Chỉ là chuyện để người khác lo này đối với vợ chồng Liên Thủ Nghĩa mà nói đó là người khác nuôi lớn nhưng bọn trẻ vẫn phải có trách nhiệm hiếu kính, phụng dưỡng bọn họ.
Người nông dân, phần lớn đều lao động cả đời, cho dù đã già nhưng họ vẫn không quen an nhàn, vẫn làm một số việc trong khả năng của họ. Trong thôn, dù là thời điểm nhàn nhất cũng có rất ít người cái gì cũng không làm. Người chơi bời lêu lổng là loại mà người nông dân nơi đây khinh bỉ nhất.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị còn trẻ, những người cùng tuổi với bọn họ trong thôn đều trên phụng dưỡng cha mẹ, dưới còn phải nuôi dạy con cái, có thể nói đây là thời điểm trọng trách nặng nề nhất.
Nhưng hai vợ chồng này không hề gánh vác bất cứ trách nhiệm nào, ngược lại, bọn họ cho rằng đã đến lúc hưởng thụ sự phụng dưỡng của con cái rồi.
Nhị lang bên kia mỗi tháng cung phụng cho bọn họ một hạt gạo cũng không được thiếu, lần trước lúc Tam lang về, hai vợ chồng này khóc than với hắn, nói Tam lang bây giờ sống sung sướng, còn có con trai, sau này tài sản của Vương gia đều là của hắn.
Nếu đã như vậy, cứ lấy trước khoảng một trăm lượng hiếu kính cha nương, đây không phải là điều đương nhiên, hơn nữa là chuyện vô cùng dễ dàng sao?
Thậm chí hai vợ chồng này còn kể công với Tam lang, nói nếu không phải bọn họ năm đó cho Tam lang đi ở rể, hôm nay Tam lang cũng giống Nhị lang trải qua những ngày tháng cực khổ, làm gì được như bây giờ làm chủ một tiệm xe ngựa lớn, ăn ngon mặc đẹp.
Bọn họ còn muốn Tam lang sau này mỗi tháng đều đưa tiền phụng dưỡng cho bọn họ. Tam lang không đáp ứng, nói chuyện này hắn không thể làm chủ, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thấy chuyện này không xong, lại đề nghị đi theo Tam lang đến Thái Thương sống cùng hắn. Hà thị còn nói bà ta có thể giúp Tam lang chăm con.
Tam lang bị cha mẹ của hắn dây dưa không biết phải làm sao, cuối cùng tiền và những thứ có giá trị trên người đều bị bọn họ cướp hết mới có thể thoát thân.
Thấy bọn họ đối với Nha Nhi, Lục lang không nhìn không hỏi, nhưng Mạn Nhi dám khẳng định, đợi đến lúc Nha Nhi và Lục lang có gia đình rồi bọn họ nhất định sẽ đến nhà đòi phụng dưỡng.
“ Bọn họ không cần mặt mũi, làm việc càn rỡ, thật không hết lo, không có lương tâm.” Liên Thủ Tín tiếp lời Trương thị, “ Bọn họ như vậy có xứng làm cha mẹ hay không ? Mất hết tính người mà”
Liên Thủ Tín ghét cay ghét đắng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Đề tài này thật không vui chút nào. Liên Mạn Nhi về phòng mình, thấy Đại Bảo đã ăn no, đang cùng mẹ bé a, a “ nói chuyện”. Liên Mạn Nhi ôm Đại Bảo về đông phòng, Liên Thủ Tín thấy Đại Bảo, sự bực bội bay mất không thấy tăm hơi, đề tài của cả nhà lại xoay quanh Đại Bảo.
Đến buổi trưa nhà bếp chuẩn bị một bàn thức ăn thịnh soạn, Liên Mạn Nhi cho dọn lên bàn, người một nhà cũng không có gì phải kiêng kỵ, cùng nhau ngồi ăn. Liên Chi Nhi dỗ Đại Bảo ngủ, để bé nằm trên giường gạch, có tiểu Mai và Cát Tường trông coi.
Bởi vì trên bàn cơm có hai món nhắm rượu mang đậm mùi vị nông thôn, đậu phộng tươi nấu và đậu tương, mọi người liền nói đến mùa thu hoạch của năm nay.
Thôn trang nhà Liên Mạn Nhi mùa này bội thu, ruộng đất quà cưới của Liên Chi Nhi và Ngô Gia Hưng cộng thêm mấy mẫu mua trong hai năm nay cũng được hai trăm mẫu đất rồi, năm nay thu hoạch rất tốt.
“ ….. Con có định mua thêm đất nữa không?” Liên Thủ Tín nói.
“ Con và cha con cũng đã thương lượng rồi, cứ có đất tốt là mua thôi.” Ngô Gia Hưng rót rượu cho Liên Thủ Tín, vừa nói “ Xa một chút cũng không sao, cũng phân cho tá điền thôi.”
Ngô gia đã có cháu đích tôn, mà Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi còn trẻ, thân thể khỏe mạnh, sau này còn có nhị Bảo, Tam Bảo chắc chắn không ít, còn có thế lực của Liên gia bảo vệ, tuy Ngô gia không nói thẳng ra nhưng cũng đã quyết định sẽ mua nhiều ruộng đất sinh lợi cho con cháu ngày sau.
Trên bàn cơm, mọi người nói chuyện mua đất, làm ruộng, còn bàn luận về việc trồng loại hoa màu nào thu được lợi lớn nhất. Đây là đề tài mà Liên Thủ Tín am hiểu và yêu thích nhất, hắn nói rất hào hứng, còn uống thêm hai chén rượu.
Ăn cơm xong, mọi người dời lên giường nói chuyện tiếp, Liên Thủ Tín và Ngô Gia Hưng đều uống rượu, Liên Mạn Nhi sai người chuẩn bị trà đậm cho bọn họ.
“ Ngày mai tiểu Thất phải đi phủ thành rồi phải không?” Ngô Gia Hưng hỏi.
“ Ừ, định ngày mai đi.” Liên Thủ Tín gật đầu.
Trương thị nhìn tiểu Thất không nỡ để hắn đi, bọn tiểu Long cũng luyến tiếc hắn.
Mùa xuân năm nay thi Đồng sinh, tiểu Thất thuận lợi qua ải, cũng nhận được tư cách tham gia thi phủ, sắp đến ngày thi rồi nên tiểu Thất phải đến đó trước hai ngày.
“ Nhà mình ai đưa hắn đi?” Liên Chi Nhi nói.
“ Bên đó có nhà, cái gì cũng có, còn có Ngũ lang, có Ngũ lang trông chừng hắn nên cũng không có gì phải lo. Chỉ là lúc đi đường, …. Cuối thu nhiều việc, chúng ta định phái một quản sự có tuổi tháo vát, mang thêm vài người nữa đưa tiểu Thất đi là được.” Liên Thủ Tín nói.
“ Ngày mai tiểu Thất đến huyện thành trước, Ấu Hằng ca cũng tham gia thi Hương, hai người sẽ cùng đi. Sau khi đến phủ thành, Ấu Hằng ca cũng ở nhà chúng ta.” Liên Mạn Nhi cười nói.
“ Vậy thì tốt rồi.” Liên Chi Nhi gật đầu.
Chỉ có Trương thị là không yên tâm, muốn Liên Thủ Tín đưa tiểu Thất đi.
“ Mẹ, con cũng lớn rồi, ca ca con mang theo người chỗ nào cũng tự đi, con cũng tự đi được. Với lại, còn có Ấu Hằng ca nữa mà.” Tiểu Thất nói.
“ …. Hai ngày này con cũng không có việc gì, để con đưa tiểu Thất đi cho.” Ngô Gia Hưng nhìn Trương thị lo lắng, nói.
“ Đúng, để tỷ phu hắn đưa đi, chúng ta đều yên tâm.” Liên Chi Nhi vội nói.
Trương thị vô cùng vui mừng.
Cả nhà thương lượng sau đó quyết định làm theo đề nghị của Ngô Gia Hưng, tuy là có quản sự đi theo cũng yên tâm nhưng có thêm Ngô Gia Hưng thì coi như có thêm một tầng đảm bảo.
Trương thị ngoài lo cho tiểu Thất ra thì trong lòng cũng có chút tâm tư, tuy người đưa tin về đã nói rất rõ tình hình của Ngũ lang, nhưng nếu có người thân như Ngô Gia Hưng đi về rồi nói với nàng thì sẽ tốt hơn.
“ Ngũ lang phải thi Hương xong mới về, đúng không? Hai ngày nay hắn có gửi thư về không?” Liên Chi Nhi hỏi.
“ Ừ, đợi hắn thi Hương xong sẽ cùng tiểu Thất trở về.” Trương thị nói, “ Hôm qua hắn mới viết thư về.”
“ Tỷ, cho tỷ xem.” Liên Mạn Nhi kêu Như Ý đi lấy thư của Ngũ lang cho Liên Chi Nhi xem, “ Ca ca nói rất nhớ Đại Bảo, còn mua cho nó rất nhiều đồ chơi, vì gửi thư gấp nên không kịp chuẩn bị, đợi ca về sẽ đem cho Đại Bảo.”
“ Đại Bảo cũng nhớ cậu của nó” Liên Chi Nhi cười nhận thư xem.
Hai năm nay, Ngũ lang ở nhà càng ít, ở kinh thành càng nhiều, một là vì chuẩn bị thi Hương, học cùng với Lỗ tiên sinh, hai là vì lo việc mở chi nhánh của Thuận Đức phường.
Hiện nay, ngoài tiệm ở Cẩm Dương, phủ thành phủ Liêu Đông , Thuận Đức phường còn thuận lợi khai trương ở kinh thành và phủ Hà Gian .
Phương thức kinh doanh ở hai tiệm này đều giống ở phủ thành, Liên gia chiếm sáu thành cổ phần, ngoài ra Liên gia còn mua nông trang gần đó, chuyên phụ trách nuôi và cung cấp vịt cho hai tiệm.
Hình thức kinh doanh này rất có hiệu quả, đảm bảo hai nơi chi nhánh thuận lợi kinh doanh và thu lợi nhuận. Có thể nói hai tiệm sau khi vào quỹ đạo, tiền tài cuồn cuộn đổ vào.
Danh tiếng của Thuận Đức phường đã truyền khắp đại giang nam bắc.
Bây giờ đã có người của mấy châu huyện khác tìm đến cửa, muốn vào cổ phần, cùng Liên gia mở chi nhánh ở địa phương của họ. Liên Mạn Nhi đã phái người đến những nơi đó thăm dò, tiếp xúc với họ, nếu không có chuyện gì ngoài ý muốn xảy ra thì đầu năm sau sẽ có thêm một Thuận Đức phường nữa khai trương ở phủ Đại Đồng.
Thời gian trước, Ngũ lang ở kinh thành nhưng bởi vì thi Hương nên mới vội trở về, cả nhà xem thư lại cùng nhau thương lượng, bảo Ngũ lang cứ ở phủ thành, đợi thi Hương xong hãy về nhà. Như vậy Ngũ lang cũng có thể rảnh thêm mấy ngày chuẩn bị thi, không cần phải đi đường vất vả.
Tiểu Thất thi phủ là vào tháng tám, mà thời gian Ngũ lang thi Hương cũng gần, ngày mai tiểu Thất đi phủ thành, hai huynh đệ gặp ở đó, rồi đi thi cuộc thi của mình.
“ Tiểu Thất, đệ có nắm chắc không?” Ngô Gia Hưng và Chi Nhi hỏi.
“ Dạ có.” Tiểu Thất không do dự nói.
“ Tiểu Thất còn nhỏ, tiên sinh rất coi trọng hắn, chậm một hai năm cũng không sao ?” Trương thị vội nói, nàng sợ tiểu Thất có áp lực, dụng tâm quá độ.
Nói ra, Trương thị thuộc loại mẫu thân “ Không có chí lớn” nàng đối với con cái không hề kỳ vọng cao, cũng không nghĩ tới chuyện mẫu bằng tử quý, chỉ cần con có thể bình an, có cuộc sống vui vẻ là đủ rồi.
“ Hình như Đại Bảo thức rồi?” Tiểu Thất nghe nghe nói.
“ Chắc là vậy, ngủ nửa ngày rồi, đã đến lúc phải thức.” Liên Chi Nhi nói, sau đó định vào trong ôm Đại Bảo ra.
Tiểu Thất chạy đến trước mặt Liên Chi Nhi, hắn rất thích đứa bé mập mạp đáng yêu này.
“ Đệ đi bế cho.”
“ Đệ bế thì bế, nhưng Đại Bảo mới thức, cẩn thận nó lại tè vào người đệ đó.” Chi Nhi cười nói.
“ Đệ biết rồi, đại tỷ.” Tiểu Thất chạy đi, sau đó ôm Đại Bảo vào, lúc này bé đã thay tã và áo mới, chắc là do tiểu Mai làm.
Tiểu Mai ở Ngô gia, hầu hạ Liên Chi Nhi, giúp Chi Nhi chăm sóc Đại Bảo rất tận tâm.
Liên Mạn Nhi rất vừa ý, thầm nghĩ lúc đó cho người đi theo hầu Chi Nhi là một quyết định đúng đắn.
Ngô Gia Hưng và Liên Chi Nhi ở chơi đến tối mới về. Ngày hôm sau, Trương thị và Mạn Nhi sắp xếp hành lý cho Tiểu Thất, Liên Thủ Tín dắt tiểu Thất ra cổng chào thắp hương quỳ lạy, sau đó cùng Ngô Gia Hưng và quản sự lên xe ngựa đi phủ thành.