“Vậy được, bây giờ chúng ta đi ngay, giờ chúng ta phải đi ngay.” Sau khi đứng dậy, La thị vội nói, bảo Nhị Lang và La Tiểu Ưng cùng đi với nàng.
Nhị Lang và La Tiểu Ưng còn chưa kịp phản ứng, hai người đều nghĩ rằng, bọn họ còn ở đây mà Liên Thủ Nghĩa còn nói xấu bọn họ như vậy. Nếu bọn họ rời đi, không biết Liên Thủ Nghĩa sẽ nói ra những lời gì. Bọn họ ở đây còn có thể biện minh, bọn họ đi rồi, liền không biện minh được gì.
Bọn họ vừa vào sân, Liên Thủ Tín nhìn thấy bộ dáng của Liên Thủ Nghĩa, sắc mặt liền không tốt, bọn họ đều nhìn thấy. Nhưng cả nửa ngày, sắc mặt của Liên Thủ Tín cứ âm trầm, không nói lời nào. Điều này khiến cho bọn họ lo sợ bất an, sợ Liên Thủ Tín tin lời của Liên Thủ Nghĩa.
Trong lòng Nhị Lang và La Tiểu Ưng cũng hiểu, dù sao thì Liên Thủ Nghĩa cũng là huynh đệ của Liên Thủ Tín, còn La thị chỉ là cháu dâu. Mà cháu dâu, chưa được Liên Thủ Tín đối xử ân cần. So sánh hai bên, bọn họ càng sợ Liên Thủ Tín sẽ tin lời Liên Thủ Nghĩa…, sẽ ra quyết định bất lợi cho La thị.
Vì vậy, hai người đều không muốn rời đi.
“Chúng ta đi trước, thay Tứ thúc, Tứ thẩm, còn có Ngũ Lang huynh đệ và Mạn Nhi muội tử dập đầu với lão thái thái, xong rồi trở về. Nhanh lên…” La thị thấy hai người ngu ngơ bất động, liền vội vừa nháy mắt với hai người, vừa thúc giục.
“Cái này…” Nhị Lang vẫn ngây ngẩn, định mở miệng thay La thị biện minh mấy câu.
La thị vội tiến lên, một tay kéo Nhị Lang, một tay lôi La Tiểu Ưng, lại cười cáo từ với Liên Thủ Tín, Trương thị, Ngũ Lang và Liên Mạn Nhi, vội vàng ra ngoài.
Liên Mạn Nhi thấy La thị dẫn Nhị Lang và La Tiểu Ưng đi, cũng biết nàng nghe hiểu ý tứ trong lời nói của mình. Trong lòng hơi thả lỏng, lúc này mới nhìn Liên Thủ Tín một cái.
Sở dĩ Liên Thủ Tín vẫn không mở miệng, một mặt là vì nhìn trang phục và tác phong của Liên Thủ Nghĩa, hắn bị chọc tức. Mặt khác, vẫn kiêng dè cho thể diện của Liên Thủ Nghĩa, không muốn nói Liên Thủ Nghĩa không phải trước mặt Nhị Lang và tỷ đệ La thị.
Tất nhiên, việc này cũng không hoàn toàn là giữ thể diện cho Liên Thủ Nghĩa. Trong lòng Liên Thủ Tín, trong những lúc như thế này, về mặt nào đó thì thể diện của Liên Thủ Nghĩa cũng là thể diện của Liên gia.
Dù có muốn khiển trách Liên Thủ Nghĩa thì cũng phải giữ chút thể diện cho hắn trước mặt vãn bối, để sau này bọn họ vẫn có thể tiếp tục sống cùng nhau, La thị và La gia cũng không đến nỗi từ nay về sau coi thường Liên Thủ Nghĩa và Hà thị.
Cho nên, Liên Mạn Nhi mới bảo mấy người La thị đi trước. Mới đầu La thị nghe lời nói của nàng, cũng hiểu lầm nàng không chào đón mình, sau đó suy nghĩ cẩn thận, mới vui vẻ rời đi.
Nhìn sang phía Liên Thủ Tín, thấy mấy người La thị rời đi, mặt hắn càng nghiêm khắc.
“Nhị ca, huynh cứ như vậy mà đi từ La gia thôn tới đây sao?” Liên Thủ Tín mở miệng không hỏi điều gì khác, chỉ hỏi một câu như vậy.
“Đúng vậy.” Liên Thủ Nghĩa thấy mấy người La thị đi, sắc mặt Liên Thủ Tín không tốt lên mà càng khó coi, hơn nữa vừa mở miệng đã không thèm hỏi thương thế và oan ức của hắn mà chỉ hỏi một câu như vậy, giọng nói còn có ý chất vấn, hắn liền mơ hồ có cảm giác không ổn. Nhưng hắn vẫn trả lời.
“Lão Tứ, đệ không biết mấy ngày nay ta đã sống ra sao đâu.” Liên Thủ Nghĩa tiếp tục nói, tỏ vẻ khổ sở tố cáo, “Quả thực không phải cuộc sống của con người, ăn không có mà ăn, uống không có mà uống, mặc cũng không được mặc tử tế. Nếu đệ không về, ta sẽ bị La gia kia hại chết!”
“Lúc mọi người ở đây, bọn họ còn có chút tính người, mọi người vừa đi, bọn họ liền biến thành như vậy…” Liên Thủ Nghĩa bắt đầu ba hoa, thêm dầu thêm mỡ nói La gia khắt khe với hắn ra sao, đánh hắn như thế nào, cướp đoạt tiền của hắn v.v…, “Lão Tứ à, đệ phải phân xử cho ta. Ta còn chưa tới mức không đi lại hoạt động được, ta có nhà ở, có tiền trong tay, cũng không nhờ gì bọn họ, lại bị đối xử như vậy. Đến lúc chúng ta già rồi, bọn họ còn thành cái gì nữa?”
“Sẽ còn nuôi sống chúng ta sao? Không bao giờ, họ sẽ sớm ném chúng ta xuống cống, không chôn sống chúng ta đã là không tệ rồi.”
“Lão Tứ, vợ này của Nhị Lang còn không bằng con của Triệu gia trước kia. Người kia dù sao thì cũng mang không ít của hồi môn tới, dù miệng mắng mỏ người nhưng cũng không động tay động chân. Bây giờ ngược lại, ăn của ta uống của ta, lại còn cắt xén của chúng ta đi nuôi nhà của nàng… Nàng như vậy, quả thật không coi chúng ta là người.”
“Nàng đánh ta như vậy, khắt khe, nghiêm khắc với ta, ta cũng là người Liên gia cơ mà, nhà các ngươi lớn như vậy, bọn họ cũng không đặt trong mắt. Con đàn bà này, quả thật là lòng dạ ác độc thủ đoạn độc ác. Liên gia chúng ta không thể tha thứ cho người như vậy.”
“Lão Tứ, ta nói chuyện với Nhị Lang nhưng hắn không nghe. Đệ nói với hắn, hắn không dám không nghe. Bây giờ phải đuổi họ La kia đi, bằng khả năng của Nhị Lang nhà ta, tìm một cô nương cũng không khó.” Liên Thủ Nghĩa nói đến vui vẻ, mở rộng hai tay khua khoắng lung tung.
Liên Thủ Tín nhìn chòng chọc Liên Thủ Nghĩa, mặt ngày càng đen.
Liên Thủ Tín có một tính, mỗi khi nổi giận thì không nói năng gì.
“Nhị bá, cháu hỏi người.” Liên Mạn Nhi mặt không đổi sắc nghe hết mấy lời của Liên Thủ Nghĩa, thấy mặt Liên Thủ Tín như vậy, trước tiên nghiêm nghị hỏi Liên Thủ Nghĩa, “Nhị tẩu dẫn người ta đoạt đi tiền bạc trong tay người, nàng còn lấy thứ gì khác sao? Lúc các ngươi dọn nhà mọi người đều có mặt, mới qua có mấy ngày, bao nhiêu quần áo vải vóc cũng mất hết rồi?”
Liên Thủ Nghĩa thấy bộ dáng dọa người của Liên Thủ Tín, lại nghe câu hỏi của Liên Mạn Nhi, định thuận mồm nói cũng bị mất, nhưng lại ngậm lại trong miệng, không nói ra.
“Người phải có mặt, cây phải có vỏ. Người ta ra cửa đều tìm quần áo tử tế mà mặc,huynh có tốt không mặc, cố ý mặc thành cái dạng này. Huynh làm thế cho ai nhìn? Huynh còn ngại chưa đủ mất thể diện, chưa đủ khó coi sao?!” Rốt cục Liên Thủ Tín cũng bộc phát, hắn vừa nói, vừa nện một quyền trước mặt Liên Thủ Nghĩa.
Đây là điểm tức giận đầu tiên của Liên Thủ Tín, bây giờ nói ra cũng thể hiện nộ khí.
Liên Thủ Nghĩa bị dọa, không khỏi co rụt về phía sau.
“Cháu hỏi người, “Liên Mạn Nhi tiếp tục hỏi Liên Thủ Nghĩa, “Người nói người ra ngoài tìm bằng hữu nói chuyện, Nhị tẩu đuổi theo đánh người. Nhị bá tìm bằng hữu nào, người thôn nào, họ tên là gì?”
“À….” Liên Thủ Nghĩa cứng miệng, con ngươi xoay chuyển. Mấy bằng hữu cờ bạc kia cũng có chút danh tiếng ở mười dặm tám thôn quanh đây. Nếu thật sự nói ra tên của họ, dù Liên Mạn Nhi không biết nhưng chắc chắn Liên Thủ Tín sẽ biết đó là ai.
“Mấy bằng hữu nhị bá tìm, đều là bằng hữu cờ bạc đúng không?” Liên Mạn Nhi giễu cợt, “Cha cháu đã nói không cho người đánh bạc nữa. Nhị tẩu đuổi theo, không cho người đánh bạc, đây là vì tốt cho nhị bá, tốt cho nhà nhị bá.”
“Nhị bá nói Nhị tẩu đánh người, tại sao chúng ta lại không nghe thấy chuyện như vậy ? Mọi người đều nói, là bá muốn đánh Nhị tẩu, chưa đánh được nàng đã tự mình lảo đảo ngã.”
Mấy câu nói của Liên Mạn Nhi đã hoàn toàn vạch trần Liên Thủ Nghĩa. Khuôn mặt vốn đã trang điểm xấu xí của Liên Thủ Nghĩa biến sắc, hoàn toàn khó coi.
“Huynh đi đánh bạc, người ta đi tìm, ngăn cản không cho huynh đánh bạc. Huynh đã làm ông rồi, sao không thể học mấy thứ tốt đẹp? Cũng phải làm gương cho con cháu, để chúng có thể kính trọng huynh chứ?” Liên Thủ Tín chỉ vào Liên Thủ Nghĩa, có chút đau đớn nói, “Người ta ngăn không cho huynh đánh bạc, huynh còn gây rối, muốn đánh người ta! Nghĩ mà xem, có người đứng đắn nào giống huynh không!”
“Huynh đã mất hết mặt mũi, quay về im lặng sống chờ mọi chuyện trôi qua thì không sao. Huynh còn không yên tĩnh, huynh giả vờ bị bệnh, làm loạn tới mười dặm tám thôn quanh đây không người không biết. Hành động của huynh là tự làm huynh mất thể diện huynh biết không!” Liên Thủ Tín cao giọng trách mắng Liên Thủ Nghĩa.
“Có bị đánh thật hay không, bây giờ mời lang trung tới khám, liền rõ ràng ngay.” Ngũ Lang thấy Liên Thủ Nghĩa đảo mắt định lên tiếng, liền cướp lời nói trước.
“Đúng vậy, mời lang trung tới xem xem người thế nào.” Liên Thủ Tín liền gật đầu, “Bị thương thật hay giả, khám một cái là biết ngay. Đỡ cho huynh phải đi rêu rao là ta không nghĩ tới huynh đệ, nhìn huynh bị người ta đánh cũng mặc kệ.”
Liên Thủ Nghĩa nghe bọn họ nói vậy, con ngươi không đảo quanh nữa, đầu cũng cúi xuống. Hắn bị ngã nhưng đến da còn không bị trầy, bằng không lúc ấy sẽ không về La gia thôn. Giả bộ bị bệnh để gây sự chú ý là việc nghĩ ra sau khi trở về La gia thôn.
Hắn muốn đánh nhau để giả vờ chật vật, để Liên Thủ Tín đứng về phía hắn. Nhưng làm mình bị thương, hắn cũng không dám nghĩ, dù có dám nghĩ cũng không nỡ làm mình như vậy.
Về bản chất mà nói thì Liên Thủ Nghĩa không phải là người tàn nhẫn, nhất là với bản thân mình, hắn tuyệt đối không hạ thủ được.
“Thế nào, muốn mời lang trung không?” Liên Thủ Tín thấy bộ dáng này của Liên Thủ Nghĩa, trong lòng minh bạch như gương sáng, biết là Liên Thủ Nghĩa giả vờ, “Dù sao đã mất mặt rồi, lại mất mặt thêm lần nữa cũng không sao, dù sao cũng có thể làm rõ mọi chuyện.”
Liên Thủ Nghĩa hoàn toàn không lên tiếng.
“Sao, không muốn nói nữa sao?” Một lát sau, Liên Thủ Tín lại hỏi Liên Thủ Nghĩa.
“Lão Tứ, cái kia…” Liên Thủ Nghĩa ngẩng đầu, ưỡn mặt ra nói, “Dù những thứ này không có …., việc nàng ngỗ nghịch bất hiểu cũng không phải là giả.”
“Nhà ai cũng là cha mẹ chồng trông coi con dâu, nàng lại ngược lại, trông coi kiểm soát hai người chúng ta, cứ như chúng ta là con nàng vậy, kiểm soát không cho ta ra khỏi cửa. Đó mà là hưởng phúc của con cháu sao? Ta chẳng khác gì ngồi tù cả.” Nói đến đây, Liên Thủ Nghĩ lại tỏ ra có lý chẳng sợ.
“Tại sao vợ Nhị Lang lại trông coi huynh? Còn không phải vì huynh cứ ra ngoài là đi đánh bạc sao?” Liên Thủ Tín trừng mắt nhìn Liên Thủ Nghĩa, tỏ vẻ rèn sắt không thành thép, “Huynh cư xử cho ra dáng lão nhân, được người ta kính trọng, người ta sẽ tôn trọng huynh.”
Lão nhân này không phải chỉ người già mà là chỉ trưởng bối. Đây là lời nói thường ngày của nông dân Tam Thập Lý doanh.
“Hắn có đánh bạc nhưng ta thì không đánh bạc.” Hà thị vốn không mở miệng, lúc này vội nói, “Sao cũng trông giữ ta như vậy, còn chặt hơn cả lão thái thái quản ta.”
Liên Thủ Nghĩa quay người trợn mắt với Hà thị, trách Hà thị không có đầu óc, hắn đang làm trò trước mặt mọi người mà nàng lại bán đứng hắn.