Beta: Tiểu Tuyền Tiểu Long và tiểu Hổ, một đứa là đệ đệ, một đứa là đường đệ, không cần phải bàn mà cứ trực tiếp trèo lên xe. So với hai đứa kia, tiểu Thất hơi lớn tuổi, Trương thị vốn không định để tiểu Thất đi đè bao quần áo nhưng Trương Khánh Niên vẫn ôm tiểu Thất lên xe.
“Đây là tiểu Văn Khúc tinh, người khác muốn mời hắn đè bao quần áo còn không được ấy chứ.” Một người ngồi bên cạnh nói.
“Tên tiểu tử này lại tăng cân rồi.” Trương Khánh Niên bế xong tiểu Thất, đối với trọng lượng của hắn cảm thán một câu.
“Cậu cả, cháu chỉ cao lên thôi.” Tiểu Thất nghe thấy, vội đính chính.
“Đúng, đúng tiểu Thất đã cao lên không ít.” Trương Khánh Niên cười nói.
Trừ ba người bọn họ ra, Trương gia còn có hai tiểu cô nương, ngoài ra còn chọn trong đám biểu đệ, biểu muội của Trương Thải Vân một bé trai và hai bé gái, tổng cộng là bốn đôi, tám “Kim Đồng Ngọc Nữ” đè bao quần áo.
Đến Lục gia, người phụ trách tiếp khách vui vẻ phát cho mỗi đứa bé một bao lì xì dầy, còn luôn miệng nói số tám là một chữ tốt.
Tám là số chẵn, phát âm giống chữ phát (tài), đương nhiên là đại cát đại lợi.
Lục gia không phải là gia đình sống lâu đời ở trấn Thanh Dương, mà là cha của Lục Bính Võ dọn đến đây sống. Nhưng, Lục lão gia làm người rộng rãi, mấy năm nay, Lục gia mở tiệm tạp hóa, làm kinh doanh quen biết không ít người, trừ những người ở trấn trên ra, người bên ngoài đến dự cũng không ít, cộng thêm họ hàng của Trương gia do đó, tiệc cưới vô cùng náo nhiệt.
Do đông người đến dự nên bàn tiệc phân ra trên dưới hai bàn, cùng một bàn nhưng phân làm hai lần khai tiệc trước sau, mấy người nhà Liên Mạn Nhi là bên nhà gái, đương nhiên đều ngồi bàn trên.
Người trong phủ Liêu Đông đi ăn tiệc cưới thường gọi là ăn hoàn tử. Ví dụ như nói trên đường đi gặp một người đi ăn cưới, hỏi hắn đi đâu hắn sẽ nói là đi ăn hoàn tử. Nói như vậy là vì trên bàn tiệc có không ít thức ăn làm thành viên chiên. Thậm chí, bọn trẻ khi đi ăn tiệc cưới, sau khi ăn thịt cá còn hy vọng tiếp theo sẽ được ăn thức ăn viên chiên.
Bàn tiệc của Lục gia cũng rất thịnh soạn, Liên Mạn Nhi, Diệp Nhi, Ngô Gia Ngọc, Nhị Nha, còn có mấy cô nương nhà chị em bạn dâu của Trương Vương thi, Hồ thị đều ngồi cùng một bàn, Trương thị ngồi cùng với Lý thị, Trương Vương thị ở bàn trang trọng nhất dành cho trưởng bối của tân nương. Tưởng thị, La Tiểu Yến dắt theo Đại Nữu Nữu, Nhị Nữu Nữu cùng Triệu thị mấy người ngồi một bàn.
Ngô Vương thị, Hồ thị, còn có Trương gia, Vương gia, Hồ gia, mấy nàng dâu bằng tuổi nhau cùng ngồi một bàn.
Về phần mấy người Liên Thủ Tín, Liên Thủ Lễ, Liên Kế Tổ, Nhị lang, Ngũ lang, tiểu Thất đều ngồi cùng nhau. Hôm nay La Tiểu Yến không mang theo Tiểu Ưng, Tiểu Tước.
Lúc Liên Mạn Nhi ngồi vào bàn có nhìn thấy mấy người Thương Hoài Đức, Thương Hoài Đức cũng đưa lễ nhưng lại đưa cho nhà trai. Tuy trước đây không hề quen biết, nhưng Thương gia muốn định cư lâu dài ở thôn Tam Thập Lý doanh tử, nhất định phải thiết lập quan hệ quen biết, kết thân với hương thân.
Chính là lúc trước Thương Hoài Đức đã đưa qua hai phần lễ rồi.
“Bọn họ nên cho cháu của ngươi quà cưới mới đúng, so sánh hai bên thì bọn họ mới là thân thích của nhà ngươi.” Có người bát quái với Trương thị.
Trương thị tươi cười bộ dạng không hề để ý.
“Chuyện này phải xem tâm ý của khách, tặng hay không tặng, tặng bên kia cũng không sao … chúng ta không để ý chứ đừng nói đến nhà mẹ của ta.”
Câu trả lời của Trương thị cũng là ý của cả nhà sau khi thương lượng. Hộ nông dân đặc biệt đối với chuyện lớn như tặng lễ qua lại, có rất nhiều ánh mắt soi mói, chuyện tiểu Chu thị không tặng lễ cho Trương gia lại tặng cho Lục gia, chắc chắn sẽ hấp dẫn ánh mắt của vô số người.
“Nghe nói lão thái thái không cho tặng lễ, nói không thân, tặng theo chúng ta cũng không muốn. người ta là trưởng bối, chúng ta là vãn bối mà.” Trương thị từng nói như vậy khi chỉ có người nhà với nhau.
Cách nghĩ của Chu thị làm cho người ta không tài nào hiểu được, nhưng Liên gia biết là Chu thị muốn nhằm vào Trương thị. Tựa hồ nếu tiểu Chu thị tặng lễ cho Trương gia, chính là đại biểu cho Chu thị muốn lấy lòng Trương thị, cho nàng thể diện, vì vậy lễ này không thể tặng!
Rất buồn cười, thậm chí rất ngu xuẩn.
“Không tặng càng tốt, bớt việc.” Lúc đó Liên Mạn Nhi nói.
Cả nhà đều đồng ý với Liên Mạn Nhi, từ lâu bọn họ đã học cách lờ đi Chu thị.
Bây giờ có người hỏi đến thì Trương thị trả lời rất rộng lượng, nhưng cũng gián tiếp biểu hiện thái độ của nhà Liên Mạn Nhi.
Đối với cách làm của nhà tiểu Chu thị cũng có rất nhiều người không hiểu, đều nói con người Thương Hoài Đức nhìn rất thông minh, sao lại làm ra chuyện này ?
“Cho dù lão thái thái ngăn cản cũng phải không theo chứ, Trương gia người ta, ta biết, người ta chú trọng chuyện đưa lễ trả lễ, chẳng lẽ lại cầm không lễ của hắn sao ? Sau này con trai và khuê nữ của hắn có chuyện, người ta nhất định khộng ngoảnh mặt làm ngơ…. Có khi lão thái thái chỉ nói thế thôi, hắn lại tưởng là thật?” có người sau lưng bàn luận.
Người bàn luận kia đối với mọi chuyện phân tích rất rõ ràng, chỉ là không hiểu Chu thị mà thôi.
Tính tình kia của Chu thị, nếu tiểu Chu thị không nghe bà ta, Chu thị rất có khả năng sẽ trở mặt.
……………..
Bàn tiệc của Liên Mạn Nhi đều là những cô nương trẻ tuổi, nên vô cùng hợp ý, bọn họ ngồi bàn tiệc trên nên ăn xong cũng không tiếp tục ngồi đó, mà phải nhường chỗ cho mấy người tiệc dưới.
Mọi người đều nói muốn đi xem tân nương.
Từ nhà chính đi ra, Liên Mạn Nhi nhìn qua phòng bên cạnh, mọi người bàn bên đó cũng sắp tan, có không ít nàng dâu dùng khăn tay gói thịt cùng thức ăn vo viên còn thừa trên bàn.
Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy Tưởng thị và La Tiểu Yến trong số đó.
Nói là thừa nhưng những thứ thức ăn khác có thể chứ mấy món viên và miếng thịt lớn thì không thể thừa được, đây là do bọn họ đặc biệt để dành lại. Hộ người nông dân đi ăn tiệc đều không quên người nhà của mình. Do đó, trên bàn tiệc sẽ ăn ít đi một chút để phần mang về cho gia đình.
Người nhà La Tiểu Yến không đi, mà Liên gia nhà cũ có rất nhiều người nên hai người làm vậy cũng rất hợp lý.
Lục gia bày tiệc rượu không giống như lần của Liên Chi Nhi, nhà cũ theo lễ hai người đến dự ( Đại Nữu Nữu là trẻ em không tính), Lục gia không có lý do cho nhà cũ một bàn tiệc, Liên Mạn Nhi cũng không mở miệng đòi được.
Nhưng …..
Liên Mạn Nhi vừa đi vào tân phòng vừa thấp giọng nói chuyện với Ngô Gia Ngọc.
“Trưa nay chị dâu ngươi ăn cái gì, lát nữa ta cùng ngươi ghé qua thăm nàng.” Liên Mạn Nhi nói.
Hôm qua Ngô Vương thị nói sẽ không dắt Ngô Gia Ngọc đi ăn tiệc, để nàng ở nhà chơi với Liên Chi Nhi nhưng hôm nay Liên Chi Nhi “đẩy” Ngô Gia Ngọc qua. Trong nhà cũng có người hầu, lâu lâu mới có dịp náo nhiệt như vậy Liên Chi Nhi đâu để Ngô Gia Ngọc ở nhà với nàng.
“Lúc nãy ta nghe nương ta nói bên này đưa ít thức ăn qua cho chị dâu ta ăn.” Ngô Gia Ngọc nói, “Nhưng ta nghĩ chị ấy chẳng ăn được gì đâu,hai ngày nay chỉ ăn toàn dưa chua thôi.”
Ngô Gia Ngọc vừa cười vừa nói, Liên Chi Nhi đang thời kỳ thai nghén, thích ăn chua, ghét ăn dầu mỡ.
“Mạn Nhi, ta nói cho ngươi nghe hôm đó ta nghe chị dâu ta nói với ca ca ta, nàng muốn ăn quả hạnh xanh…”
“Muốn ăn hạnh xanh phải đợi hai ba tháng nữa, bây giờ làm gì có.” Liên Mạn Nhi nói, trong lòng có chút vui mừng. Liên Chi Nhi từ nhỏ đến lớn vô cùng hiểu chuyện, rất ít yêu cầu người khác cái gì. Bây giờ lại nói với Ngô Gia Hưng muốn ăn quả trái mùa, đây có tính là tiến bộ không?
Tất nhiên là tính, ý nghĩ đầu tiên của Mạn Nhi chính là tình cảm của hai vợ chồng Chi Nhi tốt, ở Ngô gia được hậu đãi, cho nên nàng mới …. làm nũng!
Không sai, chính là làm nũng.
Liên Mạn Nhi nghĩ vậy mà không nhịn được cười.
“ …. Vợ chồng người ta nói chuyện sao ngươi lại nghe được chứ?” liên Mạn Nhi cố ý híp mắt nhìn Ngô Gia Ngọc, “ hừ hừ, chẳng lẽ ngươi …”
Ngô Gia Ngọc vội vàng xua tay.
“Ta không có,” Ngô Gia Ngọc phủ nhận nói, nếu nàng bị cho là nghe lén ca ca và chị dâu nói chuyện thì hình tượng của nàng coi như xong. “Bọn họ cười nói cũng không tránh người khác, gặp lúc ta ở bên cạnh nên nghe được thôi.”
Liên Chi Nhi trời sinh tính hay xấu hổ, mặc dù cuộc sống đầy đủ, thoải mái muốn nói đùa với Ngô Gia Hưng cũng sẽ tránh em chồng. Liên Mạn Nhi không tin Ngô Gia Ngọc nói thật, đương nhiên nàng cũng không nghĩ Ngô Gia Ngọc nghe lén là có ác ý, chắc là nhằm lúc đi ngang thuận tiện nghe thấy mà thôi.
“Nghe lén chính là nghe lén, ta cũng không đi tố cáo ngươi, chỉ là lần sau nghe được gì nhớ kể cho ta nghe với.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“Ngươi đó.” Ngô Gia Ngọc hết cách với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi nói như vậy đương nhiên cũng chỉ là nói đùa, trêu ghẹo lẫn nhau giữa các tiểu cô nương mà thôi.
Đến tân phòng của Trương Thải Vân, mấy người Lý thị, Trương thị, Trương Vương thị cùng Hồ thị đều ở đó, đang cùng Trương Thải Vân lưu luyến tạm biệt.
“Nhớ lời của bà, cùng người ta sống cho tốt, gặp chuyện gì thì từ từ mà thương lượng với nhau, có chuyện gì không quyết định được thì tìm cô cả của cháu thương lượng ….”
“Chịu khó một chút, bên đó không giống như ở nhà mình, phải biết tự mình làm việc đừng đợi người ta sai khiến cháu mới làm …”
Ân cần dặn dò đều là vì muốn Trương Thải Vân làm một nàng dâu tốt, cho dù đáo để như Trương Vương thị cũng dạy Trương Thải Vân, tân nương mới vào cửa phải siêng năng, hiếu thuận, làm nhiều nói ít.
Đưa người của Trương gia đi rồi, Trương thị và Liên Mạn Nhi cùng với Trương Thải Vân nửa ngày, sau đó mới đến thăm Liên Chi Nhi.