“Cha bọn nhỏ, ngươi đừng nghe lời đồn của người ngoài, vợ Nhị Lang không đánh cha chồng của nàng. Chuyện sau đó, cũng là vợ Nhị Lang bị ép buộc, số tiền kia ở lại trong tay cha chồng của nàng, cũng không biết sẽ dùng vào việc gì nữa. Nếu không trông coi thì chỉ trong chốc lát, ai biết sẽ gặp phải họa gì… Trong tay hai người Nhị đương gia không có tiền, còn có thể yên tĩnh một chút.” Không đợi Liên Thủ Tín đáp, Trương thị liền nói.
Trải qua cuộc trò chuyện vừa rồi, Trương thị hoàn toàn đứng về phía La thị. Nàng sợ Liên Thủ Tín nghe lời kể của Liên Thủ Lễ…, có hiểu lầm gì, mới vội vã giải thích như vậy.
“Việc này… ôi, dễ nói không dễ nghe.” Liên Thủ Tín không lập tức nói hắn tán đồng với ai, chỉ cau mày thở dài.
Thái độ này của Liên Thủ Tín chính là điều Liên Mạn Nhi lo lắng. Nhìn Liên Thủ Tín đối đãi với Chu thị như thế nào, cũng biết được hắn cố chấp với hiếu đạo đến mức nào. Dù bây giờ, Liên Thủ Tín đã sửa chữa rất nhiều, nhưng từ trong xương, hắn vẫn là một nam nhân ngu hiếu. Vì vậy, khó tránh khỏi hắn sẽ dùng tiêu chuẩn của hắn đi yêu cầu người khác.
Mặt khác, Liên Thủ Tín còn có chút tính bao che khuyết điểm, mang chủ nghĩa đại nam nhân. Chẳng nói đâu xa, chỉ từ việc trước mặt người nhà, hắn để lộ thái độ với La thị cũng có thể nhìn ra.
Hôn sự này của Nhị Lang và La thị, Liên Thủ Tín vẫn không quá vừa lòng với La thị và La gia.
Với đủ loại lý do như thế, thái độ của Liên Thủ Tín đối với chuyện này cũng rất khó nói. Cho nên Liên Mạn Nhi mới muốn mời Liên Thủ Tín tới đây, để mọi người cùng nhau khuyên nhủ.
“Cha, con biết cha nghĩ gì. Cha nghĩ, Nhị tẩu nên giống như chúng ta, kiên nhẫn hơn một chút, nhường nhịn nhiều một chút, cho dù không làm được gì cũng phải ôn hòa hơn một chút, giữ thể diện cho cha Nha Nhi đúng không?” Liên Mạn Nhi hỏi Liên Thủ Tín.
Liên Thủ Tín không nói chuyện, nhưng từ thần sắc của hắn, Liên Mạn Nhi cũng biết, nàng nói đúng.
Quả thật Liên Thủ Tín nghĩ như vậy.
“Không phải là ta muốn hướng về phía Nhị đương gia, quả thật nên có người quản hắn.” Liên Thủ Tín nghĩ một lát mới mở miệng nói, “Nhưng mà, vợ Nhị Lang cũng có chút không tuân theo chuẩn mực. Nói thật thì, khuê nữ, con dâu nhà bình thường có thể làm ra chuyện như vậy không?… Tính tình quá kiên cường, lòng dạ sắt đá. Hơn nữa, trong lòng nàng chỉ có người nhà mẹ đẻ, nên cha mẹ chồng và Nhị Lang đều đứng phía sau.”
Trong phòng chỉ có mấy người nhà mình, Liên Thủ Tín cũng không che giấu, nói hết những lời trong lòng hắn ra.
Mấy câu nói của Liên Thủ Tín, hoàn toàn thể hiện quan điểm thẩm mĩ của hắn với nữ nhân. Liên Thủ Tín thích nữ nhân dịu dàng, hiền thục, chịu khổ, coi nhà chồng là trời.
Liên Mạn Nhi không nhịn được nhìn Trương thị một cái. Liên Thủ Tín quả là may mắn. Hắn cưới được nữ nhân hoàn toàn phù hợp với thẩm mĩ của hắn. Đây cũng là một trong những lý do hai vợ chồng này ân ái đến thế.
“Cha, sao cha không nghĩ, nếu Nhị tẩu hành động giống như chúng ta đối với bà nội, nàng có thể nắm cha Nha Nhi trong tay sao? Dù sao thì, bà nội hàng ngày đều ở nhà, bà không ra khỏi cửa, không đi đánh bạc, không đi khắp nơi gây chuyện. Cha Nha Nhi lại không như thế.” Liên Mạn Nhi đành phải nói, “Cha, cha cũng nói hắn gây chuyện mất thể diện. Vậy nếu không kiểm soát như vậy, sau này những chuyện mất mặt sẽ còn nhiều.”
“Mất mặt là một chuyện.” Ngũ Lang cũng nói, “Nếu lại giống chuyện ủ trộm rượu nho lần trước, không thì lại giống chuyện ở Thái Thương, gặp phải họa gì, đó là chuyện lớn không thể chỉnh đốn.”
“Đúng đó.” Trương thị cũng nói, “Bây giờ chúng ta có chút thể diện, nhưng nếu Nhị đương gia thật sự phạm pháp, chúng ta cũng không thể giúp hắn. Đến lúc đó, hắn chịu tội, hối hận cũng đã muộn.”
“Cha, cha còn nhớ ông nội từng nói nịch sát không?” Ngũ Lang nói với Liên Thủ Tín, “Nếu bây giờ chúng ta thiên vị hắn, đây không phải là giúp hắn mà là hại hắn.”
Liên Thủ Tín hồi lâu không nói, dĩ nhiên hắn biết những lời vợ con nói là đúng đắn, có đạo lý. Chẳng qua, với chuyện này, hắn là một người đàn ông, là huynh đệ của Liên Thủ Nghĩa, vẫn cảm giác có chút bẽ mặt.
“Không phải ta nói không quản lý hắn.” Liên Thủ Tín vội nói, “Nhưng biện pháp này của vợ Nhị Lang…., nếu phóng túng nàng, sau này không biết sẽ thế nào.”
Liên Mạn Nhi thầm thở dài, đúng như nàng đoán trước, Liên Thủ Tín cũng cảm thấy nên quản Liên Thủ Nghĩa, nhưng vẫn muốn nhắc nhở La thị. Nếu là lúc khác, Liên Mạn Nhi cũng mặc kệ. Nhưng bây giờ, lại không thể để Liên Thủ Tín làm vậy.
“Cha, cha đã nói rồi, bệnh nặng phải dùng thuốc mạnh.” Liên Mạn Nhi chậm rãi nói, “Cha Nha Nhi là loại người gì, dùng thuốc nhẹ, có thể chữa khỏi bệnh của ông ấy sao?”
Liên Thủ Nghĩa chính là lưu manh, muốn trị hắn nói dễ hơn làm.
Lấy Chu thị làm ví dụ, sao nàng vẫn có thể bá đạo như vậy, bị khuất phục một lần nhưng sau đó lập tức có thể phản công, đó là vì Liên Thủ Tín vẫn ngăn không cho mọi người dùng biện pháp mạnh. Dù Liên Mạn Nhi dùng thuốc mạnh thì sau đó hắn lại đi đưa thuốc giải, cho nên bệnh của Chu thị mới trị mãi không hết.
Bây giờ, Chu thị chỉ quanh quẩn ở đầu giường đặt gần lò sưởi, ngoại trừ mắng chửi người khác cũng không gây ra chuyện gì. Nhưng Liên Thủ Nghĩa lại khác. Với Liên Thủ Nghĩa thì phải dùng thuốc mạnh.
“Chỉ cần chúng ta hơi buông lỏng một chút là hắn có thể đoạt da hổ xé đại kỳ, sau này càng không thể quản lý.” Cuối cùng, Liên Mạn Nhi lại nói.
“Mạn Nhi nói không sai.” Ngũ Lang gật đầu nói, “Nếu lúc này không chế trụ hắn, chắc chắn sau này sẽ khó quản lý hơn. Chờ đến lúc hắn gây họa thì đã muộn.”
“Cha, con biết cha lo lắng điều gì.” Liên Mạn Nhi nhìn Liên Thủ Tín, thấy hắn đã lung lay, liền tiếp tục khuyên, “Không phải cha lo trải qua chuyện lần này, Nhị tẩu thành quen, sau này không đối tốt với cha mẹ Nha Nhi sao?”
“Nàng hiếu thuận với cha mẹ đẻ của mình như vậy, chắc chắn đối với cha mẹ chồng cũng như thế. Nàng không phải là người không có quy củ lễ phép.” Liên Thủ Tín gật đầu, lời của Liên Mạn Nhi chạm đến tim hắn, hắn đang lo lắng điều này, mới muốn đàn áp La thị.
Những lời này của Liên Thủ Tín cũng biểu lộ, dù hắn cũng chán ghét hành động của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị thì về mặt tình cảm, vẫn muốn quan tâm huynh đệ nhà mình. Mà với La thị, Liên Thủ Tín trước sau vẫn không ủng hộ.
Liên Thủ Tín bao che khuyết điểm cũng không phải chuyện ngày một ngày hai, người trong nhà đều biết, họ hàng thân thích cũng biết. Ví dụ như Lý thị, vừa rồi phải tránh ra ngoài cũng vì biết tính tình này của Liên Thủ Tín.
“Cha, chuyện này cha cứ yên tâm.” Liên Mạn Nhi cười nói, “Không nói tới còn lâu mới đến lúc lo tới chuyện này, hơn nữa, con thấy Nhị tẩu cũng không phải người như vậy. Cho dù có chuyện gì phải lo lắng thật thì có chúng ta ở đây, không cần chúng ta nói gì, nàng cũng không dám không tuân theo chuẩn mực.”
“Hai người Nhị đương gia đều đã đứng tuổi, cũng không bệnh tật không có điều gì không may, nhìn lại một chút xem những người cùng một độ tuổi với họ trong thôn, có ai không phải chịu khổ chịu nhọc, trên phụng dưỡng cha mẹ, dưới nuôi nấng con nhỏ. Bọn họ thật sự cái gì cũng muốn có người hấu hạ sao? Với tình huống hiện nay của bọn họ, có ai không nói bọn họ có phúc, có con trai con dâu hầu hạ, lại còn lười biếng, không nghề nghiệp, không làm việc.” Trương thị liền nói.
“Hai người này quả thật nên dạy lại.” Liên Thủ Tín biết Trương thị nói có lý, với những hành động như vậy của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, hắn cũng thấy không thuận mắt.
“Sau này đến lúc cần người hiếu kính, hầu hạ, cha lại khuyên bảo họ lần nữa cũng không muộn.” Ngũ Lang cũng nói, “Bây giờ chuyện quan trọng nhất là phải quản chặt, thay đổi tính tình của hắn.”
“Đúng vậy, nhất cổ tác khí này (ý là nhân lúc hăng hái làm một mạch cho xong việc), ở giữa lại không thể lơi lỏng.” Liên Mạn Nhi cười nói thêm một câu.
“Được, mọi người nói có lý, cứ làm theo lời mọi người nói đi.” Cuối cùng Liên Thủ Tín cũng nói.
Cả nhà bàn bạc xong xuôi, chỉ còn việc chờ đám người Liên Thủ Nghĩa tới cửa. Thấy sắc trời đã tối, Liên Mạn Nhi và Trương thị vội gọi người đến, dặn dò chuyện bữa tối.
Bởi vì phía phủ thành còn nhiều việc, cả nhà về đây cũng không thể ở lại lâu nên có nhiều chuyện phải nhanh chóng thu xếp. Buổi trưa ăn tiệc ở Lục gia, ngày mai Trương Thanh Sơn và Trương Khánh Niên phải về thôn Thiêu Oa, cho nên chỉ có tối nay là mọi người có mặt đông đủ. Mọi người có thể tụ tập, vui vẻ náo nhiệt.
Liên Mạn Nhi nhanh chóng cùng quản sự phòng bếp là vợ Hàn Trung sắp đặt bàn tiệc, để vợ Hàn Trung lui xuống làm việc.
“Hồi trưa, Lục lão gia tử bảo với cha là tối nay qua đó ăn. Lúc đó cha đã nói với ông ấy là tối nay nhà chúng ta mời, tới nhà chúng ta ăn uống. Giờ vẫn nên sai người tới mời lần nữa.” Liên Thủ Tín liền nói.
“Tất nhiên rồi.” Liên Mạn Nhi gật đầu, “Còn nhà tỷ tỷ, nhà Tam bá, đều sai người tới chính thức mời đi.”
Nói xong, liền sắp xếp người đi các nơi chuyển thiếp mời.
“Mấy ngày nay, chuyện của học đường đã làm phiền Khúc tiên sinh rồi.” Ngũ Lang liền nói.
“Việc này không cần phải nói, chỗ ngồi tối nay, Khúc tiên sinh nhất định phải ngồi ghế trên.” Liên Thủ Tín nói.
“Còn có Vương cử nhân, nghe nói chúng ta đã về, vừa mới đưa thiệp mời tới,” Ngũ Lang gật đầu cười, lại nói, “Con thấy, lát nữa con đích thân tới nhà họ, mời cha con họ tối nay cũng tới đây tụ họp.”
Liên Thủ Tín, Trương thị và Liên Mạn Nhi đều gật đầu.
“Còn người nào cần mời, chúng ta phải nghĩ lại, đừng bỏ sót một ai.” Liên Thủ Tín liền nói.
Tất cả mọi người suy nghĩ một chút, thấy không còn ai, Ngũ Lang liền đứng dậy chuẩn bị tới Vương gia. Ngũ Lang còn chưa ra khỏi cửa, phía ngoài đã có người vào bẩm báo, nói Liên Thủ Nghĩa và Hà thị tới, đang ở bên ngoài nhao nhao nói muốn gặp Liên Thủ Tín.”
“Chỉ có hai người bọn họ thôi? Còn có ai nữa không?” Liên Thủ Tín liền hỏi.
“Trừ Nhị lão gia và Nhị thái thái, còn có Nhị gia ở La gia thôn, em vợ của Nhị gia cũng tới.” Hạ nhân kia hồi báo, “Trên đường tới đây, mấy vị này đã ồn ào lên, tranh nhau muốn vào cửa. Nhị lão gia và Nhị lão thái thái nói muốn tìm lão gia phân xử, mấy người Nhị gia kia thì nói tới đây muốn dập đầu thỉnh an với lão gia và thái thái.”
“Quả thật là tới mau.” Trương thị liền nói.
“Tới rất nhanh.” Liên Mạn Nhi nói, Nhị Lang và La Tiểu Ưng cũng đi cùng, đáng lẽ hai người này phải đang ở trong huyện thành làm công, chắc là cố ý quay về.