Cả nhà uống trà nghỉ ngơi một lúc, buổi chiều không có việc gì nên tới bách hóa Liên Kí kiểm tra một chút, sau đó lại ngồi xe ngựa tới tửu lâu Liên Kí, còn tới xem Thuận Đức phường đang trang hoàng. Kiểm tra xong cửa hàng nhà mình, cả nhà còn tới xem hiệu cầm đồ Thận Ích, cả cửa hiệu bạc mà Vương chưởng quỹ giới thiệu cũng tới xem qua một lượt.
Đúng như lời hai vị chưởng quỹ nói, hai cửa hiệu mặt tiền này có vị trí không tệ, quy mô khá lớn, chỉ cần mua lại, chỉnh trang một chút là có thể khai trương. Đây quả thực là hai nơi sản nghiệp không tệ.
Buổi tối, cả nhà ăn cơm ở tửu lâu Liên Kí. Sau khi ăn xong mới về nhà ở ngõ Thụ Tỉnh nghỉ ngơi.
Một đêm ngon giấc, sáng hôm sau ăn xong bữa sáng, cả nhà lại lên đường, đi qua ba huyện nữa tới đêm thì đến phủ thành.
Phủ thành này bọn họ đã tới mấy lần, tất nhiên không còn cảm giác mới lạ như lần đầu tiên. Vừa vào thành cảm nhận được sự náo nhiệt phồn hoa và tràn ngập không khí năm mới giữa trời đông giá rét, mệt mỏi suốt chặng đường dài đều tiêu tan.
Xe ngựa dừng ở trước cửa tòa nhà trong ngõ Tùng Thụ, quản sự và quản sự đại nương đã sớm dẫn người nghênh đón. Cả nhà xuống xe, đi vào trong vòng vây của đám người hầu.
Xe ngựa tiếp tục đi thêm một đoạn, vào khóa viện từ cửa hông, nơi đó có chuồng ngựa, có thể chứa xe ngựa. Gã sai vặt và bọn người hầu dẫn theo từ Tam Thập Lý Doanh Tử đều nghỉ ở khóa viện.
Cả nhà vào sân trong, trực tiếp đi tới chính đường ở tiền sảnh ngồi. Các quản sự trong ngoài dẫn theo người chia thành từng nhóm tiến vào hành lễ thỉnh an. Bởi vì trời đã tối nên Liên Mạn Nhi và Ngũ Lang chỉ phân công những việc cần làm ngay tức khắc, cũng không hỏi han cặn kẽ công việc đã cho mọi người lui xuống, có việc gì ngày mai hẵng nói.
Phòng bếp đã chuẩn bị bữa cơm thịnh soạn, cả nhà về phòng của mình nghỉ ngơi, rửa qua mặt mũi rồi quay về tiền sảnh cùng nhau ăn cơm. Đi đường cả ngày nên sau bữa tối, cả nhà đều tự trở về phòng mình ngủ.
Một mình Ngũ Lang ngủ trong thư phòng ở tiền viện. Liên Thủ Tín và Trương thị dẫn theo Tiểu Thất ở Đông thượng phòng hậu viện. Liên Mạn Nhi cùng bốn nha đầu ở Tây phòng.
Vì biết hôm nay chủ nhân sẽ tới nên phòng ở đã sớm được quét dọn sạch sẽ, giường được đốt nóng, dưới đất có lò hương tỏa mùi thơm thoang thoảng.
Phòng này kín đáo, trên cửa sổ còn treo rèm cửa dày cộm nặng nề, chắn hết giá lạnh ở ngoài. Bởi vì trong phòng vô cùng ấm áp nên không chỉ không mặc áo khoác mà thậm chí chỉ mặc áo váy bên trong cũng đã thấy nóng.
Liên Mạn Nhi vào phòng liền cởi áo váy bên ngoài. Mấy nha đầu mang nước đến hầu hạ Liên Mạn Nhi rửa mặt. Xong xuôi, Liên Mạn Nhi mới ngồi xuống trước bàn trang điểm. Tiểu Hỉ tiến tới, nhẹ nhàng tháo tóc của Liên Mạn Nhi ra, lấy lược ngà voi và lược bí chậm rãi chải tóc cho nàng.
“Tóc của cô nương ngày càng đẹp.” Tiểu Hỉ vừa chải đầu cho Liên Mạn Nhi vừa cười nói.
Mái tóc dài dày đen nhánh hiện giờ của Liên Mạn Nhi hoàn toàn khác với lúc mới tới thế giới này. Mái tóc này được khen ngợi không ít khiến Liên Mạn Nhi có chút vui vẻ.
Tất nhiên, xinh đẹp chỉ là một mặt, mái tóc đen nhánh như vậy đồng thời còn nói lên sự khỏe mạnh của chủ nhân nó.
“Tóc cô nương giống tóc của phu nhân thật.” Tiểu Khánh cười nói tiếp: “Tóc phu nhân bóng khỏe lắm ạ.”
Liên Mạn Nhi cười cười không nói gì. Thật ra không chỉ Trương thị có tóc khỏe mà tóc của Liên Thủ Tín cũng dày rậm đen nhánh. Hai người này những thứ khác không nói, nhưng về mặt thân thể đều khỏe mạnh như nhau. Vì vậy nên mấy tỷ muội các nàng đều được hưởng chút lợi.
“Cô nương, hôm nay dùng sáp thơm nào?” Tiểu Khánh lấy từ trong hộp trang điểm ra ba lọ sáp thơm mời Liên Mạn Nhi chọn lựa.
Ba lọ sáp thơm đều là hàng thượng đẳng của bách hóa Liên Kí nhập từ phương Nam đến, là thứ mà hiện nay các cô nương, phu nhân nhà phú quý ở phủ thành yêu thích nhất. Sáp được chứa trong những lọ sứ trắng nhỏ, xoay mở nắp lọ liền có mùi thơm nhẹ nhàng lan tỏa ra, sáp thơm bên trong trắng mịn tinh tế, quả thật là hàng thượng phẩm.
Liên Mạn Nhi không thích tô son điểm phấn nhưng hiện tại trời đông giá lạnh, bôi một chút sáp thơm bảo vệ làn da là điều cần thiết.
“Hương hoa nhài đi.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Ba lọ sáp thơm theo thứ tự là hương hoa nhài, hương hoa hồng và hương hoa quế. Trong đó hương hoa nhài nhẹ nhàng nhất, hương hoa quế nồng nhất. Liên Mạn Nhi thích nhất là hương hoa nhài.
Tiểu Khánh liền nhẹ nhàng vén ống tay áo Liên Mạn Nhi lên, thoa một lượng sáp thơm lớn, bôi từ bàn tay lên đến cánh tay Liên Mạn Nhi, sau đó còn bôi một lớp nữa trên bắp chân.
“Cô nương, trên mặt dùng hương hoa hồng nhé?” Làm xong mọi thứ, Tiểu Khánh đứng dậy nhẹ giọng hỏi Liên Mạn Nhi.
“Ừ.” Liên Mạn Nhi khép hờ mắt gật đầu.
Thật ra Liên Mạn Nhi không thích phấn hương hoa hồng này lắm bởi nàng cảm thấy hương hoa hồng không đủ thuần khiết. Nhưng loại sáp thơm này ít dầu nhất trong ba loại sáp thơm, vì vậy nàng luôn dùng loại sáp này trên mặt.
“Hôm đó có một nàng dâu ở thôn trang nhìn thấy cô nương của chúng ta. Sau đó nàng nói với nô tỳ cô nương của chúng ta tiết kiệm quá, không trang điểm gì trên mặt cả. Nô tỳ liền cười nàng không có kiến thức. Đừng nhìn cô nương nhà chúng ta không dùng mấy loại son phấn kia, những loại sáp thơm, phấn, dầu bôi tóc các loại không hề rẻ hơn những thứ người khác dùng…” Tiểu Khánh cười nói.
Những thứ dùng để bảo dưỡng da mặt và thân thể tất nhiên nàng sẽ không keo kiệt, Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Ai nói ta không tiết kiệm?” Liên Mạn Nhi mở mắt, ra vẻ tức giận nói: “Ta là người tiết kiệm nhất đó, các em không biết sao?”
“Biết, biết, cô nương tiết kiệm nhất mà.” Tiểu Hỉ và Tiểu Khánh vội cười phụ hoạ.
Thật ra thì tiết kiệm hay không tiết kiệm không phải là vấn đề. Đến tận lúc tắt đèn đi ngủ rồi, nàng vẫn còn suy nghĩ, đợi lúc nào rãnh rổi nàng sẽ tìm biện pháp làm ra mấy loại mĩ phẩm bảo vệ da cho mình. Dù hiện tại nàng còn nhỏ, không cần những thứ này nhưng sau này sẽ phải dùng tới. Sớm làm ra có lẽ có thể tạo thêm một chậu châu báu.
Ngày hôm sau, Liên Mạn Nhi thức dậy đúng giờ. Nàng có thói quen ngủ sớm dậy sớm nhưng không thể thức dậy sớm bằng Liên Thủ Tín và Trương thị. Hai người này vẫn duy trì thói quen của nông dân, dù hiện tại không có việc cho bọn họ làm nhưng vẫn luôn muốn tìm ít chuyện để làm.
Đến cả Tiểu Thất cũng dậy sớm hơn Liên Mạn Nhi, đã đến thư phòng học bài với Ngũ Lang rồi.
Liên Mạn Nhi rửa mặt, mặc quần áo xong liền tới tiền viện.
“Lão gia tới tiền viện trông coi mọi người làm việc. Phu nhân dẫn Cát Tường xuống bếp nói muốn tự tay làm bánh bao.” Như Ý nói với Liên Mạn Nhi trên đường đi.
Tính cách cần cù tốt đẹp này giống như đã ngấm vào xương thịt của Liên Thủ Tín và Trương thị. Liên Mạn Nhi cảm thấy như vậy rất tốt. So với những kẻ vì điều kiện sống nâng cao mà trở nên hết ăn lại nằm kia, Liên Thủ Tín và Trương thị đáng yêu hơn nhiều. Mà phẩm chất này của bọn họ cũng vô tri vô giác ảnh hưởng tới mấy đứa nhỏ.
Liên Mạn Nhi tới tiền viện, trước đi thư phòng, thấy Ngũ Lang và Tiểu Thất đang học bài, nàng muốn không quấy rầy, chỉ ngồi cạnh cầm một quyển sách chậm rãi đọc.
Đến giờ ăn sáng, cả nhà tụ tập trên bàn ăn. Năm ngoái Ngũ Lang từ kinh thành về còn dẫn theo một đầu bếp giỏi làm món ăn Hoài Dương. Đầu bếp này cùng quê với Lỗ tiên sinh, là do Lỗ tiên sinh tặng cho Ngũ Lang.
Một bàn cơm sáng này có mấy loại cháo và điểm tâm tinh xảo, mang theo hương vị món ăn Hoài Dương. Điểm tâm của Hoài Dương nổi danh vùng Tô Châu và Quảng Châu. Ngoài ra còn có bánh bao nhân thịt do đích thân Trương thị làm.
Cả nhà đều không kén ăn, hơn nữa thức ăn lại ngon miệng nên đều ăn rất nhiều. Ăn xong bữa sáng, mọi người ngồi vào bàn bạc, sắp xếp lịch trình hai ngày tới.
Chuyện đầu tiên phải làm khi tới phủ thành tất nhiên là đưa thiệp bái phỏng Trầm gia. Bởi vì bọn họ đã sớm xác định ngày giờ tới phủ thành nên thiệp đã được đưa tới Trầm phủ từ hai ngày trước.
“… Hai ngày này Lục gia không có nhà, nói tới tết Nguyên Tiêu mới có thể quay về. Hôm nay chúng ta đi chủ yếu là để gặp Trầm Tam gia.” Đầu tiên Ngũ Lang nói.
“Chúng ta cứ đến một lần đi, dù sao cũng phải gặp được Lục gia. Chúng ta còn ở lại phủ thành vài ngày nữa, đến lúc Lục gia trở lại, chúng ta thế nào cũng gặp được.” Liên Thủ Tín liền nói.
Ngũ Lang gật đầu.
“Vậy tiểu Cửu ca thì sao, huynh ấy có nhà không?” Tiểu Thất liền hỏi.
“Có thì có nhưng hôm nay đi chưa chắc đã gặp được.” Ngũ Lang nói: “Nghe nói mấy ngày nay Đại lão gia và Đại phu nhân Trầm gia đều ở nhà, Đại phu nhân quản hắn rất nghiêm.”
“Nghiêm cũng không sợ.” Tiểu Thất suy nghĩ một chút rồi nói: “Ca, huynh và tiểu Cửu ca cùng nhau thi đỗ tú tài, đệ và tiểu Cửu ca cùng đi theo Sở tiên sinh học bài. Đại phu nhân Trầm gia không cho tiểu Cửu ca gặp người khác, nhưng không thể không cho ca ấy gặp chúng ta.”
Tiểu Thất vốn thông minh hơn mấy đứa trẻ đồng trang lứa, lại có danh sư chỉ bảo, đọc rất nhiều sách, vì vậy lúc nói năng nghiêm túc đấy lý lẽ còn thuyết phục hơn cả một số người trưởng thành.
“Tỷ, tỷ nói xem có đúng không?” Tiểu Thất còn hỏi Liên Mạn Nhi.
“Đệ nói rất đúng.” Liên Mạn Nhi cười nói.
Ngoại trừ tiếp kiến Trầm gia, lần này nhà Liên Mạn Nhi tới phủ thành còn rất nhiều chuyện khác phải làm. Đầu tiên dĩ nhiên nhân là qua lại xã giao, trong nhà phải chuẩn bị tiệc rượu, hát hí khúc, còn phải đi dự tiệc khắp nơi.
Nhà khác mời bọn họ đi dự tiệc, bọn họ không thể thất lễ. Nhà Liên Mạn Nhi cũng phải làm tiệc rượu, mời gánh hát, đã định ngày cả rồi.
“Đã đặt gánh hát rồi.” Ngũ Lang nói: “Đến hôm đó sẽ làm tiệc rượu ở nhà.”
Về phần thực đơn của tiệc rượu…
“Không thể thiếu vịt nướng.” Liên Mạn Nhi nói: “Ngoài ra còn có điểm tâm đầu bếp nhà ta làm, chỉ cần hai thứ này đã đủ cho mọi người trầm trồ khen ngợi. Mấy món ăn khác dựa theo tình hình sắp xếp là được.”
Mọi người đều gật đầu, còn gọi người từ phòng bếp lên, quyết định thực đơn.
Ngoại trừ qua lại xã giao, bọn họ còn định mua thêm sản nghiệp ở phủ thành. Chuyện đầu tiên chính là muốn mua điền trang ở gần phủ thành.
“… Chuyển vịt nuôi từ La gia thôn tới đây không bằng có một thôn trang nuôi vịt ở gần đây rồi chuyển thẳng vào phủ thành.” Liên Mạn Nhi nói.
Sau này vịt nuôi ở La gia thôn chỉ chuyên để cung ứng cho Thuận Đức phường ở huyện thành Cẩm Dương. Còn điền trang sắp mua ở ngoài phủ thành sẽ chuyên cung ứng cho Thuận Đức phường trong phủ thành.
Tất nhiên điền trang này không chỉ dùng để nuôi vịt mà còn dựa theo khuôn mẫu thôn trang của La gia thôn và Tam Thập Lý Doanh Tử, kết hợp ruộng đồng, hồ sen, ao cá, chuồng vịt, chuồng heo lại với nhau. Có thị trường lớn như phủ thành căn bản không cần phải lo nguồn tiêu thụ những thứ sản vật kia.