Bởi vì … lần này tính toán ở phủ thành thêm mấy ngày nên tiểu Thất cũng đi theo. Trong nhà còn có hai đứa bé tiểu Long cùng tiểu Hổ, mặc dù có quản sự, vợ quản sự và bọn nha đầu để ý chăm sóc, nhưng vẫn không mấy yên tâm, vì vậy, người một nhà trước khi đi liền phái xe đưa Lý thị từ Thiêu Oa truân sang đây.
Thời điểm nông nhàn, Lý thị ở nhà cũng không có chuyện gì làm. Nếu tới đây ở, thứ nhất có thể giúp đỡ con gái con rể trông coi gia đình, thứ hai là có thể tự mình chăm sóc hai cháu nội, thứ ba là cách Trương Thải Vân gần, chờ Trương Thải Vân sanh, đến lúc đó cũng dễ dàng chiếu cố.
Bởi vì có mấy thuận lợi này, Trương gia cùng Lý thị đều vui lòng. Nhất là Lý thị, mặc dù hai năm qua trong nhà có thêm hai tôn tử, nhưng tiểu Long cùng tiểu Hổ vốn không ở bên cạnh, bà cũng rất nhớ thương.
Chuyện phía học đường có Khúc tiên sinh lo liệu nên hết thảy cũng không cần lo lắng. Sự tình trong nhà, quản sự Hàn Trung cùng vợ Hàn Trung trong ngoài chiếu cố, về phần những chuyện khác, tất cả cũng có người chấp sự như Trang Đầu, chỉ cần làm việc theo quy củ lúc trước là được.
Người một nhà ra cửa trước nói lời tạm biệt, tất cả mọi chuyện, người trong nhà hãy theo luật lệ cũ mà làm, nếu có chuyện đại sự không thể quyết định, liền phái người đến phủ thành báo tin. Còn dặn dò Ngô gia, Lục gia cùng thân thích có chuyện thì sắp xếp giùm.
Đủ loại chuyện đều an bài thoả đáng, cũng không có chuyện gì cần quan tâm, người một nhà liền rời đi Tam Thập Lý Doanh Tử.
Thời gian xuất hành vẫn như cũ, buổi sáng lên đường, buổi trưa đến huyện thành Cẩm Dương. Dừng lại nghỉ ngơi một đêm, ngày thứ hai liền khởi hành, một đường chạy thẳng tới phủ thành.
Tháng chín phủ Liêu Đông đã vào tiết sương giáng. Người một nhà lên đường sớm, lúc ra khỏi thành chỉ thấy ruộng đất hai bên quan đạo, cây cối đều bao phủ một tầng sương trắng thật mỏng, cho đến gần buổi trưa, mặt trời ấm áp lên, sương trên cây kia mới tan ra không thấy nữa, sương trên hai bên ruộng đất do ngưng tụ lâu rất khó tan. Vẫn thấy rét ẩm ngâm ngâm như cũ.
Cái tiết này, rét ẩm chỉ xuyên vào đến tầng ngoài cùng ruộng đất, chờ vào đông, hàn khí càng ngày càng mãnh liệt, cả tầng ngoài ruộng đất đều bị đông lại, đây chính là vùng đất lạnh đặc biệt của Phủ Liêu Đông. Vùng đất lạnh mặc dù hàn khí dày đặc dường như không tốt, nhưng trên thực tế lại là thứ tốt.
Vùng đất lạnh có thể lưu giữ dưỡng khí, năm tới hòa tan trong sương tuyết. Chính là thổ nhưỡng phì nhiêu thích hợp nhất trồng hoa mầu. Phủ Liêu Đông đất đai phì nhiêu, thu hoạch tươi tốt, chính xác là nhờ vào nguyên nhân vùng đất này lạnh.
Nhóm xe ngựa Liên gia, trước sau trái phải đều có quản sự cưỡi la hoặc đi bộ, gia đinh cùng bọn sai vặt theo đuôi. Chiếc xe đi đầu, người ngồi chính là Ngũ Lang, cỗ xe ngựa thứ hai theo sát là Trương thị cùng Liên Mạn Nhi ngồi, sau cùng phụ tử hai người Liên Thủ Tín và tiểu Thất ngồi chung một xe. Đi theo ở phía sau còn có mấy chiếc xe ngựa, trong đó hai chiếc xe ngồi chính là vợ quản sự, nha đầu, thiếp thân hầu hạ, số lượng xe còn lại là hành lý vật phẩm thiết yếu, cùng với những thứ quà quê từ trong thôn mang đến.
Đoàn xe phía sau cùng. Còn buộc vài thớt kị mã vóc dáng cường tráng, dây cương yên ngựa lóe sáng, có người đặc biệt trông nom, đó là chuẩn bị cho bọn Ngũ Lang cưỡi.
Liên gia xuất hành lần này nhân số nhiều nhất, phô trương lớn nhất.
Nói là phô trương, chỉ là người ngoài nhìn xe cộ bọn họ đông đảo mà vô cùng chỉnh tề, sáng rõ. Trên thực tế bọn họ đi trên đường cũng không có phô trương gì. Ngay cả chấp sự cũng không có bày ra, có điều trên xe cộ đều treo đèn đánh dấu quan giai ( thứ bậc quan lại ) Liên Thủ Tín. Tuy là như thế, dấu hiệu quan giai cùng chữ Liên còn tại đó, mọi người trên đường ai cũng biết là nhà nàng. Trên đường nếu có vô tình gặp được xe cộ khác, tất cả mọi người đều theo như quy củ hoặc tránh hoặc nhường đường.
Ngày hôm nay khí trời khá ấm, lại không có gió gì, gặp thời điểm trên quan đạo không có người nào, Liên Mạn Nhi sẽ vén rèm xe lên, cùng Trương thị rỗi rãi nhìn phong cảnh phía ngoài.
Hai bên quan đạo là hàng cây bạch dương, núi rừng cây cối xa xa gần gần, khắp núi đều là màu hồng, rừng tầng tầng lớp lớp đang bị nhiễm đỏ, cùng bầu trời màu xanh lam cao cao làm cho tinh thần người ta rộng mở.
Liên Mạn Nhi đang nhìn cao hứng, Ngũ Lang cùng tiểu Thất cưỡi ngựa tới đây, không nhanh không chậm theo sát ở hai bên xe ngựa Liên Mạn Nhi cùng Trương thị.
Khí trời tốt, đoạn này đường cũng bằng phẳng, ít người, huynh đệ ngồi trong xe phiền chán liền ra cưỡi ngựa. Liên Mạn Nhi thấy vậy không khỏi hâm mộ.
Trầm Lục tặng nàng một con ngựa tốt, Liên Thủ Tín cùng Trương thị cũng không ngăn nàng học cỡi ngựa, nhưng lại chỉ có thể ở sân phơi nhà mình cưỡi qua cưỡi lại, đi ra ngoài đường muốn cưỡi thì không được. Không vì cái gì khác, chỉ vì Trương thị lo lắng nàng dù sao cũng là một cô bé, sợ không cẩn thận té ngã.
“Đó cũng không phải là chuyện đùa, con là khuê nữ, với huynh đệ con không giống nhau.” Trương thị nói như vậy với Liên Mạn Nhi.
Ý nghĩ của Trương thị vô cùng thực tế, cỡi ngựa không thể so với ngồi xe, ở trong lòng người nông dân gia xem chuyện đi đường dù sao cũng là chuyện nguy hiểm. Bé trai cỡi ngựa bị té cũng không cần gấp gáp. Nhưng bé gái lại không được, vạn nhất làm bị thương mặt sẽ là chuyện lớn. Hay là bị tay chân, cũng là chuyện lớn.
Nói trắng ra là, bé gái phải dựa vào dáng vẻ bề ngoài, mà bé trai lại không cần dựa vào cái này.
Trương thị mặc dù nói chuyện dễ dàng, nhưng Liên Mạn Nhi biết, ở chuyện cỡi ngựa này là không có đường thương lượng, vì vậy cũng không đề cập tới, chỉ nói giờ phong cảnh đẹp mắt.
“Cảnh này chỉ coi là không tệ, cũng phổ biến.” Ngũ Lang nhìn thoáng qua mọi nơi, liền cười nói: “Chờ chúng ta đến phủ thành, khi nào trời đẹp, ta mang mọi người đi Cửu Vân Sơn ngoài thành, nơi đó có tảng cây Phong Lâm lớn, hiện tại chính là thời điểm ngắm cảnh tốt nhất.”
“Tốt, vậy đã định rồi nhé.” Liên Mạn Nhi nghe, lập tức cao hứng nói, liền quay đầu cười nhìn Trương thị: “Mẹ, đến lúc đó một nhà chúng ta đều đi.”
“Một hòn núi thì có gì đẹp mắt .” Trương thị cười. Nàng ở trong núi lớn lên, cuộc sống hồi nhỏ ở bên trong mĩ cảnh nên nhìn những thứ này đều rất bình thường.
Trương thị tuy là nói như vậy, nhưng nhìn bộ dạng nhi tử cùng khuê nữ đặc biệt vui mừng, sau đó liền gật đầu.
“Được rồi, đều đi, một nhà chúng ta đều đi.” Trương thị mang khuôn mặt cười nói. Đi nơi nào, làm cái gì, đều không có gì quan trọng, quan trọng nhất chính là người một nhà ở chung một chỗ, vậy thì vui vẻ nhất hạnh phúc nhất.
“Tỷ, đến lúc đó chúng ta đem mấy thớt ngựa cũng mang đến.” Tiểu Thất liền nháy mắt nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi hiểu ý, cười gật đầu.
Dọc theo đường đi, trừ nghỉ ngơi uống trà, người một nhà chỉ ăn ở tiểu điếm ven đường. Ban đêm rốt cục cũng đi tới phủ thành, đến ngõ cây tùng trước nhà.
Mọi người xuống xe, khó tránh khỏi một phen rối ren, đại khái chờ thu thập thoả đáng, đã là giờ lên đèn. Bởi vì một đường mệt mỏi, người một nhà rửa mặt, ăn cơm tối xong liền về phòng của riêng mình ngủ.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi Liên Mạn Nhi rửa mặt liền mang theo mấy nha đầu từ trong nhà đi ra ngoài, ra phía tây nguyệt lượng môn, bước chậm vào trong vườn.
Vườn này chiếm diện tích ước chừng mười lăm mẫu, bên trong hoa và cây cảnh núi đá, cầu nhỏ nước chảy, núi giả nước rơi, cho tới đình đài lầu các không có thứ gì chưa chuẩn bị. Đây là viện mà năm ngoái nhà Liên Mạn Nhi đúng dịp mới mua được.
Cái viện lớn này vốn là sở hữu của một phú thương họ Sở, cùng nhà Liên Mạn Nhi chỉ cách một bức tường. Năm ngoái, phú thương kia bởi vì có việc, cố ý muốn đem vườn bán ra. Liên Mạn Nhi khi đó đang ở phủ thành, biết tin tức rồi lập tức tìm người môi giới ở giữa giật dây, lưu loát đem vườn mua tới tay, làm vườn hoa nhà mình.
Liên Mạn Nhi vốn cực thích cái vườn này, sau khi mua cũng không có xây dựng gì, chỉ mở ra hai cửa để nhà mình dễ dàng ra vào. Liên Mạn Nhi lại cùng Ngũ Lang thương lượng, đem tên vườn sửa lại, treo bảng hiệu khác do Ngũ Lang tự tay viết, đề danh Tây Uyển.
Liên Mạn Nhi ở Tây Uyển nhìn một hồi, cũng không đi xa, chỉ cắt vài cành Phù Dung, liền hướng về phía Trương thị ở trong nhà.
Trương thị so sánh với Liên Mạn Nhi còn dậy sớm hơn, giờ phút này đang ngồi ở trên giường gạch, bàn nhỏ trên kháng đặt khay sơn hồng, phía trên bày một xấp thiệp.
“Từ trong vườn tới đây sao? Sớm như vậy, mau tới đây ngồi tránh cảm lạnh.” Trương thị gọi Liên Mạn Nhi đi qua ngồi, đem những thiệp kia chỉ cho nàng xem: “Mau nhìn xem, nói là thiệp gửi cho mẹ.”
Liên Mạn Nhi thăm hỏi qua Trương thị, để cho nha đầu đem hoa cắm vào bình, lúc này mới ngồi đối diện Trương thị, cầm lấy thiệp xem, quả thật là thiệp các phủ mời mẹ con nàng đến uống rượu xem hí khúc.
“Mẹ ơi, cái này sáng sớm đưa tới sao?” Liên Mạn Nhi lần lượt nhìn từng cái một, vừa hỏi Trương thị.
“Là mới vừa rồi anh con sai người mang sang, nói là hai ngày trước người ta đưa tới.” Trương thị liền nói. Trước khi các nàng tới phủ thành đã thông báo, những người có qua lại đều biết tin cho nên trước đó đã tặng thiếp mời tới đây.
Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều thi đỗ, ở trong phủ thành còn chưa mở tiệc rượu.
“Còn thiệp mời cha, anh của con thì anh con để ở trước mặt kìa.” Trương thị nói với Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi lúc này đã xem xong thiệp rồi, trong lòng hơi tính toán một chút an bài chuyện mấy ngày gần đây, ngày tháng rối loạn cũng được sắp xếp thông suốt, liền nhất nhất theo sát Trương thị nói.
“. . . . . . Mấy nhà này chúng ta cũng có qua lại, nếu đưa thiếp mời tới, không có đạo lý không đi. Đợi lát nữa sai người viết giấy báo nhận tiền, phân phó cho quản sự trước, đến lúc đó chuẩn bị cho chúng ta ra ngoài.” Liên Mạn Nhi liền nói.
“Được.” Trương thị hoàn toàn đồng ý, trong nhà tất cả nhân tình qua lại cùng chuyện tình xã giao, Trương thị cũng sẽ thương lượng cùng Liên Mạn Nhi, đối với Liên Mạn Nhi cơ hồ là nói gì nghe nấy.
Mẹ con hai người lại nói một hồi, thì đại nương quản sự từ cửa đi vào bẩm báo chuyện Liên Mạn Nhi giao đã được sắp xếp. Trương thị nhìn lên trời thấy không còn sớm, liền phân phó ăn cơm, một mặt sai người đi Tiền viện mời Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất tới đây.
Liên Thủ Tín cũng dậy sớm như Trương thị, sau đó phải đi Tiền viện.
Một hồi, Liên Thủ Tín, Ngũ Lang cùng tiểu Thất đều tới, bọn nha đầu mang điểm tâm lên, người một nhà vây quanh mà ngồi, giống như thời điểm ở nông thôn. Chỉ cần tất cả mọi người ở cùng nhau để ăn cơm, đều cảm thấy vẫn thân mật như vậy.
Bởi vì mùa thu đến, đề phòng chuyện mất nước trong mùa thu, điểm tâm ngoài chuẩn bị cháo tổ yến, mặt khác còn có gạch cua bao cùng điểm tâm các màu hoặc ngọt hoặc mặn, chút thức ăn tinh sảo xếp tràn đầy một bàn. Người một nhà ăn xong điểm tâm, thu dọn bàn cơm, tiểu nha đầu đưa lên trà thơm, mọi người ngồi uống, thương lượng chuyện nhà.
Chuyện đầu tiên là phải đi các nơi bái hội bái hội (các cuộc viếng thăm chính thức trong giao tiếp ), sau đó liền định ở nhà tổ chức tiệc rượu hai ngày, còn phải đi các nơi mời.