Giờ này, La Tiểu Yến đầy bụng lo lắng. Hai năm qua, nàng coi như đã hiểu rõ Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, hơn nữa, lần này tư thái biểu hiện của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị rõ ràng. La Tiểu Yến rất sợ, nàng sợ cuộc sống một nhà bọn họ từ giờ nếu bị Liên Thủ Nghĩa và Hà thị quấy rầy sẽ không có ngày yên tĩnh, thì cuộc sống hoàn hảo cùng thói quen của bọn họ cuối cùng sẽ sụp đổ.
Cho nên, nàng nóng lòng cầu được sự ủng hộ từ một nhà Liên Mạn Nhi.
Hiện tại một nhà Liên Mạn Nhi đều tỏ rõ lập trường ủng hộ nàng, La Tiểu Yến liền yên lòng. Cả nhà Liên Mạn Nhi đều ủng hộ nàng làm đương gia, nắm giữ tiền tài, cũng cho nàng đảm nhiệm việc ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. La Tiểu Yến có cảm giác giống như đã có được Thượng phương bảo kiếm. Hơn nữa, Liên Mạn Nhi còn khen nàng có bản lĩnh, tin tưởng nàng nhất định có thể ước thúc được hai người không ra dáng bố chồng, mẹ chồng ấy, điều này làm cho La Tiểu Yến càng cao hứng hơn.
Kể từ khi cùng Nhị Lang thành thân, một nhà Liên Mạn Nhi đối đãi với người nhà nàng vô cùng tốt. Cuộc sống một nhà của nàng cũng bởi vì có nhà Liên Mạn Nhi trợ giúp mà có biến hóa nghiêng trời lệch đất so với trước kia. Trong lòng La Tiểu Yến luôn cảm kích nhà Liên Mạn Nhi. Hơn nữa, nàng còn nhìn ra, nhà Liên Mạn Nhi giúp đỡ nhà nàng tốt lên, không chỉ là nhìn vào Nhị Lang, còn là do coi trọng nàng. Bởi vì coi trọng cách làm người làm việc của nàng, mới có thể đối với nhà nàng tốt như vậy, thường xuyên đưa tay giúp đỡ.
Vốn bởi vì là họ hàng liền mặt dày mở miệng cầu người ta, La Tiểu Yến rất sợ bị xem nhẹ. Nhưng một nhà Liên Mạn Nhi cũng không có vì … sự kiện này liền xem nhẹ nàng, hơn nữa còn thấy được ưu điểm của nàng nhiều hơn.
Vì vậy La Tiểu Yến đối với một nhà Liên Mạn Nhi không chỉ có cảm kích, như thể được thích, được coi trọng, trong lòng La Tiểu Yến nghĩ nhất định làm tốt hơn không để cho người có ơn với mình thất vọng.
Hiện tại, được một nhà Liên Mạn Nhi khích lệ, nàng nhất định có thể ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, vì bản than mình nên nàng rất nguyện ý làm như vậy.
“Cha cháu tính tình thế nào ta hiểu rõ, chuyện phòng ốc kia thì cháu phải chịu nhiều trách nhiệm chút, đừng nên cái gì cũng nghe theo cha.” Về chuyện đắp phòng ốc, Liên Thủ Tín dặn dò Nhị Lang.
“Tứ thúc, cái này cháu biết. Nếu không, cháu cũng không vì vậy mà xin nghỉ dài hạn. Chuyện xây dựng phòng ốc này, cháu khẳng định sẽ gánh vác hết.” Nhị Lang liền nói.
Mấy người đem chuyện này bàn bạc thỏa đáng rồi, ai cũng cảm thấy thỏa mãn, kế tiếp liền chuyện trò một chút việc nhà lặt vặt, Trương thị thấy sắp tới giờ cơm nên giữ Nhị Lang và La Tiểu Yến lại ăn cơm.
Nhị Lang cùng La tiểu Yến đều lắc đầu.
” Chuyện phòng ốc không thể làm trễ nải, nhiều một ngày, liền bỏ lỡ một ngày công.” Nhị Lang nói.
Nhị Lang thành thực, chịu làm việc. Chuyện xây dựng phòng ốc này nhiều một ngày công phu, thì hắn muộn mất một ngày công đi tiệm xe ngựa, thiếu mất một ngày tiền công. Giờ tiền công tiệm xe ngựa cho không phải nhỏ, Nhị Lang không nỡ mất số tiền này. Có số tiền này, một nhà lớn nhỏ mới có thể có quần áo đẹp, thức ăn ngon. Cuộc sống người một nhà mới có thể tốt hơn trước.
“. . . . . . Còn phải nấu cơm, chuyện vặt khi bố chồng, mẹ chồng cháu chuyển dời qua đấy, muốn thu dọn xong cũng nhiều.” La Tiểu Yến nói. Nàng nói đây là một phương diện, về mặt khác, nàng còn có chút lo lắng. Nàng và Nhị Lang đi ra ngoài, Liên Thủ Nghĩa, Hà thị sẽ tìm cha mẹ nàng cùng muội tử gây phiền toái.
Hơn nữa, La Tiểu Yến cũng có chút nóng lòng trở về. “Xây dựng quy củ” cho Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Thấy hai người bọn họ nói như vậy, Trương thị cũng không mạnh mẽ lưu lại. Liên Mạn Nhi đã sớm sai tiểu nha đầu xếp một hộp điểm tâm nhỏ, lại đem đồ vật khác cho Nhị Nữu Nữu mang về cùng khuê nữ La Tiểu Yến chơi.
“Coi chừng bố chồng tẩu, không thể để cho ông ấy đi đánh bạc nữa. Tiền trong tay bọn họ tẩu có thể quản lý thì càng tốt.” Liên Mạn Nhi nói thêm với La Tiểu Yến.
La Tiểu Yến gật đầu, nói bọn ta nhớ kỹ. Nếu như lại có thể trông coi tiền thu nhập của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Như vậy cuộc sống cả nhà bọn họ cũng sẽ càng thêm khá giả. La Tiểu Yến dĩ nhiên vui lòng.
Nhị Lang cùng La Tiểu Yến thiên ân vạn tạ mà thẳng bước đi.
Buổi trưa, Ngũ Lang đi thăm bằng hữu từ bên ngoài trở về, tiểu Thất cùng tiểu Long, tiểu Hổ cũng tan học, người một nhà ăn xong cơm buổi trưa liền ngồi vây quanh ở chung một chỗ uống trà nói chuyện.
Liên Mạn Nhi kể chuyện Nhị Lang cùng La Tiểu Yến tới cho Ngũ Lang và tiểu Thất nghe.
Ngũ Lang gật đầu, cũng cảm thấy hợp ý.
“Hai hài tử này, đều coi như là những đứa trẻ tốt.” Trương thị liền nói.
“Cũng không biết, chuyện này có thể thuận lợi hay không?” Liên Thủ Tín rất đồng ý với lời nói của Trương thị…, nhưng vẫn có chút bận tâm, “Vợ chồng Nhị Lang có thể quản hai người kia sao?”
Nhị Lang sau này còn phải đi huyện thành làm công, muốn ước thúc và trông chừng Liên Thủ Nghĩa và Hà thị , chủ yếu là La Tiểu Yến. Liên Mạn Nhi có lòng tin đối với La Tiểu Yến.
“Nếu chỉ có Nhị ca nhà chúng ta một người, sợ là không được. Nhưng chủ yếu là xem Nhị tẩu. Con xem cách nàng làm.” Liên Mạn Nhi liền nói.
Hai năm qua, nhà nàng cùng La Tiểu Yến thường xuyên qua lại, Liên Mạn Nhi cẩn thận quan sát qua cách làm việc của La Tiểu Yến.
“Tính tình đặc biệt kiên cường, đừng xem ngoài miệng không nói lớn nhưng chuyện nàng cho là đúng, thì sẽ hết sức mà làm, dù bị chê trách sỉ nhục đều không thể lay động.” Liên Mạn Nhi nói.
“Đúng vậy thật, đến chuyện nàng chiêu phu về nhà, chuyện giúp đỡ nhà mẹ đẻ, trong thôn ngoài thôn nghị luận, bọn họ há chịu khuất tất, nên làm gì vẫn làm nấy.” Liên Thủ Tín gật đầu.
“Đừng xem nàng không khéo léo bằng đại tẩu tử nhưng trong lòng đều rõ, ứng phó cha mẹ Nha Nhi hoàn toàn đủ. . . . . . . Còn nữa, con thấy nàng đặc biệt được, chịu gánh trọng trách trên vai. Nàng rất coi trọng gia đình, khẳng định không vui vẻ gì khi bị cha mẹ Nha Nhi làm hỏng.” Liên Mạn Nhi tiếp lời.
“Nàng cũng là người chính trực, trong lòng xác định không ưa bộ dạng của bố chồng, mẹ chồng nàng.” Trương thị cũng nói.
Tóm lại, La Tiểu Yến có động lực, cũng có bản lãnh ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Hơn nữa Liên Mạn Nhi tạo điều kiện cho nàng, không có đạo lý nào không được.
Mặc dù nhà nàng ở tại Tam Thập Lý Doanh Tử, cùng các hương thân có quan hệ vô cùng tốt. Nhưng muốn nhất hô bá ứng ( một lời hiệu triệu ngàn người theo ), nhà nàng nói cái gì là cái đó, dĩ nhiên là La gia thôn, bởi vì nơi đó đại đa số người ta đều theo nhà nàng. Ở nơi đó, các nàng còn có trang đầu cùng rất nhiều người phụ, làm việc nhanh chóng dễ dàng hơn Tam Thập Lý Doanh Tử rất nhiều.
Liên Thủ Nghĩa và Hà thị đi La gia thôn, ngoài mặt nhìn là bị La Tiểu Yến ước thúc , trên thực tế là bị nhà nàng nhốt lại.
Đây chính là Ngũ Lang cùng Liên Mạn Nhi cần, sở dĩ đợi đến lúc này mới biết thời biết thế làm thành chuyện này, là bởi vì trước kia điều kiện vẫn chưa đầy đủ.
Trước kia, cuộc sống Nhị Lang cùng La Tiểu Yến còn chưa tốt, hai người cũng không có dư thừa tinh lực và động lực đi ước thúc Liên Thủ Nghĩa và Hà thị. Hơn nữa, nếu không nắm chắc bọn họ cũng không thể tự dưng để cho Liên Thủ Nghĩa dọn nhà.
Hiện tại, hết thảy cũng là nước chảy thành sông, không rơi lại dấu vết.
Liên Thủ Nghĩa cùng Nhị Lang ở La gia thôn xây dựng phòng ốc, Liên Thủ Tín đi một hồi, cũng tìm thêm một số người làm công. Liên Thủ Lễ cùng Liên Kế Tổ cũng đi giúp hai công. Lục Lang tức thì bị Liên Thủ Tín an bài đi qua hỗ trợ, mỗi ngày điểm tâm cùng cơm tối ăn tại nhà như cũ, chỉ một bữa cơm buổi trưa là ở nhà Nhị Lang bên kia ăn.
Xong xuôi chuyện Liên Thủ Nghĩa này, kế tiếp là đến chuyện ngày cưới của Thương Bảo Dung.
Trương thị và Liên Mạn Nhi đã sớm chuẩn bị xong lễ vật ngày cưới cho Thương Bảo Dung, Triệu thị, Ngô Vương thị, còn có Lục gia tất cả cũng chuẩn bị lễ, mấy nhà đều đến tề tựu tại nhà Liên Mạn Nhi, thương lượng một hồi rồi cùng đi Thương gia tặng lễ.
Cũng không phải là người ngoài, nên Trương thị khơi lại lời Chu thị cố ý dặn dò Liên Thủ Tín.
“Cái này còn phải cố ý dặn dò, chẳng ai mà không biết lễ này thế nào?” Ngô Vương thị cười nói.
“Đúng vậy.” Trương thị gật đầu, “Lão thái thái mặt khác còn dặn dò, gửi thư cho nhà mẹ ta, để cho nhà mẹ đẻ ta cũng có người tới.”
“Cái này. . . . . . Hẳn là không đúng lắm.” Ngô Vương thị hỏi Trương thị, “Vậy ngươi tính toán làm sao, đưa tin cho bên kia hay không?”
Trương gia và Thương gia vốn không có qua lại, hơn nữa còn là thân thích cách vài tầng cực xa. Chẳng qua thời điểm Trương Thải Vân thành thân, Thương gia hướng lễ tới Lục gia. Đó là muốn thiết lập quan hệ với Lục gia. Lần này Thương Bảo Dung thành thân, Lục gia đưa quà cưới là đúng lễ. Trương gia cũng không nhất định phải tặng lễ.
Nhà người nông dân dạy đáp lễ lại, có chuyện đáp lễ này hay không cũng có quy chế . Hiện tại Trương gia và Thương gia không có qua lại.
Mà Chu thị lại cố ý nói cùng Liên Thủ Tín để cho Trương gia đáp lễ Thương gia. Người bình thường căn bản không có mặt mũi yêu cầu như vậy. Chu thị làm như vậy, đơn giản là bị Thương gia giựt giây, tranh giành mặt mũi cho Thương gia.
“Đúng là không có lễ như vậy.” Trương thị liền nói, “Ta cũng chưa gửi tin cho nhà mẹ đẻ. Chúng ta làm sao có thể làm chuyện ấy, không thể liên luỵ cha mẹ ta dính vào chuyện vội vàng nịnh bợ này. Cha mẹ ta cũng nhiều tuổi rồi, so với bọn hắn còn lớn hơn chút ít kia.”
“Ta chưa gửi tin để cho bọn họ tới, ta đã chuẩn bị một phần lễ khác coi như là bọn họ đưa. Chờ một thời điểm thuận tiện nói một tiếng coi như xong.” Trương thị lại lấy ra một cái thước vải mang cho mọi người nhìn, đó là nàng chuẩn bị thay Trương Thanh Sơn cùng Lý thị, gửi quà cưới cho Thương Bảo Dung.
“Như vậy cũng được. Bên trong đều có rồi, cái này quá rộng rãi .” Ngô Vương thị liền nói, “Dượng ba kia thì cha Gia Hưng biết. Nói chung toàn chuyện quỷ quái, quanh co, huênh hoang, bên trong lại hẹp hòi . Chuyện lần đó không phải là biểu lộ sau à, vì hối hận không có đưa lễ bên mẹ ngươi. Xem chừng là thật hối hận, còn muốn qua lại với nhà mẹ đẻ ngươi.”
“Sau đó, thấy lão gia tử bên này không có đáp lại, liền vội vàng nịnh bợ Dượng cả. Nhưng bên dượng cả lại không có thái độ gì, lúc này nếu Dượng cả bên kia đưa lễ cho hắn trước, hắn có mặt mũi rồi thì sau này cũng có thể đi lại .”
“Đúng là chuyện chỗ này, làm không tốt lắm. Các ngươi bên này rộng rãi chút, tất cả mọi người nhìn cũng hiểu.”
Trương thị nghe xong, cảm thấy lời của Ngô Vương thị có một chút đạo lý.
“Ta không nghĩ xa như vậy, sau này lại không đi lại cùng bọn họ, nhưng nhất định không thể thiếu vài món đồ này. Ngày đó cha bọn trẻ đã đáp ứng lão thái thái.” Trương thị liền nói, “Còn nữa, nha đầu Bảo Dung kia, ta xem nàng còn rất tốt.”
“Cái này đúng, hiện tại cuộc sống của các ngươi, mỗi bước một cao, chừa ra một chút tình cảm. . . . . .” Ngô Vương thị đồng ý gật đầu.
“Bọn nhỏ cũng nói như vậy, cái này cần để ý.” Trương thị liền nói.
Bởi vì có Ngô Vương thị, Triệu thị, còn có đại tức phụ Lục gia làm bạn, Trương thị liền tự mình đi một chuyến tới Thương gia, có điều ngồi một hồi thì đã quay về.