Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 911: Xà đại tiên



Liên Thủ Tín và Liên Thủ Lễ không lên tiếng, Trương thị và Triệu thị nhìn thoáng qua lẫn nhau, từ trong mắt đối phương đã đạt được nhất trí, nhưng vì ngại có nam nhân ở đây nên tất cả cũng không nói gì.

Về phần chỗ Liên Mạn Nhi cùng Ngũ Lang, Liên Diệp Nhi, bọn họ đã sớm nhận thức.

Suy nghĩ của Chu thị, thật ra thì rất đơn giản, rất dễ đoán. Sở dĩ bà luôn mang lời tâm tư lang sói, lòng dạ ác độc, đánh mất lương tâm, bất hiếu tới mắng con trai con dâu nhất là hai người Liên Thủ Tín cùng Liên Thủ Lễ, nguyên nhân rất rõ ràng, những người này thật ra thì cùng lời bà mắng vừa vặn ngược lại, hơn nữa còn mang phẩm đức tâm địa thiện lương, hiếu thuận vô cùng coi trọng.

Mà càng ngày Chu thị càng ít mang những lời này mắng hai người Liên Thủ Nhân, Liên Thủ Nghĩa, cũng do sáng suốt phát hiện, người ta căn bản là không cần cái này.

Không chỉ có một nguyên nhân này, Liên Mạn Nhi nghĩ tại trong nội tâm Chu thị hiểu rất rõ bản thân. Chính bà là người lòng dạ sắt đá, cho nên bà biết người lòng dạ sắt đá khó đối phó rất nhiều. Bà sợ con trai con dâu cũng có lòng dạ sắt đá như bà, cho nên mới lúc nào cũng châm biếm.

“. . . . . . Từ lúc bọn họ đi Thái Thương, không có Tú Nhi ở bên người, lão thái thái sai sử người khác cũng không thuận tay, nên vẫn luôn cho gọi Nha Nhi. Lão gia tử mất, cuộc sống nhà lão Nhị khốn khổ, Nha Nhi lại đi theo lão thái thái. Mọi người cũng thấy một hai năm này, lão thái thái đối với Nha Nhi cũng không tệ. Nha Nhi đối với bà cũng dốc lòng đền ơn. Chuyện hôm nay, ta vẫn còn bối rối, bất kể thế nào, lão thái thái đều có quyền để Nha Nhi ở lại.” Trương thị nói liên miên ,vừa nói vừa than thở.”Bất kể nói thế nào, đi theo lão thái thái so với đi theo vợ chồng lão Nhị tốt hơn.”

Thái độ Chu thị đối với Liên Nha Nhi, làm Liên Mạn Nhi cúi đầu một lúc. Nói Chu thị đối với Liên Nha Nhi tốt, Liên Mạn Nhi cảm giác thấy có chỗ nào không đúng. Nhưng nếu muốn nói Chu thị đối với Liên Nha Nhi không tốt, tựa hồ cũng có chút không đúng.

“Mẹ nói bà đối với Nha Nhi tốt, con mốn hỏi mẹ một chút. Mẹ có bằng lòng đối xử với con và chị như bà đối xử với Nha Nhi không?” Liên Mạn Nhi hỏi Trương thị.

Trương thị đầu tiên là buồn bực Liên Mạn Nhi làm sao đột nhiên lại hỏi như thế, chờ ngẫm nghĩ lại, cũng có chút hiểu .

“. . . . . . Lão thái thái. . . . . . Chính là người như vậy. Nếu mẹ đối với con và chị con, cho ăn cho uống khẳng định giống nhau, còn muốn tốt hơn. Mẹ có đồ gì, đều là của các con? Mẹ khẳng định không cất riêng. Bà và Nha Nhi, dù sao còn kém một tầng quan hệ. Có điều. . . . . . Khẳng định bà không thể làm giống ta, tuyệt đối không giống.”

Trương thị không giỏi nói năng , ở trên rất nhiều chuyện bà không có tầm mắt như Liên Mạn Nhi , cho nên dù nghĩ đi nghĩ lại bà cũng chỉ có thể nói ra bà đối xử với con gái của mình khẳng định không giống nhau Chu thị đối xử với Liên Nha Nhi, những thứ khác, đều nói không ra. Trương thị chỉ có thể đem cảm giác mơ hồ có chút ít khác thường trong chuyện này đều quy kết vì Chu thị có cá tính khác hẳn thường nhân.

“Mạn Nhi, vậy ý của con là lão thái thái đối với Nha Nhi không tốt?” Trương thị thấy Liên Mạn Nhi trầm tư, thì hỏi ngược lại.

Liên Mạn Nhi thấy Trương thị hỏi nàng, lại suy nghĩ một hồi. Quyết định vẫn không nên quá mức nói toạc ra thì tốt hơn. Ở niên đại anỳ, rất nhiều người nông dân nuôi nữ nhi rất cẩu thả, cho ăn cho uống, không đói bụng không chết lạnh coi như là kết thúc trách nhiệm.

“Mẹ chăm chúng con thì nói cái gì làm cái gì cũng là vì muốn chúng con tốt. Nhưng bà nuôi Liên Nha Nhi, chỉ vì chính bà thôi.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi chỉ nói một câu như vậy.

“Vậy cũng phải.” Trương thị, Triệu thị, Liên Diệp Nhi đều gật đầu.

Chu thị đem Liên Nha Nhi nuôi ở bên người. Là bởi vì thích đứa cháu gái này sao? Là bởi vì nhìn Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không có lương tâm, nên thương tiếc cháu gái sao? Hiển nhiên là không phải vậy.

Hiện tại trong nhà cũ, bên cạnh Chu thị chỉ thiếu một cháu gái có thể tùy ý sai sử, lại đối với bà hết lòng trung thành. Tưởng thị quá mức thông minh, có chủ kiến của mình. Mà Tưởng thị cũng sẽ không cho phép Đại Nữu Nữu hoàn toàn bị Chu thị khống chế. Dưới tình huống này, người vừa nghe lời lại không thông minh, mười mấy tuổi như Liên Nha Nhi chính là lựa chọn tốt nhất. Chu thị muốn bồi dưỡng Liên Nha Nhi thành Liên Tú Nhi. Nhưng dù sao cũng không phải là con ruột, hơn nữa tính cách Liên Nha Nhi và Liên Tú Nhi cũng không giống nhau, cho nên Chu thị có chút xa cách Liên Nha Nhi.

Nhưng trong tim, Chu thị đối với Liên Nha Nhi không phải hoàn toàn vừa ý.

Cái phía sau này, chỉ có tỉ mỉ mới có thể nhìn ra được. Liên Thủ Nghĩa có nhìn ra điểm này hay không Liên Mạn Nhi không biết, nhưng khẳng định Liên Thủ Nghĩa nhìn thấu Chu thị rất cần Liên Nha Nhi, không thể rời bỏ Liên Nha Nhi.

Không có Liên Nha Nhi, Chu thị tựa như thiếu một chân một cánh tay.

Nhưng Liên Thủ Nghĩa muốn dẫn Liên Nha Nhi đi, Chu thị lại không có ngăn trở.

” Cha Nha Nhi chính vì đã nhìn ra, nên mới nói muốn dẫn Nha Nhi đi. Sau đó con lại nhìn ra ánh mắt của bá ấy có chút không đúng, sợ là nhìn thấy Nha Nhi đã lớn rồi, nuôi ở bên người cũng không phí gì, rất nhanh còn có thể đổi lại sính lễ đáng kể.” Liên Mạn Nhi nhỏ giọng nói với Trương thị, Triệu thị cùng Liên Diệp nhi.

Mấy người họ đều gật đầu, ban đầu Hà thị làm sao tranh cho Liên Nha Nhi chuyện chân bó các nàng đều nhớ được.

“Hiện tại và khi đó đã không giống nhau. Hiện tại hai người kia, e là chỉ nghĩ tới làm sao để có nhiều sính lễ, còn Nha Nhi gả cho dạng người gì, hai người bọn họ đoán chừng đều không để ý.” Triệu thị thở dài.

“Nói muốn dẫn Nha Nhi đi chứ chưa nói mang hay không mang theo Lục Lang?” Trương thị hỏi.

“Chưa nói.” Liên Mạn Nhi liền nói, “Đoán chừng đã quên Lục Lang rồi.”

“Chắc chắn sẽ không muốn Lục Lang.” Liên Diệp nhi liền nói, ” Nha Nhi có thể cho bọn họ thổi lửa nấu cơm, hầu hạ bọn họ, Nha Nhi ăn ít, nữ trang cũng ít. Nha Nhi mà xuất giá bọn họ còn có thể được tiền. Lục Lang có ích gì chứ? Lục Lang giỏi giang linh hoạt, nhưng Lục Lang ăn nhiều. Tựa như hiện tại, bọn họ đối với Lục Lang gì cũng không quản, đến trồng trọt, thu hoạch vụ thu thời điểm liền bảo Lục Lang đi làm việc, chuyện chiếm sạch tiện nghi này chẳng phải hơn sao? Vả lại sau này Lục Lang cưới vợ còn phải tốn tiền.”

Liên Diệp nhi nói một phen, xem như đem tính toán nhỏ nhặt, tiểu tâm tư của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị nói rõ ràng, mọi người đều nhịn không được cười ra tiếng.

“Bất kể đi theo người nào cũng không phải là thật lòng thương nàng. Ai, nếu so sánh thì ở cùng lão thái thái tốt một chút. Dù sao lão thái thái cũng không có ý định bán nàng lấy tiền.” Trương thị liền nói, “Đi theo lão thái thái, những thứ ăn mặc này so sánh với đi theo hai người lão Nhị tốt hơn.”

Cái này đúng là sự thật. Nhưng trên luân lý, Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không nói gì, thì Liên Nha Nhi cũng chỉ có thể đi theo bọn họ.

“Lão thái thái không xa được Nha Nhi, nói gì thì nên mở lời để con bé lưu lại.” Trương thị nói.

“Không phải là đang cùng cha Nha Nhi so đo sao? Lão thái thái làm sao mà chịu cuối đầu.” Liên Mạn Nhi cười nói.

“Đúng, tính tình của bà là vậy.” Trương thị và Triệu thị cũng đều gật đầu.

Tính tình Chu thị là có thể vì mình mà khăng khăng giữ mình, đem chuyện thực tại hoàn toàn không để ý tới. Hơn nữa bà hẳn cũng không nguyện ý để cho người ta biết, bà không thể rời bỏ Liên Nha Nhi. Mặc dù, chuyện này mọi người đã sớm biết rõ trong lòng, cũng không phải là bí mật gì.

“Chờ xem, bà cuối cùng vẫn phải giữ Liên Nha Nhi.” Liên Mạn Nhi đột nhiên lại nói.

“Mạn Nhi tỷ, tỷ nói là lão thái thái còn phải thương lượng với cha Nha Nhi giữ Nha Nhi lại sao?” Liên Diệp Nhi hỏi.

“Đúng.” Liên Mạn Nhi chắc chắc gật đầu.

Chu thị không thể rời bỏ Liên Nha Nhi, bà muốn sống thoải mái, thì phải có Liên Nha Nhi ở trước mặt hầu hạ. Lưu lại Liên Nha Nhi không vì người khác, làm như vậy chỉ vì chính bà.Lúc đầu, Chu thị đúng là sẽ thấy mất hết mặt mũi, nhưng sau khi cân nhắc, Chu thị cuối cùng sẽ khuất phục. Bởi vì Liên Nha Nhi đối với bà quá quan trọng.

Mọi người trong nhà vừa nói chuyện, thì tiểu Thất và tiểu Long, tiểu Hổ cùng đi học về.

“Cha, mới vừa rồi lúc con về nhìn thấy Lục Lang, hắn nói với con, sau bữa trưa sẽ trở về bên kia, nói là dỡ phòng ốc, hắn trở về giúp đỡ làm việc.” Tiểu Thất vào nhà, sau khi chào hỏi cả nhà, liền nói với Liên Thủ Tín.

“Cha biết rồi, cứ để cho hắn đi.” Liên Thủ Tín liền nói.

“Vâng con nói với hắn rồi, để cho hắn đi đi.” Tiểu Thất trả lời.

Một ít chuyện trong nhà giống như vậy , tiểu Thất đã có thể tự làm, sau đó cùng người trong nhà nói một tiếng là được.

“Bên kia muốn dỡ phòng ốc ra, ta nghĩ buổi chiều sẽ đi giúp một chút.” Liên Thủ Lễ liền nói, “Phòng ốc còn tốt, nói dỡ ra liền dỡ ra, haizz.”

Liên Thủ Lễ muốn đi giúp, nhà Liên Mạn Nhi đương nhiên sẽ không ngăn trở. Hơn nữa, dỡ phòng ốc, đắp phòng ốc đều là chuyện lớn, đừng nói huynh đệ ruột, ngay cả hương lý hương thân tất cả cũng sẽ đi làm giúp.

Ăn cơm buổi trưa rồi, thì quản sự tới bẩm báo, nói là nhà cũ bên kia mời mọi người đến, lập tức muốn dỡ phòng ốc, chỉ chờ một câu nói của Liên Thủ Tín.

Tháo dỡ phòng ốc là đại sự, cũng cần coi trọng. Liên Thủ Tín phải đi, chờ nhìn mọi người khởi công xong hắn sẽ trở lại.

Liên Thủ Lễ thì làm giúp, Liên Diệp Nhi không có việc gì cũng đi theo qua xem náo nhiệt.

Liên Mạn Nhi sẽ không tham gia, chỉ ở trong nhà cùng Trương thị thêu thùa may vá, xem hai bản sổ sách. Liên Thủ Tín không có chuyện liền ngồi bên cạnh, cũng học xem sổ sách, gặp phải chỗ không rõ , liền hỏi Liên Mạn Nhi.

“Phòng ốc dỡ, chuồng heo cùng vườn tường tất cả cũng dỡ, sân bên kia để trống rồi, vừa lúc để trồng rau, cũng rất tốt. . . . . .” Trương thị câu có câu không nói chuyện với Liên Thủ Tín.

Chỉ chốc lát, thì tiểu nha đầu chạy tới bẩm báo, nói là nhà cũ dỡ phòng ốc ra phát hiện một con rắn dài.

“. . . . . . Dài vài thước, thô to gần bằng cánh tay. . . . . .”

“Không có làm bị thương chứ, có thả không?” Liên Thủ Tín vội hỏi.

Liên Thủ Tín hỏi có làm bị thương không, không phải hỏi là có người nào bị xà tổn thương không, mà là hỏi xà có bị thương tổn không. Ở Tam Thập Lý Doanh Tử, không dễ dàng thấy được rắn độc, nhất là bên trong gia đình.

“Không có, đốt hương, thả vào vườn rau hậu viện, nhìn nó trườn đi.” Tiểu nha đầu liền nói.

Liên Thủ Tín lúc này mới yên tâm.

Đầu năm xây dựng phòng, rất nhiều người cũng có thể bới ra rắn . Loại rắn này là loại được cho rằng trấn giữ chỗ ở, tụ tài , thần vật cát tường, tuyệt đối không thể thương tổn, cũng không có thể cưỡng ép giữ lại. Mà rắn ở trong gia đình càng nhiều năm tuổi, lại càng cát tường.

Chẳng qua là phòng ốc hủy đi, rắn đi, vậy cát tường cũng mất.

“Đáng tiếc .” Chờ tiểu nha đầu đi, Trương thị liền nói.

“Là đáng tiếc.” Liên Thủ Tín cũng nói.

Vợ chồng Liên Thủ Tín đang đáng tiếc bên kia phá mất chỗ ở của tụ bảo xà đại tiên, thì thấy Liên Diệp Nhi chạy tới.

“Mạn Nhi tỷ, đúng như lời tỷ vừa nói.”