Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 820: Giữ lại ăn cơm



Tưởng thị dạ một tiếng rồi quay người đi ra ngoài. Bắp cải này nàng đã cắt tỉa xong mới đưa cho Chu thị xem. Vậy mà tính tình này của Chu thị phải cho thấy quyền chi phối địa vị của bà, nhất định xé toạc hai lá cải mới được.

Cho tới bây giờ Tưởng thị đã biết rõ người sinh hoạt dưới quyền Chu thị thật không dễ dàng. Trước kia đừng nói nhiều người trong nhà, bên trên nàng còn có Cổ thị và mấy thím Trương thị, Chu thị không kiếm chuyện đến trên người nàng. Nhưng tình huống hiện tại lại không giống với lúc trước, trong nhà cũ bây giờ còn mấy người dâu con cho Chu thị sai sử, một là Hà thị, một người khác chính là nàng.

Đương nhiên Hà thị hết lần này tới lần khác bị mắng nhiều nhất, không được chào đón nhất. Nhưng tính cách Hà thị như vậy không cách nào làm bia đỡ cho nàng. Đại đa số việc nhà đều rơi xuống trên đầu nàng, dù nàng thông minh khéo léo nhưng thỉnh thoảng vẫn bị Chu thị làm khó.

Cũng may Chu thị coi như vẫn còn khách khí với nàng, không quát gọi, mắng chửi như mấy đứa con dâu. Việc này một mặt vì nàng là cháu dâu, một mặt khác, đương nhiên là vì nàng thông minh hơn mấy người con dâu khác của Liên gia.

Nhưng thông minh thì làm được gì, loại chua xót và ủy khuất này thỉnh thoảng phải chịu, ngày qua ngày, về sau năm qua năm sẽ còn tiếp tục nữa. Người khác có thể còn thấy được điểm cuối, nhưng nàng chẳng thấy điểm cuối là ở đâu. Đôi khi nghĩ lại Tưởng thị vẫn cảm thấy tuyệt vọng.

An ủi duy nhất là khuê nữ Đại Nữu Nữu, với cả về sau nàng có thể sẽ có em bé. Vì bọn nhỏ, nàng phải tiếp tục cuộc sống như vậy, mỗi ngày cẩn thận từng li từng tí sinh hoạt dưới quyền Chu thị.

Chu thị hiếu thắng, lúc nào cũng muốn thể hiện mình lớn hơn mọi người, nhất là giữa nữ nhân trong nhà. Đám con dâu không thể làm sẽ bị Chu thị chướng mắt, hơn nữa còn bị mắng. Nhưng nếu con dâu tài giỏi đoạt danh tiếng Chu thị cũng sẽ bị bà cố ý làm khó dễ, mắng chửi.

Không thể không làm, mà có khi còn không thể làm, muốn tìm được một mức độ phù hợp thật sự là một vấn đề khó. Ngay cả Tưởng thị khéo léo, cẩn thận từng li từng tí như vậy cũng thường bị Chu thị giẫm một cước.

Ví như chuyện chuẩn bị cải trắng làm nhân sủi cảo này. Chu thị đã sớm dặn dò phải chuẩn bị nhân bánh khác nhau. Những cái đãi khách thì cho đầy thịt heo vào nhân. Mà đổi thành những cái có bề ngoài tương tự nhưng giữ lại cho các nàng ăn lại cho nhiều cải trắng, ít thịt heo.

Thật ra với mức sống nhà cũ bây giờ, hơn nữa hôm nay vẫn còn trong tháng giêng, vốn không cần làm như vậy. Nhưng những năm này Chu thị cắt xén ăn bớt thành quen, nên vẫn quyết định làm như vậy.

Chu thị ăn sủi cảo thích ăn rau cải hơn nhân bánh. Hơn nữa Chu thị còn thích ăn sủi cảo có nhiều cải trắng, ít thịt heo trong nhân. Như vậy có thể gói nhiều thêm mấy cái sủi cảo, có thể ăn liên tiếp nhiều hơn.

Nhưng Tưởng thị cho rằng Chu thị làm như vậy còn vì một nguyên nhân khác. Đó là vì Chu thị không nghĩ rằng tất cả mọi người trong nhà đều có tư cách được ăn phần thịt nhiều hơn phần có trong nhân sủi cảo, có một vài người được ăn theo bữa sủi cảo đã không tệ rồi, cho họ ăn nhiều thêm chút thịt, Chu thị sẽ đau lòng chết mất.

Nói trắng ra cách làm của Chu thị vẫn trước sau như một, nhất định phải phân biệt đẳng cấp người trong nhà thật rõ ràng trên phương diện ăn uống.

Đối với Chu thị mà nói như vậy mới là có quy củ, như vậy mới có thể tỏ rõ địa vị và quyền uy chủ gia đình trong nhà của bà.

Hiểu rõ tâm ý Chu thị, Tưởng thị cố ý chỉ chọn lấy hai bắp cải trắng vội tới cho Chu thị xem, dù đã cắt tỉa gọn gàng sạch sẽ rồi. Dù sao, trước mặt khách đến thăm, nàng không muốn biểu hiện ra là con dâu lôi thôi cái gì cũng không biết làm. Mà nàng cũng thể hiện ra lỗ hổng để Chu thị biểu hiện quyền uy.

Đãi khách sủi cảo, hai bắp cải trắng đã đủ rồi, muốn gói thêm nhiều sủi cảo thì cần thêm cải trắng. Đến lúc đó Chu thị dặn dò một tiếng liền biểu hiện được quyền uy và tài cán của Chu thị, sẽ không làm nàng quá mất mặt trước mặt khách nhân.

Nhưng mà, dù nàng cẩn thận chu đáo như thế, Chu thị vẫn chọn xương trong trứng, hạ thấp mặt mũi nàng trước mặt người khác.

Dường như trước mặt Tiểu Chu thị, Chu thị càng muốn biểu hiện quyền uy của bà.

Trong lòng Tưởng thị uất nghẹn thở ra một hơi, cuối cùng cũng chỉ có thể tự mình xoa dịu theo thời gian dần qua.

Đợi sau khi Tưởng thị ra ngoài, Đại Nữu Nữu liền lúc lắc tiến đến, ôm cây chổi rơm còn cao hơn con bé chập chững vào quét sạch cải trắng bị Chu thị xé toạc ném dưới mặt đất ra ngoài.

Liên Mạn Nhi thấy bây giờ Đại Nữu Nữu đã có thể làm việc, hơn nữa bởi vì tuổi còn nhỏ mà cử chỉ có chút ngây thơ chân thành liền nhịn không được nhoẻn miệng cười.

Nếu thấy tiểu bất điểm chắt gái nhỏ bé chủ động tới quét rác như vậy, Chu thị làm thái nãi nãi nên vui vẻ không ngậm miệng được mới đúng. Thế nhưng Chu thị chỉ lạnh lùng nhìn Đại Nữu Nữu không nói một lời.

Tiểu Chu thị cũng chỉ liếc nhìn Đại Nữu Nữu một cái rồi lại nghiêng đầu đi nói chuyện với Chu thị.

Liên Mạn Nhi chú ý thấy ánh mắt Tiểu Chu thị lúc nhìn Đại Nữu Nữu có chút sắc bén.

“Lão Tứ, một hồi làm sủi cảo, dì dượng Ba con đều ở đây ăn. Con và bọn nhỏ cũng đừng đi vội, ở lại cùng ăn đi.” Liên lão gia tử nói với Liên Thủ Tín: “Nương con sẽ trộn nhân sủi cảo. Ta còn nhớ rõ, khi còn bé con rất thích ăn sủi cảo do nương con gói.”

“Lại bảo nương con xào thêm vài đĩa rau, đúng dịp có dượng ba con ở đây, mấy người nhà chúng ta uống vài chung.” Liên lão gia tử vừa cười vừa nói.

Lúc Liên lão gia tử nói chuyện như vậy, Chu thị và Tiểu Chu thị đều đưa mắt nhìn sang Liên Thủ Tín.

Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất cũng cùng lúc liếc nhìn Liên Thủ Tín. Lúc bọn họ ra khỏi nhà, Trương thị đã từng dặn sớm về nhà ăn cơm. Bất kể Liên Thủ Tín có ở đây ăn không, hai tỷ đệ nàng sẽ không ở lại ăn cơm đâu. Bởi vì nếu ở lại chắc chắn sẽ phải ngồi cùng bàn với Chu thị. Ăn không đủ no là chuyện nhỏ, ăn một bụng tức ai nguyện ý chứ.

“Cha, lúc này không tiện rồi, tối nay con còn có việc.” Dường như Liên Thủ Tín ngẫm nghĩ một chút, mới lên tiếng: “Hôm nay con dắt hai đứa nhỏ tới ngoại trừ biếu trôi nước còn định nói với Nhị lão một tiếng. Ngày mai, chúng con sẽ đi phủ thành. Bên kia có nhiều chuyện cũ cần xử lý trong tháng giêng.”

Nghe Liên Thủ Tín nói vậy, Chu thị lập tức chẳng biểu hiện vẻ mặt gì, mà trên mặt Liên lão gia tử đã hiện ra một tia thất vọng khó có thể che giấu.

Nhưng vẻ thất vọng kia chỉ loé lên trong một khắc, Liên lão gia tử lập tức lại bày ra vẻ tươi cười.

“Ta biết rồi, các con nhiều việc, chẳng còn cách nào nữa.” Liên lão gia tử rất thông tình đạt lý nói: “Cũng may sau này dượng ba con sẽ chuyển đến ở trong thôn, mọi người muốn tụ hợp còn nhiều cơ hội, không nhất định phải lần này.”

“Đúng, chính sự quan trọng hơn. Ta đâu phải người ngoài, không cần chú ý nhiều như vậy.” Thương Hoài Đức cũng cười nói.

“Sau này lại dùng cơm với dì dượng ba sau vậy.” Liên Thủ Tín cũng tiếp lời.

Lời đã nói xong, Liên Thủ Tín liền đứng dậy cáo từ. Có thể nhận ra thần sắc Liên lão gia tử rất lưu luyến, dường như vừa muốn nói lại không thể nói ra suy nghĩ của mình.

“Nhị tỷ, Nhị tỷ phu, chúng ta định sang nhà đại tỷ chuyến nữa. Đệ định bàn chuyện nhà cửa chút.” Thương Hoài Đức nói xong liền kéo Tiểu Chu thị, một nhà bốn người xuống giường mang giày.

“Đợi đến tối gọi họ đến ăn cơm rồi nói, bây giờ đi tới đi lui làm gì?” Chu thị ngăn lại.

“Không có việc gì, chúng ta đi một hồi sẽ trở lại ngay mà.” Tiểu Chu thị liếc nhìn Thương Hoài Đức, nói với Chu thị: “Ta qua nhà đại tỷ gọi tỷ ấy sớm tới một chút, chúng ta hàn huyên.”

Mấy người nhà Thương gia xuống đất đi ra ngoài. Đương nhiên Liên lão gia tử muốn xuống đất đưa tiễn, khó có khi Chu thị cũng mang giày ra tiễn. Về phần Liên Thủ Tín cũng dắt theo Liên Mạn Nhi và Tiểu Thất đi theo ra ngoài tiễn khách.

“Không cần tiễn đâu, không cần tiễn đâu, một hồi chúng ta sẽ trở lại mà.” Thương Hoài Đức hăng hái nói.

Nhưng mấy người Liên gia vẫn tiễn người đến cửa lớn, dù sao cũng là khách phương xa, lại còn là khách quý ít gặp. Nếu như sau này ở cùng một thôn, lui tới thân thiết rồi không cần nề hà như vậy.

Mấy người Thương gia cũng không ngồi xe lừa, đường gần như vậy chỉ cuốc bộ sang nhà Ngô Ngọc Quý.

Liên Thủ Tín đứng ở cửa lớn cáo từ với Liên lão gia tử.

“Lão Tứ à, lần này con đi phủ thành định bao giờ trở về?” Liên lão gia tử hỏi Liên Thủ Tín.

“Đại khái phải cuối tháng mới có thể trở về được ạ.” Liên Thủ Tín đáp.

“Lần này đi lâu như vậy sao.” Trên mặt Liên lão gia tử lộ ra chút ít không nỡ: “Con nói không ăn cơm thì không ăn, nhưng nán lại chút nữa hàn huyên với cha đi.”

Vốn Liên Thủ Tín không muốn đáp ứng, nhưng khi ông nhìn Liên lão gia tử một chút liền đổi ý.

Ba cha con đỡ Liên lão gia tử cùng đi vào thượng phòng.

“Một nhà Lão Nhị chết ở đâu rồi, biết rõ dì dượng ba hắn đến đây sao còn chưa về? Còn chờ tới giờ ăn cơm mới về sao? Đồ súc sinh lòng dạ hiểm độc!” Chu thị vừa hướng phòng họ đi sang vừa mắng: “Lát nữa còn phải gói sủi cảo, các ngươi ai đi tìm chúng xem, nói với mấy đứa đó nếu không về thì sau này đừng trở về nữa, coi đám chết bầm đó sẽ chết ở đâu!”

Một nhà mấy người Liên Thủ Nghĩa đều không ở đây, hôm nay mấy người nhà cũ thậm chí ngay cả một người làm chân chạy đi ra tìm người cũng chẳng thấy.

“Vậy để con đi tìm xem.” Cuối cùng, vẫn là Liên Kế Tổ nói.

Đại Nữu Nữu vẫn chưa thể làm việc như vậy, đương nhiên chẳng ai muốn để Liên Đóa Nhi đi làm chuyện này. Tưởng thị còn phải giúp Chu thị nấu cơm, người có thể đi chỉ có Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ.

Liên Thủ Nhân bây giờ không thể ra ngoài, chỉ có Liên Kế Tổ đi được.

Để Liên Kế Tổ làm chuyện như chân chạy là chuyện không cách nào tưởng tượng được, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.

Thấy Liên Kế Tổ đi rồi, trong miệng Chu thị còn không ngừng mắng. Liên lão gia tử trông thấy trên mặt Liên Thủ Tín có vẻ không hài lòng liền ho khan hai tiếng, quát Chu thị.

“Đừng mắng nữa, mấy người dì Ba nó còn chưa đi xa đâu. Tranh thủ thời gian cùng vợ Kế Tổ gói cho xong sủi cảo đi, lát nữa người ta trở về bây giờ.” Liên lão gia tử nói với Chu thị.

“Ngươi cũng có thể sai sử ta!” Chu thị phát giận với Liên lão gia tử: “Ta là lão già sắp xuống mồ rồi đấy, còn phải hầu hạ các ngươi suốt ngày.”

Dù nói như thế, nhưng Chu thị lại không mắng thêm nữa, mà ngồi ở gian ngoài chuẩn bị gói sủi cảo với Tưởng thị.

Liên Thủ Tín đi theo Liên lão gia tử trở lại trong phòng, mọi người lần lượt ngồi xuống. Liên lão gia tử thật sự nói chuyện nhà với Liên Thủ Tín, nói liên miên không ngớt, lại có chút ý ân cần.

“… Trong đầu ta nhớ thương các con không ít… Già rồi, chẳng giúp được các con việc gì, chỉ gây thêm phiền toái cho các con. Các con đều là đứa nhỏ ngoan, hôm nay gia nghiệp lớn, không còn như lúc trước, chuyện gì cũng phải lưu tâm. Ta và nương con bên này đã có ta thu xếp. Các con đã dự tính, nếu có chuyện gì đừng bởi vì chúng ta…”