Bình phong đổ nên không có gì ngăn cản, mấy cô nương đứng gần ngay phía trước mấy người Trầm Lục lúc này theo bản năng lui về sau, cúi thấp đầu xuống để tránh, có người vội vã tới dựng bình phong lên.
Nhìn thoáng qua mấy cô nương phía trước đều lùi về sau, nếu như không chú ý có người do chậm một chút nên đứng tách riêng một mình. Nhưng Liên Mạn Nhi vừa bị kinh hãi nên để ý khắp nơi, vì thế biết cô nương kia là cố ý .
Nàng không chỉ không lui lại mà còn tiến một bước lên phía trước.
Liên Mạn Nhi không khỏi trong lòng vừa động, khẽ nâng mặt lên nhìn sang cô nương kia.
Mọi người đều nhìn thấy đương nhiên biết, cô nương kia chính là thứ nữ của nhà Tiền đại nhân – quan An Phủ Sử Tư Đồng Tri của phủ Liêu Đông, tên là Tiền Ngọc Thiền năm nay mười sáu tuổi.
Tiền Ngọc Thiền là một cô nương xinh đẹp có khuôn mặt trái xoan, mắt to, môi xinh xắn, vóc dáng cao gầy đầy đặn.
Mấy cô nương đều cúi thấp đầu, hoặc ít nhiều đều có chút kinh hoảng riêng Tiền Ngọc Thiền lại không có ý muốn né tránh, thanh tú động lòng người đứng ở đó, hai tay nâng lên Lan Hoa Chỉ, phía trước nắm một cái khăn Hương La, một đôi mắt long lanh như làn thu thủy nhìn phía đối diện.
Hôm nay đến đây dự tiệc, thái thái, phu nhân và các cô nương đều trang điểm tỉ mỉ. Tiền Ngọc Thiền vốn là nhân vật xuất chúng, lại có cách ăn mặc trang điểm xinh đẹp, vẽ lông mày cong cong, tô một đôi môi hồng nhuận, giơ tay nhấc chân, ánh mắt có nhu tình đều không tế nhị như các cô nương khác, nhưng lại quyến rũ động lòng người.
Tiền Ngọc Thiền không thể nghi ngờ là một cô nương rất hấp dẫn người khác. Đối với nam nhân mà nói, nàng có ánh mắt long lanh lại thêm đôi môi đỏ hồng, có lẽ nữ giới không chào đón, nhưng lại thích thú đối với một ít nam nhân.
Hiện tại, Tiền Ngọc Thiền đang bày ra dáng vẻ quyến rũ.
Nhìn Tiền Ngọc Thiền trong lòng Liên Mạn Nhi cũng đã hiểu, nhìn thật nhanh sang phía đối diện, lại không biết mục tiêu của Tiền tiểu thư là ai, lúc bình phong đổ là trùng hợp hay có người làm? Nếu như có người làm, là do Tiền Ngọc Thiền làm sao? Như vậy mới vừa rồi có người đụng phải mình là ai? Là cố ý hay vì cái gì?
“Đã xảy ra chuyện gì?” Liên Mạn Nhi trong lúc suy tư, nghe thấy Trầm Lục ở đối diện mở miệng nói, “Đi xem Liên cô nương có bị thương không?”
“Đi xem Tôn thái y ở đâu.” Trầm Lục lại phân phó gã sai vặt bên cạnh.
Nghe thấy Trầm Lục nhắc tới mình, Liên Mạn Nhi theo bản năng ngẩng đầu, nhìn thấy Trầm Lục cũng nhìn về phía mình, ánh mắt đặc biệt chú tâm, có mừng rỡ, thêm vào đó là ân cần.
Mặc dù thường xuyên qua lại nhưng bắt đầu từ đầu năm Liên Mạn Nhi và Trầm Lục hầu như không gặp mặt. Hôm nay ở trước mặt, Liên Mạn Nhi không nhịn được nhìn Trầm Lục nhiều hơn.
Trầm Lục hôm nay mặc vô cùng đơn giản, trường sam có hoa văn màu xanh ngọc, đai lưng màu vàng, bên cạnh hắn mang mấy người cũng vô cùng xuất chúng, hoặc nho nhã, hoặc tuấn tú, hoặc anh khí bừng bừng. . . . . . , song Trầm Lục đứng tỏa sáng ở đó, mặc dù không nói nhưng vẫn hấp dẫn ánh mắt người khác.
Liên Mạn Nhi thu hồi ánh mắt, thấy mấy cô nương bên cạnh đều đang len lén nhìn phía đối diện, ánh mắt Tiền Ngọc Thiền dừng ở một chỗ. Ánh mắt Tiền Ngọc Thiền giờ phút này đã có chút ít lửa nóng, theo ánh mắt nhìn đi qua. . . . . .
Tiền Ngọc Thiền đương nhiên là nhìn Trầm Lục.
Liên Mạn Nhi nghĩ trong lòng, điều này cũng không có gì kỳ lạ.
Lúc này Trầm Lục phái một tiểu nha đầu tới, hành lễ xong liền hỏi Liên Mạn Nhi có bị thương tổn chỗ nào không, cũng nói lập tức mời thái y trong phủ đến nhìn xem.
Mấy cô nương đều chuyển ánh mắt đến trên người Liên Mạn Nhi, mặt Tiền Ngọc Thiền khẽ vặn vẹo nhìn Liên Mạn Nhi.
“Cũng không có thương tổn gì,chỉ là hoảng sợ một chút không có gì đáng ngại.” Liên Mạn Nhi vội vàng cười nói, nàng cũng chỉ lảo đảo ngã cần thái y làm gì.
“Ai u. . . . . .” Liên Mạn Nhi vừa dứt lời, đã nghe Tiền Ngọc Thiền nũng nịu rên rỉ một tiếng còn nhíu mày nói, “Chân của ta, chân của ta bị nện đau quá!”
Tiểu nha đầu của Tiền Ngọc Thiền và cô nương đã có thương lượng tốt với Tiền Ngọc Thiền nên tiến lên, rối rít đỡ Tiền Ngọc Thiền.
Tiền Ngọc thiền bị vịn, lập tức hiện ra một dáng vẻ yếu đuối, ánh mắt lại liếc về phía Trầm Lục nhìn như đang chịu ẩn khuất.
“Không có chuyện gì là tốt rồi.” Trầm Lục đối với sự yêu kiều của Tiền Ngọc Thiền làm như mắt điếc tai ngơ, xoay người nói: “Thi Nhi, Nghị Nhi chiếu cố khách thật tốt.”
Nói xong Trầm Lục lại dẫn đầu cất bước, mang theo mấy người Ngũ Lang rời đi.
Gương mặt Tiền Ngọc Thiền lập tức đỏ ửng, không cam lòng mà nhìn bóng lưng Trầm Lục, đến khi cái gì cũng không nhìn thấy mới chịu thu hồi ánh mắt.
Trầm Thi và Trầm Nghị lúc này mới phản ứng, cho người mở bình phong lại tiến lên nhìn Tiền Ngọc Thiền, bị mấy người vây quanh hỏi han đột nhiên rơi lệ.
“Đau thế sao, phải làm sao bây giờ?” một cô nương nói.
“. . . . . . Đến trong phòng ta nghỉ một lát, gọi lang trung bắt mạch, viết một cái đơn thuốc.” Trầm Nghị vừa giữ cánh tay Tiền Ngọc Thiền lại nói.
“Không có chuyện gì, một lát là tốt thôi.” Tiền Ngọc Thiền dùng khăn lau nước mắt nói: “Huống chi cô nương chúng ta dòng dõi quyền quý, làm sao cho lang trung, thái y là nam nhân nhìn thân thể chứ?”
Vừa nói Tiền Ngọc Thiền khẽ nhướng mày nhìn thoáng qua Liên Mạn Nhi.
Liên Mạn Nhi trên mặt không có gì, làm như nghe không hiểu châm chọc của Tiền Ngọc Thiền, trong lòng âm thầm lắc đầu. Việc gì kia chứ, lời nói, ánh mắt của Tiền Ngọc Thiền rõ ràng là nhằm vào mình thật sự là quá rõ ràng, vì Trầm Lục mới vừa rồi đối với mình ân cần còn Tiền Ngọc Thiền là không để ý tới sao?
Này thật đúng là tai bay vạ gió. Hôm nay ra cửa không có nhìn hoàng lịch, gặp gỡ phải người đào hoa, mà đầu sỏ gây nên đương nhiên là Trầm Lục.
Trầm Lục hôm nay nên mặc áo choàng đào hoa, mang đai lưng hoa đào mới đúng. Liên Mạn Nhi nghĩ tới đây, ở trong đầu miêu tả bộ dáng Trầm Lục một thân đều là hoa đào không nhịn được bật cười.
Liên Mạn Nhi nhịn cười nhìn thoáng qua bên kia bình phong, trong bụng đang suy nghĩ có nên vạch mặt Tiền Ngọc Thiền không.
“Cô nương đương nhiên tuân theo lễ nghi, nhưng có bị bệnh cũng phải chữa trị mới được.” Trầm Nghị nghiêm khắc nói, “Vậy thì còn ra gì, từ cổ chí kim cũng không có đạo lý này, Tiền cô nương có lẽ đau quá mới hồ đồ mới nói như vậy.”
“Tiền tỷ tỷ yên tâm, không cần lang trung cũng được, trong phủ có đại nương chuyên trị liệu bị thương rất tốt, mời nàng tới xem cho Tiền tỷ tỷ một chút sẽ trị được.” Trầm Thi liền nói.
Trầm Nghị và Trầm Thi nhất định phải mời người đến xem vết thương, Tiền Ngọc Thiền liền thay đổi sắc mặt.