Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 98: Ta không phải là liên đóa nhi



Edit: Huyền Phạm Beta: Sakura “Muội nói muội nhìn thấy Liên Đóa Nhi?” Mọi người đều quay đầu nhìn Liên Mạn Nhi.

“Ừ” Liên Mạn Nhi gật đầu. “Vừa rồi đi từ trong ngõ hẻm đi qua rồi, quả thực là quá giống.”

“Nhìn lầm rồi ah” Hà Thị liền nói. “Hai ngày nay, mọi người trong trấn này đều tìm qua, nếu là Liên Đóa Nhi ở đây thì hẳn là đã sớm tìm được.”

Liên Mạn Nhi nhíu mày, cái thân ảnh kia dù mặc quần áo không giống nhưng vẫn là quá giống Liên Đóa Nhi đi.

“Được, để ta đi xem.” Liên Mạn Nhi vội vàng đứng lên. Cho dù chỉ là một phần khả năng, nàng cũng muốn đi xác nhận. Một tiểu cô nương mười tuổi lưu lạc tại bên ngoài, bình thường kết cục sẽ không tốt. Mặc dù nhận nhầm người, trở về tay không, còn hơn về sau này mỗi lần tỉnh mộng, nghĩ đến khả năng đã bỏ lỡ cơ hội cứu Liên Đóa Nhi, trong nội tâm đều là bất an .

Liên Mạn Nhi muốn đuổi theo Liên Đóa Nhi, Ngũ Lang cùng Tiểu Thất không cần phải nói cũng đứng dậy chạy theo.

“Nhị thẩm, Nhị Lang ca, hai người cùng đi ah.” Liên Mạn Nhi liền mời Hà Thị cùng Nhị Lang. Một hồi nếu Liên Đóa Nhi rẽ vào chỗ nào đó gặp phải người xấu, nàng sợ là mấy người trẻ bọn họ không ứng phó được.

“Mẹ, con cũng đi xem một chút.” Nhị Lang gật đầu nói.

Như vậy, Hà Thị cùng Nhị Lang cũng cùng đi.

Liên Mạn Nhi chạy đến đầu ngõ, tìm hướng vừa rồi tiểu cô nương kia đi, chân của tiểu cô nương kia nhỏ, đi cũng không quá nhanh, mới đi tới góc đường.

“Đóa Nhi, Liên Đóa Nhi.” Liên Mạn Nhi cao giọng gọi.

Tiểu cô nương kia lập tức dừng lại, nghiêng đầu nhìn lại, nhìn thấy Mạn Nhi.

Liên Mạn Nhi cũng nhìn thấy rõ mặt của nàng.

“Thật là Liên Đóa Nhi.” Liên Mạn Nhi vui vẻ nói.

Nhưng bộ dạng của Liên Đóa Nhi lại càng hoảng sợ, nàng cũng không để ý đến Liên Mạn Nhi, mà chạy tiến vào một ngõ nhỏ bên cạnh.

Liên Đóa Nhi nhìn thấy các nàng không phải là kinh hỉ, mà trái lại còn chạy trốn! Cái này khiến cho Liên Mạn Nhi rất là giật mình. Liên Đóa Nhi là đang nghĩ gì vậy, đến tột cùng là đã có chuyện gì xảy ra?

“Chúng ta mau đuổi theo, không thể để cho muội ấy chạy.” Liên Mạn Nhi nói xong liền theo hướng Liên Đóa Nhi vừa biến mất đuổi tới.

Hà Thị cùng Nhị Lang đi theo đằng sau Liên Mạn Nhi từ ngõ nhỏ đi ra, cũng thấy rõ tiểu cô nương kia là Liên Đóa Nhi. Nhị Lang thân cao, chân dài, rất nhanh liền chạy trước nhất.

“Nhị ca, nhất định phải đuổi theo ah.” Liên Mạn Nhi liền hô.

“Ừ.” Nhị Lang một bên đáp ứng, một bên càng tăng thêm tốc độ đuổi theo.

Nhị Lang chạy phía trước, Liên Mạn Nhi, Ngũ Lang, Tiểu Thất chạy theo sát phía sau, Hà Thị thân thể nặng nề, liền chạy theo sát bên cạnh Liên Mạn Nhi.

“Ai ôi!!! Còn tưởng nha đầu kia nhất định đã chết ở đầu đường nào rồi.” Hà Thị một bên chạy, một bên cảm khái nói. “Không nghĩ tới nàng ở ngay trên thị trấn.”

Liên Mạn Nhi không có lên tiếng. Hà Thị vẫn như vậy, nói chuyện trước sau khiến cho người ta chán ghét.

Tiến vào một ngõ nhỏ, rẽ ba ngoặt, Liên Mạn Nhi đã nhìn thấy Nhị Lang đứng bên ngoài cửa của một gia đình.

“Đóa Nhi đâu, như thế nào lại không đuổi tiếp?” Liên Mạn Nhi chạy mấy bước tới, hỏi Nhị Lang.

“Người kia thật sự là Đóa Nhi sao?” Nhị Lang liền hỏi.

Liên Mạn Nhi liền có chút kì quái, Nhị Lang như thế nào lại hỏi như vậy.

“Chúng ta không phải đều nhìn thấy ư, người kia không phải là Liên Đóa Nhi thì là ai?” Liên Mạn Nhi lên tiếng.

Nhị Lang đưa tay lên sờ sờ đầu.

“Vừa rồi ta đuổi theo nàng. Nàng nói với ta, ta nhận nhầm người, nàng không phải là Liên Đóa Nhi.” Nhị Lang nói. “Sau đó nàng tiến vào bên trong cửa này, còn cài cửa lại.”

Nhị Lang chỉ vào cửa phía sau.

“Người kia không phải là Đóa Nhi ah.” Hà Thị lên tiếng. “Nếu mà là Đóa Nhi, như thế nào không nhận ra, lại nói những lời như vậy, chỉ là lớn lên quả là quá giống nhau a.”

Liên Mạn Nhi nhanh chóng dậm dậm chân.

“Thế nào không phải là Liên Đóa Nhi, nếu không phải là Đóa Nhi, ta mới gọi nàng, nàng căn bản sẽ không quay đầu lại.” Liên Mạn Nhi nói.

“Nhưng nàng về sau lại bỏ chạy. Nếu nàng là Đóa Nhi, nàng sẽ không bỏ chạy a.” Hà Thị nói.

Liên Mạn Nhi nghĩ nghĩ, kiếp trước nàng có nghe nói qua, có một số đứa bé bị người xấu lừa bán, bị khống chế phải đi ăn mày, thậm chí là đi ăn trộm. Cách khống chế người của bọn hắn rất là tàn nhẫn, khiến cho mấy đứa bé không dám phản kháng. Liên Đóa Nhi dù sao cũng chỉ là một tiểu cô nương mới mười tuổi, nếu bị khống chế, không dám cùng bọn họ quen biết thì cũng là có khả năng đấy.

“Bất kể nàng có phải hay không, ta cũng đã đuổi tới chỗ này, không thể không biết rõ ràng được.” Liên Mạn Nhi nói.

“Vừa rồi nghe giọng nàng nói chuyện, thật giống giọng nói Liên Đóa Nhi.” Nhị Lang hồi tưởng lại nói.

“Nha đầu kia, đúng là chó cắn Lã Động Tân đấy, ta đã đuổi theo đến đây, thế nào mà lại không nhìn nhận ta.” Hà Thị liền lên tiếng.

Liên Mạn Nhi liền tiến lên gõ cửa.

“Liên Đóa Nhi, mở cửa.” Liên Mạn Nhi gọi.

Liên Mạn Nhi gõ cửa cả buổi, một chút tiếng động bên trong cũng không có.

Đây là không có ý định mở cửa rồi, không biết tình hình bên trong như thế nào, không biết có phải người xấu đang khống chế Liên Đóa Nhi cũng đang ở bên trong hay không.

“Nhị Lang ca, ca có thể đem cái cửa này phá mở ra không?” Liên Mạn Nhi liền hỏi Nhị Lang.

Cánh cửa này thoạt nhìn chỉ là cây gỗ đinh ghép lại, cũng không phải là bộ dạng chắc chắn.

“Có thể.” Nhị Lang nói. “Ta cũng không biết đây là nhà ai. Chúng ta đem phá cửa nhà họ, nếu họ biết không biết sẽ xử lý thế nào a?”

“Vậy thì phá đi.” Liên Mạn Nhi nói. “Kia khẳng định là Liên Đóa Nhi, nhà chúng ta tìm lâu như vậy, người nhà này có thể không biết. Bọn hắn cất giấu Liên Đóa Nhi khẳng định cũng không phải là người tốt gì. Nếu nói đến, chúng ta đều chiếm lý a.”

Hà Thị suy nghĩ một hồi, cũng là có chuyện như vậy, liền gật đầu theo.

“Mạn Nhi nói có lý. Nhị Lang, mau phá cửa đi.”

Nhị Lang liền lùi về sau hai bước, một cước đem đá vào bên trên cửa gỗ. Liên Mạn Nhi chỉ nghe thấy một âm thanh gãy kịch liệt của cánh cửa gỗ, Nhị Lang liền tiến lên đẩy, cánh cửa gỗ liền mở ra.

Mọi người liền đồng loạt tiến vào. Nơi này giống như là phía sau một tòa nhà nào đó của con hẻm, ngay tại phía bên phải của cửa nách, dựa vào bên tường có hai gian phòng thấp bé, phòng bên ngoài còn phơi nắng hai bộ y phục của nam nhân, hiển nhiên là có người ở tại đây.

Liên Mạn Nhi nhìn chung quanh một chút, lại trực tiếp hướng cái phòng nhỏ bên kia đi qua, cửa phòng đang đóng, Liên Mạn Nhi đẩy không có đẩy được ra.

“Đóa Nhi, muội có ở bên trong không?” Liên Mạn Nhi liền gọi, “Muội đừng có sợ, chúng ta đã tìm được muội rồi, cha, mẹ muội cũng rất nhớ muội, việc của Hoa Nhi tỷ, bọn họ cũng không có trách muội. Muội mau ra đây, chúng ta cùng nhau về nhà a.”

Trong phòng không có người lên tiếng.

“Cái cửa sổ này có thể đẩy ra.” Nhị Lang đi đến phía trước cửa sổ, thử đẩy, một cánh cửa sổ liền mở ra.

Liên Mạn Nhi liền đi qua, hướng trong phòng nhìn lại. Gian phòng này hẳn là buồng trong, trong phòng bày biện rất đơn sơ, chỉ có dựa vào tường kê một cái ván giường gỗ, trên giường có để gối đầu, đệm chăn các loại, còn có một cái bàn, hai cái ghế, hai cái rương gỗ, trừ những thứ đó ra liền không có thứ gì khác.

Nhị Lang cùng Ngũ Lang liền cùng từ cửa sổ nhảy vào trong nhà.

“Tại đây a.” Nhị Lang phát hiện Liên Đóa Nhi ở giường phía đằng sau.

Ngũ Lang từ bên trong mở cửa ra, Nhị Lang đã bắt lấy Đóa Nhi đi ra rồi.

“Ta không biết các ngươi, các ngươi đi đi, các ngươi đều đi đi.” Liên Đóa Nhi một bên giãy giụa, một bên đá đập vào Nhị Lang.

Tiếng nói cùng với động tác này, là Đóa Nhi không thể nghi ngờ gì nữa.

“Đóa Nhi, cháu điên rồi a. Thẩm có ý tốt tới tìm cháu.” Hà Thị cẩn thận đánh giá Liên Đóa Nhi, lên tiếng nói.

Liên Mạn Nhi hiểu được biểu hiện của Liên Đóa Nhi quá mức kỳ quái rồi, giống như mọi người tới không phải là cứu nàng mà là kẻ thù của nàng vậy.

Chính tại thời điểm này, chỉ nghe thấy cửa nách bên kia có tiếng bước chân đi tới, một người ăn mặc như người bán hàng rong, đem gánh hàng vội vã đi từ bên ngoài đi vào.

Hẳn là hắn thấy cửa bị phá mất, phỏng đoán có chuyện xảy ra, vừa vào cửa đã nhìn thấy mấy người Liên Mạn Nhi, còn có Liên Đóa Nhi đang bị Nhị Lang giữ lấy không ngừng giãy giụa.

“Các ngươi đây là muốn làm cái gì? Giữa ban ngày muốn cướp người…..” Người hàng rong buông gánh hàng chạy tới. Nghe giọng nói tựa hồ là người nơi khác đến.

“Ai ôi!!! Thật đúng là bị người ta bắt đến nơi này đây, lại còn là một lão què.” Hà Thị nhìn nhìn người bán rong, lại nhìn một chút Liên Đóa Nhi, chậc chậc hai tiếng nói.

“Ai là người què. Các ngươi mau buông Tuyết Nhi ra!” Người bán hàng rong nói.

Liên Mạn Nhi đánh giá người bán hàng rong. Hắn thoạt nhìn tầm hai mươi lăm, hai mươi sáu tuổi, dáng người lớn lên thập phần gầy gò, nhưng khuôn mặt lại trắng tinh, thậm chí có thể nói là thanh tú. Hắn gọi Liên Đóa Nhi là Tuyết Nhi.

“Ta nói ngươi là đồ lang sói. Ngươi giam giữ con gái nhà người ta thì ngươi có lý rồi.” Hà Thị nói. “Nhị Lang, mau bắt lấy hắn, đưa đến nha môn, dùng đại hình đánh chết hắn.”

Nhị Lang liền bỏ Liên Đóa Nhi ra, đi bắt lấy người bán hàng rong kia. Người bán hàng rong kia dáng người gầy nhỏ, không phải là đối thủ của Liên Nhị Lang, rất nhanh đã bị Nhị Lang quặt hai cánh tay ra sau lưng khống chế.

Liên Đóa Nhi một bên kêu khóc, một bên dùng tay chân đấm đá Nhị Lang.

“Các ngươi không được bắt hắn, các ngươi không được bắt hắn.”

“Tiểu nha đầu này, đây là nam nhân a, sao ngươi lại che chở cho hắn?” Hà Thị một tay túm lấy Liên Đóa Nhi trên người Nhị Lang ra, khiển trách.

Bọn hắn gây ra náo nhiệt như vậy mà không có người đến xem náo nhiệt. Liên Mạn Nhi nhìn bốn phía tường cao, liền rõ ràng vì sao Liên Đóa Nhi lẩn trốn ở đây nhiều ngày mà không bị phát hiện.

Người bán hàng rong bị Nhị Lang bắt lấy, đột nhiên bịch một tiếng, quỳ trên mặt đất.

“Ta van cầu các ngươi tha cho Tuyết Nhi a. Nàng nhỏ tuổi như vậy, làm con dâu nuôi từ bé cũng không làm được việc gì. Các ngươi đánh chết nàng, các ngươi cũng không được gì. Không bằng như vậy, các ngươi bỏ ra thật nhiều tiền mua nàng, ta, ta trả gấp đôi để chuộc nàng. Các ngươi có thật nhiều tiền, có thể mua nhiều đồ tốt, thật nhiều đồ tốt như vậy có phải tốt hơn hay không?”

“Cái gì?”

Liên Mạn Nhi bị người bán hàng rong này nói một hồi làm cho mù mịt, không hiểu gì.

“Cái gì mà con dâu nuôi từ bé, cái gì dùng tiền chuộc, ngươi nói mê sảng cái gì vậy? Đây là con gái nhà Đại bá ta, chúng ta là người một nhà. Nàng cũng không phải tên Tuyết Nhi, nàng tên là Liên Đóa Nhi.” Liên Mạn Nhi lên tiếng. “Ngươi đừng tưởng ngươi nói bừa mấy lời này mà chúng ta sẽ tin tưởng ngươi.”

“A.” Lần này đến lượt người bán hàng rong giật mình. Hắn quay đầu nhìn Liên Đóa Nhi.

“Bọn hắn nói toàn lời giả dối, bọn hắn tâm địa rất ác, muốn bắt ta trở về liền đánh chết ta.” Liên Đóa Nhi vừa khóc vừa nói.

Liên Mạn Nhi xoa trán.

“Cháu là cái đồ nha đầu ăn cây táo rào cây sung, chúng ta có hảo tâm tới cứu cháu, cháu lại mãnh liệt vu oan cho chúng ta.” Hà Thị liền đẩy Liên Đóa Nhi một cái.

Liên Đóa Nhi ngã ngồi trên mặt đất, liền oa oa khóc lên.

“Mạn Nhi, chúng ta trở lại trong thôn đi, để cho Đại bá cùng Đại Thẩm đến đây.” Ngũ Lang lên tiếng.

Liên Mạn Nhi liền nhẹ gật đầu, các nàng có thể dùng biện pháp mạnh để Liên Đoá Nhi trở về, nhưng so với việc để Liên Thủ Nhân cùng Cổ Thị tự mình đi đến một chuyến thì tốt hơn.

“Ta nhìn thấy tòa nhà kia có chút quen mắt?” Hà Thị trên mặt đất đi dạo một vòng, nhỏ giọng nói.

Trên đầu tường có một cái đầu người nhô ra. Hà Thị ngẩng đầu, cùng với đôi mắt của người kia đối diện với nhau.

“A….A….A” Hà thị kinh hãi kêu lên một tiếng.