Quả nhiên, lúc ấy chuyện Liên Thủ Nghĩa đoạt việc ném bồn tang mục đích là đây.
Ở niên đại này, đạo hiếu là nặng nhất. Mà tiêu chuẩn đánh giá con cháu có hiếu hay bất hiếu là ở lúc chăm sóc người thân trước lúc lâm chung, việc tang sự cũng chiếm tỉ trọng rất lớn. Trong đó hạng nhất, nữ nhân nếu là vì cha mẹ chồng thủ tang, thì ngươi không thể tùy tiện vứt bỏ được. Lấy Liên gia làm ví dụ, có lẽ trước kia Chu thị vẫn có thể tùy tiện lấy ra vài lý do làm chủ để bỏ Triệu thị. Nhưng mà từ nay trở về sau, Chu thị không thể làm như vậy được nữa. Bởi vì thời điểm đưa tang Liên lão gia tử, Triệu thị đã làm tròn hiếu đạo, sau này còn nghĩ giữ đạo hiếu cho Liên lão gia tử.
Lần này cũng giống vậy, nhà ai đưa tang lão nhân, phất cờ trước lúc động quan, và ném bồn tang là hai việc trọng đại và có thể diện nhất. Con cháu làm hai việc này, cũng được cho là người rất tẫn hiếu với lão nhân. Sau này khi mọi người đánh giá, cả cuộc sống gia đình và phương diện thừa kế tài sản, những người con cháu này cũng được ưu tiên trước.
Liên Thủ Nghĩa vì chột dạ, không dám ngang nhiên tranh đoạt việc ném bồn tang với Liên Thủ Lễ. Nhưng thần xui quỷ khiến, hơn nữa Liên Thủ Lễ lại không tự tin, khiến cho Liên Thủ Nghĩa tìm được khe hở, cướp việc ném bồn tang cho Liên lão gia tử.
Liên Thủ Nghĩa là dạng người gì chứ, nói chuyện không nói lý lẽ, lúc nào có cơ hội thì hắn sẽ cướp lấy để làm. Hiện tại, Chu thị đem tách hắn ra, hắn thực sự mượn chuyện này ra nói.
Liên Thủ Nghĩa muốn phần lớn tài sản, đám người Liên Thủ Nhân đương nhiên không đồng ý.
“Lão nhị, ban đầu chúng ta đã thương lượng để cho lão Tam ném bồn tang cho cha, ngươi không thèm nói với ai, cứ thế mà cướp việc ném bồn tang, những người kia ai cũng thấy cả. Ngươi rõ rang danh không chính, ngôn không thuận.” dù sao Liên Thủ Nhân cũng đọc thi thư nhiều năm, ở vào thời điểm mấu chốt, khi nói chuyện còn mang ra mấy câu văn từ: “Còn chưa nói, ngươi ném bồn tang cho cha, nhưng ta lại là người phất cờ trước lúc động quan cho cha đấy.”
“Ta là lão đại, ngươi là lão nhị, ngươi với ta chia đều, cha mẹ đều không bạc đãi ngươi đâu.”
“Nhị thúc, việc phân chia này, khi còn sống ông cũng đã nói phân chia như thế nào rồi.” Liên Kế Tổ cũng nói.
Chu thị cũng quyết định rồi, chính là phân chia như vậy. Mặc dù bà vẫn bày tỏ tư thế độc lập với Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa, nhưng về sau này bà vẫn muốn sống cùng đám người Liên Thủ Nhân, nên bà sẽ không mở miệng để cho Liên Thủ Nhân đem một phần tài sản dâng cho Liên Thủ Nghĩa.
Chuyện vừa nói, tựa hồ như không thể cãi lại. Song, Liên Thủ Nghĩa từ trước cho tới bây giờ không phải là người dễ đuổi như thế. Có thể nói, trong mấy huynh đệ Liên gia, ở trước mặt Liên lão gia tử và Chu thị, chỉ có Liên Thủ Lễ và Liên Thủ Tín mới là người dễ dàng đuổi đi. Liên Thủ Nghĩa thì phải rất khó mới có thể đuổi hắn đi.
“Đừng nói cái gì mà có hiếu hay bất hiếu, lão đại, Kế Tổ, hai người các ngươi hiện tại yên ổn rồi, đừng có mà giả bộ người tốt. Trước khi hai người các ngươi động đến lão gia tử, lúc đó lão gia tử thân thể khỏe mạnh bền chắc, sao mà mới chỉ qua hai năm mà đã đầy bệnh tật thế? Bệnh căn kia là từ các ngươi mà ra. Lão gia tử vài lần thiếu chút nữa là không còn. Chính bởi vì các ngươi gây chuyện. Những người kia cũng biết, còn muốn so sánh với ta nữa hay không? Lão đại ngươi cũng đừng có mà nói lão nhị ta, ta và ngươi đều giống nhau mà thôi.”
“Con ta nhiều, có thể tiếp nối hương hỏa Liên gia mạnh mẽ. Ta phải được phần nhiều hơn.”
“Lục lang còn chưa cưới vợ, Nha Nhi cũng chưa gả chồng, đây đều là việc đại sự. Đại ca của ta, ngươi đã cưới tới ba người vợ, lúc cưới vợ Kế Tổ cũng là lấy tiền chung để làm. Hài tử đã nuôi lớn như thế rồi, Hoa Nhi cũng đã lập gia đình. Các người cùng nhau hưởng hết lợi lộc. Chuyện của Lục lang và Nha Nhi, không thể để cho một mình ta gánh vác được! Nếu giờ muốn phân chúng ta ra thì phải đem tiền chồng cho đủ mới được!”
“Các ngươi vui vẻ đi theo lão thái thái, mà lão thái thái lại đào từ lão tứ, lão tam cả một khối thịt lớn, một mình lão thái thái thì có thể ăn được bao nhiêu? Còn không phải là vào miệng các ngươi hết à? Các ngươi khôn, ta cũng không ngốc.”
“Những năm này, cả nhà chúng ta đã phải nuôi sống mấy người các ngươi, giờ thấy chúng ta vô dụng, coi chúng ta như lũ ăn mày đuổi đi, không có cửa đâu!”
Hai mắt Liên Thủ Nghĩa đỏ bừng, hai tay xắn tay áo, không tranh được nhiều tài sản hơn thì quyết không bỏ qua.
Về vấn đề chăm sóc Chu thị đã bàn bạc thuận lợi rồi, còn Liên Thủ Nhân và Liên Thủ Nghĩa tranh giành tài sản, một nhà Liên Mạn Nhi sẽ không muốn nhúng tay vào. Có người hỏi Liên Thủ Tín, muốn hắn quyết định, hoặc là ra mặt áp đảo, hắn đều khoát tay than thở.
“Chúng ta cũng là hương thân của các người, biết gốc biết rễ, ở trước mặt các người, ta cũng không cần thiết phải giả bộ. Đừng thấy ta bước chân ra khỏi cái cửa này, tất cả mọi người đều cho ta chút mặt mũi, nhưng ở bên trong cánh cửa này, ta… ta cũng phải nghe theo thôi… Thật sự không có chỗ để cho ta nói đâu, ở nơi này, ta trừ việc xuất tiền xuất lực ra, thì nói gì cũng là sai cả!”
Liên Thủ Tín nói như thế, người khác cũng không thể nói được cái gì nữa.
Tình huống của dòng chính Liên gia, mọi người cũng rõ ràng. Trước kia lúc Liên lão gia tử còn sống, có lẽ còn nói một chút lời lẽ đạo lý. Nhưng hôm nay Liên lão gia tử không còn, chỉ còn dư lại một Chu thị. Chu thị làm việc như thế nào? Trong lòng mọi người đều biết. Có câu nói: nhà có việc muốn đọc kinh cũng khó. Chính là trong đám người ở đây, cũng khó nói rằng trong nhà không có lão mẹ ghê gớm, bà vợ quá quắt. Vì vậy, bọn họ đều thông cảm cho Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín chỉ sợ Chu thị sẽ trở thành một đề tài buôn chuyện lâu dài, ở nơi mười dặm tám thôn này vốn không có nhiều tin tức gì.
Nam nhân ra ngoài đầu đội trời chân đạp đất, nhưng ở nhà, khó mà bảo toàn việc không chịu cúi đầu làm thiếp.
Huống chi, Chu thị còn lớn tiếng kêu khóc, hàng xóm ai cũng nghe thấy. Chuyện Chu thị ép buộc Liên Thủ Lễ tăng khoản cung cấp phụng dưỡng, ép buộc cháu gái suýt chút nữa đập đầu tự tử, cũng đã sớm bay theo gió truyền ra ngoài không biết bao nhiêu dặm.
Bởi vì người cũng đã ở đây rồi, Liên Thủ Tín không thể phủi tay, nhưng đám người Liên Mạn Nhi thì không còn bình tĩnh, và cũng không cần thiết ở lại nơi này nhìn Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa tranh chấp, vì vậy, Ngũ lang, Liên Mạn Nhi, Tiểu Thất và Trương thị cáo từ trước tiên.
Mấy người rời đi, ở một góc độ nào đó, cũng đại biểu cho lập trường của một nhà.
Liên Diệp Nhi thấy Liên Mạn Nhi đi cũng lôi kéo Triệu thị đi ra ngoài theo. Đám người một mạch trở về nhà Liên Mạn Nhi.
Sảnh tiền viện giờ này vô cùng náo nhiệt. Người một nhà Trương Thanh Sơn còn chưa rời đi, Ngô Ngọc Quý, Ngô Gia Hưng, Liên Chi Nhi, Ngô Vương thị, Trương Thái Vân, Lục Bính Võ, tất cả đều đang ở đây. Thấy mấy người Trương thị về liền hỏi han một chút.
“Chuyện dưỡng lão cho lão thái thái đã nói xong rồi. Lão thái thái muốn sống cùng Đại đương gia, còn Nhị đương gia thì sẽ phân nhà. Hiện tại hai nhà này sẽ ở riêng. Cha bọn nhỏ hãy còn ở đó, chúng ta một lời cũng không nói, trước hết trở về nhà đã.” Trương thị giải thích với mọi người.
Chờ khi nói tới việc cấp dưỡng cho Chu thị, Chu thị muốn mười mẫu lúa mạch, mấy lão nhân thì nhàn nhạt, người trẻ tuổi thì giật mình.
“Ta cũng đã đoán thế mà, Dì hai của ta đâu phải người bình thường.” Ngô Vương thị liền nói: “Chẳng qua muốn mười mẫu, cái này đúng là… Chúng ta đã sớm đoán, nhưng vẫn phải giật mình đấy.”
“Các con không có từ chối chứ?” Trương Thanh Sơn hỏi Trương thị.
“Không ạ, bà nói thế, chúng con cũng đáp ứng.” Trương thị liền nói.
“Làm như vậy là đúng.” Trương Thanh Sơn nói.
“Bà muốn gì, chúng con cũng đồng ý. Ai bảo giờ chúng con có tiền chứ. Vốn là, chúng con cũng đã thương lượng, bà có thể lấy của chúng con nhiều một chút, còn nhận từ Tam bá bọn nhỏ ít đi một chút. Có mười mẫu này của chúng con, kể cả nhiều hơn một chút cũng được, chỉ cần bà đem trả sáu mẫu lại cho Tam bá thôi.” Trương thị tiếp tục.
“Nên làm như vậy.” Ngô Ngọc Quý lên tiếng.
“Lão thái thái không giữ sáu mẫu đó chứ?” Ngô Vương thị hỏi.
Xem ra tất cả mọi người đều đoán Chu thị đã có nhiều thứ từ Liên Thủ Tín, sau đó đem sáu mẫu ruộng của Liên Thủ Lễ phân trả lại cho hắn. Cơ hồ trong mỗi gia đình, hoặc ít hoặc nhiều đều có hiện tượng “Giết giàu tế bần”, cha mẹ sẽ lấy của đứa con giàu có trợ cấp cho con cháu chẳng giàu có gì.
Mặc dù đã ở riêng, nhưng Liên Thủ Lễ vẫn qua lại thân mật với nhà cũ. Liên Thủ Lễ quan hệ với Chu thị, so với Liên Thủ Tín còn thân thiết hơn. Liên Thủ Lễ thật sự không ít lần vì nhà cũ, vì Chu thị mà dốc sức. Xa không nói, chỉ nói gần đây thôi, là ai đã nghe Chu thị sai khiến, hộ tống Liên Lan Nhi về thành, sau lại đến nhà Liên Lan Nhi làm “hộ vệ” đây?
Đều là Liên Thủ Lễ.
Sau này nguy cơ được giải trừ, lúc Liên Thủ Lễ trở lại từ huyện thành, Liên Lan Nhi mua cho hắn mấy cân bánh bao. Bánh bao này, Liên Thủ Lễ lại đưa lại cho Chu thị, Chu thị giữ một ít, còn bao nhiêu thì đưa cho Liên Thủ Lễ.
Thế nào cũng đều thấy có chút mùi vị mẫu tử từ hiếu.
Hôm nay, Liên lão gia tử đã không còn, Chu thị hẳn là mượn hơi mấy nhi tử, nhất là người nghe lời nhất, chịu xuất lực nhất là Liên Thủ Lễ. Tà ác gian ngoan đào lấy lợi lộc từ chỗ Liên Thủ Tín, rồi cho Liên Thủ Lễ một chút ngon ngọt, như vậy không phải là cách làm sáng suốt mà không mất đắt tiền sao?
Lấy sự khôn khéo của Chu thị, hẳn bà đã nghĩ tới điểm này. Làm như vậy cũng phù hợp với tính cách xưa nay của bà.
Nhưng Chu thị không làm như vậy, bà không chỉ không trả lại sáu mẫu kia, mà còn muốn Liên Thủ Lễ thêm một chút “đạo hiếu làm con” với bà.
“Không chỉ thế thôi đâu, còn kinh khủng hơn nữa kia.” Liên Mạn Nhi liền nói: “Ép cả Diệp Nhi phải liều mạng nữa đấy.”
“Ối trời, sao có thể làm chuyện như thế chứ!” Trương Thanh Sơn và Ngô Ngọc Quý đồng thanh nói.
“Haiz, cũng nên để lại một chút thân tình mẫu tử…” Lý thị thở dài nói.
“Ta nói câu này có lẽ là lời không thích hợp cho lắm…, lão thái thái không phải là người thấy tiền liền sáng mắt lên sao ? Bà muốn mười mẫu ruộng này, cũng không giống như cầm tiền trong tay không buông, chẳng phải bà còn muốn lấy từ Tam bá nhiều cái này một chút sao?” Ngô Ngọc Quý liền nói, hiển nhiên là có chút nghi hoặc với cách làm của Chu thị.
Chu thị muốn lấy cái gì từ Liên Thủ Tín, mọi người cũng sẽ không nói gì. Nhưng mà bà cũng muốn lấy của Liên Thủ Lễ, thì chắc chắn sẽ bị mọi người lên án. Vì vậy, tất cả mọi người đều rất kinh ngạc với cách làm của Chu thị.
“Còn có thể vì cái gì, bà không thích cháu và mẹ cháu chứ sao nữa.” Liên Diệp nhi cười lạnh nói: “Bà đối với cha cháu cũng thế. Cha cháu đối với bà mười phần, còn bà đối với cha cháu, dùng rồi, vừa ý có thể nói lời tốt đẹp một chút, còn không, cha cháu trong mắt bả chả là cái gì. Bà không thèm nhìn cháu với mẹ cháu, trong lòng bà cũng khinh thường cha cháu.”
Mọi người trong phòng không lên tiếng, câu nói sau cùng của Liên Diệp Nhi khiến cho mọi người kinh tâm! Nhưng những lời kinh tâm này, lại là sự thật, có lẽ Liên Thủ Lễ không rõ, nhưng lại bị một tiểu cô nương như Liên Diệp Nhi nhìn thấu.