“Mạn Nhi, mấy người Nhị Lang được bảo vào thôn, chắc giờ cũng sắp quay lại.” Liên Thủ Tín nhìn sắc trời bên ngoài một lúc, nói.
“Cũng nên quay lại.” Trương thị cũng nói, “Nếu không thì sai người gọi bọn họ lại? Mạn Nhi bảo bọn họ đi là đúng. Nếu không, bọn họ cứ ở đây, đối đáp, cãi nhau với hai người Nhị đương gia, lại càng khó nói.”
Liên Mạn Nhi gật đầu, nàng đẩy Nhị Lang và La thị đi cũng một phần do nghĩ tới lý do này.
Vừa nói mấy câu, người phía ngoài vào bẩm báo, nói ba người Nhị Lang, La thị và La Tiểu Ưng tới.
“Để bọn họ vào.” Liên Thủ Tín liền nói.
Gã sai vặt đi ra ngoài, dẫn ba người Nhị Lang vào. Ba người vào phòng, làm lễ thỉnh an Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Bà nội cháu khỏe không?” Trương thị hỏi, “Các cháu đi, bà nói gì không?”
“… Bà rất khỏe, khỏe mạnh giống như lúc trước. Bọn cháu tới đó, dập đầu với bà, nói lời Mạn Nhi muội muội nhắn.” La thị vội đáp, “Bà nói với cháu là hôm nay đã muộn, Tứ thúc, Tứ thẩm muốn qua thì để ngày mai qua.”
Liên Mạn Nhi nghe xong cũng không nói gì. Nàng đoán chỉ sợ Chu thị không bình thản như thế, nhưng La thị biết dù bị sửa chữa, không thẳng thắn thuật lại lời của Chu thị…, cũng coi như thông minh khéo léo.
“Như vậy cũng tốt, người già ngủ nhiều. Từ trước tới nay lão thái thái luôn ngủ sớm.” Trương thị nói thêm một câu.
Chu thị thích ăn tốt rất sớm, ngủ rất sớm. Từ lúc Liên lão gia tử còn sống, bà đã như vậy, tới tối là không thích có người tới nhà nữa. Bây giờ Liên lão gia tử đã mất, Chu thị càng tùy hứng. Bình thường luôn ăn cơm tối sớm hơn nhà khác một canh giờ, trời vừa tối đã đi ngủ.
Không có Liên lão gia tử, đám người Liên Thủ Nhân cũng không dám tranh chấp với bà, cũng chẳng tranh được với bà, chỉ có thể làm theo ý bà.
Mọi người đều biết thói quen quái gở này của Chu thị, không ai muốn đi trêu chọc bà cả.
“Tứ thúc, cha mẹ cháu, bọn họ…” Nhị Lang hỏi Liên Thủ Tín.
“Hai người họ về La gia thôn rồi.” Liên Thủ Tín nói với Nhị Lang.
“Tứ thúc, cha mẹ cháu, tính tình của hai người họ, thúc cũng biết. Lời của bọn họ, không thể tin.” Nhị Lang lo lắng Liên Thủ Tín hiểu lầm, dù vừa rồi trên đường vào thôn, La thị đã nói ra dụng ý của Liên Mạn Nhi thì hắn cũng không hoàn toàn an tâm, nên vừa trở lại đã vội giải thích với Liên Thủ Tín.
“Ta cũng biết.” Liên Thủ Tín thản nhiên nói.
“Vợ Nhị Lang. Đi. Chúng ta tới hậu viện nói chuyện đi.” Trương thị đứng lên, gọi La thị tới hậu viện. Tất nhiên Liên Mạn Nhi cũng đi theo, để Liên Thủ Tín cùng Ngũ Lang nói chuyện với Nhị Lang và La Tiểu Ưng ở tiền viện.
La thị đi theo Trương thị và Liên Mạn Nhi tới hậu viện, vào phòng Trương thị. Lúc này Lý thị đã từ Tây phòng tới đây, đang ngồi thêu thùa may vá trên giường gạch. La thị vội quỳ xuống dập đầu với Lý thị. Trương thị và Liên Mạn Nhi ân cần mời nàng mấy lần, nàng mới dám ngồi xuống.
“Cha mẹ cháu vẫn khỏe chưa?” Trương thị sai tiểu nha đầu mang trà và hoa quả lên, nhàn nhã nói chuyện nhà với La thị.
“Cha mẹ cháu vẫn rất khỏe, mùa đông năm trước còn bị bệnh, năm nay đã không sao nữa. Nhà cháu rất vui vẻ, đều nói là được nhờ phúc của Tứ thúc, Tứ thẩm.” La thị cười nói.
Lời này của La thị chẳng ra gì, ngữ khí lộ ra ý tứ muốn lấy lòng.
Trương thị và Liên Mạn Nhi cũng không để ý. Hai năm qua điều kiện của La gia đã tốt hơn, chi phí ăn mặc không còn như trước, La phụ La mẫu được nghỉ ngơi thoải mái, sức khỏe tốt hơn cũng là điều hhợp lý.
“Hai đứa trẻ đều ở nhà sao? Sao không dẫn tới đây?” Trương thị lại hỏi.
Nhị Nữu Nữu và đứa con gái của La thị với chồng trước là Chiêu Đệ đều ba tuổi rồi, đã biết nói, biết đi. Trước đây mỗi lần La thị tới đây đều không dẫn Chiêu Đệ theo, nhưng nhất định sẽ dẫn theo Nhị Nữu Nữu.
“Đều ở nhà, mẹ và muội muội của cháu trông…. Vội tới đây nên cháu không dẫn theo. Cha mẹ chồng của cháu cứ nhao nhao lên, cháu sợ hai đứa bé bị dọa.” La thị giải thích.
Liên Mạn Nhi thầm gật đầu, tại sao mỗi lần La thị tới đây đều dẫn Nhị Nữu Nữu theo, nàng đều hiểu rõ. Lần này, La thị có thể nghĩ đến việc không thể khiến Nhị Nữu Nữu bị dọa mà không mang nàng theo, mới giống một người làm mẹ.
Trương thị cũng quan tâm hai đứa bé nên mới hỏi như thế. Nếu như lần này La thị dẫn hài tử theo thật, Trương thị là người đầu tiên không vui.
“Tứ thẩm, chuyện hôm nay đã để mọi người chê cười rồi. Cũng do cháu không nhẫn nại, mới loạn thành như vậy, cháu không còn mặt mũi nào.” La thị do dự một lát mới nói với Trương thị, “Là cha mẹ chồng cháu biết nhà Tứ thúc, Tứ thẩm đã từ phủ thành về, cố ý ăn mặc như vậy. Chúng cháu đã cố hết sức ngăn cản nhưng không được. Không còn cách nào khác nên mới cùng tới đây.”
“Hôm nay không phải ngày lễ ngày tết, Nhị Lang và em trai cháu là do cháu nhờ người nhắn gọi họ về sao?” Trương thị gật đầu, đột nhiên hỏi La thị.
“Vâng.” La thị nhìn Trương thị, “Là do cháu nhờ người gọi họ về. Làm chậm trễ công việc là chuyện không đúng, cháu cũng không muốn. Chậm trễ sẽ bị trừ tiền công. Là nghe nói Tứ thúc, Tứ thẩm quay về, nói bọn họ tới dập đầu thỉnh an với Tứ thúc, Tứ thẩm.”
“Hơn nữa, chuyện của cha chồng cháu, cháu cũng hiểu được, cha chồng cháu sẽ không buông tha cháu, nói với mẹ chồng cháu là muốn Tứ thúc phân xử, bỏ cháu, còn muốn quan phủ đánh cháu. Cháu vừa sốt ruột vừa sợ hãi.”
Liên Mạn Nhi ngồi cạnh không nhịn được cười, La thị thấy Trương thị hỏi nàng như vậy, hiểu lầm là Trương thị có ý trách cứ nên mới giải thích. Thật ra thì thực không cần, Trương thị luôn không phải loại người đa nghi, cũng không có tâm cơ, không có ý ẩn trong lời nói.
“Cháu cứ yên tâm đi, vừa rồi chúng ta đã khuyên cha mẹ chồng cháu rồi.” Trương thị vội trấn an, “Cái gì mà bỏ với không bỏ chứ, Liên gia làm gì có quy củ như vậy.”
“Nhị tẩu, chỉ cần tẩu cư xử làm việc đứng đắn, biết trên biết dưới, cha mẹ muội sẽ làm chủ cho tẩu.” Liên Mạn Nhi lại nói, cho La thị thêm một viên thuốc an thần.
“Mọi việc đều không vượt qua được chữ ‘lý’, ai đúng ai sai, mọi người đều nhìn rõ. Cháu có lý, cháu cũng không phải sợ. Mọi người đều biết, cháu muốn tốt cho gia đình, sống đứng đắn.” Trương thị lại nói.
La thị ngồi đó, lấy ra một chiếc khăn vải bố màu lam, lau nước mắt.
“Tứ thẩm, cháu có rất nhiều lời muốn nói…, không thể nói với người khác, chỉ có thể nói với Tứ thẩm.” La thị lau nước mắt rồi mới lên tiếng, “Từ lúc cha mẹ chồng của cháu dọn đến cạnh nhà chúng cháu, ngày ngày cháu đều hầu hạ trước mặt, mẹ chồng cháu gáo nước không sờ đến, muôi cơm cũng không động đến. Cháu không có chút oán hận nào, chỉ có chút việc như vậy thôi, làm thêm một chút cũng không chết. Nhưng mà cả ngày đều phải lo lắng đề phòng, chỉ sợ lúc mình không trông coi, hai người sẽ đánh bạc rồi gây họa gì đó.”
“Vì trông chừng bọn họ, cả nhà cháu không có được một ngày yên tĩnh. Cha chồng của cháu còn mắng gà chửi chó, bọn cháu đều chịu đựng, không ai cãi lại hắn…”
La thị nói liên miên về sự khổ sở của nhà các nàng.
“Những việc này thẩm không nhìn thấy nhưng cũng từng nghĩ tới.” Trương thị liền nói, “Làm khổ các cháu rồi, chờ uốn nắn lại tính tình của hai người họ là tốt rồi.”
“Cháu cũng không đánh cha chồng, là cha đẩy cháu, cháu tránh nên cha mới ngã.” La thị lại biện bạch việc nàng không đánh Liên Thủ Nghĩa, nàng cũng biết chuyện này không phải chuyện đùa. Dù có ngăn Liên Thủ Nghĩa đánh bạc thì việc đánh hắn cũng là việc không nên.
“Cha mẹ chồng cháu muốn hưởng phúc, dù là việc uống nước cũng do cháu hầu hạ, cha mẹ chồng cháu không nhúc nhích tí nào, cháu trả lời hơi chậm một chút liền trách mắng cháu.” Đây là tố khổ với Liên Thủ Tín về lời nói của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị lúc nãy, nói nàng cư xử không tốt, cái gì mà một ngụm nước cũng phải cầu xin mới được uống.
“Nơi này không có người ngoài, các cháu hiếu thuận với cha mẹ chồng là tốt. Nhưng hai người họ đang tuổi này, cũng không bệnh tật đau ốm gì, tại sao cái gì cũng phải hầu hạ tận tay?” Trương thị liền nói.
Đối với chuyện Liên Thủ Nghĩa và Hà thị muốn La thị hầu hạ hoàn toàn, bản thân mình không phải làm bất cứ chuyện gì, Trương thị không đồng ý. Trương thị là người chịu khó, dù bây giờ người hầu thành đoàn, nhưng vẫn có những chuyện nàng thấy cần làm hoặc thích làm thì nàng cũng tự làm, không thích lúc nào cũng để người khác hầu hạ.
“Người với người, quả là không giống nhau.” So sánh mình và Hà thị, Trương thị cảm khái.
“Làm thêm chút việc cũng không mệt chết, cháu cũng không để ý. Mẹ chồng cháu coi cháu là nha hoàn mà sai bảo, cháu cũng chấp nhận. Chỉ cần hai người họ sống tử tế, đừng sang nhà người khác ngồi, cháu tình nguyện cái gì cũng hầu hạ bọn họ. Cũng coi như thay phần của Nhị Lang.” La thị liền nói.
Người của La gia không thích sang nhà người khác ngồi lâu, vì vậy mà không ưa hành động thích sang nhà người khác của Hà thị. Mà câu nói làm thay phần của Nhị Lang kia, cũng là bí mật, La thị cũng biết cuộc sống của La gia được như hôm nay là nhờ vào Nhị Lang, nàng cảm giác mắc nợ Nhị Lang.
Đối với sự lười biếng của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, Trương thị không thích nhưng cũng đành chịu. Bọn họ có thể cho La thị quản việc Liên Thủ Nghĩa đánh bạc, nhưng bảo La thị giám thị hành động của Liên Thủ Nghĩa và Hà thị, lời này bọn họ không thể nói ra được. Vì vậy, vừa rồi ở tiền viện, Trương thị chỉ có thể khuyên Hà thị.
“… Còn có một việc, Tứ thẩm, cháu nói thật. Việc cháu lấy tiền của cha chồng là do cháu không còn biện pháp nào khác.Cha chồng nói cháu giấu số tiền kia cho cha mẹ và các em của cháu.” La thị nói với Trương thị, “Cháu xin thề, cháu không hề có suy nghĩ đó. Số tiền kia cháu chưa động vào một đồng nào. Cháu chỉ giữ thay, đỡ cho cha mẹ chồng đi đánh bạc, tiêu xài vào những thứ không nên.”
Xem ra La thị rất hiểu Liên Thủ Nghĩa, cho nên mới cố ý phân trần từng việc một trước mặt Trương thị.
“Lời này chúng ta đã nói với cha mẹ chồng cháu rồi.” Trương thị nghe La thị nói vậy, liền gật đầu, “Cha chồng cháu muốn lấy lại tiền, nhưng Tứ thúc của cháu không đồng ý. Tứ thúc của cháu nói, số tiền này để lại cho cháu và Nhị Lang giữ, sau này, hai người họ cần dùng tiền thì nói với cháu, cháu đi mua thay họ.”
“Vâng.” La thị lập tức đồng ý, “Tứ thẩm, cháu cũng định như vậy.”