chỉ là lời nói suông mà thôi.
Chuyện này bên phe Liên Lan Nhi chiếm lý, nhưng tâm tư bà ta quá lớn, thấy không tốt thì không nhận, cuối cùng vẫn là kết cục giằng co không ngớt.
“Bà nội con không nói gì hả, bà không hướng về bên nào sao?” Trương thị hỏi Liên Diệp Nhi.
“Bà nội không nói gì cả ạ, chỉ ngồi bên cạnh nghe rồi thỉnh thoảng mắng cha Nha Nhi vài câu thôi.” Liên Diệp Nhi nói.
Quả nhiên, khi thật sự gặp chuyện cần giải quyết, Chu thị từ đầu đến cuối vẫn không quản. Không thể không nói, Chu thị phân chia “phạm vi quyền hạn” của bản thân vô cùng rạch ròi. Bà chỉ chịu trách nhiệm trông coi việc phân công cơm nước trong nhà, không thì là chèn ép, quản thúc đám con cháu. Nói trắng ra, bà chỉ muốn duy nhất phần quyền này, về phần hao tâm tổn trí cố sức giải quyết sự tình, bà căn bản không màng để ý tới.
Có lẽ Chu thị cho rằng đó là chuyện của đám nam nhân do Liên lão gia tử quản lý, cũng có lẽ, cho dù để bà quản, bà cũng chẳng có tài cán đi quản.
Nhưng Chu thị không làm rộn chuyện này, có lẽ lại là một chuyện tốt, nếu không sẽ càng náo càng loạn.
“Hiện tại đại cô phu nhân đã đi chưa con?” Trương thị lại hỏi Liên Diệp Nhi.
“Đi rồi ạ. Còn vừa lau nước mắt, vừa nói lòng bà bị tổn thương triệt để rồi, còn nói con người nói chuyện làm việc đều phải dùng lương tâm này nọ. Cuối cùng còn nói sẽ không để yên chuyện này, một khi Ngân Tỏa có gì không may xảy ra sẽ làm cho Tứ Lang đến đền mạng. Ông nội còn bảo cha con tiễn cô cả ra tận xe, lúc bà ấy lên xe còn luôn miệng nói ông nội bất công, chỉ thiên vị con trai, không xem con gái, cháu ngoại gái ra gì cả.” Liên Diệp Nhi nói.
“Còn nói không phải con trai nào ông nội cũng thương, chỉ thương con trai trưởng và con thứ hai, những người khác đều không màng đến. Trước kia bà chưa biết, bây giờ thì biết rồi…”
Đến giây phút cuối Liên Lan Nhi lên xe vẫn không quên châm ngòi một phát, thuận tiện kéo gần quan hệ giữa bà ta với Liên Thủ Lễ, Liên Thủ Tín.
“Đi vào giờ này hẳn là tới khi trời tối cũng không đến được huyện thành, còn phải mò mẫm trong đêm đen đi.” Trương thị nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ.
Hôm nay có thể nói là quốc thái dân an, trị an trong phạm vi huyện Cẩm Dương có thể an lòng. Nhất là giao thông ở trấn Thanh Dương thuận tiện như vậy, thị trấn lớn nhiều nhân khẩu, thổ phỉ, cướp đường trong truyền thuyết đã tuyệt tích lâu rồi. Nhưng không phải ngày rằm, đêm tối không có ánh sáng, đánh xe vẫn hơi nguy hiểm.
Nhưng Liên Lan Nhi và nhà cũ đã nháo ầm ĩ bậc này, tất nhiên chẳng lý nào ngủ lại được.
Mọi người lại nói chuyện một hồi. Liên Mạn Nhi nhìn thời gian cũng gần đến giờ liền thu xếp dọn bàn cơm. Một nhà Trương gia, một nhà Ngô gia, và cả một nhà Liên Diệp Nhi vẫn nán lại cùng nhau ăn xong bữa cơm, sau đó ngồi tán gẫu. Thẳng đến giờ lên đèn, Ngô gia và nhà Liên Diệp Nhi mới đứng dậy cáo từ ra về.
Trương thị khó tránh khỏi ở sau lưng nhẹ giọng dặn dò Liên Chi Nhi rất nhiều thứ, chẳng có gì nhiều, chỉ bảo nàng chú ý thân thể, vũng không được vì mang thai mà lơ là cha mẹ chồng.
Người khác đều đi cả rồi, chỉ còn lại người Trương gia ở lại ngủ.
Trương Thanh Sơn và Lý thị dẫn theo Tiểu Long, Tiểu Hổ ngủ ở đông phòng trong hậu viện. Trương Vương thị, Hồ thị và Trương Thải Vân ở tây phòng, trong đó hai chị em dâu Trương Vương thị và Hồ thị ở gian ngoài, Trương Thải Vân và Liên Mạn Nhi ở buồng trong. Về phần hai huynh đệ Trương Khánh Niên thì ở phòng khách ngoài Tiền viện.
Ngũ Lang vẫn ngủ tại thư phòng. Do Tiểu Thất còn nhỏ, lại ham thích náo nhiệt nên cùng đi qua ngủ ở đông phòng hậu viện.
Trong Đông phòng, vốn Liên Thủ Tín luôn nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, sau đó tới Trương thị, nhưng bây giờ có Trương Thanh Sơn và Lý thị ngủ lại, nên Liên Thủ Tín nhường vị trí lại cho Trương Thanh Sơn.
Trương Thanh Sơn nằm ở đầu giường đặt gần lò sưởi, sau đó tới Lý thị, tiếp theo là Tiểu Long, Tiểu Hổ, kế tiếp là Tiểu Thất. Trương thị và Liên Thủ Tín ngủ ở đầu giường đặt xa lò sưởi.
Trên giường gạch đốt ấm áp chăn nệm của mấy người đã được trải đầy đủ, mặt giường đầy ấp chăn nệm. Tất cả mọi người rửa mặt rồi nhưng không đi ngủ ngay. Ba đứa Tiểu Thất, Tiểu Long và Tiểu Hổ tụ lại một chỗ, lăn lộn đùa nghịch quay cuồng trên mặt giường trải đầy chăn, cười khúc kha khúc khích. Trương Thanh Sơn, Lý thị, Liên Thủ Tín và Trương thị ngồi đó vừa cười nhìn ba đứa nhỏ, vừa tán gẫu.
Huynh đệ Trương Khánh Niên và Ngũ Lang đều ở Tiền viện. Hai chị em bạn dâu Trương Vương thị, Hồ thị, Trương Thải Vân và Liên Mạn Nhi cũng rửa mặt rồi, nhưng không về tây phòng ngay mà vẫn ngồi ở đông phòng, tất cả mọi người cùng nhau trò chuyện rôm rả hoài không dứt.
Ánh nến dìu dịu soi rọi từng gương mặt người trong phòng càng thêm nhẹ nhàng ấm cúng, hòa lẫn từng đợt tiếng cười tiếng nói. Cả nhà ruột thịt, thân thích gặp nhau, đây là khung cảnh ngày tết sum vầy của biết bao người nhà nông.
Chung một chiếc giường, đệm chăn phủ kín mặt giường vì có thân thích từ phương xa đến. Do tất cả mọi người đều không được mấy khi tụ họp, bởi vậy vô cùng quý trọng những khoảnh khắc vui vẻ cùng nhau, không ai chịu ngủ sớm, không tán chuyện đến nửa đêm sẽ không chịu nằm. Còn chuyện nói không hết vẫn không sao, huynh đệ, tỷ muội cứ tắt hết đèn rồi chui vào chăn tiếp tục đề tài.
Nếu thật sự không mở nổi mắt, đánh một giấc, đợi đến khi tỉnh dậy, bất kể hừng đông đã sáng chưa, lại đánh thức người khác tiếp tục chuyện trò.
Lúc mới xây nhà, Trương thị không thích phân đông phòng thành mấy gian nhỏ chính vì cân nhắc chuyện này. Nhớ lại khi còn bé ấm áp, vui vẻ làm cho bà vô cùng ưa thích khung cảnh như vậy.
“… Chuyện này lúc ăn cơm Tam đương gia nhà các con nói.” Trương Thanh Sơn nói. Mọi người nói hết chuyện này đến chuyện kia, chủ đề lại chuyển đến chuyện hôm nay Liên Lan Nhi đến nhà cũ tính sổ.
“Mấy người Ngô Tam ca nói những điều kiện người trong thành bên kia đề ra đều nhằm vào một phòng chúng con.” Liên Thủ Tín nói.
“Nàng nhằm vào chúng ta thì sao, chuyện này nói thế nào cũng không đến phiên lừa chúng ta, chuyện nó rành rành ra đó rồi còn gì!” Trương thị nói.
“Lão gia tử nhà các con vẫn chưa hồ đồ, đoán chừng chắc cũng nhìn rõ nên chẳng đáp ứng, cũng chẳng lôi kéo các con vào can thiệp.” Trương Thanh Sơn lại nói.
Mọi người trong phòng không nói chuyện.
Ngay từ đầu Liên lão gia tử sai Liên Kế Tổ đến gọi Liên Thủ Tín, Liên Thủ Tín đã sớm đoán được có chuyện, ông liền nói bên này đang có khách, chưa từng qua đó. Hơn nữa, cho dù Liên lão gia tử muốn kéo bọn họ vào can thiệp, bọn họ có thể để mình bị kéo vào sao?
Nếu như sự tình xảy ra vào thời điểm trước kia còn khó nói, nhưng bây giờ đáp án đương nhiên đã rõ, mười phần chắc chắn.
Bọn họ mới không thèm can dự vào chuyện này. Chắc hẳn Liên lão gia tử cũng biết rõ điểm này, cho nên về sau không cho người đến tìm Liên Thủ Tín nữa, cũng chẳng đáp ứng yêu cầu của Liên Lan Nhi.
Địa vị của Liên Lan Nhi trong suy nghĩ của Liên lão gia tử vẫn chẳng thể nào sánh với Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ.
“Nếu chuyện gì đứng đắn thì còn được, đây là chuyện gì chứ! Haiz…~!” Liên Thủ Tín thở dài, còn một câu ông nghẹn lại không nói được: “Đây là loại người gì!”
Thầm nói trong lòng, Liên Thủ Tín thật sự không tán thành cách làm người và cách hành sự của Liên Thủ Nghĩa cùng Liên Lan Nhi.
“Mẹ đoán sau này quan hệ thân thích của nhà cũ với người trong thành sẽ bị đứt đoạn.” Lý thị thở dài.
Quậy đến trình độ này, về sau Liên Lan Nhi và nhà cũ có tiếp tục lui tới hay không vẫn rất khó nói.
“Con đã hỏi Liên Diệp Nhi, lúc nàng ta ra về cũng không nói lời đoạn tuyệt, nàng ta còn nói chuyện này chưa xong nữa mà.” Trương Vương thị nói.
“Mẹ thấy… chắc là trong lòng vẫn nghĩ lại, muốn chừa đường lui.” Lý thị nói.
“Các con hôm nay coi như là cây to đón gió.” Trương Thanh Sơn nói: “Nhưng chỉ chút chuyện tô điểm như vậy không tính là đại sự gì. Cổng chào của các con, quan thất phẩm, rồi lại tú tài, mấy điểm này đã đủ mạnh, không sợ những thứ thiêu thân đó.”
“Có một câu nói thế này: không ai nghèo hèn mãi. Cho dù không có thứ khác, chỉ cần hai đứa bé Ngũ Lang và Tiểu Thất các con đã chẳng cần sợ chuyện gì nữa.” Giọng điệu Trương Thanh Sơn rất hùng hồn, đương nhiên là tự hào về hai đứa cháu ngoại Ngũ Lang và Tiểu Thất, đồng thời cũng vui thay cho Liên Thủ Tín và Trương thị.
Nói đến Ngũ Lang và Tiểu Thất càng làm Liên Thủ Tín và Trương thị thêm hạnh phúc, hơn cả cổng chào và chức quan thất phẩm kia.