Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 848: Tránh né



Ở trước mặt Liên Thủ Tín và Liên Mạn Nhi lần đầu tiên Liên lão gia tử chủ động muốn uống thuốc, trước mặt mọi người ở nhà cũ cũng là lần đầu tiên. Cá tính Liên lão gia tử trên nhiều khía cạnh, rất giống với nông dân truyền thống nhất là phương diện đang xem bệnh uống thuốc này, phàm là có thể gắng gượng tuyệt đối sẽ không muốn mời lang trung, cũng sẽ không hốt thuốc uống.

Cho tới nay, đều là người trong nhà thu xếp thậm chí buộc Liên lão gia tử xem lang trung, uống thuốc, Liên lão gia tử đối với chuyện này, tới bây giờ vẫn rất mâu thuẫn, thế mà bây giờ ông lại chủ động muốn Chu thị nấu thuốc cho ông, như vậy mọi người có thể thấy được kết luận cũng vô cùng rõ ràng.

Thân thể Liên lão gia tử không tốt, chính ông cũng cảm thấy mặc dù mới vừa rồi sau khi Liên Thủ Tín bọn họ vào cửa hỏi chuyện này, Liên lão gia tử còn nói ông không có chuyện gì

“Cha, người cảm thấy thế nào, con phái người mời Lý lang trung tới nhé” Liên Thủ Tín vội nói

“Người đã già, sức khỏe không tốt” Liên lão gia tử cũng thở dài nói, “Không có chuyện gì lớn, chỉ là bệnh cũ, giờ còn không có ra tháng giêng, đừng phiền toái Lý lang trung người ta đến bốc thuốc, đối với bệnh này thì cha uống thuốc kia là được”

Liên lão gia tử rõ ràng thừa nhận, ông mắc bệnh cũ.

“Chỉ vì chuyện hôm nay nên có một chút nóng giận” Liên lão gia tử lại tiếp tục nói, “. . . . . . Trong nhà này. . . . . . không bớt lo a”

Những lời này, không thể nghi ngờ là là ám chỉ bệnh của ông. Ông sở dĩ phát bệnh là vì trong nhà có người, có việc khiến cho ông không bớt lo. Về phần là người nào, chuyện gì thì căn bản không cần hỏi lại.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang không có lên tiếng.

“Cha, lão nhân gia thân thể không phải là chuyện nhỏ, vẫn nên phái người mời Lý lang trung tới xem cho lão nhân gia một chút, con mới có thể yên tâm” Liên Thủ Tín liền nói

“Không cần, lão Tứ con nghe cha. Ta nói không cần thì không cần. Bệnh chính mình thì chính mình biết… . Đợi uống thuốc, nghỉ một chút, tâm rỗi rãnh rồi thì tốt thôi.” Liên lão gia tử gấp gáp khoát tay nói.

Những lời này của Liên lão gia tử, không thể nghi ngờ là đang nói…, chỉ cần Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang có thể hiểu chuyện một chút, đừng chọc cho ông tức giận, như vậy là bệnh của ông có thể tốt, ngược lại bệnh tình của ông sẽ chuyển biến xấu.

“Cha ngươi là bị tức giận” Chu thị cầm gói thuốc, không có lập tức đi ra ngoài, nghe Liên lão gia tử nói như vậy, bà lập tức nói đón, “Lần này ông còn tưởng là còn trẻ tuổi sao, để cho người ta chọc cho tức giận đến thở không ra. Vậy mà phải nuốt giận, có người còn vui sướng kia kìa.”

Chu thị nói như vậy, liền hướng ba người Liên Thủ Nghĩa nhìn thoáng qua .

“. . . . . . thân thể Lão gia tử là cần nhất, chuyện khác đều để sau cho yên yên tĩnh tĩnh, đừng để lão gia tử gấp gáp tức giận nữa bằng không, đến lúc đó thuốc hối hận cũng không có chỗ nào bán đâu” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, rồi nghiêm nghị nói.

Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang vẫn như cũ không có lên tiếng, cũng là Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ nhanh chóng tỏ thái độ, nói là cái gì cũng nghe Liên lão gia tử, sẽ chăm sóc tốt Liên lão gia tử các loại.

Liên lão gia tử ngồi ở trên giường gạch, khẽ thở phào nhẹ nhõm. Chu thị lúc này cũng cầm lấy gói thuốc, giẫm hai chân bó đi ra ngoài nấu thuốc.

“Lão Tứ ah, cái chuyện Tứ Lang kia, cũng không thể cứ như vậy được?” Liên Thủ Nghĩa liền nói.

“Tứ thúc. . . . . .” Tứ Lang cũng nhìn Liên Thủ Tín.

“Nghe lão gia tử đi, trước tiên đem người gọi tới, lên tiếng hỏi rồi hãy nói bước kế tiếp” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, liền nói.

Trong phòng lập tức lâm vào yên tĩnh hoàn toàn.

Bất kể như thế nào, chuyện này rốt cục cũng tạm thời yên lặng xuống Liên Thủ Tín cũng ngồi một hồi, cùng Liên lão gia tử tán gẫu hai câu, thì đứng lên cáo từ.

Liên Mạn Nhi lôi kéo Liên Diệp Nhi xuống kháng.

“Cha, chúng ta trở về đi” Liên Diệp Nhi bảo Liên Thủ Lễ.

Liên Thủ Lễ vẫn một mực ở trong phòng, nhưng từ đầu tới cuối lại không phát biểu bất kỳ một câu nào, trong nhà này cũng không có người hỏi hắn bất cứ ý kiến gì. Thời điểm Liên Thủ Tín không có tới, hắn còn đảm nhiệm nhân vật can ngăn. Liên Thủ Tín tới, thì không còn chuyện của hắn nữa. Coi như là ba ba mà đuổi, Liên lão gia tử và Chu thị là người kêu hắn tới nhưng cũng chưa có nhìn hắn một cái nào.

“A” Liên Thủ Lễ đáp ứng đứng lên, sau đó lại từ từ mà ngồi trở về “Con trở về trước đi thôi, ta ngồi một lúc nữa ”

“Tam ca, cùng đi đi, vừa lúc thuận đường” Liên Thủ Tín cũng hỏi Liên Thủ Lễ.

“Không, các ngươi đi trước, ta lại. . . . . .” Liên Thủ Lễ vừa nói chuyện, theo bản năng nhìn Liên lão gia tử một cái, sau đó mới có hơi không xác định mà nói, “Ta ở lại nói chuyện cùng cha.”

“Vậy được. ” Liên Thủ Tín thấy Liên Thủ Lễ nói như vậy, cũng không miễn cưỡng.” Đệ còn có việc, huynh theo giúp đỡ lão gia tử nhé.”

“Ừ” Liên Thủ Lễ cũng đáp một tiếng.

“Đi, lão Tứ con bận rộn thì đi đi, để cho lão Tam theo cha là được, hai người chúng ta sẽ nói chuyện.” Liên lão gia tử nói.

Liên Thủ Tín cùng Liên Mạn Nhi từ nhà cũ đi ra ngoài rồi, Liên Diệp Nhi do dự một chút, vẫn đuổi theo Liên Mạn Nhi.

Đợi đến buổi chiều, một nhà Liên Mạn Nhi ăn cơm xong, rảnh rỗi, Trương thị cũng cẩn thận hỏi Liên Mạn Nhi chuyện bọn họ đi nhà cũ.

” Theo mẹ thấy lão thái thái vẫn là hướng về khuê nữ, hai ông bà là muốn đem chuyện này đè xuống a.” Trương thị nghe xong, đã nói.

“Hôm nay coi như là tạm thời đè xuống” Liên Mạn Nhi cũng gật đầu. “Con thấy bộ dạng mấy người Tứ Lang kia, chuyện vẫn chưa xong đâu.”

Hôm nay Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang bị áp đảo xuống, đồng ý làm việc trì hoãn một bước, nói trắng ra nguyên nhân đơn giản là hai phương diện một trong lời nói Chu thị mang chút ít uy hiếp đã nổi lên tác dụng, một phương diện khác chính là Liên lão gia tử bị bệnh, còn có Liên Thủ Tín đối với sự khỏe mạnh của Liên lão gia tử rất coi trọng.

Trứng chọi đá, đây là chân lý vĩnh viễn. Mà tình huống hiện tại, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị và Tứ Lang chính là cánh tay đơn bạc, mà Chu thị, Liên lão gia tử, hơn nữa có Liên Thủ Tín hiếu thuận ủng hộ, là một thế mạnh lớn.

Nhưng ba người còn không phải là người có thể dễ dàng từ bỏ ý đồ.

“. . . . . . Một khoản sổ nợ rối mù, thử nghĩ cái đã chán nản làm sao” Liên Thủ Tín ở trước mặt người nhà không che dấu hắn chán ghét chuyện này, sau đó, hắn lại nói, “Lão thái thái hướng về bên kia là điều khẳng định. Lão gia tử cũng không phải hướng bên kia, ông chỉ không muốn đem chuyện làm lớn, nghĩ tới cũng là người một nhà, bên kia chịu thiệt một chút, nhanh một chút đem chuyện cho chấm dứt a. . . . . .”

“Bên kia chịu bị thua lỗ sao?” Trương thị chỉ lắc đầu nói, “Nếu có thể chịu lỗ lả, thì cũng không thể đến một bước này đúng không?”

“Vậy lần này, nhất định là muốn cho Tứ Lang bên này chịu thiệt một chút a” Ngũ lang có chút không đếm xỉa đến mà nói.

“Khẳng định a” Trương thị cũng gật đầu.

Người một nhà cũng đã lục lọi ra cách Liên lão gia tử xử lý chuyện tương tự rồi, chính là để cho bị thương hại một ít lấy đại cục làm trọng, chịu thiệt một chút, duy trì sự hòa thuận ở một đại gia đình.

” Đám người Tứ Lang kia cũng không dễ đuổi như vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Làm như ai cũng giống như chúng ta, bảo chịu thiệt là chịu thiệt, nói vài lời hữu ích ta cũng mềm lòng chịu thiệt thòi.”

“Ban đầu chính là bọn họ nháo loạn một chút, mới làm cho lão gia tử để cho ta phân ra ” Trương thị liền nói, “Lần này. . . . . .”

“Lần này đối phương là đại khuê nữ của bà nội, không phải là chúng ta.” Liên Mạn Nhi cũng cười nói.

Tại sao Liên Mạn Nhi cười, trong lòng người một nhà đều hiểu, Trương thị, Ngũ lang cùng tiểu Thất cũng cười lắc đầu theo, Liên Thủ Tín thì than thở.

” Đều không phải là loại lương thiện, cái này không dễ xử lý rồi ” Trương thị liền nói.

“Ngày mai đem người trong thành gọi tới, đến lúc đó nhà cũ bên kia khẳng định sẽ gọi ta đi qua” Liên Thủ Tín suy nghĩ một chút, đã nói, “Ta thật sợ hãi a. . . . . .”

“Cha, người không muốn đi, thì đừng đi qua” Liên Mạn thanh thúy nói.

“Ai. . . . . .” Liên Thủ Tín lại than thở.

“Cha, bên nông trường phía tây không phải nói mua chút đất sao nếu không cha cũng đến nông trường kia đi xem một chút, con đi không được, những ngày qua con phải xem tiểu Thất học bài” Ngũ lang cũng đề nghị.

Liên Thủ Tín không nói gì, thế nhưng nhìn dáng dấp có chút động tâm.

“Cha, vậy người hãy đi đi, trong nhà có anh con, vạn nhất có chuyện gì cũng không sợ” Liên Mạn Nhi liền nói, “Hôm nay nhìn ông bà nội còn mạnh mẽ lắm.”

“Ông nội con tự mình thu xếp uống thuốc đó.” Liên Thủ Tín liền nói

“Hôm nay ông nội con nhất định là sốt ruột phát hỏa thôi.” Liên Mạn Nhi khẳng định mà nói, “Nhưng vì sao ông lại để cho bà nội đi nấu thuốc, cha, người nhìn không hiểu sao?”

Liên Thủ Tín cũng trầm mặc một lúc.

“Lão gia tử không phải là cái loại người thích hành hạ người khác, thật ra thì Lão gia tử rất tiết kiệm” Sau nửa ngày, Liên Thủ Tín không đầu không đuôi nói một câu như vậy, sau đó tựa hồ là rốt cục hạ quyết tâm, “Ngày mai cha sẽ dẫn người đi nông trường.”

“Đi, ta thu thập hành lý cho chàng.” Trương thị liền bỏ kim chỉ trong tay, bắt đầu bận rộn thu dọn đồ đạc cho Liên Thủ Tín.

“. . . . . . Ngày mai còn có một nhóm vải bông, bông chở tới đây, còn có hai toa xe khác ” Liên Mạn Nhi vừa dùng cây trâm bạc gạt gạt bấc đèn, đem đèn khiêu cho sáng hơn một chút, vừa nói “Mẹ, chúng ta còn phải tìm nhiều thêm mấy người nữa tới sắp xếp.”

” Hiện tại người thì có rất nhiều, không con thấy hai ngày nay mọi người ở cách hai ba mươi dặm cũng đến à, còn sai người nói muốn tìm việc để làm. Ngày mai mẹ sẽ chọn vài người khéo tay. Đừng thấy đồ đạc nhiều, người cũng nhiều, cắt qua một lược sẽ nhanh chóng xong.” Trương thị vừa thu dọn đồ đạc, vừa nói.

Nói đến bận việc trong tay, tâm tình Trương thị lập tức sáng sủa.

“Khoan hãy nói, tay Bảo Dung thật là linh xảo, cắt vải không thua mẹ đâu, hơn nữa thêu hoa còn đẹp, nhìn thấy cũng là người hiếm có” Trương thị vừa cười nói.

Bảo Dung trong miệng Trương thị nói, chính là là Thương Bảo Dung khuê nữ của Tiểu Chu thị. Nhà Liên Mạn Nhi tính tìm người làm việc, Thương Bảo Dung đi theo vợ Ngô Ngọc Xương và Nhị Nha, còn xung phong nhận việc giúp đỡ cắt vải bố, cắt đế lót giày cô nương trẻ tuổi thích náo nhiệt, tham bạn, hai ngày nay, Thương Bảo Dung ban ngày cũng đến nhà Liên Mạn Nhi, an vị ở trong phòng khóa viện, cùng một đám con dâu tuổi trẻ và các cô nương sinh hoạt cùng một chỗ.

Đám con dâu tuổi trẻ và các cô nương này ở chung, tay không ngừng, miệng cũng không ngừng, ở thật xa là có thể nghe thấy tiếng cười của các nàng ở trong phòng.

Thương Bảo Dung bởi vì lớn lên xinh đẹp, tính tình có chút sáng sủa, tay khéo léo, rất nhanh có được hảo cảm của mọi người. Một nhà Tiểu Chu thị người nào sáp nhập Tam Thập Lý Doanh Tử trước hết, không cần hoài nghi chính là Thương Bảo Dung rồi.

Hai ngày nay Thương Bảo Dung giúp đỡ làm không ít chuyện, cũng kết giao không ít khăn tay (bạn khuê phòng thường khi bắt đầu kết bạn sẽ tặng khăn tay tự thêu), đồng thời. . . . . .

“Mẹ, người rất thích nàng nha?” Liên Mạn Nhi cũng cười hỏi.