Trọng Sinh Tiểu Địa Chủ

Chương 994: Tra ra manh mối



Theo bản năng Viêm đạo bà muốn chạy trốn, có điều hai bên đều bị Tiểu Hỷ và Đa Thọ kiềm kẹp. Hai nha đầu cũng nghe thấy tiếng la phía ngoài truyền đến, nụ cười trên mặt đã sớm biến mất vô ảnh vô tung, đều nhìn chòng chọc đầy oán hận vào Viêm đạo bà.

Mùa đông, cửa sổ trong nhà đều được đóng kín, cửa chính còn có người trông chừng, triệt để không còn đường trốn thoát.

Nghe tiếng bước chân càng lúc càng gần, chân Viêm đạo bà càng thêm mềm nhũn.


Rất nhanh, đã có người vén màn lên, Ngũ Lang dẫn người xuất hiện ở cửa.


“Trói lão yêu bà này lại!” Ngũ Lang hướng Viêm đạo bà phất phất tay, có mấy bà tử cường tráng đi lên, cầm sợi dây thô trói chặt Viêm đạo bà.


Lúc này, Viêm đạo bà ngược lại hơi trấn định một chút. Bà ta quỳ trên mặt đất, luôn miệng kêu oan.


Ngũ Lang hừ lạnh một tiếng, lập tức liền có bà tử đi lên, liên tục tát Viêm đạo bà mấy bạt tai. Mắt thấy hai má Viêm đạo bà đều sưng, khóe miệng chảy máu. Ngũ Lang mới bảo bà tử kia dừng tay.


“Lão yêu bà, ngươi còn dám kêu oan. Không phải ngươi đưa cho mẹ ta viên thuốc hại người kia, còn xúi bà cho em gái ta ăn? Ngươi còn chưa ra khỏi cửa nhà ta, đã muốn chối bay? Tính mạng muội muội ta khó giữ được, hôm nay ta phải bắt lão yêu bà ngươi đền mạng!… Đánh chết ngươi ở đây đã quá tiện nghi cho ngươi rồi. Đồ giả thần giả quỷ, độc hại mạng người, phải đưa đến nha môn lăng trì xử trảm mới hết tội.”


Nói như vậy xong, Ngũ Lang sai người bưng một chén trà đi vào, chén trà kia còn phân nửa nước bên trong.


Viêm đạo bà nhìn nửa chén nước, trong đầu liền hiện ra tình cảnh Liên Mạn Nhi như thế nào uống vào, như thế nào đau bụng té xuống. Lại nghe trong miệng Ngũ Lang nói muốn đưa bà ta đi lăng trì xử trảm, mới vừa rồi trong lòng còn thầm thấy may mắn, phút chốc biến thành tro bụi.


“Đại gia, xin người tha mạng, xin đại gia tha mạng.” Giờ phút này Viêm đạo bà không dám kêu oan nữa, chỉ luôn miệng van xin Ngũ Lang tha mạng.


“Muốn ta tha mạng cho ngươi, thế sao ngươi dám hại muội muội ta?!” Ngũ Lang cả giận nói: “Oan có đầu, nợ có chủ, không bắt ngươi đền mạng cho em ta, thì phải tìm ai đây.”


Lời Ngũ Lang như sét đánh ngang tai, lập tức khai sáng cho trí óc hỗn độn của Viêm đạo bà giờ phút này.


“Đại gia, oan có đầu, nợ có chủ, lão bà ta không hề có tâm muốn hại cô nương. Chuyện này… đều do có người ép buộc lão bà tử ta làm. Đại gia, ngài muốn báo thù cho cô nương, lão bà tử ta rất sẵn lòng làm chứng, giúp ngài bắt ác nhân chân chính kia tới đền mạng cô nương.”


. . .


Trong phòng chính, Trương thị và Liên Mạn Nhi đang chậm rãi ngồi uống trà. Tâm tình Trương thị lúc này đã ổn định lại, chẳng qua chỉ thỉnh thoảng lặp lại câu nghĩ mà sợ.


“Sau này, tam cô lục bà, giả dạng thần thánh như vậy, mẹ đừng nên tiếp xúc nữa. Không để cho những người đó tới cửa, dù có ý nghĩ muốn giở trò xằng bậy cũng không có đất dụng.” Liên Mạn Nhi khuyên.


“Đúng, nên như vậy. Tránh cho mẹ không cẩn thận, để mấy người này thừa cơ hội… Lòng người a, ở nông thôn có chuyện gì nhiều nhất cải vã hai câu đầu môi, sẽ không âm độc như vậy.” Trương thị liền nói.


Hai mẹ con đang nói chuyện, Ngũ Lang đi ra ngoài không lâu đã lập tức trở về.


“Nhanh như vậy, bà ta thú nhận chưa ca?” Liên Mạn Nhi vội kéo Ngũ Lang ngồi xuống, một mặt hỏi vội.


“Tặc nhân chột dạ, bà ta lại không chạy được, nghe thấy muội đã uống thuốc, cũng đã có tác dụng rồi, trong lòng bà ta liền biết lúc này không có cơ may trốn thoát. Ta hù dọa bà ta hai câu, vì bảo vệ tánh mạng, giảm chút tội, bà ta có thể không thú nhận tội lỗi sao.” Ngũ Lang trả lời.


“… Như vậy bà ta hại Mạn Nhi, là do Tiền gia bên kia chủ mưu?” Trương thị lại vội hỏi.


“Dạ” Ngũ Lang gật đầu: “Bà ta biết rõ đã đến lúc phải nhận tội, nói là Tiền phu nhân và Tiền Ngọc Thiền bắt buộc bà ta làm như vậy.”


Ngũ Lang nói như vậy xong liền lấy ra một chồng giấy cuốn từ trong tay áo, giao cho Liên Mạn Nhi.


“Đây là bản khai cùng bản sao của bà ta.” Ngũ Lang nói với Liên Mạn Nhi: “Viêm đạo bà đã kí tên lên bản cung khai này rồi, huynh đã sai người đưa qua cho Trầm Tam gia. Nhanh cho mọi người xem, thẩm vấn cặn kẽ, tránh cho đêm dài lắm mộng.”


Thì ra Ngũ Lang đã cho người ghi chép lại lời Viêm đạo bà khai, cũng bắt bà ta ký vào. Bản chính đưa đến cho Trầm Tam gia có chứng cớ bắt người, bản sao mang tới đây cho Liên Mạn Nhi xem.


Liên Mạn Nhi cúi đầu xem bản cung khai của Viêm đạo bà một lần từ đầu đến cuối, khẽ gật gật đầu.


“Bà ta nhận tội gì?” Trương thị ở bên cạnh lại hỏi.


“Trên đại thể đều nhận tội rồi, có điều, có nhiều chỗ con thấy bà ta vẫn còn chưa nói thật.” Liên Mạn Nhi liền trả lời.


“Lão yêu bà này, vì bảo vệ tính mạng của mình dám đẩy hết chuyện sang cho Tiền gia.” Ngũ Lang cười lạnh nói.


“Chỉ sợ, bên kia Trầm Tam gia đi bắt người cũng sẽ nghe khai như vậy.” Liên Mạn Nhi liền nói. Viêm đạo bà bên này bị nhốt, bị bắt tại trận mà còn có thể chối bỏ trách nhiệm như thế, đám người Tiền Ngọc Thiền bên kia làm gì có chuyện sẽ nhận tội ngay.


“Ca, Viêm đạo bà bên này chúng ta có chứng cớ xác thực, bà ta không thoát được. Nhưng bà ta nói Tiền gia sai sử, có chứng cớ gì không?” Liên Mạn Nhi vội hỏi Ngũ Lang.


“Lão yêu bà này không phải đèn đã cạn dầu” Ngũ Lang cười nói: “Lúc nãy ta thẩm vấn, cũng đã hỏi qua. Bà ta nói, Tiền gia đưa một số thứ cho bà ta, một chút bà ta cũng không động đến, đều giấu rồi. Đó chính là chứng cớ, huynh đã dựa vào lời bà ta nói, sai người đi mang về rồi.”


“Rất tốt.” Liên Mạn Nhi cười nói.


“Mạn Nhi, muội yên tâm đi, lần này, mấy người bọn họ ai cũng chạy không được.” Ngũ Lang liền nói.


“Dạ” Liên Mạn Nhi gật đầu. Nàng rất có lòng tin. Dù sao, chuyện này Tiền gia và Viêm đạo bà đều cho rằng bọn họ không biết gì cả, nhưng trên thực tế, bọn họ cũng sớm có đề phòng. Hôm nay, chẳng qua chỉ chờ bắt tận tay, cuối cùng thu lưới.


Liên Mạn Nhi ngồi trong nhà, người ở phía ngoài bận rộn như thế nào nàng đều không thể tự xem, chỉ có thể hồi hộp chờ tin tức từ bên ngoài bẩm báo. Bên này Ngũ Lang đưa qua bản cung khai của Viêm đạo bà, bên kia Trầm Tam gia lập tức tự mình dắt theo người của nha môn phủ thành xông thẳng vào Tiền gia, bắt hết người Tiền gia từ trên xuống dưới, mang về nha môn thẩm vấn.


Mà người Ngũ Lang sai đến thu thập chứng cớ trong đạo quán của Viêm đạo bà rất nhanh đã trở lại, trừ 250 vạn hoàng kim hôm nay Viêm đạo bà thu được, còn có rất nhiều những thứ khác như thước đầu, vàng bạc đủ chủng loại.


Đi lấy những chứng cớ này, trừ người tố cáo cũng là nguyên cáo – Liên gia, hiển nhiên còn có sai nha trong nha môn phủ thành.


Liên gia, Tiền gia đều là viên chức, lại là đại án liên quan đến mạng người, dĩ nhiên không thể lén chấm dứt. Xuất động quan phủ, dĩ nhiên là muốn quan phủ đứng ra làm chủ. Người trong nha môn phủ thành liền phái người dẫn Viêm đạo bà ra.


Sai người chờ chực ở phía trước. Ngũ Lang mang Viêm đạo bà đã được trói chặt đưa qua.


“Ngũ Lang, con đưa lão bà tử kia đến đây, để mẹ nhìn bà ta một cái, hỏi đồ lang tâm cẩu phế kia chút chuyện.” Trương thị liền nói. Trương thị suy nghĩ bà đối đãi với Viêm đạo bà không tệ, thế mà Viêm đạo bà lại lấy oán báo ân. Trong lòng Trương thị rất bất bình, muốn giáp mặt hỏi Viêm đạo bà cho ra lẽ.


Ngũ Lang suy nghĩ một chút liền gật đầu, cho người trói Viêm đạo bà đem tới đây.


Viêm đạo bà bị trói gô, tóc tai bù xù, khuôn mặt bầm tím, đi vào nhìn thấy Trương thị, phịch một tiếng liền quỳ xuống.


“Phu nhân. Cứu mạng a.” Viêm đạo bà hướng về phía Trương thị la cứu mạng.


Càng chọc tức Trương thị hơn.


“Hừ.” Trương thị gắt một tiếng với Viêm đạo bà, tức giận chỉ vào mặt bà ta mắng: “Ngươi là đồ lang tâm cẩu phế, lòng dạ ngươi đều bị chó tha mất rồi. Ngươi hại con gái ta, còn mong ta cứu mạng. Ngươi… hay cho ngươi còn nghĩ được như vậy.”


“Ta hỏi ngươi, từ lúc chúng ta đến phủ thành, ta và ngươi biết nhau cũng được mấy năm. Mấy năm này ngươi tới nhà ta, ngươi cầu xin, có lúc nào ta không chấp nhận giúp ngươi chưa. Ta coi ngươi như khách quý mà tiếp đãi, chưa từng xem nhẹ ngươi, đều đối xử với ngươi hết lòng. Ta có điểm nào có lỗi với ngươi chưa, sao ngươi có thể ngoan tâm hại con gái ta?”


“Ngươi cái lão bà tử này, ngươi hại người quá đáng. Lòng ngươi quá ác độc mà.” Trương thị chỉ vào Viêm đạo bà, lại nói: “Ngươi nói đi, những khổ ải ngươi đã kể với ta, đó cũng là giả dối sao, là ngươi thêu dệt gạt người đúng không. Nếu không, ngươi cũng là người chịu qua đau khổ, sao có thể hại người như vậy!”


Viêm đạo bà vừa quỳ gối vừa khóc.


“Phu nhân, những lời ta đã nói với người không hề giả dối, đều là sự thật, ta là người mệnh khổ a. Người đối đãi tốt, thật lòng đối đãi với ta, trong lòng ta đều ghi nhớ. Trong lòng ta luôn nhớ người là người tốt.”


“Ngươi nhớ ta, vậy mà hãm hại con gái ta. Ngươi muốn gạt ai đây.” Trương thị tức giận chặn họng Viêm đạo bà, mắng.


“Phu nhân, không phải ta muốn hại cô nương. Đều do Tiền Ngọc Thiền kia, cả mẫu thân ả nữa. Là hai người bọn họ đố kỵ cô nương. Ta chỉ thuận theo ý muốn của họ thôi.” Viêm đạo bà khóc nói: “Trời đất chứng giám, ta không biết thuốc kia độc hại như vậy a.”


“Lúc này rồi, ngươi còn muốn lừa gạt mẹ ta.” Ngũ Lang vẫn ở bên cạnh không nói chuyện, lúc này nghe không nổi nữa, nhấc chân hung hăng đá Viêm đạo bà một cước.


“Ngươi không biết thuốc kia độc như vậy, có thể phát tác nhanh như vậy, làm ngươi không thể chạy thoát sao.” Ngũ Lang chỉ vào Viêm đạo bà nói: “Còn nói không biết độc như vậy, hẳn cũng biết không phải thứ tốt lành gì chứ? Ngươi có còn lương tâm không, dám dụ dỗ để mẹ ta cho em ấy ăn thứ thuốc kia?”


“Ngươi lão bà tử này, quá xấu xa.” Trương thị cũng nói.


“Là lão bà tử ta không tốt, là lão bà tử ta không tốt.” Viêm đạo bà vừa khóc vừa nói: “Trời đất chứng giám, ta không dám nói hai lời. Ta đã đoán ra thứ thuốc kia không phải thứ gì tốt. Nhưng không nghĩ đến, tâm tư hai mẹ con Tiền gia kia lại ác như vậy, muốn hại cả mạng người. Ta còn tưởng rằng, uống thuốc kia chỉ làm cho người ta không thoải mái hai ngày gì đấy thôi.”


“Ngươi thôi đi” Trương thị nhìn chằm chằm Viêm đạo bà: “Lời ngươi nói, ta đều không tin nữa. Dù có là đứa nhỏ mấy tuổi đầu cũng không tin lời ngươi nói.”


“Phu nhân, thật sự là ta bị ép buộc mà.” Viêm đạo bà thấy Trương thị không tin lời này, liền vội vừa khóc vừa nói: “Xin phu nhân, ta là người số khổ, không nơi nương tựa… Tiền gia có tiền có thế, sai ta làm gì, sao ta dám không tuân theo, như vậy ta sẽ không thể đi lại trong phủ thành nữa a. Chỉ cần người ta khẽ động ngón tay út, đã đủ lấy mạng ta rồi… Là bọn họ ép ta, dụ dỗ ta, nói thuốc kia không có hại, nếu ta không đáp ứng, thì lập tức mất mạng a.”