“Có chuyện như vậy?!” Liên Mạn Nhi cũng có chút kinh ngạc nói.
“Chao ôi!” Trương thị kêu một tiếng, muốn nói gì đó, cuối cùng lại ngậm miệng, không nói gì.
Liên Thủ Nghĩa động thủ với La thị, ngược lại bị La thị đẩy ngã. Chuyện này nhìn từ quan điểm lễ giáo, truyền thống, dù ở phương diện nào cũng không phải là chuyện tốt. Cho nên, Trương thị mới ngậm miệng, không biết nên nói gì cho phải.
Nhưng Liên Diệp Nhi lại thích nghe chuyện này, cũng không thấy Lý thị và Triệu thị biểu lộ sự phản cảm. Về phần Liên Mạn Nhi, nàng cũng cảm thấy không có gì. Là do Liên Thủ Nghĩa ra tay trước, muốn nắm bắt người có tính tình như Liên Thủ Nghĩa, sử dụng vài thủ đoạn không bình thường cũng không có gì đáng trách.
Cũng không phải là La thị chủ động đánh Liên Thủ Nghĩa, nếu nàng bị Liên Thủ Nghĩa đẩy ngã, lại không dám đánh trả, Liên Mạn Nhi mới cảm thấy nàng không được việc.
“Chính xác đến mười phần.” Liên Diệp Nhi liền nói, “Chuyện này bây giờ đã thành truyện cười trong mắt mọi người, ai cũng biết đến.”
“Có mấy lời đồn cũng không phải là thật.” Lý thị liền nói, “Vợ Nhị Lang còn đặc biệt tới chỗ ta, kể lại chuyện ngày đó cho ta biết. Chính là cha chồng nàng đưa tay đẩy nàng, nàng vì sợ cha chồng lại chơi với người ta tiếp, tiêu hết tiền, nàng cũng nóng vội, đẩy lại một cái. Cha chồng nàng không đứng vững, liền ngã xuống.”
“Truyền đi không giống như sự thật là thế nào ạ?” Liên Mạn Nhi liền hỏi.
“… Cuối cùng lại đồn rằng, có người nói, vợ Nhị Lang đánh cha chồng trước mặt mọi người, đánh cho một trận, đánh đến mức cha chồng của nàng không xuống được giường, nằm trên giường gạch mấy ngày liền!” Lý thị nói với Liên Mạn Nhi.
“Nhị đương gia, thật sự không xuống được giường?” Trương thị nghe thế, vội hỏi.
“Chúng cháu cho rằng hắn giả vờ.” Liên Diệp Nhi liền nói.
Triệu thị ở bên cạnh gật đầu, hiển nhiên là đồng ý với lời của Liên Diệp Nhi.
“Có người nói là Nhị đương gia về nhà liền nằm sấp trên giường gạch không đứng dậy nổi. Nói là bị ngã, muốn tìm lang trung khám bệnh uống thuốc. Chúng ta biết chuyện, cha Diệp Nhi liền tới La gia thôn thăm hắn.” Triệu thị nói, “Cha Diệp Nhi về kể là, Nhị đương gia nằm trên giường gạch lúc thì lầm bầm lúc thì kêu la, mời lang trung tới cũng không thấy có bệnh gì, Nhị đương gia cứ nằm đó kêu đau, bảo vợ Nhị Lang xài tiền mua thuốc cao. Còn nói bị thương gân động cốt rồi, muốn ăn gà, ăn cả xương thịt…”
“Những kẻ ban đầu nói vợ Nhị Lang đánh cha chồng chính là hai người Nhị đương gia kia, người ta cứ vậy mà truyền đi. Nếu không phải là ở xa, không rõ chi tiết sự việc bên trong thì cũng nghĩ nàng sai. Những người có mặt ở đó lúc ấy kể lại giống hệt vợ Nhị Lang.” Lý thị liền nói.
“Vì chuyện này mà làm loạn không ít, Nhị đương gia còn nhờ người gọi Nhị Lang về, nói là vợ Nhị Lang đánh hắn. Còn làm ầm ĩ bảo Nhị Lang bỏ vợ.” Triệu thị thêm một câu.
Lý thị, Triệu thị và Liên Diệp Nhi hiểu rõ chuyện này, ngươi một câu ta một câu kể lại cho Trương thị và Liên Mạn Nhi, cũng vì vậy mà Liên Mạn Nhi nhanh chóng hiểu được chuyện đã xảy ra.
Liên Thủ Nghĩa bị La thị giám thị, không đánh bạc được, muốn đẩy ngã La thị nhưng ngược lại lại bị ngã. Mặt mũi thể diện mất sạch. Lúc ấy cũng không thể ở lại sòng bạc, đành trở về La gia thôn.
Nhưng với tính tình kia của Liên Thủ Nghĩa, thì sẽ không thể dừng lại ở đó. Hắn dứt khoát nằm lì trên giường, bắt đầu giả vờ bị La thị đánh, bị thương nặng. Một mặt muốn La thị tiêu tiền xem bệnh, mua thuốc cao cho hắn, lại còn muốn tiêu tiền làm đồ ăn ngon cho hắn. Mặt khác, còn muốn Nhị Lang nhân cớ đó mà bỏ La thị.
Con dâu đánh cha chồng, việc này chắc chắn có thể gọi là ngỗ nghịch bất hiếu, con dâu như vậy, tất nhiên là phải bỏ.
Hành động này của Liên Thủ Nghĩa cũng coi như là băng dày ba thước đâu phải do lạnh một ngày*. Thật sự là sau khi tới La gia thôn, bị La thị quản thúc đến phát bực, đều bùng nổ ở chỗ này. Nhớ ngày đó, hắn cực kỳ hưng phấn tới La gia thôn ở, tưởng tượng ra cuộc sống có người phụng dưỡng, có người hầu hạ, tự do tự tại, muốn làm gì thì làm.
*Băng dày ba thước, đâu phải do lạnh một ngày: ý chỉ những việc do tích tụ lâu ngày, không phải một sớm một chiều mà thành.
Nhưng thực tế lại làm cho hắn thất vọng, dù có người phụng dưỡng và hầu hạ nhưng lại khác một trời một vực với cuộc sống được nhậu nhẹt ăn ngon mà hắn mong muốn. Mặt khác, không chỉ không có ai nịnh nọt hắn mà hắn còn mất đi tự do. Quả thật nếu so sánh với cuộc sống dưới mí mắt của Chu Thị ở Tam Thập Lý doanh tử thì càng thêm gò bó.
Liên Thủ Nghĩa không cam lòng như vậy, cho dù lần này La thị không đẩy ngã hắn thì hắn sớm muộn cũng phải moi móc ra lý do để làm loạn một trận.
Chẳng qua là, Liên Thủ Nghĩa náo loạn như vậy, kết quả lại không được như ý.
“Vợ Nhị Lang quả thật rất biết nhẫn nhịn…” Lý thị nói với Trương thị và Liên Mạn Nhi.
Liên Thủ Nghĩa muốn xem bệnh, La thị liền mời lang trung, Liên Thủ Nghĩa muốn mua thuốc, nàng cũng mua thuốc đưa cho hắn. Chẳng qua là lang trung khám cho Liên Thủ Nghĩa thấy hắn không bị thương gì, cũng không thể kê đơn. Là La thị nói với lang trung, chỉ cần kê chút thuốc bổ vị đắng, thuốc cao cũng lấy loại không đắt tiền, chỉ mua loại có thể tan máu bầm là được.
Dù sao thì Liên Thủ Nghĩa cũng thật sự bị ngã.
Mua những thứ này về, La thị tự mình sắc thuốc, ở bên cạnh trông giữ, chờ Liên Thủ Nghĩa uống hết. Về phần thuốc cao, thì nhờ La phụ đích thân bôi cho Liên Thủ Nghĩa. Đây là La thị biết rõ Liên Thủ Nghĩa giả bệnh, chỉ là hiếu đạo ở trên, nàng vẫn phải lùi một bước.
Về phần Liên Thủ Nghĩa muốn ăn thịt gà, La thị không có cách nào thỏa mãi hắn. Mọi người đều biết, La thị tiết kiệm tiền là để cho đệ đệ của nàng cưới vợ, hơn nữa, còn để nuôi sống cả nhà. La thị sống rất tiết kiệm, mời lang trung khám bệnh bốc thuốc là bất đắc dĩ, nhưng ăn thịt gà thì La thị lại không nỡ. Dù sao thì vết thương của Liên Thủ Nghĩa cũng là giả.
Dĩ nhiên, với tính tình của Liên Thủ Nghĩa, tất nhiên còn bịa thêm vô số chuyện xấu về La thị, ví dụ như La thị lén lút cho cha mẹ nàng ăn thêm đồ ăn ngon.
“Trước kia còn không thấy gì, nhìn lại hai năm qua, tính tình của Nhị đương gia quả thật giống hệt lão thái thái.” Triệu thị thở dài nói.
Liên Thủ Nghĩa không chỉ có tính tình càng ngày càng giống Chu thị, mà còn học được mười phần mười thủ đoạn gây khó dễ cho con trai, con dâu. Ví dụ như trò giả bộ bị thương bị bệnh này, từng là tuyệt chiêu sở trường của Chu thị.
Chỉ là, vận khí của Liên Thủ Nghĩa không được tốt như thế, con trai hắn không ngu hiếu, con dâu của hắn cũng không mềm yếu. Hơn nữa ở sau lưng hai người này còn có trưởng bối ủng hộ.
“Vợ của Nhị Lang cũng có điểm tốt, cha chồng của nàng mắng nàng như vậy, bôi nhọ nàng như vậy, nàng cũng không cãi lại… Chỉ là kìm nén, khóc thầm.” Lý thị nói.
“Tới nơi này hai lần, trước mặt đại nương và chúng ta, đều khóc.” Triệu thị cũng nói.
“Nàng còn nói, nàng không có cách nào khác, cha mẹ nàng sinh ra và nuôi nấng nàng, nhà nàng lại như vậy, nàng không thể không quản. Cho dù bị bêu danh thì nàng cũng phải quản.” Liên Diệp Nhi nói.
“… Bối phận thấp, dù cho có bị người ta mắng cũng không thể cãi lại.” Triệu thị thở dài nói, ánh mắt có chút u ám. Ví dụ như La thị, ví dụ như Triệu thị không có con trai, ở niên đại này, không được lễ giáo tập tục buông tha. Triệu thị từ La thị mà nghĩ tới bản thân mình, vì vậy nên thương tâm.
Liên Mạn Nhi ở bên nhìn thấy, cũng không nói gì, chỉ âm thầm thở dài. Ví dụ như La thị không cãi lại, ví dụ như Triệu thị mỗi lần như thế đều tự thương hại, nói cho cùng cũng là người đàng hoàng trung thực. Nếu đổi lại là Triệu Tú Nga lúc trước, sẽ có cách ứng đối khác.
“Trong tay cha Nha Nhi chắc vẫn còn tiền.” Liên Mạn Nhi liền nói, đó là số tiền có được từ Chu thị, sau xây phòng ốc ở La gia thôn, cũng không dùng đến. Sau này Liên Thủ Nghĩa bị La thị giám sát, cũng không có cơ hội đánh bạc nên số tiền kia chắc hẳn vẫn còn. “Nhưng, nhất định hắn sẽ giữ chặt, không lấy ra tiêu ở việc này.”
Đây là dĩ nhiên, Liên Thủ Nghĩa muốn ép buộc La thị, sao có thể lấy tiền của mình ra để tiêu.
“Vì chuyện này mà cũng làm loạn một trận.” Lý thị liền nói.
“Náo loạn thế nào?” Trương thị hỏi.
La thị không chịu lấy tiền tiết kiệm của nàng ra, thấy Liên Thủ Nghĩa mắng chửi ầm ĩ không nghỉ, muốn lấy tiền trong tay Liên Thủ Nghĩa ra. Theo như La thị nói thì dùng để mua thuốc, mua đồ ăn sẽ tốt hơn dùng để đánh bạc. Dù sao bọn họ cũng muốn lấy số tiền kia trong tay Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, nhân cơ hội này mà tiêu xài, để sau này Liên Thủ Nghĩa không có tiền đi đánh bạc, đây cũng là một chuyện tốt.
La thị nói với Liên Thủ Nghĩa và Hà thị là nàng không có tiền, bảo hai người lấy tiền của hai người ra. Tất nhiên Liên Thủ Nghĩa và Hà thị không chịu. Cuối cùng liền xuất toàn bộ tuyệt chiêu ra.
La thị đã sớm dò xét xem số tiền kia ở nơi nào, định lấy đi. Chỉ là Liên Thủ Nghĩa canh giữ cẩn thận số tiền này, lúc ở nhà thì giấu đi, lúc ra ngoài sẽ mang theo người. Nhanh tay cũng không được, La thị nhờ cha nàng cùng với hai người trong thôn tới giúp, “lấy” số tiền này.
“Cũng là bị bức ép.” Lý thị liền nói, “Nếu không nàng sẽ không làm như vậy. Là hai người Nhị đương gia ra ngoài làm loạn trước, nói nàng đánh cha chồng. Sau lại loạn lên như vậy. Đánh người không vẽ mặt, mắng chửi người không ít, mắng cho người ta tổn thương.”
Hẳn là La thị cảm thấy Liên Thủ Nghĩa làm loạn quá lớn, càng sợ sau này hắn sẽ dùng số tiền này mà đi gây họa nên định thừa dịp này mà nhổ đi mầm mống tai họa.
Rất tốt! Liên Mạn Nhi thầm nghĩ.
“Vậy, số tiền kia, nàng cầm tới tay rồi sao?” Liên Mạn Nhi liền hỏi, nàng giống với Lý thị, tránh đi chữ “đoạt”, chỉ nói là cầm.
“Tới tay rồi.” Liên Diệp Nhi cướp lời.
“Vậy Nhị đương gia hẳn phải giận đến giơ chân!” Trương thị liền nói.
“Nhảy lồng lên, sao hắn có thể không tức đến nhảy lên lồng lộn cơ chứ, hắn làm ầm ĩ nói muốn chết.” Triệu thị liền nói, “Ta nghe xong, tim ta đập bình bịch, tay chân cũng lạnh băng.”
“Chẳng phải hắn nói hắn bị thương nặng, không xuống được giường sao, hôm đó, không cần uống thuốc, không cần bôi cao, hắn giống hệt người khỏe mạnh bình thường, nhảy lên nhảy xuống.” Liên Diệp Nhi nói, “Chỉ là, Nhị tẩu cầm tiền, trước sau không chịu đưa cho hắn.”
Liên Mạn Nhi nghe xong, chỉ muốn cười, lần này xem như Liên Thủ Nghĩa tiền mất tật mang.