Sau khi khai giảng, Lục lang mỗi ngày đi đến trường, học chữ, học số đếm. Trong trường còn cho hắn ăn một bữa cơm miễn phí.
Lục lang đến trường học, nhà cũ không cần trả tiền, thậm chí cũng không ra sức lao động.
Trong lễ tựu trường này, đội ca múa chính thức bắt đầu, kéo dài khoảng nửa canh giờ. Khúc tiên sinh, Liên Thủ Tín, Ngũ lang dẫn đầu một đám học sinh đi đến cổng chào dập đầu. Sau đó, Liên Thủ Tín và Ngũ lang đứng ra nói vài lời, nhưng trọng điểm vẫn là nhường cho Khúc tiên sinh, Khúc tiên sinh nói chuyện lời lẽ dễ hiểu, nội dung sâu sắc, đem tất cả thân hào, quan lại đều thu phục.
Đối với phụ huynh của học sinh còn có hương thân đến dự lễ càng giống như là nhìn thấy sao Văn Khúc, có mấy nhà có trẻ con đến tuổi mà chưa cho đi học, còn đang muốn quan sát, thăm dò cũng bắt đầu thay đổi ý định, không biết bây giờ đăng ký có kịp không ?
Buổi lễ kết thúc xong, mọi người ra về, còn các học sinh thì vào lớp học, bắt đầu học bài học đầu tiên.
Nhìn học sinh ngồi đầy lớp học, nghe bọn họ ê a đọc sách, trong lòng Liên Mạn Nhi dâng lên cảm giác thành tựu chưa từng có.
Chuyện có ý nghĩa như vậy, lúc nàng mới đến thế giới này, nàng chưa bao giờ dám nghĩ sẽ có ngày này, nàng không chỉ sống tốt, mà còn có cơ hội theo danh sư học tập, nàng còn có thể giúp nhiều người được đi học như vậy.
Sức mạnh của tri thức, nó có thể thay đổi tất cả.
Thôn Tam Thập Lý Doanh Tử trong hai năm qua, bởi vì nhà nàng phát đạt, mà được lợi rất nhiều, chất lượng cuộc sống thuộc hàng cao nhất trong những thôn ở huyện thành Cẩm Dương. Liên Mạn Nhi hy vọng thông qua học đường Khai Minh này, làm cho những thôn xung quanh Tam Thập Lý Doanh Tử được lợi về sau.
Nàng tin tưởng, có lẽ một lớp học sinh, thời gian hai ba năm còn chưa thấy gì, nhưng hai lớp, ba lớp …., năm năm sáu năm, thậm chí tám mười năm, điều này sẽ trở nên vô cùng rõ ràng.
Trồng cây giáo dục người, thời gian càng lâu, hiệu quả càng rõ rệt.
Cây giống lớn lên cành lá xum xuê thành cây cổ thụ, đào lý (thường ví với học trò) nở khắp thiên hạ.
Đáng để mong đợi, cũng xứng đáng để cố gắng!
……………..
Học đường Khai Minh tạm thời có hai vị tiên sinh, Khúc tiên sinh dạy vỡ lòng, Lưu tiên sinh dạy tính toán, ngoài ra nhà Liên Mạn Nhi còn cho hai tên sai vặt đến để trông coi và làm những chuyện lặt vặt trong trường.
Nhà Liên Mạn Nhi chuẩn bị viện bên cạnh cho Khúc tiên sinh ở, còn Lưu tiên sinh thì kiên trì muốn ở trong trường. công việc làm vệ sinh, dọn dẹp, nhóm lò vào mùa đông, chủ yếu là giao cho tên sai vặt phụ trách, đồng thời cũng thi hành chế độ luân phiên trực nhật, mỗi ngày cử ra hai học sinh đến sớm về trễ giúp đỡ tên sai vặt làm vệ sinh và những việc vặt trong trường.
Đa số học sinh ở học đường Khai Minh đều quen làm việc nhà, đến trường học cũng không có đóng tiền, mỗi ngày còn có một bữa cơm miễn phí, để cho bọn họ dùng chút thời gian làm những chuyện đơn giản, giữ gìn môi trường học của mình, mọi người đều rất vui lòng.
Nhà có chút tiền của, đóng tiền đi học, đối với những học sinh này cũng đối xử như nhau. Nói ví dụ như hai đứa cháu nhà lão Kim, trong nhà cũng không làm việc nhà, nhưng đến trường học đều phải học làm chút việc.
Học đường khai giảng được mấy ngày, mọi chuyện thuận lợi dần dần đi vào quỹ đạo. Cả nhà Liên Mạn Nhi cũng yên tâm, bởi vì phủ thành truyền tin đến, ngoại ô phủ thành có hai thôn trang cần bán, nhà Liên Mạn Nhi vốn định mua đất ở phủ thành, nghe được tin tốt này nên muốn đi phủ thành xem thử, nếu thôn trang không tệ, giá cả hợp lý thì mua lại.
Trước khi đi, mọi chuyện của học đường đều giao cho Khúc tiên sinh.
Khúc tiên sinh dạy được mấy ngày thì rất là xúc động, đến học đường Khai Minh học đều là những học sinh gia cảnh khó khăn, không đi học nổi, mấy học sinh này so với những học sinh có thể đến tư thục để đi học tính tình thuần phác hơn.
Học sinh như vậy, đối với người dạy họ tri thức luôn mang một tình cảm mộc mạc, chân thành tha thiết. Thậm chí có học sinh ngày sinh nhật của mình, được người nhà cho một quả trứng, không nỡ ăn, giấu trong ngực đem đến lớp, tặng cho tiên sinh, nhưng không dám đưa trước mặt mà lén đưa.
Khúc tiên sinh sống trong dân gian, ông biết một quả trứng gà có ý nghĩa như thế nào đối với trẻ con nông thôn, do đó vô cùng cảm động.
Đương nhiên, kết quả của sự cảm động này là Khúc tiên sinh càng ra sức dạy, càng nghiêm khắc hơn.
Có lần Khúc tiên sinh nói với Ngũ lang, ông phát hiện, trong đám học trò, có mấy đứa vô cùng có tư chất.
“Nếu có thể học vỡ lòng sớm một chút thì hay rồi,” Khúc tiên sinh thở dài, nhưng ông cũng biết chuyện của Ngũ lang nên lại tràn trề hy vọng nói một câu, “Nhưng bây giờ cũng không muộn, chỉ cần bọn họ cố gắng …”
Dĩ nhiên, còn phải cần ông tận tâm giảng dạy, ngoài ra còn phải có tài lực ủng hộ nữa.
Khúc tiên sinh cũng không ngại khi nhắc với Ngũ lang chuyện này. Thật ra lúc mời Khúc tiên sinh về, đối với chuyện này, Ngũ lang cũng đã từng nói qua, bây giờ nhắc chuyện này lần nữa, ông cũng chỉ hy vọng có được sự khẳng định của Ngũ lang.
Khúc tiên sinh có chuyện gì, thường sẽ tìm Ngũ lang, rất ít khi tìm Liên Thủ Tín, nhất là những chuyện như vậy.
Ngũ lang gật đầu nói nếu là nhân tài, Liên gia nhất định sẽ ủng hộ đến cùng.
Khúc tiên sinh rất vừa lòng.
Mời Khúc tiên sinh đến học đường Khai Minh dạy học còn có một chỗ tốt, đó là tiểu Thất lại có thêm một danh sư. Mấy ngày nay, Khúc tiên sinh cũng rất thích tiểu Thất, thấy hắn thông minh, lanh lợi. Không cần nhà Liên Mạn Nhi dặn dò, ông cũng rất tận tâm chỉ bảo cho hắn.
Học vấn của Khúc tiên sinh không kém với hai người Lỗ, Sở tiên sinh, có Khúc tiên sinh, tiểu Thất cũng không cần đi phủ thành tìm Sở tiên sinh nữa.
Cũng vì vậy mà Liên Thủ Tín gần như là kính trọng Khúc tiên sinh như thần thánh. Ngày ngày cơm ngon trà thơm không cần nói, Liên Thủ Tín còn thích cùng Khúc tiên sinh nói chuyện, hắn còn học được từ Liên Mạn Nhi một câu: “Nghe quân nói chuyện một buổi bằng đọc sách mười năm.” Liên Thủ Tín cảm thấy nói chuyện với Khúc tiên sinh giống như được đọc rất nhiều cuốn sách.
Năm đó với Lỗ tiên sinh Liên Thủ Tín cũng thế, nhưng Lỗ tiên sinh là người phương Nam mà Khúc tiên sinh sinh trưởng ở Liêu Đông vì vậy mà hắn thích nói chuyện với Khúc tiên sinh hơn.
Chuyện trường học có Khúc tiên sinh, chuyện trong nhà giao cho Trương thị, Trương thị lần này không đi phủ thành, Lý thị cũng ở lại mấy ngày cùng Trương thị.
Bởi vì lần này đi phủ thành không biết bao nhiêu ngày nên Liên Thủ Tín qua nhà cũ thăm lão gia tử cùng Chu thị.
Trương thị và Liên Mạn Nhi chọn một ít điểm tâm, bỏ trong hộp thức ăn, cho người xách theo, Liên Thủ Tín, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi tiểu Thất cùng đi nhà cũ.
“Ông nội của các con già rồi, nhà chúng ta bây giờ sống tốt rồi, chuyện trước kia … ài, nếu có thể chúng ta đi thăm ông thường một chút.” Gần đây Liên Thủ Tín thường hay nói những lời này với bọn nhỏ.
“Lúc các con ra đời, ông nội của các con rất vui.” Liên Thủ Tín còn nói với Ngũ lang và tiểu Thất những lời như vậy.
Liên Thủ Tín không nói láo vì những lời này hắn sẽ không nói với Liên Mạn Nhi.
Mấy đứa trẻ đều rất hiểu chuyện, bọn họ biết bọn họ đi thăm Liên lão gia tử nhiều một chút chính là niềm an ủi lớn lao với Liên Thủ Tín.
“ ….. đều là những chuyện trong lúc còn nghèo, chúng ta bây giờ sống tốt rồi, đừng ghi hận những chuyện đó nữa ….” Đây là một trong những câu Liên Thủ Tín hay nói.
“Cha, có những nhà so với chúng ta lúc đầu còn nghèo hơn, sao không thấy ai làm chuyện giống như vậy?” có những lời có thể nghe tai này ra tai kia, nhưng có những lời Liên Mạn Nhi không muốn như vậy.
Lúc này, Liên Thủ Tín sẽ thở dài, không nói tiếp nữa.
Nhưng Liên Mạn Nhi đã từng hỏi bản thân, hỏi Ngũ lang cùng tiểu Thất có hận không.
“Không có thời gian suy nghĩ mấy chuyện này.” Đây là câu trả lời của Ngũ lang, hắn còn rất nhiều chuyện có ý nghĩa hơn cần làm, không muốn phí thời gian cho chuyện này.
“À …. Có một số chuyện nếu nghĩ đến sẽ không vui, còn không nghĩ thì coi như không có chuyện gì.” Đây là câu trả lời của tiểu Thất.
Về phần bản thân Liên Mạn Nhi ……., hận là một loại tình cảm rất thâm sâu, nó sẽ làm hao phí rất nhiều tâm trí cũng như tinh lực của một con người. Mà Liên Mạn Nhi muốn dùng phần tinh lực đó để đi làm những chuyện có ý nghĩa hơn, những chuyện quan trọng đối với nàng hơn.
Con người, luôn hướng về phía trước.
Đương nhiên, dù là chuyện đã qua nhưng sẽ luôn lưu lại dấu vết của nó, ví dụ như thái độ của Liên Mạn Nhi đối với nhà cũ, rất đơn giản, người nhà cũ như thế nào thì sẽ đối với bọn họ như thế đó.
Lời nói của Ngũ lang và tiểu Thất tuy không giống nhau, nhưng trong lòng chắc chắn sẽ nghĩ như nàng.
Bởi vì cũng chạng vạng rồi nên mọi người đến nhà cũ liền gặp được Lục lang đang ở thượng phòng.
Liên lão gia tử thấy mấy người Liên Thủ Tín đến liền cười kêu mọi người ngồi xuống. Trước kia, trong những trường hợp này Lục lang sẽ đứng ngây ngốc ở đó, nhưng lúc này lại biết nhảy xuống giường, gọi Tứ thúc, lại mời hắn ngồi.
Hiển nhiên là được Khúc tiên sinh dạy lễ nghi cơ bản cần có đối với trưởng bối.
“Học đường thật là tốt, xem Lục lang mới mấy ngày đã có tiền đồ rồi!” Đợi mọi người ngồi xuống Liên lão gia tử cảm khái nói.
Lời này của Liên lao gia tử đương nhiên là khen hành động mở trường học của nhà Liên Mạn Nhi, Liên Thủ Tín rất vui mừng.
“……. Đến người làm chân chạy cũng không có.” Chu thị nhỏ giọng nói.
Mọi người không hẹn mà lờ đi lời của Chu thị.
“Lục lang cũng có chút thông minh, chỉ là ta hỏi hắn đã học được những chữ gì, hắn không nói ra được mấy chữ.” Liên lão gia tử nói.
Lục lang về chuyện học hành thì đặc biệt đần, cả nhà Liên Mạn Nhi đã nghe bọn tiểu Long nói.
Liên Thủ Tín định trả lời Liên lão gia tử, thì nghe bên ngoài có tiếng bước chân.