Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 839: Tứ Lang xem mắt



Vì hôm qua mời đến nhiều nàng dâu và cô nương làm việc suốt đêm nên sáng nay đã cắt xong rất nhiều mẫu, chỉ đợi người đến lãnh về nhà làm thôi.

Công việc này không hề cần đến kỹ thuật gì ghê gớm cả, cỡ như mấy cô nương vừa học may vá cũng có thể làm một ngày mấy chiếc, hơn nữa, tiền công nhà Liên Mạn Nhi trả rất cao nên người ở mấy thôn xung quanh đều ào ào kéo đến.

Cả các cô nương và nàng dâu phụ trách cắt cũng đã giữ lại một số kha khá cho người nhà các nàng làm. Một số nhà khác đã nói trước, bọn họ không lấy tiền công, chỉ mong đến khi học đường nhà Mạn Nhi khai giảng nhận bọn trẻ nhà họ vào học là được.

Liên Mạn Nhi thấy tình hình này dĩ nhiên là vô cùng vui vẻ. Trừ lần này mang về mấy xe vải, bông vải, da dê và kim chỉ các thứ ra, thì còn mấy xe nữa đang sắp chuyển về. Xem ra không cần lo lắng đến việc không đủ người, không thể hoàn thành sớm công việc.

“Những việc này phải về nhà làm, cho dù ở phủ thành có dùng tiền thuê người đi nữa cũng không bằng dùng người mình quen thuộc.” Trương thị cười nói.

“Dạ.” Liên Mạn Nhi cũng gật đầu, vì suy nghĩ này nên nàng đã trở về nhà sớm. “Mẹ, việc phân cho mọi người đã xong rồi, đợi đến lúc bọn họ giao lại cho chúng ta, chúng ta phải cử ra hai người kiểm tra chất lượng, thu hết mấy món bị lỗi lại nữa ạ.”

“Đến lúc đó lại nhờ thím Xuân Trụ và thím Ngô giúp vậy.” Trương thị nói: “Mẹ cũng sẽ đi xem xem.”

“Còn có Tiểu Hỷ, Tiểu Khánh, Cát Tường, Như Ý.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói, lúc sắp xếp việc này đã nói rõ với mọi người.

Mọi người ngồi trong phòng may vá, cười cười nói nói. Bất tri bất giác đã đến buổi trưa.

Liên Diệp Nhi dừng tay, bê chén trà uống một hơi cạn sạch, sau đó bước xuống giường.

“Cháu sang nhà cũ xem một chút.” Liên Diệp Nhi vừa đi giày, vừa nói với mọi người.

“Có lẽ bây giờ bọn họ đã đón được người về rồi.”

“Tiểu nha đầu này thật là tốt tín nhi.” Ngô Vương thị cười nói.

Tốt tín nhi là thổ ngữ của thôn Tam Thập Lý Doanh Tử, ý đại khái là có lòng hiếu kỳ khá lớn. Ngô Vương thị nói như vậy không có ác ý gì, bà rất thích tính cách hoạt bát, đáo để của cô bé.

“Diệp Nhi, muội đi thì đi nhưng đừng ở đó ăn cơm nha.” Liên Mạn Nhi khẽ dặn dò: “Lát nữa nhà chúng ta dọn cơm, muội nhờ về đây mà ăn. Chuyện xấu tốt gì không nói, chúng ta cùng vui vẻ ăn cơm thôi.”

“Mạn Nhi tỷ, muội qua bên đó xem trước, lát nữa sẽ về.” Liên Diệp Nhi nói: “Bọn họ chắc là không ăn cơm sớm như vậy đâu.”

Liên Diệp Nhi chạy đi, nghe ý trong lời nói của nàng, dường như vẫn muốn ăn cơm bên đó.

Liên Mạn Nhi cười cười lắc đầu, không nói gì.

“Cô nương đó thế nào, ngươi cũng không nghe tin tức gì sao?” Trương thị hỏi Ngô Vương thị.

Ngô Vương thị ở trấn trên, tin tức nhanh nhạy, người được làm mai cho Tứ Lang chính là người ở trấn trên nên Trương thị nghĩ rằng có lẽ Ngô Vương thị sẽ biết chút gì đó.

“Ta thật không nghe được tin tức gì.” Ngô Vương thị nói: “Cách xa quá, đó là một nơi khỉ ho cò gáy, người trấn trên của chúng ta chẳng ai đi đến đó cả, cũng không ai có thân thích bên đó. Ta nói nha, bà mai Tôn này cũng hay thật, gần bên này không tìm được, xa xôi như vậy cũng moi ra được một người.”

Không thể không nói, chân và miệng của những bà mai này thật là thần kỳ.

Nhà này cụ thể thế nào chúng ta đều không biết, chỉ nghe người ta nói, người nơi đó cũng không tệ, tuy nghèo nhưng không ác, đều là người thành thực. Các cô nương nơi đó rất chịu khó làm việc.” Ngô Vương thị suy nghĩ sau đó nói.

“Thật ra khi nghe điều kiện của nhà đó, ta cũng nghĩ đây là một hôn sự không tệ rồi.” Trương thị nói.

Bên này ngươi một câu ta một câu, bên kia Liên Diệp Nhi đã đến cửa nhà cũ.

Hôm nay nhà cũ đặc biệt chật chội và náo nhiệt. Chỉ thấy ngoài cửa dừng một chiếc xe có hai con la kéo, trên xe phủ vải nỉ dầy, buồng xe rất rộng có thể ngồi ba bốn người. Kế bên xe còn buộc một con la bên trên lắp yên chỉnh tề, sáng rỡ, còn có một tên sai vặt mặt áo xanh cầm cỏ và nước chăm sóc cho mấy con la.

Không cần hỏi cũng biết đây là xe la nhà Liên Mạn Nhi cho Tứ Lang mượn sáng nay.

Ngoài ra, trước cửa còn có hai chiếc xe la khác, một xe nàng không biết, xe còn lại là của Thương Hoài Đức và tiểu Chu thị, mà chiếc xe kia so với xe của Thương gia có vẻ hơi xấu xí.

Trước cửa ngoài tên sai vặt nhà Liên Mạn Nhi còn có một đám con nít đang dài cổ ngóng vào trong nhà nhìn ngó. May là nhà Liên Mạn Nhi có việc, các cô nương và nàng dâu không rãnh, nếu không trước cửa này người đến xem còn không biết nhiều bao nhiêu nữa.

Liên Diệp Nhi thấy tình hình này, đoán rằng nhà gái đã tới, nàng vội nhanh chân đi tới, nghe ngóng, quả nhiên là đã đến, mà chiếc xe lạ nàng không nhận ra đó chính là xe do nhà gái đem tới.

“….Xe là của đại tỷ đã xuất gia của cô nương người ta đưa bọn họ đến.” Tên sai vặt cũng quen biết Liên Diệp Nhi nên nói với nàng.

Xung quanh Bát miếu nhiều núi, nhiều hộ nông dân nuôi lừa, dùng xe lừa.

“Người ta cũng có xe, vậy các người uổng công đi đón rồi?” Liên Diệp Nhi nói.

“Làm gì có.” Tên sai vặt cười nói: “Họ đều ngồi xe này của ta.”

Liên Diệp Nhi gật đầu, trong lòng nàng hiểu rõ, Tứ Lang mượn xe nhà Liên Mạn Nhi chính là muốn khoe khoang với nhà gái, đừng nói là đi đón từ xa, chỉ cần để xe trước cửa như thế này cũng đủ phô trương rồi.

Hộ người nông dân bình thường xem mắt, nhà ai lại phô trương như thế này chứ?

Liên Diệp Nhi nóng lòng muốn xem tân nương nên vội vàng đi vào nhà cũ.

Vừa vào trong sân, liền nhìn thấy Liên Nha Nhi và Lục Lang. Hai người vừa từ kho chứa củi gần chuồng heo ôm củi đi ra, xem bộ dáng là chuẩn bị nổi lửa nấu cơm. Nha Nhi và Lục Lang nhìn thấy Diệp Nhi, liền chào một tiếng Diệp Nhi tỷ.

“Diệp Nhi, sao giờ cháu mới đến? Nương cháu đâu? Mau đến nhóm lửa nấu cơm đi!” Hà thị hôm nay ăn mặc chỉnh tề, mặt mũi đầy vẻ vui mừng, trông thấy Liên Diệp Nhi, mắt bà ta lập tức sáng lên, gọi giật nàng lại.

Diệp Nhi đối với Hà thị mắt điếc tai ngơ, đi thẳng về phía trước, đồng thời hất tay Hà thị đang kéo tay nàng ra.

“Cháu đến tìm cha cháu.” Diệp Nhi nói một câu, cũng không cần Hà thị trả lời, liền vén rèm đi vào đông phòng.

Ngồi trên đầu giường đông phòng là Liên lão gia tử, Thương Hoài Đức, sau đó là Chu thị, tiểu Chu thị, khuê nữ của tiểu Chu thị là Thương Bảo Dung cũng ở đó. Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Thủ Lễ, Kế Tổ, Tứ Lang thì ngồi trên ghế.

Liên Diệp Nhi bước vào cảm thấy trong nhà hỷ khí bừng bừng, sau đó nhìn thấy mấy người nhà gái.

Vương lão gia tử ngồi trên giường cùng với Liên lão gia tử và Thương Hoài Đức, bà mai mập lùn cùng Chu thị và tiểu Chu thị ngồi chung với nhau, dọc theo giường là Vương gia cô nương đang ngồi cúi thấp đầu, bên cạnh là đại tỷ của nàng và Thương Bảo Dung. Đại tỷ phu của Vương gia ngồi chung với Liên Kế Tổ và Tứ Lang.

Trên mặt Liên Thủ Nghĩa và Tứ Lang đều hỷ khí bừng bừng như Hà thị, đặc biệt là đôi mắt của Tứ Lang không tự chủ được mà luôn nhìn về phía Vương gia cô nương.

Liên Diệp Nhi vào nhà, chào mọi người trước, nàng cũng không quan tâm bọn họ có để ý hay không, cứ đi đến chỗ Thương Bảo Dung ngồi xuống, bắt đầu đánh giá Vương cô nương và nhà gái.

Lúc này hai bên đang nói chuyện, không hề vì Liên Diệp Nhi đến mà dừng lại.

“… Ta có vài mẫu đất trên núi, còn có vài hàng cây ….” Vương lão gia tử sắc mặt đen đúa, giọng nói mang nặng khẩu âm miền Tây. Hắn nói hàng cây, đây là thổ ngữ của miền Tây, ý là nói vườn cây ăn quả.

Bát miếu núi nhiều ít ruộng nên nhiều người trồng cây ăn quả để mưu sinh.

“Nhà vợ lão Tứ của tỷ cũng trồng cây ăn quả đúng không?” Tiểu Chu thị hỏi Chu thị.

“Đúng vậy.” Chu thị gật đầu.

“Trồng cây ăn quả rất tốt, Trương gia nhà người ta sống rất khá giả, bọn trẻ sau này cũng có trái cây tươi để ăn.” Liên Thủ Nghĩa nói, bởi vì nhà mẹ đẻ của Trương thị trồng cây ăn quả, Liên Thủ Nghĩa cũng được ăn không ít: “Vương lão đại ca, nhà người trồng cây gì?”

“Nhà ta trồng cây mận, lê và táo. Đất ở vùng chúng ta không tốt, không so được với những nơi khác.” Vương lão gia tử nói.

“Trương gia cũng vậy.” Tứ Lang nói: “Cháu biết, trồng cây ăn quả rất mệt, trên núi cũng không dễ trồng. Nơi này của chúng cháu rất tốt, không có cây ăn quả, muốn ăn cái gì đi hai dặm lên trấn trên, muốn ăn gì cũng có. Chúng cháu đều không trồng cây ăn quả, trấn trên cũng có bán, đất ở đây cũng trồng được.” (Ta thấy bạn Tứ Lang này nói chuyện cực nhảm.)

Nói những lời này, ánh mắt Tứ Lang lại dừng trên người của Vương cô nương.

“… Cháu làm quản sự ở cửa hàng trên trấn, dưới tay cũng có mấy người. Công việc nhẹ nhàng, rãnh rỗi, tiền lương lại không ít. Chờ khoảng hai năm, cháu mua lại cửa hàng thì vài mẫu đất cũng chỉ là chuyện nhỏ …”

“ Người trong núi à, đều là người thành thật, có khả năng làm việc như vợ của lão Tứ nhà chúng ta vậy. Ta với cha của nàng, chúng ta cũng là bạn thân nhiều năm. Biết được các ngươi là người trong núi, chuyện gì ta cũng không hỏi mà đã đồng ý …” Liên lão gia tử như là vô tình ngắt lời Tứ Lang, nói với Vương lão gia tử.