Rất nhanh, người phái đi trở về bẩm báo, nói là Chu thị đã ngủ trưa dậy rồi, còn nói Tưởng thị nhìn thấy hắn rất khách khí, biết Liên Thủ Tín muốn qua, đã vội vàng thu dọn phòng ốc.
Dù là Chu thị hay Tưởng thị đều ưa sạch sẽ, hai đứa trẻ Nha Nhi và Đại Nữu Nữu cũng được dạy như thế, cho dù Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ có lười biếng chút ít nhưng dưới sự đôn đốc của Chu thị và Tưởng thị cũng sẽ dọn dẹp phòng ốc mỗi ngày, không quá lôi thôi.
Cho nên, nhà Chu thị cũng được xem là nhà sạch sẽ nhất trong thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
Nếu Chu thị đã ngủ trưa dậy rồi thì bây giờ đi là hợp lý. Mọi người chuẩn bị, xách theo hộp điểm tâm và ít hoa quả, chào Lý thị rồi đi vào thôn.
Xe dừng trước cửa, Liên Thủ Tín xuống trước, tiếp sau là Trương thị, Ngũ lang, Mạn Nhi và tiểu Thất. Tiểu Thất đã được Liên Thủ Tín xin Khúc tiên sinh cho nghỉ học.
Liên Mạn Nhi xuống xe nhìn quanh một lượt, chỉ thấy cửa đóng chặt, trước cửa không một bóng người, Liên Mạn Nhi không khỏi chau mày. Lúc nãy đã cho người đến báo tin, rõ ràng là biết bọn họ đến, theo lễ tiết thì nên có người ra đón.
Tưởng thị vốn là người khôn khéo, không nên chậm trễ chuyện này mới đúng.
Người đi theo đã đẩy cửa, mọi người bước vào, Liên Mạn Nhi nghe tiếng Chu thị, trong sân rất sạch sẽ nhưng một người cũng không có.
“A…” Liên Mạn Nhi nhịn không được kêu một tiếng, nhìn Ngũ lang và tiểu Thất.
Thì ra Chu thị đang mắng người trong phòng, đây là nguyên nhân làm cho mấy người Tưởng thị chậm trễ tiếp đón.
“Ài,” tiểu Thất cố ý chau mày, thở dài nói: “Mỗi lần về đều như vậy, tình cảnh này thật làm cho người ta hoài niệm mà.”
Trương thị nghe thấy tiếng chửi người của Chu thị không khỏi nhớ đến những chuyện không tốt trước đây, sắc mặt trắng bệch. Mặc dù bây giờ nàng đã sống tốt hơn nhưng nàng bị Chu thị đàn áp đã lâu, mỗi lần nghe tiếng Chu thị hay là nhìn thấy Chu thị liền cảm thấy bị áp lực, thậm chí là sợ hãi.
Chỉ là nhìn thấy tiểu Thất như vậy, đám mây đen trong lòng nàng liền tan biến, trên mặt nhịn không được nở nụ cười.
“Đứa bé này!” Trương thị mắng tiểu Thất một câu.
Liên Thủ Tín cũng quay đầu nhìn tiểu Thất, hắn không cười, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ vì tính tình mẹ hắn xấu xa, hay là bất đắc dĩ vì tiểu Thất nghịch ngợm vạch trần? chuyện này chỉ có Liên Thủ Tín biết, không người nào đoán được.
Tiểu Thất cười ha ha, đi đến bên Trương thị đỡ cánh tay nàng.
Ngũ lang cũng cười.
“Đồ nịnh hót!” Liên Mạn Nhi cười khẽ nói.
Tiểu Thất đã lớn, hiểu chuyện và thông minh hơn nhưng vẫn như ngày còn bé rất thân thiết nên không ngạc nhiên khi Trương thị và Liên Thủ Tín đều yêu thương hắn. Tuy hiện nay đã cho hắn ngủ riêng nhưng mỗi tối hai người đều phải đi nhìn hắn đắp chăn đi ngủ xong họ mới về nghỉ ngơi.
“ … Không biết thì thôi, biết chúng ta giờ này đến nên mắng cho chúng ta nghe, tội gì phải đến đây chứ, mỗi lần đến đều phải nghe mắng.” Trương thị hạ giọng oán trách với Liên Thủ Tín: “Bà không thấy mệt ta cũng thấy mệt thay bà.”
Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng, ra sức che giấu sự bất đắc dĩ và lúng túng của mình, không trả lời.
“Thì đó,” Liên Mạn Nhi cũng thấp giọng nói với Ngũ lang: “Ca, huynh nghĩ sau này đến khi chúng ta già bằng bà, liệu chúng ta có được khỏe như bà không?”
Ngũ lang cười không nói.
Liên Thủ Tín lại ho khan hai tiếng.
“ …. Mắng như vậy cũng làm cho chúng ta bớt lo, giọng mạnh mẽ như vậy chứng tỏ lão thái thái rất khỏe.” Ngũ lang nói.
Lúc này Liên Thủ Tín không ho khan nữa, chỉ là không tiếp lời của Ngũ lang… thực tế là không còn gì để nói.
Có lẽ động tĩnh khi họ đến đã truyền vào nhà, Chu thị cũng ngừng mắng nhưng chỉ lát sau tiếng mắng chửi lại vang lên. Liên Mạn Nhi lắng tai nghe, thì nghe được tiếng của Tưởng thị, giọng Tưởng thị nhỏ hơn Chu thị nhiều, mơ hồ không rõ nàng ta đang nói cái gì, nhưng không cần đoán cũng biết, nhất định là Tưởng thị đang khuyên Chu thị.
Chỉ là, chưa chắc Chu thị đã nghe lọt tai.
Có lẽ Tưởng thị biết rõ không khuyên nổi Chu thị nên rất nhanh nàng và Liên Kế Tổ đi ra, Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu theo sau hai người.
Liên Kế Tổ và Tưởng thị vội vàng hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Tứ thúc, Tứ thẩm… biết hai người sắp tới cháu vừa muốn ra đón hai người vào sân …” Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị vừa nói xin lỗi vừa giải thích.
Liên Nha Nhi và Đại Nữu cũng hành lễ. Cô cháu hai người bây giờ đã cao lớn hơn một chút, quần áo mặc trên người cũng có bảy tám phần là mới, xem ra là vừa thay, đầu tóc cũng được chải cẩn thận.
Mà trong phòng, giọng của Chu thị vẫn trầm bổng du dương, vô cùng khỏe mạnh. Liên Thủ Nhân không thấy ra đón, nhất định là do bị Chu thị ngăn cản.
“… ngươi nháy mắt làm gì,” Cả nhà Liên Mạn Nhi đã đến cửa phòng nên càng nghe rõ lời Chu thị mắng hơn: “Ngươi coi thường ta, có giỏi thì bỏ ta đi, nhà này thành của ngươi ngay. Ngươi soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem ngươi là loại người gì. Bây giờ ngươi ăn uống không lo, nhà cửa tử tế liền tưởng đều là của ngươi sao? Cuộc sống của ngươi đều do ta ban cho, biết không…”
Những lời Chu thị mắng Liên Thủ Nhân, Liên Mạn Nhi nghe Liên Diệp Nhi kể lại không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận tai nghe được.
Liên Diệp Nhi không hề nói ngoa, Chu thị mắng con trai, con dâu vô cùng độc địa. Đến Liên Thủ Nhân cũng không ngoại lệ, không lưu chút đường sống hay mặt mũi nào cho hắn, chuyên hướng vào chỗ đau của hắn, lột da mặt hắn máu chảy đầm đìa, làm trò trước mặt con cháu.
Vô cùng cay nghiệt, độc địa, và cũng vô cùng ngu xuẩn.
Chỉ là trước giờ bà không cho đó là ngu xuẩn, ngược lại còn cho rằng đây chính là tuyệt kỹ quản lý gia đình của mình, là một trong những thủ đoạn khống chế, gây khó dễ chúng con cháu.
Chẳng qua loại thủ đoạn hành hạ người mỗi ngày như vậy, trong lòng họ sẽ như thế nào?
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Kế Tổ, Tưởng thị.
Mặt Liên Kế Tổ và Tưởng thị đã đỏ lên, không dám nhìn nàng. Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu không phản ứng, chỉ cúi thấp đầu.
Đều biết ngượng nhưng chẳng qua hai người còn nhỏ, vẫn không hiểu hết được lời của Chu thị.
Nhìn lại Liên Thủ Tín, mặt hắn đã sầm lại, chau mày.
“Có chuyện gì vậy?”Trương thị đi chậm lại hỏi nhỏ Tưởng thị.
“Không có chuyện gì đâu ạ… Bà nội bảo ông Nữu Nữu đem bô vào. Ông Nữu Nữu nói mới qua giờ trưa, trời còn sớm. Bà liền nổi giận, nói ông Nữu Nữu không nghe bà sai sử, mắng cho đến bây giờ. Chúng cháu đã khuyên can hết lời nhưng không ăn thua gì, lúc nãy cháu và cha Nữu Nữu đều quỳ xin bà… vẫn còn mắng…” Mặt Tưởng thị đỏ bừng thấp giọng nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị còn nói với Chu thị lát nữa cả nhà Liên Thủ Tín sẽ đến, để bô trong phòng rất khó coi. Chu thị vẫn không để ý, còn nói mấy lời khó nghe về Liên Thủ Tín và Trương thị, mấy lời này Tưởng thị lại không dám nhắc đến.
“A…. giờ này vẫn còn sớm, lúc này lấy bô làm gì? Chỉ có hôm nay như vậy hay ngày nào cũng vậy?” Trương thị nghe xong cũng cảm thấy hành động của Chu thị khó hiểu, lại hỏi Tưởng thị.
“Không phải… không phải chỉ hôm nay,” Tưởng thị khẽ cúi đầu, con ngươi hơi chuyển động, lời lẽ uyển chuyển: “Mấy ngày trước cũng có. Nếu trong nhà không có người đến, bà nói sao thì chính là như vậy… Trước kia bà không như vậy, nhưng nửa năm nay càng ngày càng ghê gớm hơn, có khi nói lẩm bẩm gì đó trong miệng, không ai hiểu.”
“Trời đất…” Trương thị trời đất một tiếng, trong lòng nghĩ theo một hướng đặc biệt nào đó.
Liên Kế Tổ theo sát Liên Thủ Tín, ân cần vén rèm cho hắn, mọi người nối đuôi nhau vào đông phòng.
Đông phòng vẫn như trước kia, sạch sẽ, gọn gàng. Chu thị cũng như trước, ngồi xếp bằng vững vàng trên giường.
Liên Thủ Nhân cúi thấp đầu, đứng dọc theo giường, bị Chu thị mắng sắc mặt tối tăm, không dám hé môi một lời.
Chu thị ngồi bên kia chỉ vào mặt Liên Thủ Nhân mắng nước miếng phun phèo phèo.
“Nương….” Liên Thủ Tín đi vào gọi một tiếng.
Dường như lúc này Chu thị mới phát hiện ra Liên Thủ Tín đến, ngừng mắng chậm rãi quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
“A … lão Tứ đến hả?” Rốt cuộc đã ngừng mắng, trên mặt cố gắng trưng ra vẻ mặt nhu hòa mà không cần Liên Thủ Tín khuyên, đối với Chu thị mà nói, như vậy đã vô cùng cho Liên Thủ Tín mặt mũi.
“Nương, người gần đây có khỏe không!” Trương thị cũng bước lên phía trước, hành lễ vấn an Chu thị.
“Ờ…” Chu thị liếc mắt nhìn Trương thị một cái, ờ một tiếng xem như đã trả lời Trương thị.
Ngũ lang, Mạn Nhi, tiểu Thất cũng bước lên hành lễ, lại sai tiểu nha đầu mang điểm tâm lên.
“Ngồi đi, đều ngồi xuống.”
Chu thị nhanh nhẹn lấy một tấm đệm nhỏ sau lưng ra, trải trên giường bảo Liên Mạn Nhi lên ngồi. Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng đem ghế ra cho Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất ngồi.
….Rất nhanh, người phái đi trở về bẩm báo, nói là Chu thị đã ngủ trưa dậy rồi, còn nói Tưởng thị nhìn thấy hắn rất khách khí, biết Liên Thủ Tín muốn qua, đã vội vàng thu dọn phòng ốc.
Dù là Chu thị hay Tưởng thị đều ưa sạch sẽ, hai đứa trẻ Nha Nhi và Đại Nữu Nữu cũng được dạy như thế, cho dù Liên Thủ Nhân và Liên Kế Tổ có lười biếng chút ít nhưng dưới sự đôn đốc của Chu thị và Tưởng thị cũng sẽ dọn dẹp phòng ốc mỗi ngày, không quá lôi thôi.
Cho nên, nhà Chu thị cũng được xem là nhà sạch sẽ nhất trong thôn Tam Thập Lý Doanh Tử.
Nếu Chu thị đã ngủ trưa dậy rồi thì bây giờ đi là hợp lý. Mọi người chuẩn bị, xách theo hộp điểm tâm và ít hoa quả, chào Lý thị rồi đi vào thôn.
Xe dừng trước cửa, Liên Thủ Tín xuống trước, tiếp sau là Trương thị, Ngũ lang, Mạn Nhi và tiểu Thất. Tiểu Thất đã được Liên Thủ Tín xin Khúc tiên sinh cho nghỉ học.
Liên Mạn Nhi xuống xe nhìn quanh một lượt, chỉ thấy cửa đóng chặt, trước cửa không một bóng người, Liên Mạn Nhi không khỏi chau mày. Lúc nãy đã cho người đến báo tin, rõ ràng là biết bọn họ đến, theo lễ tiết thì nên có người ra đón.
Tưởng thị vốn là người khôn khéo, không nên chậm trễ chuyện này mới đúng.
Người đi theo đã đẩy cửa, mọi người bước vào, Liên Mạn Nhi nghe tiếng Chu thị, trong sân rất sạch sẽ nhưng một người cũng không có.
“A…” Liên Mạn Nhi nhịn không được kêu một tiếng, nhìn Ngũ lang và tiểu Thất.
Thì ra Chu thị đang mắng người trong phòng, đây là nguyên nhân làm cho mấy người Tưởng thị chậm trễ tiếp đón.
“Ài,” tiểu Thất cố ý chau mày, thở dài nói: “Mỗi lần về đều như vậy, tình cảnh này thật làm cho người ta hoài niệm mà.”
Trương thị nghe thấy tiếng chửi người của Chu thị không khỏi nhớ đến những chuyện không tốt trước đây, sắc mặt trắng bệch. Mặc dù bây giờ nàng đã sống tốt hơn nhưng nàng bị Chu thị đàn áp đã lâu, mỗi lần nghe tiếng Chu thị hay là nhìn thấy Chu thị liền cảm thấy bị áp lực, thậm chí là sợ hãi.
Chỉ là nhìn thấy tiểu Thất như vậy, đám mây đen trong lòng nàng liền tan biến, trên mặt nhịn không được nở nụ cười.
“Đứa bé này!” Trương thị mắng tiểu Thất một câu.
Liên Thủ Tín cũng quay đầu nhìn tiểu Thất, hắn không cười, trên mặt lộ vẻ bất đắc dĩ. Hắn bất đắc dĩ vì tính tình mẹ hắn xấu xa, hay là bất đắc dĩ vì tiểu Thất nghịch ngợm vạch trần? chuyện này chỉ có Liên Thủ Tín biết, không người nào đoán được.
Tiểu Thất cười ha ha, đi đến bên Trương thị đỡ cánh tay nàng.
Ngũ lang cũng cười.
“Đồ nịnh hót!” Liên Mạn Nhi cười khẽ nói.
Tiểu Thất đã lớn, hiểu chuyện và thông minh hơn nhưng vẫn như ngày còn bé rất thân thiết nên không ngạc nhiên khi Trương thị và Liên Thủ Tín đều yêu thương hắn. Tuy hiện nay đã cho hắn ngủ riêng nhưng mỗi tối hai người đều phải đi nhìn hắn đắp chăn đi ngủ xong họ mới về nghỉ ngơi.
“ … Không biết thì thôi, biết chúng ta giờ này đến nên mắng cho chúng ta nghe, tội gì phải đến đây chứ, mỗi lần đến đều phải nghe mắng.” Trương thị hạ giọng oán trách với Liên Thủ Tín: “Bà không thấy mệt ta cũng thấy mệt thay bà.”
Liên Thủ Tín ho khan hai tiếng, ra sức che giấu sự bất đắc dĩ và lúng túng của mình, không trả lời.
“Thì đó,” Liên Mạn Nhi cũng thấp giọng nói với Ngũ lang: “Ca, huynh nghĩ sau này đến khi chúng ta già bằng bà, liệu chúng ta có được khỏe như bà không?”
Ngũ lang cười không nói.
Liên Thủ Tín lại ho khan hai tiếng.
“ …. Mắng như vậy cũng làm cho chúng ta bớt lo, giọng mạnh mẽ như vậy chứng tỏ lão thái thái rất khỏe.” Ngũ lang nói.
Lúc này Liên Thủ Tín không ho khan nữa, chỉ là không tiếp lời của Ngũ lang… thực tế là không còn gì để nói.
Có lẽ động tĩnh khi họ đến đã truyền vào nhà, Chu thị cũng ngừng mắng nhưng chỉ lát sau tiếng mắng chửi lại vang lên. Liên Mạn Nhi lắng tai nghe, thì nghe được tiếng của Tưởng thị, giọng Tưởng thị nhỏ hơn Chu thị nhiều, mơ hồ không rõ nàng ta đang nói cái gì, nhưng không cần đoán cũng biết, nhất định là Tưởng thị đang khuyên Chu thị.
Chỉ là, chưa chắc Chu thị đã nghe lọt tai.
Có lẽ Tưởng thị biết rõ không khuyên nổi Chu thị nên rất nhanh nàng và Liên Kế Tổ đi ra, Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu theo sau hai người.
Liên Kế Tổ và Tưởng thị vội vàng hành lễ với Liên Thủ Tín và Trương thị.
“Tứ thúc, Tứ thẩm… biết hai người sắp tới cháu vừa muốn ra đón hai người vào sân …” Liên Kế Tổ cùng Tưởng thị vừa nói xin lỗi vừa giải thích.
Liên Nha Nhi và Đại Nữu cũng hành lễ. Cô cháu hai người bây giờ đã cao lớn hơn một chút, quần áo mặc trên người cũng có bảy tám phần là mới, xem ra là vừa thay, đầu tóc cũng được chải cẩn thận.
Mà trong phòng, giọng của Chu thị vẫn trầm bổng du dương, vô cùng khỏe mạnh. Liên Thủ Nhân không thấy ra đón, nhất định là do bị Chu thị ngăn cản.
“… ngươi nháy mắt làm gì,” Cả nhà Liên Mạn Nhi đã đến cửa phòng nên càng nghe rõ lời Chu thị mắng hơn: “Ngươi coi thường ta, có giỏi thì bỏ ta đi, nhà này thành của ngươi ngay. Ngươi soi mặt vào vũng nước tiểu mà xem ngươi là loại người gì. Bây giờ ngươi ăn uống không lo, nhà cửa tử tế liền tưởng đều là của ngươi sao? Cuộc sống của ngươi đều do ta ban cho, biết không…”
Những lời Chu thị mắng Liên Thủ Nhân, Liên Mạn Nhi nghe Liên Diệp Nhi kể lại không chỉ một lần, nhưng đây là lần đầu tiên nàng tận tai nghe được.
Liên Diệp Nhi không hề nói ngoa, Chu thị mắng con trai, con dâu vô cùng độc địa. Đến Liên Thủ Nhân cũng không ngoại lệ, không lưu chút đường sống hay mặt mũi nào cho hắn, chuyên hướng vào chỗ đau của hắn, lột da mặt hắn máu chảy đầm đìa, làm trò trước mặt con cháu.
Vô cùng cay nghiệt, độc địa, và cũng vô cùng ngu xuẩn.
Chỉ là trước giờ bà không cho đó là ngu xuẩn, ngược lại còn cho rằng đây chính là tuyệt kỹ quản lý gia đình của mình, là một trong những thủ đoạn khống chế, gây khó dễ chúng con cháu.
Chẳng qua loại thủ đoạn hành hạ người mỗi ngày như vậy, trong lòng họ sẽ như thế nào?
Liên Mạn Nhi nhìn Liên Kế Tổ, Tưởng thị.
Mặt Liên Kế Tổ và Tưởng thị đã đỏ lên, không dám nhìn nàng. Liên Nha Nhi và Đại Nữu Nữu không phản ứng, chỉ cúi thấp đầu.
Đều biết ngượng nhưng chẳng qua hai người còn nhỏ, vẫn không hiểu hết được lời của Chu thị.
Nhìn lại Liên Thủ Tín, mặt hắn đã sầm lại, chau mày.
“Có chuyện gì vậy?”Trương thị đi chậm lại hỏi nhỏ Tưởng thị.
“Không có chuyện gì đâu ạ… Bà nội bảo ông Nữu Nữu đem bô vào. Ông Nữu Nữu nói mới qua giờ trưa, trời còn sớm. Bà liền nổi giận, nói ông Nữu Nữu không nghe bà sai sử, mắng cho đến bây giờ. Chúng cháu đã khuyên can hết lời nhưng không ăn thua gì, lúc nãy cháu và cha Nữu Nữu đều quỳ xin bà… vẫn còn mắng…” Mặt Tưởng thị đỏ bừng thấp giọng nói.
Liên Thủ Nhân, Liên Kế Tổ và Tưởng thị còn nói với Chu thị lát nữa cả nhà Liên Thủ Tín sẽ đến, để bô trong phòng rất khó coi. Chu thị vẫn không để ý, còn nói mấy lời khó nghe về Liên Thủ Tín và Trương thị, mấy lời này Tưởng thị lại không dám nhắc đến.
“A…. giờ này vẫn còn sớm, lúc này lấy bô làm gì? Chỉ có hôm nay như vậy hay ngày nào cũng vậy?” Trương thị nghe xong cũng cảm thấy hành động của Chu thị khó hiểu, lại hỏi Tưởng thị.
“Không phải… không phải chỉ hôm nay,” Tưởng thị khẽ cúi đầu, con ngươi hơi chuyển động, lời lẽ uyển chuyển: “Mấy ngày trước cũng có. Nếu trong nhà không có người đến, bà nói sao thì chính là như vậy… Trước kia bà không như vậy, nhưng nửa năm nay càng ngày càng ghê gớm hơn, có khi nói lẩm bẩm gì đó trong miệng, không ai hiểu.”
“Trời đất…” Trương thị trời đất một tiếng, trong lòng nghĩ theo một hướng đặc biệt nào đó.
Liên Kế Tổ theo sát Liên Thủ Tín, ân cần vén rèm cho hắn, mọi người nối đuôi nhau vào đông phòng.
Đông phòng vẫn như trước kia, sạch sẽ, gọn gàng. Chu thị cũng như trước, ngồi xếp bằng vững vàng trên giường.
Liên Thủ Nhân cúi thấp đầu, đứng dọc theo giường, bị Chu thị mắng sắc mặt tối tăm, không dám hé môi một lời.
Chu thị ngồi bên kia chỉ vào mặt Liên Thủ Nhân mắng nước miếng phun phèo phèo.
“Nương….” Liên Thủ Tín đi vào gọi một tiếng.
Dường như lúc này Chu thị mới phát hiện ra Liên Thủ Tín đến, ngừng mắng chậm rãi quay đầu nhìn Liên Thủ Tín.
“A … lão Tứ đến hả?” Rốt cuộc đã ngừng mắng, trên mặt cố gắng trưng ra vẻ mặt nhu hòa mà không cần Liên Thủ Tín khuyên, đối với Chu thị mà nói, như vậy đã vô cùng cho Liên Thủ Tín mặt mũi.
“Nương, người gần đây có khỏe không!” Trương thị cũng bước lên phía trước, hành lễ vấn an Chu thị.
“Ờ…” Chu thị liếc mắt nhìn Trương thị một cái, ờ một tiếng xem như đã trả lời Trương thị.
Ngũ lang, Mạn Nhi, tiểu Thất cũng bước lên hành lễ, lại sai tiểu nha đầu mang điểm tâm lên.
“Ngồi đi, đều ngồi xuống.”
Chu thị nhanh nhẹn lấy một tấm đệm nhỏ sau lưng ra, trải trên giường bảo Liên Mạn Nhi lên ngồi. Liên Kế Tổ và Tưởng thị cũng đem ghế ra cho Liên Thủ Tín, Ngũ lang, tiểu Thất ngồi.
….