Tiểu Thất bọn họ đi học rồi, Liên Thủ Tín uống trà xong cũng đứng dậy. Sương buổi sáng mùa thu cũng đã tan, hôm nay lại là một ngày trời trong xanh. Liên Thủ Tín đi Học đường xem trước, sau đó đi sân phơi, xem bọn họ phơi và đập ngũ cốc. Liên Thủ Tín là người không chịu được nhàn hạ.
“ Hôm nay trời nắng tốt, lát nữa chúng ta đem quần áo thu đông ra phơi đi.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.
“ Nương, bây giờ con đi hái hoa hồng trước, năm nay chúng ta làm bánh hoa hồng mơ sợi nhiều một chút đi.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “ Đợi con về sẽ giúp nương phơi quần áo nha.”
Thôn trang nhà Liên Mạn Nhi trồng rất nhiều cây hoa hồng và cây hạnh, mà cây hoa hồng đều bị Trương thị và Liên Mạn Nhi hái xuống làm bánh hoa hồng mơ sợi. Ngoại trừ để cho ở nhà ăn, làm lễ vật tặng người ta, thì còn đem đến các cửa hàng gọi là đặc sản của thôn trang, lượng tiêu thụ cũng không tệ.
“ Ừ, con đi đi.” Trương thị cười gật đầu nói, “ Nhân lúc sương tan, nắng còn chưa gắt, đi nhanh về nhanh, đừng thấy bây giờ trời mát, lát nữa nắng gắt lắm đó.”
“ Dạ.” Liên Mạn Nhi đáp ứng đi ra.
“ Đội nón vào.” Trương thị ở phía sau dặn dò.
Liên Mạn Nhi không giống như những cô nương nhà quan, phú hộ nàng quen biết, ngày ngày không ra khỏi cửa. Là Ngũ lang ở kinh thành thấy các khuê tú vì không muốn để người ta nhìn thấy mặt nên ra khỏi cửa đều đội nón, trên nón còn may thêm lụa mỏng, có thể che mặt. Ngũ lang bèn mua mấy cái gửi về nhà.
Liên Mạn Nhi đem sửa lại thành mũ đội che nắng, mỗi lần ra ngoài đội vào có tác dụng che nắng, tránh cho da bị đen, lại còn mát mẻ.
Liên Mạn Nhi gọi loại nón này là nón che nắng.
Liên Mạn Nhi đội nón, Cát Tường, Như Ý, Thiện Hỷ, Lương Hỷ bốn nha đầu cầm rổ rá này kia cùng nhau ra ngoài. Hiện nay, Cát Tường, Như Ý là đại nha đầu của Liên Mạn Nhi, Thiện Hỷ, Lương Hỷ là hai nha đầu năm ngoái mới mua cũng theo hầu Liên Mạn Nhi. Về phần Tiểu Hỷ và Tiểu Khánh đã quen việc nên cho theo hầu Ngũ lang và Tiểu Thất. Hai nha đầu này đợi lớn thêm chút nữa sẽ chọn làm vợ cho các quản sự.
Từ khóa viện đi ra ngoài, đi về hướng tây một đoạn chính là vườn rau, đi đến vườn rau có thể nghe được tiếng đọc sách lanh lảnh của các học sinh.
Buổi sáng ở nông thôn trong không khí yên tĩnh còn toát ra một sức sống bừng bừng, còn vang lên tiếng đọc sách tạo cho người ta cảm giác vui sướng an lành. Liên Mạn Nhi dừng chân nghe một lát, sau đó mới cười cười đi dọc theo đường mòn bên cạnh vườn rau theo hướng Bắc, chính là ranh giới trang viên nhà họ Liên.
Hiện nay ranh giới này vẫn như trước kia không có xây tường, chỉ có cành lá rậm rạp của cây bạch dương ngăn lại, bên dưới còn mọc đầy cỏ thơm và cây hoa hồng tường vi. Mấy cây này mỗi ngày đều có người chăm sóc nên hai năm trở lại đây ngày càng tươi tốt.
Bởi vì hoa hồng tường vi mà không cho những người tạp vụ và gà vịt vào trong trang viên. Mật ong nơi đây cũng đặt biệt ngọt hơn, còn mang chút hương hoa hồng.
Liên Mạn Nhi cầm kéo, chọn những bông hoa tươi tốt, không có sâu, sạch sẽ cắt xuống bỏ vào trong rổ, dặn bọn nha đầu làm sao xử lý, sau đó chỉ dẫn theo Lương Hỷ cầm rổ giúp nàng, cho ba nha đầu kia tự đi hái hoa.
Liên Mạn Nhi đang cắt hoa thì nghe ngoài bụi hoa có tiếng chào hỏi thật thà.
“ Mạn Nhi, cắt hoa à.”
Liên Mạn Nhi vội ngẩng đầu lên, nhìn thấy người đến liền nở nụ cười.
“ Tiểu Đàn tử à, cậu sang nhà Tam bá hả?”
“ Ừ.” Tiểu Đàn tử đẩy chiếc xe ba gác đứng ở ngoài bụi hoa, thấy Liên Mạn Nhi hỏi hắn, hắn vừa cười ngây ngô trả lời vừa giơ tay lên cào cào cái đầu trọc.
Liên Mạn Nhi nhận ra xe ba gác này là một trong những tài sản mà Liên Thủ Lễ mua trong hai năm qua, trên xe ba gác chất đống những cây đậu phông non cùng cây ngô.
Nhà Liên Thủ Lễ lúc dọn ra khỏi nhà cũ, chỗ đầu tiên đến ở là trong Học đường bây giờ, mà gần đó chính là thôn miếu. Cho nên tiểu Đàn tử và nhà Liên Thủ Lễ rất thân quen, tiểu Đàn tử thường giúp nhà Liên Thủ Lễ làm việc.
Hai năm nay, Liên Thủ Lễ thuê sáu mẫu đất phụng dưỡng cho Chu thị, công việc của một nhà ba người lại tăng thêm. Tiểu Đàn tử thấy trong nhà chỉ có Liên Thủ Lễ là sức lao động chính, Triệu thị thân thể yếu ớt, Diệp Nhi còn nhỏ, nên thường tranh thủ thời gian sang giúp cho nhà Liên Thủ Lễ.
Đừng xem thường tiểu Đàn tử là hòa thượng, công việc đồng áng hắn làm rất tốt, còn rất mực trung thực.
“ Bây giờ bắt đầu kéo củi hả?” Liên Mạn Nhi hỏi.
“ Ừ.” Tiểu Đàn tử trả lời, “ Sắp đến Trung thu rồi, việc trong miếu sẽ nhiều lên, đến lúc đó ta không có thời gian. Nhân lúc rãnh ta giúp nhà Liên Tam thúc kéo mấy bó củi đến lúc đó cũng tiết kiệm sức cho họ.”
“ Lần trước bánh hoa hồng mơ sợi nhà ta đưa qua ăn hết chưa?” Liên Mạn Nhi cười hỏi.
Tiểu Đàn tử lại cào cào cái đầu trọc. Hai năm nay, tiểu Đàn tử cũng cao thêm không ít, mà còn khỏe mạnh hơn. Xương cốt của thiếu niên không mảnh mai giống người khác, có thể nhìn ra thân hình hắn sau này, tuy không cao lớn lắm nhưng vai dày rộng, khỏe mạnh, có sức làm việc.
“ Ăn gần hết rồi, bánh rất ngon.” Tiểu Đàn tử cười ngây ngô trả lời.
“ Không sao, hai ngày nữa ta kêu tiểu Thất đem qua cho hai người một ít nữa. Tết Trung thu hai người có thể ăn cùng với bánh Trung thu.” Liên Mạn Nhi nói.
“ Tốt quá, sư phụ ta nhất định rất vui mừng.” Tiểu Đàn tử cũng không từ chối, lại ngây ngô cười.
Tính tình chất phác, chân thật không có chút tâm cơ nào của thế tục, đó là một trong những nguyên nhân mà tiểu Đàn tử được mọi người quý mến.
“ Được rồi, cậu đi làm việc đi.” Liên Mạn Nhi nói, đợi tiểu Đàn tử đẩy xe đi mấy bước, Liên Mạn Nhi chợt nhớ đến một chuyện, gọi tiểu Đàn tử lại, “ Đúng rồi, Diệp Nhi ở nhà hay ở ngoài đồng?”
“ Còn ở ngoài đồng, Tam thẩm cũng ở ngoài đó, hai người nhặt đậu phộng, lát nữa sẽ về.” Tiểu Đàn tử nói.
Quả nhiên, lát sau Liên Mạn Nhi thấy Triệu thị và Diệp Nhi tay cầm rổ cầm cái cào đi về.
“ Mạn Nhi tỷ, ăn đậu phộng không?” Mọi người chào nhau xong, Liên Diệp Nhi hỏi.
“ Không ăn đâu.” Liên Mạn Nhi nhìn thấy rổ trên tay hai người có hơn phân nửa đậu phộng, liền hỏi, “ Hai người đi đâu nhặt mà nhiều vậy?”
Sáu mẫu đất kia Liên Thủ Lễ chủ yếu là trồng ngô, còn lại hai bên rìa là trồng một ít hoa màu trong đó có khoai lang, đậu nành, đậu phộng, đây là do Liên Diệp Nhi đòi hắn, nếu không Liên Thủ Lễ đã để đất trồng toàn ngô.
Còn về phần chút hoa màu này không định bán đi mà để lại cho ở nhà ăn.
Liên Mạn Nhi rất mừng cho Diệp Nhi. Hộ nông dân người ta đất đai là tài sản quan trọng nhất, sản phẩm của đất đai càng quan trọng hơn. Muốn trồng cái gì đều là do người chủ nhà quyết định, trẻ con không có quyền lên tiếng. Chỉ có những đứa bé được yêu chiều trong gia đình, mới có thể vì bọn hắn đòi hỏi mà trồng một ít cho bọn hắn làm đồ ăn vặt.
Cách làm của Liên Thủ Lễ cho thấy hắn rất yêu thương Diệp Nhi. Đây cũng biểu thị sự quan trọng của Liên Diệp Nhi trong lòng hắn, Liên Thủ Lễ cũng biết yêu thương khuê nữ rồi.
“ Muội nhặt từ đất của Triệu gia thôn …” Liên Diệp Nhi nói với Liên Mạn Nhi, vừa chọn hạt to bóc cho Liên Mạn Nhi ăn.
Từ dưới đất đào lên, tất nhiên là đậu phộng vẫn còn sống, ăn vào cảm giác đặc biệt tươi mới.
Liên Mạn Nhi không thể chối từ nhiệt tình của Diệp Nhi bèn ăn vài hạt.
“ Năm nay đậu phộng rất ngon.” Triệu thị đứng một bên cười nói.
“ Ngon thật.” Liên Mạn Nhi gật đầu nói.
“ Mạn Nhi tỷ, lát nữa muội rãnh, muội đến giúp tỷ làm bánh hoa hồng mơ sợi nhé.” Liên Diệp Nhi nói.
“ Ừ.” Liên Mạn Nhi cười gật đầu.
Hai năm trở lại đây, cuộc sống ngày càng tốt nên tính tình của Diệp Nhi cũng hoạt bát hơn. Sắc mặt Triệu thị cũng tốt hơn trước nhiều.
Khi nắng bắt đầu nóng lên, thì rổ hoa của Mạn Nhi và các nha đầu cũng đầy, Mạn Nhi, Diệp Nhi cùng các nha đầu trở về.
Trong tiền viện, tiểu Khánh cùng hai tiểu nha đầu đang phơi quần áo cho tiểu Thất, tiểu Long, tiểu Hổ, còn phơi cả sách trong thư phòng. Nhìn thấy Liên Mạn Nhi tiểu Khánh bước lên hành lễ.
Liên Mạn Nhi nhìn thấy tiểu Khánh làm việc đâu ra đó, hai tiểu nha đầu kia cũng nghe lời nàng, thì yên tâm, gật đầu sau đó đi vào hậu viện.
Vào hậu viên, Trương thị và hai nha đầu Đa Phúc, Đa Thọ cũng đang phơi quần áo.
“ Về rồi hả, ta còn đang định sai người gọi con về,” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi, nàng sợ Mạn Nhi phơi nắng quá lâu.
“ Tứ thẩm, hôm nay cháu và nương cháu nhặt đậu phộng, cho thẩm và Tứ thúc nếm thử.” Liên Diệp Nhi đi đến phía trước đưa ra một rổ đậu phộng tươi mới sạch sẽ.
“ Ôi dào, mọi người vật vả mới nhặt được một rổ, không giữ lại ăn còn đem cho nhà ta làm gì.” Trương thị cười nói.
“ Tứ thẩm, cháu biết nhà thẩm không thiếu mấy thứ này, nhưng đó là của nhà thẩm còn cái này là tấm lòng của nhà cháu.” Liên Diệp Nhi nói.
Trương thị nói thêm hai câu nhưng cũng không cứng rắn từ chối nữa, cho người nhận lấy.
Hiện nay gia cảnh nhà Diệp Nhi nếu so với trong thôn cũng có thể đứng đầu rồi, nhưng vẫn không bì được với nhà Mạn Nhi. Liên gia bình thường vẫn chú ý đến chuyện làm ăn của Liên Thủ Lễ, đồ cũng cho nhà Diệp Nhi không ít. Nhà Diệp Nhi có đồ gì tươi mới cũng mang qua cho nhà nàng, cho dù là nhà nàng không thiếu thứ này, nhưng như Diệp Nhi nói, đây là tấm lòng của bọn họ.
Nếu nhà nàng không nhận, vậy lần sau nhà nàng mang gì cho nhà Diệp Nhi, bọn họ cũng ngại không nhận.
Nhận lễ đáp lễ, đây cũng là một cách tôn trọng lẫn nhau.
Bởi vì là thân thích nên Diệp Nhi vui vẻ tiếp nhận sự giúp đỡ của nhà nàng. Bởi vì tôn trọng nên nàng mới muốn hồi báo.