Chính vì vậy, sau khi ta được gả vào Vệ gia, Vệ Cư an được phụ thân ta đề bạt, trong triều nhảy liền tam cấp, bình bộ thanh vân.
Càng nhân lúc được đương kim Bệ hạ tin cậy, tiếp tục thừa hưởng tước vị Ninh Viễn Hầu, phong quang vô hạn.
Mẫu thân từng trước mặt ta mà cảm thán, hôn sự này cũng coi như là môn đăng hộ đối, hôn phu cầu tiến, bà mẫu yêu thương, cả đời ta định sẵn là trôi chảy, vô ưu vô lự.
Lại không nghĩ rằng, lời nói còn vang bên tai, tấu sớ đã dân đến Ngự tiền, Vệ Cư An tố giác Giang gia tư thông với địch.
Nhân chứng vật chứng đều có, khoảnh khắc đương kim Bệ hạ thịnh nộ liền ban hạ thánh chỉ xử trảm toàn Giang gia.
Sợ là khi phụ thân, mẫu thân và các huynh đệ tỷ muội c.h.ế.t đi, thậm chí còn chưa biết xảy ra chuyện gì.
Ta ôm hận thở ra một hơi cuối cùng, nếu có kiếp sau ta nhất định không để Vệ Cư An được c.h.ế.t tử tế.
“Tiểu thư, tiểu thư, mau tỉnh lại, phu nhân đang đợi tiểu thư cùng đi dư yến tiệc của Xương ấp bá phụ kìa!”
Khi trong đầu còn tràn ngập hận thù, vốn tưởng rằng ta đã c.h.ế.t không nhắm mắt, thình lình lại nghe được giọng nói quen thuộc: “Tam tiểu thư đang đợi bên ngoài, tiểu thư mau đứng lên thay quần áo nhanh đi!”
Tam tiểu thư?
Vệ Cư An chỉ có một tỷ tỷ, trong nhà cũng không có muội muội.
Giang gia chúng ta cũng có một tam tiểu thư, nhưng không phải đã c.h.ế.t đuối rồi sao?
Sao lại còn có tam tiểu thư nào nữa?
Ta cố gắng mở mắt ra, lại thấy nha đầu Hướng Trúc từng hầu hạ ta trước đây đang đứng ở ngoài giường, không ngừng kêu ta.
Nha đầu này, không phải đã đi theo mẫu thân ta lúc Giang gia bị xử trảm sao? Sao lại đứng đây.
Chẳng lẽ sau khi ta chết, đã được gặp lại mọi người sao?
Đầu óc ta như một cuộn chỉ rối, những suy nghĩ liên tục ập tới khiến ta choáng váng.
“Hướng Trúc, chúng ta đang ở đâu?”
“Tiểu thư ngủ đến hồ đồ rồi? Nơi này là tiểu viện của phu nhân, tối hôm qua tiểu thư đòi ngủ với phu nhân, không chịu về phòng, hết cách phu nhân liền để cho tiểu thư ngủ ở gian phòng bên cạnh.”
Ta xoa xoa trán, hèn chi ta cứ cảm thấy quen thuộc, bàn tay ấm áp quen thuộc, không giống như là…
Trong đầu ta lóe lên một suy nghĩ không thể tin được, không kịp nghĩ thêm, ta vội vàng vén màn che, đẩy Hướng Trúc ra, chạy đến bên gương.
Người trong gương xinh đẹp như hoa, khuôn mặt non nớt, chính là bộ dáng lúc chưa xuất giá.
Chẳng lẽ ông Trời nghe tiếng ta thỉnh cầu, cho ta trọng sinh làm người lần nữa…
Chuyện này… đúng là đại hỉ sự.
Phụ mẫu còn sống, ca ca không có gặp nạn, ta còn chưa xuất các, tất cả mọi chuyện đều đang tốt đẹp.
Lần này ta nhất định sẽ vạch rõ ranh giới với Vệ gia.
Không chỉ như vậy, ta còn muốn Vệ gia phải hứng chịu toàn bộ đau khổ mà đời trước Giang gia đã chịu, như vậy mới có thể an ủi vong linh của toàn bộ Giang gia đời trước.
“Hướng Trúc mau thay đồ cho ta, ta phải đi gặp mẫu thân!”
Ta vui mừng mà mặc xiêm y thật đẹp, còn chưa gặp được mẫu thân, đã gặp tam muội muội Giang Uyển trước: “Tỷ tỷ lười quá đấy, muội đợi tỷ cả nửa ngày!”
Ta lúc này mới nhớ ra, việc toàn Giang gia bị trảm cũng có phần của muội muội này.
Nhìn nàng ta đứng đó, ta không khỏi đánh giá vị muội muội này một lượt.
Trước đây, mẫu thân ta lo Triệu di nương mất sớm, trong lòng muội muội sẽ có ủy khuất, cho nên luôn đối xử với nàng ta bình đẳng, thậm chí đối với ta còn có phần hơn, ta cùng thường xuyên nhường nhịn muội ấy.
Ta có, Giang Uyển cũng sẽ có.
Dù ta không có, nếu Giang Uyển muốn, mẫu thân cũng sẽ nhờ người tìm mua cho muội ấy.
Ví như hôm nay, mẫu thân đều chuẩn bị cho ta cùng Giang Uyển hai bộ xiêm y màu lam nhạt cùng chân váy màu vàng mơ. Ta thì mặc nó, nhưng Giang Uyển lại nhờ người may một bộ xiêm y màu hồng phấn thêu hoa mẫu đơn cùng chân váy lụa viền hoa, kiều diễm như một đóa hoa tháng ba đang nở rộ.
Nhớ tới những lời nói kiếp trước Vệ Cư An, sợ là lúc này đây muội muội đã ước hẹn với Vệ Cư An, cho nên mới ăn diện lộng lẫy như vậy.