Liên Lan Nhi một mực nói Tứ lang đốt nhà nàng, hơn nữa còn có đồng lõa. Liên Thủ Nghĩa cùng Hà thị đương nhiên không để Liên Lan Nhi muốn nói gì thì nói, hai bên lên tiếng cãi vả.
“Còn ra tay đánh nhau.” Phùng Quản sự kể với Liên Thủ Tín và Ngũ lang.
Tình hình lúc đó hỗn loạn, Liên Thủ Nghĩa ra tay đánh Liên Lan Nhi trước, Liên Thủ Nghĩa thật ra không có lá gan này, nhưng những chuyện gần đây làm cho Liên Thủ Nghĩa tích tụ nhiều oán khí với Liên Lan Nhi rồi, hắn đối với Liên lão gia tử và Chu thị cũng có oán hận, mà bây giờ Liên Lan Nhi lại đem chuyện phóng hỏa nghiêm trọng như vậy đổ lên người Tứ lang.
Tượng đất còn có tính khí của đất, huống chi là Liên Thủ Nghĩa tính tình cũng không phải tốt lành gì.
Liên Thủ Nghĩa ra tay Liên Lan Nhi đương nhiên là đánh lại, nhưng nàng ta là phụ nữ sao có thể đánh lại Liên Thủ Nghĩa, hai cha con La Bảo Tài đâu thể khoanh tay đứng nhìn, bọn họ vừa ra tay thì Hà thị cũng nhào vô.
Cuối cùng hai nhà đánh nhau.
Bọn họ vừa đánh vừa mắng chửi nhau. Liên Lan Nhi mắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị là đồ xấu xa, lòng lang dạ sói, muốn đốt chết mấy người nhà nàng. Liên Thủ Nghĩa mắng Liên Lan Nhi là đàn bà độc ác, nói nàng lần trước phá hoại hôn sự của Tứ lang còn không thấy đủ, bây giờ còn muốn mạng của Tứ lang. Còn nói nhà Liên Lan Nhi bị cháy là do báo ứng, nói Liên Lan Nhi đến nhà, ngoài chuyện vu hãm Tứ lang còn muốn đổ lỗi cho Liên lão gia tử.
Liên lão gia tử và Chu thị muốn ngăn cản, nhưng không ai nghe, bọn họ càng mắng càng ác, càng đánh càng hăng.
“ ……… lão thái gia hét hai tiếng nhưng chẳng ai buồn nghe, sau đó ông ngã từ trên giường xuống …”
Sau khi mọi người đỡ lão gia tử lên giường thì ông đã bất tỉnh nhân sự rồi.
Mấy người nhà cũ lúc này vô cùng hoảng loạn, Liên Thủ Nghĩa và Liên Lan Nhi cũng không cần ai nói đều dừng tay. Sau đó, người nhà cũ qua gọi Trương thị, Trương thị cho quản sự đi qua gọi lang trung, giúp đỡ mọi việc.
“ …..cả nhà đại cô gia cũng chạy qua cùng thái thái thương lượng, đại cô gia đang đêm dắt người đi huyện thành để tìm hiểu tin tức.” Phùng Quản sự nói.
Liên Mạn Nhi nghe nói Ngô Gia Hưng chủ động dắt người đi huyện thành hỏi thăm, thì âm thầm gật đầu. Yên tâm để Trương thị ở nhà không phải vì trong nhà nhiều người mà vì nhà Ngô Gia Hưng ở trấn trên, lỡ như có chuyện gì, cha con Ngô Ngọc Qúy đều là người thông minh, sành sỏi hơn nữa còn thật lòng vì nhà nàng mà ra sức.
“Có hỏi được gì không?” Liên Thủ Tín vội hỏi quản sự Phùng.
“ …. Nhà của đại cô thái thái thật sự là bị cháy hết cả, may là không ảnh hưởng mạng người, đại cô thái thái nói có người cố ý phóng hỏa, đại cô gia cũng cẩn thận hỏi thăm, nghe nói lúc cháy có thấy hai người không giống người tốt ở gần đó, nói tuổi cũng không lớn lắm, tả đến trang phục thì một người thật giống Tứ thiếu gia của nhà cũ.”
“Đại cô gia còn đi qua cửa hàng giấy cuộn, Tứ thiếu gia không có ở đó, nói là nhà có việc xin nghỉ phép hai ngày, sáng sớm đã đi rồi.”
“Chuyện này đã lan rộng ra rồi.” nghe xong mọi chuyện, Liên Mạn Nhi lẩm bẩm.
“Tỷ, nhà đại cô thật là do Tứ lang đốt sao?” Tiểu Thất hỏi.
Liên Mạn Nhi và tiểu Thất ngồi một chiếc xe rất rộng, ngoài hai người ra còn có tiểu Hỷ, tiểu Khánh. Hai nha đầu cũng là người tâm phúc, nên Liên Mạn Nhi không ngại nói thẳng trước mặt hai người.
“Rất có thể.” Liên Mạn Nhi suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Tứ lang rất có động cơ để làm như vậy, hắn cho là Liên Lan Nhi phá hoại hôn sự tốt của hắn, tuy chuyện này đã bị Liên lão gia tử và Chu thị ép xuống nhưng không có nghĩa là Tứ lang chịu bỏ qua.
Nếu là Liên Thủ Tín hay Liên Thủ Lễ thì sẽ chịu đựng cho qua nhưng Tứ lang không như hai thúc thúc của hắn. Tứ lang rất có khả năng dùng cách này để báo thù Liên Lan Nhi.
Về phần Liên Lan Nhi nói còn có Ngô Gia Hưng hỏi thăm được lúc cháy có người nhìn thấy người giống Tứ lang, loại chứng cứ đó chỉ tin được một nửa thôi.
Hơn nữa, còn có đồng lõa.
“Như vậy là có một manh mối.” Liên Mạn Nhi vẫn cũ lầm bầm, “Điều tra kỹ một chút sẽ tra ra giấu vết, đến lúc đó, mọi chuyện sẽ sáng tỏ thôi.”
Nếu thật là do Tứ lang phóng hỏa, lại có đồng đãng, vậy bọn họ không thể không hẹn mà cùng đi phóng hỏa, chắc chắn trước kia hai người này từng tiếp xúc với nhau.
“Trộm tiền, phóng hỏa nếu thật là hắn làm, vậy cũng không phải nhất thời nảy sinh lòng tham mà đã trù tính kế hoạch kỹ càng rồi.” Liên Mạn Nhi nói.
………………
Xe ngựa chạy suốt đêm, chỉ dừng chân một lát ở huyện Phủ Xa, rốt cuộc trời gần sáng thì đến được huyện Cẩm Dương.
Trên xe Liên Mạn Nhi đã trải rất nhiều chăn đệm, muốn nhân trời tối hai tỷ đệ ngủ một chút nhưng vì đường xóc nảy nên hai người cũng không nghỉ ngơi được gì.
Liên Thủ Tín bên này lòng như lửa đốt.
Xe ngựa chạy vào huyện Cẩm Dương cũng không dừng, đợi đến lúc chạy ra cửa của huyện Cẩm Dương hướng về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử, đã thấy Ngô Gia Hưng dắt theo mấy người đứng đợi.
Xe ngựa dừng lại, Ngô Gia Hưng dắt người tới, mọi người chào hỏi làm lễ, Liên Mạn Nhi cũng cùng tiểu Thất xuống xe, mọi người đứng bên người trò chuyện.
Liên Thủ Tín hỏi sao Ngô Gia Hưng ở đây.
“Con đoán nhạc phụ sẽ về lúc này nên đứng đây đợi.” Ngô Gia Hưng nói.
“Tìm được Tứ lang chưa?” Liên Thủ Tín vội hỏi.
Ngô Gia Hưng lắc đầu.
Hắn dắt theo người, còn tìm nha dịch hỗ trợ tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng Tứ lang. Hắn còn hỏi thăm được sau khi nhà Liên Lan Nhi cháy có người thấy Tứ lang vội vàng chạy ra khỏi huyện Cẩm Dương, đi về hướng Tây.
Tứ lang không đi một mình, đi chung với hắn là một người thanh niên dựa theo mô tả thì giống với người mà người ta thấy lúc phóng hỏa.
“Tứ lang nói với cửa hàng giấy cuộn xin nghỉ có việc lại còn xin ứng trước tiền lương, nói trong nhà có chuyện.”
Đến lúc này Liên Thủ Tín đã hoàn toàn tin tưởng, trộm tiền, phóng hỏa là do Tứ lang làm, hơn nữa còn lên kế hoạch từ lâu.
“Đây là biết không thể giấu được nên bỏ trốn rồi.” Liên Thủ Tín nói.
Do đó, Ngô Gia Hưng cũng không cần ở huyện thành nữa mà theo Liên Thủ Tín về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
“Lão gia tử sao rồi?” Liên Thủ Tín hỏi Ngô Gia Hưng.
“Nói là …….. không tốt lắm.” Ngô Gia Hưng nói, cũng vì vậy mà hắn muốn trở về thôn.
Trên đường không tiện nói chuyện, nghe bệnh tình lão gia tử, Liên Thủ Tín vội vàng lên đường. Do đó, người lên xe, người cưỡi la hướng về thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
“Tỷ phu, tỷ tỷ của muội khỏe không?” Lên xe, Liên Mạn Nhi không quên hỏi Ngô Gia Hưng.
Nàng lo lắng chuyện trong nhà ảnh hưởng đến Liên Chi Nhi, mà làm ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng.
“Tỷ tỷ của muội không có chuyện gì.” Ngô Gia Hưng tuy mệt mỏi nhưng tinh thần trấn định, nụ cười vẫn ấm áp, “Chắc bây giờ đang ở nhà với nương, có nương và bà ngoại chăm sóc, đảm bảo không có chuyện gì.”
Ngô Gia Hưng gọi Liên Thủ Tín là nhạc phụ nhưng lại gọi Trương thị là nương giống như Liên Chi Nhi.
Nghe nói Liên Chi Nhi không có chuyện gì, Liên Mạn Nhi cũng yên lòng.
Đoàn người chạy nhanh như bay, dùng hai phần ba thời gian bình thường mà chạy về thôn. Vào thôn Tam Thập Lý Doanh Tử thì cũng không dừng lại mà chạy thẳng đến nhà cũ.
Lúc này trời đã sáng tỏ, có nhiều người đi trên đường nhìn thấy xe nhà Liên Mạn Nhi, đều ở bên cạnh ồn ào bàn tán.
Trước cửa nhà cũ tụ tập rất nhiều người.
Xe ngựa dừng trước cửa, Liên Thủ Tín dắt theo Ngũ lang đi trước, Ngô Gia Hưng dắt theo mấy người Liên Mạn Nhi theo sau.
Trong viện cũng không có ít người, mọi người thấy Liên Thủ Tín thì tự động nhường đường, Trương thị đi ra, hai mắt đỏ lên nhìn thấy Liên Thủ Tín thì nước mắt rơi xuống.
Liên Thủ Tín nhìn Trương thị như vậy, trong lòng có dự cảm không tốt, sắc mặt trắng bệch, hắn vừa gọi cha vừa chạy vào phòng.
“Nương?” Liên Mạn Nhi tụt lại phía sau hỏi thăm Trương thị.
“Vào nhà xem rồi dập đầu với ông đi.” Trương thị thấp giọng nói với mấy đứa trẻ.
Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, tiểu Thất nhìn nhau, bọn họ biết Liên lão gia tử sợ là không xong rồi.
Trương thị, Ngô Gia Hưng đứng ở bên ngoài, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi và tiểu Thất vào trong.
Liên lão gia tử nằm thẳng tắp trên giường, Chu thị ngồi xếp bằng bên cạnh hai mắt đỏ ửng, hơi cúi đầu, Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, Liên Kế Tổ, Lục lang đều đứng cạnh giường, mắt cũng đỏ, Liên Thủ Tín nữa quỳ nữa nằm sấp trên giường gọi cha.
“Ông nội.” Mấy đứa nhỏ vào phòng cũng gọi một tiếng.
Đứng gần, Liên Mạn Nhi có thể nhìn rõ mặt Liên lão gia tử, sắc mặt của ông bình thường đen lại hồng hào, bây giờ chỉ như một tờ giấy vàng, hai mắt nhắm nghiền, bởi già yếu cùng gầy gò nên hơi quắt lại, miệng hé ra nhưng không phải nói chuyện mà là đang thở.
Mặc Liên Thủ Tín kêu gọi như thế nào, Liên lão gia tử cũng không có phản ứng.
“Từ hôm qua đến giờ ông ấy đã như vậy rồi, ngươi gọi cũng vô ích thôi.” Chu thị khóc nức nở nói.
Tức là nói từ lúc Liên lão gia tử té xuống giường đến nay, luôn hôn mê bất tỉnh.
“Lang trung, lang trung đâu?” Liên Thủ Tín gọi lớn.